Mãi Mãi Yêu Thương - Chương 20 - End:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
267


Mãi Mãi Yêu Thương


Chương 20 - End:


Lúc tỉnh dậy, Linh San thấy nắng đã chói chang ngoài khung cửa.

Linh San cảm thấy bềnh bồng, nàng ngước nhìn lên trần nhà, sờ lên thành giường, khung cảnh thật quen thuộc. Rõ ràng là ở nhà của tạ Thế chuyện gì đã xảy ra?

Nàng nhớ là tối hôm qua khi ăn bít tết với Nhiếp Sanh nàng đã có uống rượu và sau đó họ đã cùng kéo nhau ra nhà ga xe lửa, hình như có mua được hai vé… Vậy sao giờ này lại có mặt ở nhà? Linh San ngồi dậy, đầu vẫn còn choáng váng có điều không nặng lắm. Nhưng mà hình như buổi tối chỉ uống rượu vang đỏ. Không lẽ rượu vang đỏ có thể làm say như vậy được sao? Cửa mở, Linh San thấy mẹ bước vào. Bà Lưu hỏi:

– Tỉnh rồi đấy à? Con học cái gì tốt không học, lại tập tành uống rượu saỵ Chuyện gì đã xảy ra?

Linh San nuốt nước bọt, nàng cảm thấy cổ mình thật khộ Bà Lưu thấy vậy đưa cho nàng một ly nước lọc Linh San nốc cạn nói:

– Con… sao con có mặt ở đây?

– Con một mình về.

– Làm sao con một mình về?

– Nghe ông quản lý chung cư nói. Ông ấy thấy con bước xuống xe taxi mà thân hình lảo đảo nên ông ấy phải đỡ con lên đây. Con có biết, con đến nhà trong trạng thái nào không?

– Thế nào mẹ?

Linh San giật mình, nàng nhìn xuống cơ thể, chiếc áo ban chiều đã được thay bằng bộ áo ngủ sạch sẽ.

– Con yên tâm, lúc con về quần áo vẫn ngay ngắn, có điều tay con lại cầm một chiếc vé tàu hỏa đi Đài Nam. Con còn hỏi mẹ đã đến Nam cực rồi phải không? Con muốn mẹ điện thoại cho Nhiếp Sanh để báo cho Nhiếp Sanh để báo cho cậu ấy biết.

Linh San ngơ ngác một chút, rồi cười phá lên.

– Đúng là một chuyện hoang đường, mua vé tàu hỏa về Đài Nam lại để đi Nam cực. Tàu hỏa không đi lại leo lên xe taxị Địa chỉ ở Nam cực lại là địa chỉ nhà mình, buồn cười thật.

Bà Lưu chau mày:

– Con cười nổi? Con không biết uống rượu mà lại bắt chước Bằng Phi uống rượu cho say.

Bằng Phi!Bằng Phi! Cái tên đó như một mũi dao nhọn đâm nhói tim Linh San.

Linh San vừa cười vừa nói:

– Con định đến Nam cực rốt cuộc lại quay về nhà. Con giống như con chim quen sống trong lồng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái tổ ấm của mình, vui thật!

Bà Lưu kinh ngạc nhìn con.

– Mẹ hỏi thật con đã tỉnh rượu chưa?

Bà cúi xuống nâng cằm con lên, chợt giật mình Linh San cười mà nước mắt ràn rụa.

– Con làm sao thế Linh San. Tôi qua lúc con và Bằng Phi ra ngoài có phải hai đứa đã cãi lộn với nhau?

Và quay ra ngoài bà gọi lớn:

– Thúy Liên ơi, con qua nhà bên gọi cậu Bằng Phi đến đây nhanh.

Nhưng Linh San đã cản lại với những giọt nước mắt.

– Mẹ đừng gọi anh ấy. Con không muốn. Con chỉ muốn đi thật xa.

Bà Lưu vội vã lấy tay đặt lên trán của Linh San:

– Con bệnh rồi! Con nằm đi để mẹ bảo Thúy Liên xin phép cho con nghỉ thêm một ngày.

Linh San nghĩ đến trường học, đến đám học trò ngoan, đến ngày nghỉ hôm qua nàng ngồi dậy:

– Không! Con đã khỏe rồi, mẹ yên tâm. Bây giờ con chuẩn bị đi dạy.

Thúy Liên từ ngoài cửa thò đầu vào.

– Thưa bà, cô Hương nói, ông Phi đưa bé Sở Sở đi từ hôm qua mãi đến nay chưa về.

Bà Lưu đưa mắt nhìn Linh San:

– Sao vậy? Thế này thì rõ ràng là đã cãi nhau phải không?

Linh San nhìn mẹ, suy nghĩ một chút rồi tiếp:

– Chún g con không có cãi nhau. Thôi được rồi, cứ kể như chúng con cãi nhau đi.

– Tại sao là cứ kể như?

Linh San nói mà nước mắt ràn rụa:

– Thì mẹ cứ coi như vậy đi. Tại sao mẹ cứ bắt con kể lể. con không muốn nói đến chuyện đó nữa.

Bà Lưu thấy con giận, xuống nước:

– Thôi được rồi, me không nói đến chuyện đó nữa. Chẳng qua mẹ quan tâm đến chúng con, me, không muốn chuyện nhỏ xé to mà bất hoà.

– Mẹ!

– Được rồi mẹ không muốn nói nữa.

Linh San thay áo và đi vào phòng vệ sinh. Trong kính là khuôn mặt tiều tụy vô thần. Tại sao ta lại phải vậy mãi trong chuyện buồn phiền? Tất cả là một sự tự nguyện. Chính ta đã đạo diễn cho vở kịch đoàn tụ thế mà bây giờ, sao ta lại buồn rầu đau đớn. Không! Ta là con điên, một thứ ngu xuẩn! Linh San nhìn vào kính và tự rủa mình. Không có gì để trách mình. Tự ta mà… Ta đã đem hạnh phúc của chính mình ra để tặng lại cho người khác. Ta thật rộng rãi, thật vĩ đại. Nhưng cũng thật đáng chán. Ta là một đứa ngu ơi là ngu, một đứa không có khối óc, không biết tính toán thiệt hơn, không có lý trí lẫn tư tưởng. Ta chỉ đáng đi thật xa, đến mãi vùng Nam cực buốt giá.

Có tiếng điện thoại reo vang. Tiếp là giọng nói của bà Lưu:

– Linh San ơi điện thoại của con nè.

Linh San bước ra khỏi phòng vệ sinh, tiếp lấy ống nghe. Giọng nói rất phấn khởi của Bằng Phi:

– Ồ. Linh San đó ư? Anh báo cho em một tin vui. Khâm Đồng đã thoát khỏi nguy hiểm. Cô ấy đã ăn và ngủ được. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ thêm ở đây ít hôm là Khâm Đồng có thể xuất viện. Và bây giờ thì anh thấy Khâm Đồng đã trở lại tin yêu cuộc đời.

Linh San nghe giọng nói của mình trả lời một cách yếu đuối máy móc:

– Vậy ư? Em cũng sớm đoán ra như vậy, chị Khâm Đồng sẽ khỏi bệnh và như vậy ai cũng sẽ yên tâm.

Linh San nói mà trong đầu là một khoảng trống lớn. Đúng rồi, ta là kẻ không có đầu óc.

Bằng Phi tiếp:

– Vâng. Anh còn muốn cho em biết. Linh San này, bây giờ anh không về nhà, anh sẽ đến sở luôn. Bé Sở Sở tối qua ngủ rất ngon trong phòng bệnh. Anh sẵn xe đưa nó đi học luôn. Mọi việc tốt đẹp cả, yên tâm.

Linh San nói khẽ.

– Em có nói là em không yên tâm bao giờ đâu?

– Em nói gì thế? Anh nghe không rõ.

– Không có gì anh ạ.

Giọng của Bằng Phi tràn đầy niềm vui và sức sống:

– Bây giờ anh đến sở làm. Linh San, anh hiện có rất nhiều điều muốn nói với em. Đợi bao giờ tan sở về chúng mình sẽ nói với nhau nhiều hơn.

– Vâng.

– Vâng, tạm biệt em.

– Tạm biệt.

Linh San chậm rãi đặt ống nghe xuống. Quay lại, nàng thấy mẹ đang nhìn mình với nụ cười thật tươi. Linh San, hiểu người mẹ nào cũng vậy cả. Vui sướng khi thấy con cái làm hòa với hạnh phúc. Linh San ngồi xuống ghế sắp xếp lại sách vở. Bà Lưu hỏi:

– Hôm nay con dạy buổi chiều mà?

– Vâng con quên mất.

Linh San vỗ vỗ trán rồi ngẩng lên nhìn mẹ:

– Cha đã đi làm, và em Linh Vũ đã đi học rồi phải không mẹ?

– Dĩ nhiên rồi, mẹ thấy hình như con chưa tỉnh hẳn rượu, để mẹ đi làm thức ăn sáng, con ăn xong, chắc sẽ khỏe ngay.

Bà Lưu bước ra khỏi phòng, Linh San ngồi trầm tư trước bàn thật lâu, nàng mới đứng dậy mở ngăn kéo ra đếm tổng số tiền mình có. Tất cả hơn năm ngàn bạc. Linh San bỏ vào túi, lấy thêm căn cước, thẻ giáo viên… Rồi nàng mới lấy giấy trắng ra.

“Thưa ba má!

Con rất mệt mỏi, cần phải đi xa một thời gian, chuyện ở nhà trường nhờ ba má nói với chị Linh Trân đứng lớp thay con một thời gian, xin hãy yên tâm con sẽ liên lac với ba má sau. Con cảm thấy rằng dù có điên cỡ nào, chắc con cũng sẽ tự chăm sóc lấy mình được.

Hôn ba má,

Con Linh San”

Nàng lại lấy ra một tờ giấy trắng khác, viết:

“Gửi anh Bằng Phi và chị Khâm Đồng,

Em xin chúc mừng sự đoàn tụ của gia đình. Hãy nhớ và cố giữ lấy hạnh phúc có sẵn trong taỵ Đừng vô tình làm nó tan vỡ. Xin hãy nhắc lại với bé Sở Sở: Con yêu quái ngày nào đã đến Nam cực mất rồi!

Nữ yêu điên”.

Hai mảnh giấy trắng được niêm trong hai phong bì khác nhau, một cái gửi cho cha còn một cái là tên Bằng Phị Cả hai đều được đặt trong hộc tủ. Linh San đứng dậy lắc đầu, không hiểu sao nàng lại thấy mình bình thản, rất thoải mái. Linh San có cảm tưởng như mình là một hiệp sĩ phong lưu, nàng quay lưng, lấy túi xách và đi ra phòng khách. Linh San ăn hết phần ăn sáng của mẹ dành cho, nàng cười với mẹ rồi đi ra ngoài, với tâm trạng của chiến sĩ Kinh Kha một đi không trở lại. Thôi tạm biệt, xin tạm biệt tất cả.

Nàng gọi xe taxi đi thẳng đến nhà ga Đài Bắc.

Đến nhà ga, Linh San ngước mắt nhìn lên. Địa danh nhiều đến phát ngộp, Cơ Long, Thụ Lâm, Sơn Giai, Đào duyên, Hồ Khẩu, Trúc Nam… Hàng trăm nơi biết chọn nào nơi nào để đến. Linh San đứng đó mà ngẩn ngợ Bây giờ nàng mới thấy một điều là đất trời rộng quá mà chẳng nơi nào để ta dung thân. Thôi thì chọn đại một nơi nào đó, nàng chợt nhớ đến ngày hôm qua, Bằng Phi đã đề nghị đến núi A Lý Sơn nghỉ mát. Sinh ra ở Đài Loan mà lại không biết núi A Lý Sơn thì cũng tiếc thật. Vậy thì trước khi đến Nam cực sao ta không đến A Lý Sơn để xem mặt trời mọc, để ngắm lấy cảnh núi rừng nguyên thủy.

Thế là Linh San mua vé tàu hỏa đến Gia Nghĩa. Tối hôm ấy nàng ngụ Ở khách sạn nhỏ, nghĩ đến cảnh đoàn tụ gia đình hạnh phúc của Bằng Phị Linh San không quên hình ảnh ba người ôm nhau vừa cười vừa khóc trong bệnh viện, nàng tự nhủ lấy mình.

– Linh San này, mi không sai đâu. Mi đã làm được một việc rất đẹp, rất quý. Mi đã từng yêu thì cũng không nên buồn, mi là một nữ hiệp rộng rãi đáng đề cao.

Qua sáng hôm sau, Linh San đáp xe lửa lên núi A Lý Sơn. Nàng đã nhìn thấy cây thần, đã nhìn thấy núi rừng nguyên thủy, đã nhìn thấy hồ “Hai Chị Em”, nàng cũng đã đến thăm Viện Bảo Tàng… Người ta đi có đôi, vừa đi vừa nói vừa cười, còn Linh San? Chỉ là một chiếc bóng, một con chim nhạn lạc bầy. Tối hôm ấy lúc nằm ở nhà trọ trên núi A Lý Sơn, nhìn ánh trăng vằng vặc bên khung cửa sổ, bóng núi, bóng cây lặng lẽ. Linh San không còn thấy mình khẳng khái rộng lượng đẹp như một thần tượng nữa. Nàng như một quả bóng xì hơi, nàng thấy nhớ nhà, nhớ Bằng Phi nhớ hạnh phúc đánh mất. Linh San khóc ướt đẫm cả gối, khóc sưng đỏ cả mắt, đến ruột gan như bị rách toang. Linh San khóc cho sự ngu muội cho mình, cho sự tài khôn, cho lòng hào hiệp. Nàng khóc và chỉ biết khóc.

Chợt nhiên có tiếng điện thoại. Linh San cầm ống nghe lên một cách máy móc:

– Alô! Ai đấy?

– Linh San đấy phải không?

– Ờ!

Linh San buông rơi máy nói, nàng chợt có cảm giác như mạch máu đông cứng lại, tim ngừng đập. Linh San trừng trừng nhìn điện thoại. Phải anh ấy không? Tại sao Phi lại biết ta đến đây. Linh San cẩn thận cầm ống nghe lên.

– A lô!

Bên kia đầu dây là một sự yên lặng. Điện thoại đã bị cắt. Linh San đặt ống nghe xuống. Nàng thẫn thờ ngồi đó lòng nôn nả như chờ đợi. Chờ đợi giọng nói ban nãy lại vang lên. Hay ta nằm mở Ta nhầm lẫn?

Có tiếng gõ cửa. Chắc mấy cô dọn phòng, đến trải giường quét dọn. Linh San chùi vội nước mắt. Bước tới cửa mà lòng vẫn còn tiếc rẻ chiếc điện thoại.

Cửa mở, trái tim Linh San như ngừng đập. Bên ngoài là Bằng Phi, chàng đang đứng sừng sững, với đôi mắt sáng. Linh San bối rối, đôi chân như nhũn ra. Bằng Phi đã bước vào với chiếc áo ấm màu đỏ trên taỵ Chàng khoác áo lên người nàng và giọng nói như tắc nghẹn:

– Lần sau có đến núi A Lý này, em nhớ mang theo áo ấm. Ở đây quanh năm là mùa đông.

Linh San chớp chớp mắt. Cắn nhẹ môi. Sự thật đây ư?

Sau đấy nàng cảm thấy đôi vai được ôm cứng. Cái siết chắc chắn, ấm áp, quen thuộc. Giọng nói của chàng xúc động, đau khổ nhưng lại đầy tình yêu.

– Em định làm gì thế? Em đúng là điên? Em muốn làm hiệp sĩ ư? Tại sao em lại bỏ người chồng sắp cưới của mình một cách dễ dàng như vậy?

Linh San tựa đầu vào vai Phị Nàng muốn tìm lại cái hơi ấm quen thuộc. Nước mắt ngăn mãi mà cứ chảy như mưa. Linh San vòng tay ra sau ôm lấy Bằng Phị Ai có cười mặc kệ. Không cần biết gì hết. Phải giữ lấy. Không rộng lượng phóng khoáng, quân tử nữa. Cũng không cần biết Nam cực hay Bắc cực… Và Linh San òa lên khóc, khóc như một đứa con nít.

Bằng Phi để cho Linh San được khóc, khóc thỏa mãn. Xong chàng đẩy nhẹ nàng ra, lấy mùi soa chậm mắt cho Linh San. Phi hỏi khi nhìn đôi mắt sưng húp của Linh San:

– Em đã khóc suốt đêm qua phải không? Xem đôi mắt em này, nó to và đỏ như hai trái hồng đào. Anh không ngờ em lại có quá nhiều nước mắt như vậy.

Linh San lấy tay dụi mắt, muốn khóc lại muốn cười.

Bằng Phi dìu Linh San lại ghế sa lông ngồi xuống. Chàng nói nghiêm nghị:

– Từ đây về sau, em phải hứa với anh, là em không còn “mất tích” kiểu này nữa, nghe không? Tại sao em không giữ lời, tại sao em lại bỏ anh để đi “Nam cực” em…

Chợt nhiên mắt Phi đỏ lên:

– Em đúng là khùng điên….

Linh San vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa tủi thân:

– Lúc ở bệnh viện, nhìn cảnh anh, Sở Sở và Khâm Đồng ôm nhau trùng phùng. Em…

Linh San chợt thấy bối rối. Biết sự kiện sau đó đã diễn biến ra sao? nàng nói trớ đi:

– Dù sao, em cũng khỏe lắm, không có gì, anh yên tâm, rồi em sẽ biết cách để làm lại cuộc đời, anh đừng lo cho em.

Bằng Phi to tiếng:

– Đúng là em điên! Em không biết người anh yêu là em ư? Em không biết la tình cảm của anh dành cho Khâm Đồng hiện nay chỉ là sự cảm thông thương hại. Khi anh biết Khâm Đồng bệnh và ở trạng thái nguy kịch. Đứng trên vị trí con người, trên tình nghĩa đạo đức và cả quá khứ… Bổn phận anh là phải cứu Khâm Đồng. Tình cảm đó khá phức tạp, nhưng rõ ràng không phải là tình yêu.

Bằng Phi chau mày suy nghĩ một lúc, lại tiếp:

– Nói một cách khác khi nghe em cho biết Khâm Đồng bệnh nặng, anh đã bối rối hoảng hốt, nhưng khi nghe nói em đã bỏ nhà đi, thì anh lại thấy tan nát tất cả, anh có thể chết được.

Linh San nhào vào lòng Phi:

– Ồ! Anh Phi, anh nói thế chỉ an ủi em thôi?Anh không gạt em chứ?

Bằng Phi cúi xuống:

– An ủi, gạt em? Nếu mất em thật không biết rồi anh sẽ sống ra sao? Anh nghĩ, chắc chắn một điều là anh sẽ không tự sát, nhưng có lẽ anh sẽ điên mất.

Linh San ngẩng lên nhìn, thấy mắt Phi rướm lệ.

– Anh Phi, anh đừng khóc, đàn ông ai lại khóc. Em sẽ không bao giờ bỏ đi nữa, em xin hứa, hứa chắc với anh!

Bằng Phi úp mặt lên tóc của Linh San, chàng đã khóc thật, cả hai có thể nghe rõ cả nhịp đập tim của nhau. Cảm giác hạnh phúc của niềm vui đã đánh mất giờ tìm trở lại được. Thật lâu, Linh San mới ngẩng lên hỏi:

– Làm sao anh tìm được đến nơi này thế?

Bằng Phi như cố sắp xếp lại:

– à! Chiều hôm qua, lúc đang ở sở làm, anh nhận được điện thoại của mẹ em, nói là em đã bỏ đi. Mẹ cũng đọc cho anh nghe nội dung hai bức thơ em để lại. Nói thật, lúc đầu, anh cũng không nghĩ ra xứ Nam cực của em là ở đâu. Đúng là lời của “yêu quái điên”. Anh quýnh hẳn lên. Lúc bay xe về Đài Bắc trên đường anh lại đặt nghi vấn. Hay là em vào bệnh viện? Và anh đã đi ngay đến đấy. Nhờ vậy gặp được ông Bắc cực.

Linh San ngạc nhiên:

– Ông Bắc cực nào?

– Thì anh chàng Nhiếp Sanh đấy?

– Tại sao Nhiếp Sanh lại có mặt ở bệnh viện?

– Ngay tối hôm kia Nhiếp Sanh đã đến bệnh viện. Nghĩa là sau lúc chia tay với em đấy. Và ông ấy nằm gục ngay trên ghế chờ.

Linh San giật mình, nhưng nghĩ lại thấy tức cười:

– Sao vậy? Em thì nói đi Nam cực mà quay về nhà, còn Nhiếp Sanh đi Bắc cực lại đến bệnh viện. Ngộ thật! Cũng mua vé tàu hỏa rồi chẳng đi đâu hết.

Nhìn khuôn mặt Linh San, nụ cười còn chưa ráo nước mắt, Phi chợt thấy chua xót.

– Thế rồi sau đó?

– Sau đó thì Nhiếp Sanh mới kể cho anh nghe sự tích về Bắc cực và Nam cực của em và hắn. Em đã từ chối cùng hắn xây dựng một “Gia đình đau khổ”. Cũng như em đã mong mỏi anh với Khâm Đồng đoàn tụ. Em biết không? Em làm như vậy… Em muốn gương vỡ lại lành là em đã xây dựng một “gia đình đau khổ” rồi đấy!

Linh San yên lặng mở to mắt, Bằng Phi tiếp:

– Anh và Nhiếp Sanh nói chuyện lâu lắm, nhưng vẫn không làm sao lần được điểm em đến, Khâm Đồng cũng rối lên.

– Chị Khâm Đồng?

– Vâng và trước khi anh rời bệnh viện, Khâm Đồng cũng đã nhờ anh nói lại với em.

– Chị ấy nhắn gì?

– Khâm Đồng nói hạnh phúc đang nằm trong tay, đừng bao giờ dâng hiến cho người khác. Khâm Đồng nói đời nàng đã chín chắn. Sẽ không để cho một việc làm ngu muội thế này xảy ra lần thứ hai. Nàng đã giác ngộ chân lý, và sẽ thực hiện đúng điều đã hứa khi trước.

– Thực hiện điều đã hứa?

– Vâng. Khâm Đồng bảo nói vậy là em hiểu.

Linh San yên lặng. Đột nhiên đầu nàng như lóe sáng, nàng nhớ lại lúc Khâm Đồng chặt tay tự sát, trước khi ngất xỉu, Khâm Đồng có nói: “Anh Nhiếp Sanh này, kiếp sau em sẽ lấy anh”. Có thật như vậy không? Đó là lời hứa? Có thể tin như vậy không chứ? Nhưng tại sao lại không? Nhiếp Sanh là người một thanh niên trung thực, đâu phải dễ tìm? Linh San chợt nghe lòng vui cạ Nàng vui vẻ hỏi Phi:

– Sau đó?

– Sau đó, anh đến nhà em, anh hỏi xem tấm vé tàu hỏa đến Nam cực của em còn không? Không còn. Anh nghĩ là chắc em đi về phía Nam. Mà ở phía Nam thành phố đầu mối là Gia Nghĩa. Ở đây lại gần núi A Lý Sơn mà anh có lần đề cập với em. Anh cấp tốc mua vé tàu hỏa nhanh đến Gia Nghĩa. Tới đây anh đi cùng khắp các khách sạn, xin được tra cứu quyển sổ lưu trú của khách ngày hôm trước, thấy tên mừng quá… nhưng em cũng đã bỏ đi. Anh đoán là em đến đây, nên…

Bằng Phi ngưng một chút, nhìn Linh San với nụ cười:

– Tới A Lý Sơn bằng tàu hỏa, anh lại vòng khắp các nhà trọ. Tìm được tên em lần nữa, và anh đã mướn phòng cạnh phòng em.

– Anh mướn được phòng vậy là hay lắm, anh đến bao giờ vậy?

– Sáng naỵ Ở Gia Nghĩa, anh đã biết ngay là em không có mang theo nhiều quần áo nên mua mấy cái cho em…

Linh San nũng nịu:

– Biết vậy mà… Anh chỉ mua cho em, còn anh… Sao anh chẳng mặc áo ấm?

Điện thoại đột ngột reo vang. Linh San nhìn Phi.

– Ai gọi dây nói nữa đây?

Bằng Phi nhấc điện thoại, quay sang nói:

– Có lẽ điện thoại viễn liên của ba mẹ em. Vì khi đã biết số phòng của em, anh đã điện thoại báo cho ba mẹ em để họ yên tâm.

Và Phi nói qua máy:

– Hai bác yên tâm, tất cả đâu đã vào đấy… Linh San làm sao trốn nổi con… hà hà..

Quay sang Linh San, Phi nói:

– Cha muốn nói chuyện với em.

Linh San chớp mắt, bối rối cầm ống nghe lên, cảm giác thẹn thùng làm nàng chỉ kêu lên một tiếng Cha.

– Cha!

Là yên lặng, ông Lưu có vẻ giận dữ:

– Con có biết cái điên của con làm cả nhà nhốn nháo lên không? Biết thế này gả phứt con ngay từ đầu cho đỡ mệt!

Linh San đỏ mặt.

– Cha!

ông Lưu có vẻ bình tĩnh lại:

– Hừ, thôi. Con cứ ở trên núi chơi thêm mấy bữa, lớp con đã có chị Linh Trân dạy thế. Con quậy quá! Cha mệt vì con.

– Dạ.

– Khoan đã, bé Sở Sở muốn nói chuyện với con đây.

– Sở Sở ư?

Đột nhiên, Linh San thấy tim đập mạnh, nàng đưa mắt nhìn Bằng Phị Không hiểu sao nàng thấy sợ con bé. Bằng Phi bước tới, đặt tay lên vai nàng, trấn an. Tiếng của Sở Sở vang trong máy, giọng của con bé kéo dài, nhõng nhẽo:

– Dì đó ư? Dì đi đâu vậy? Mẹ nói tại con đuổi dì đi. Con đâu có đuổi. Dì đừng giận con nhé! Con cũng không biết tại sao con gọi dì là yêu tinh… Con bây giờ thấy nhớ dì… Dì đi rồi, bây giờ con mới thấy nhớ dì quá…

Linh San nói, lòng xúc động:

– Sở Sở này… Dì sẽ thu xếp để về thật sớm.

– Vâng để con hát cho dì nghe một bài hát nhé, dì có nghe không?

– Được rồi.

Linh San nói mà lòng hồi hộp, không biết Sở Sở có hát bài “Con sợ cha con cưới dì ghẻ” không? Nhưng bé Sở Sở đã hát, giọng hát họa mi trẻ thơ với bài hát quen thuộc ngày nào Linh San đã hát:

– “Trăng mờ chim bay xa

Đom đóm đã lập loè.

Núi mờ, sương bao phu?

Côn trùng khóc nỉ non.

Trăng mờ, hoa lá lay

Gió đêm sao nghe lạnh

Đèn nhà ai không to?

Người hỡi người có hay… “

Sở Sở hát xong hỏi Linh San:

– Dì ơi, dì có thấy con nhớ rất rõ bài hát của dì không?

Linh San không nói được gì cả. Nàng nghẹn lời. Bài hát lâu lắm rôi Linh San đã không hát, vậy mà con bé vẫn nhớ. Linh San cầm ống nghe trên tay mà ngớ ngẩn. Bằng Phi bước tới, gỡ ống nghe đặt xuống. Rồi vòng tay ôm Linh San đứng nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài trời, ánh trăng mông lung, cảnh vật mờ ảo. Mọi vật như chìm đắm trong mơ.

Họ cứ thế đứng yên lặng bên nhau nhìn cảnh vật. Hạnh phúc trong vòng taỵ Hạnh phúc không xa vời. Và lời nói là thừa thãi trong lúc này.

Hết

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN