Mãi mãi yêu - Chương 4: Giấc mơ lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Mãi mãi yêu


Chương 4: Giấc mơ lạ


Kết thúc một ngày làm việc không mặn mòi không nhạt nhẽo ( chị quên mất việc gặp trai đẹp rồi -.- )

Dương Mộc Tâm thả mình xuống chiếc giường mềm mại, dần dần chìm trong mộng đẹp.

Cô thấy mình đang bước đi trên một con đường rộng lớn, xung quanh là hoa xinh cỏ lạ.

Bỗng nhiên từ đâu, gió thổi vù vù làm những cánh hoa bay tán loạn, bầu trời đang trong vắt biến thành đen kịt.

Mọi thứ không kịp báo trước, ầm ầm, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Dương Mộc Tâm thậm chí không phản ứng kịp, chân đang đứng trên mặt đường bỗng biến thành lơ lửng.

Rồi cô thấy xung quanh di chuyển, vòng vòng, vòng vòng, vòng vòng như đang ở trên bánh xe xoay tròn, quay quay quay quay…

Bật dậy, Dương Mộc Tâm hoảng hốt, mồ hôi từ trên trán chảy xuống khoé mắt, từng giọt, từng giọt… Cay quá!!!!!

Chạy hớt hải vào nhà vệ sinh, Dương Mộc Tâm tát nước vào đôi mắt, má ơi, sao mà lúc khóc mắt không thấy mặn, thấy cay mà mồ hôi chảy vào giống như xát muối vào ấy nhỉ!

Cô đờ đẫn quay lại chui vào trong chăn, mắt nheo nheo nhìn trần nhà nghĩ về giấc mơ ban nãy.

Mọi thứ đang yên đang lành tự nhiên xuất hiện một giấc mơ lạ lùng như vậy, bình thường ngủ cô rất ít khi mơ, mà mỗi lần mơ là xác định cô sẽ gặp một chuyện gì đó trong tương lai.

Giống như hồi còn là học sinh cấp ba, trước khi đi thi đại học một ngày, Dương Mộc Tâm mơ thấy ngôi nhà mình đang ở bỗng nhiên bay lên, móng nhà móng cái lộ ra sừng sững.

Lúc cô tỉnh dậy liền chạy đi nói ba mẹ, hai ông bà còn bảo cô ngủ cho cố rồi nói xàm xí đế.

Kết quả là sau khi thi xong, nguyện vọng đồ điền đầy đủ hết trơn, hai vị đại nhân bỗng nhiên chuyển công tác, thì thế nào, thì Dương Mộc Tâm chỉ có thể nước mắt lưng tròng xách đồ theo cha mẹ rời khỏi quê hương xinh đẹp ra nước ngoài.

Yên vị ba năm hai vị sắp xếp xong xuôi, cô lại theo cha mẹ thân yêu về nước.

Giờ nhớ lại cảm giác lúc đó, Dương Mộc Tâm chỉ biết câm lặng.

Cho nên, cô thấy giấc mơ này chẳng bình thường chút nào, cô phải chuẩn bị tinh thần để đón một chuyện kinh thiên động địa sắp tới, vì cô thấy giấc mơ lần này còn đáng sợ hơn giấc mơ trước kia.

Sáng hôm sau, khi Dương Mộc Tâm sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị ra cửa thì tiếng mẹ già quý hoá của cô vọng lên:

-Con gái, con đi đâu đó, cha mẹ của Dật Phong sắp qua đây bàn chuyện liên hôn rồi, con mau lên chuẩn bị đi!

!!!!!!!

Dương Mộc Tâm cúi xuống nhìn chiếc giày còn một ngón chân ở ngoài chưa xỏ vào thôi liền muốn rống lên” Sao mẹ không đợi con đến chỗ làm rồi nói luôn!!!”

Nhưng cũng chỉ dám phản kháng trong lòng mà thôi, cô chỉ cần lầm bầm trong miệng là mẫu hậu đã chém đầu rồi, làm gì dám lớn tiếng chứ.

Lần trước hét lên như thế là vì quá bất ngờ nên không kiềm chế được, mà mẹ cô cũng thấy có lỗi nên mới tha.

Dương Mộc Tâm rầu rĩ gọi điện nhờ người bạn mới quen xin giúp, sau đó đi lên lầu thay đồ ra, trang điểm dậm phấn thêm một chút.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN