Mãi mãi yêu
Chương 8: Ngày chọn áo cưới
– Con bị sao thế này?
Dương Mộc Tâm bỗng oà khóc ôm chầm lấy mẹ khiến bà càng khó chịu, con gái ở nhà như cục vàng cục bạc, đứa nào dám làm con gái bà thành thế này thì bà bầm chúng nó thành thịt xay!
Nhưng khi nghe xong sự tích của cô con gái yêu, mẹ Dương dở khóc dở cười:
– Con đó, cái tật đi mà không nhìn không ngó đúng là chẳng chịu bỏ, nhưng xã hội bây giờ thật nguy hiểm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, con đi đường phải thật chú ý !
Cô vâng vâng dạ dạ rồi lại ôm mẹ làm nũng một chút nữa:
– Mẹ à, con gái mẹ thật là số khổ mà, mẹ mau thương thương con đi!
Mẹ Dương phì cười trước sự đáng yêu của con gái cưng, bà vuốt tóc Dương Mộc Tâm một hồi rồi cưng chiều nói:
– Con gái của mẹ, tháng sau là thử áo cưới, không lâu nữa là chụp hình và làm lễ kết hôn, con suy nghĩ thật kĩ lại, ba mẹ sẽ không ép con, con là đứa con duy nhất cũng là trái tim của ba mẹ, nếu như con gả về mà không hạnh phúc thì dù công ty nhà ta có phát triển đến đâu, ba mẹ cũng sẽ không vui vẻ. Ba mẹ xin lỗi con vì sự ích kỷ lúc đầu, nhưng vì đó là bạn thân mẹ và mẹ nhìn thấy Dật Phong là một đứa nhỏ không tệ, con hãy suy nghĩ thật kĩ nhé!
Dương Mộc Tâm cảm động thật lâu, sau đó cô gật đầu thật mạnh, chắc chắn với mẹ:
– Con muốn lấy Dật Phong!
Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã đến ngày thử áo cưới.
Những vết thương lúc trước cũng đã dần khỏi, cũng không quá nặng nên không để lại sẹo khiến Dương Mộc Tâm vô cùng vui mừng.
Ngồi trên xe nhìn ra khung cảnh tấp nập bên đường, Dương Mộc Tâm nghĩ lại chuyện xảy ra hôm ấy, cô phát hiện hình như mình và chồng tương lai chưa gặp nhau một tháng rồi.
Dương Mộc Tâm đến cửa tiệm cùng mẹ hơi sớm, Dật Phong và cô Vu vẫn chưa tới nên hai mẹ con đi dạo một chút.
Khoảng 10′ sau, cô Vu và Dật Phong dưới ánh nhìn toả sáng của các cô gái trong tiệm bước vào, đi đến trước mặt Dương Mộc Tâm và mẹ Dương, cô Vu cười nói:
– Đi thôi, con dâu, bà xuôi!
Dương Mộc Tâm hơi xấu hổ, hai lỗ tai ửng hồng, nhanh chóng đi theo mẹ.
Mẹ Dương cũng cười đáp lại:
– Bà chọc con bé hoài. Đi thôi con rể, bà xuôi gia !
…
Cô Vu vui vẻ nắm tay mẹ cô cười cười nói nói đi trước, để Dương Mộc Tâm và Dật Phong đi theo phía sau.
Cô giả bộ liếc mắt qua, Dật Phong mặt vẫn một biểu cảm đi thẳng về phía trước.
Dương Mộc Tâm ho nhẹ để cho tên Al kia biết đến sự tồn tại của cô, rồi cố gắng nặn ra một nụ cười:
– Hi!
Dật Phong đang vừa đi vừa suy nghĩ về công việc chiều nay, nghe có tiếng nói vang lên bên cạnh thì cúi đầu nhìn một chút, môi mỏng mấp máy, khạc ra một chữ:
-Ừ!
…haha
Dương Mộc Tâm lừ mắt nhìn tên mặt lạnh quanh năm ba bước năm bước đi lên trước cô rồi đi thẳng vào thang máy thì không thể tưởng tượng được sau này về sống chung với anh ta sẽ như thế nào.
Cô lại nghĩ sao hôm ở quán ăn anh ta nhiệt tình thế nhỉ, mặc dù vẫn mặt lạnh nhưng rất chu đáo.
Thật không hiểu nổi con người này!
Cô có nên suy nghĩ về việc sau khi cưới thì dọn ở riêng không!
Dương Mộc Tâm bỗng nhớ về giấc mơ hôm nọ, lần gia đình tên kia đến bàn chuyện cô đã biết giấc mơ đó chỉ chính là cái này và cô cũng cảm nhận được lần đó là sự mở đầu cho một việc có thể đảo lộn cả cuộc sống của cô!
Ban đầu Dương Mộc Tâm suy nghĩ rất đơn giản, cô chỉ cảm thấy có thêm một cái danh phụ nữ có chồng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô, chỉ cần cô không quá lộ liễu.
Nhưng cảm xúc của Dương Mộc Tâm dạo gần đây đang có sự biến hoá, cô cảm thấy việc này sẽ ảnh hưởng đến cô nhưng cụ thể là gì thì vẫn chưa biết được.
Đến tầng hai, nhân viên nhanh chóng mời Dương Mộc Tâm và Dật Phong vào phòng thử đồ, mẹ Dương và cô Vu mặt cười đầy nếp nhăn mong chờ hai đứa.
Dương Mộc Tâm nhìn bộ váy cưới trước mặt mà không khỏi cảm thán, đúng là đẹp mù mắt!
Chiếc váy cưới dài đến chân, một màu trắng tinh khôi, như mây như hoạ. Những viên đá lấp lánh phản xạ ánh sáng khảm theo hình sóng, hai sợi sóng đan xen vào nhau từ trước ngực cho đến chân váy, tạo cho cô dâu như có một vòng sáng nhạt bên người. Chân váy là tầng tầng lớp lớp vải mềm mại uốn lượn nhịp nhàng, nhìn vừa lạ vừa đẹp mắt.
Dương Mộc Tâm rung động không thôi, nhìn chiếc váy cưới trước mắt mà có cảm giác nhà nghèo đem mấy viên đá trên váy cưới này đi bán thì cũng sống được đến già!!!
Nếu ba người ngoài kia biết suy nghĩ hiện tại của cô…
Dương Mộc Tâm nhanh chóng mặc vào chiếc áo cưới lộng lẫy, được nhân viên trang điểm nhẹ nhàng, rồi làm tóc.
Lúc cô vén màn bước ra, mẹ Dương và cô Vu kích động đến nỗi đứng bật dậy, hai người mắt sáng quắc đi nhanh tới trước mặt cô, mẹ Dương liền nói:
– Con gái của mẹ, con chính là cô dâu xinh đẹp nhất mà mẹ từng thấy!
Cô Vu gật đầu liên tục:
– Đúng vậy, tiểu Tâm, con thật sự rất xinh đẹp, tên Phong nhà bác phúc ba đời mới lấy được con!
Dật Phong đã thay đồ xong từ lúc nãy, anh ngồi một bên xem tài liệu, lúc nghe mẹ và cô Dương hô lên anh liếc mắt nhìn một cái.
Nói như thế nào nhỉ, Dật Phong cảm thấy mình trước đây đã gặp nhiều người đẹp, Dương Mộc Tâm cũng chỉ được xếp vào dạng được thôi, nhưng ngay lúc này đây, Dật Phong thật sự ngây ngẩn.
Cô gái trước mắt như được bao quanh trong một vòng sáng, không quá chói mắt nhưng chẳng hề lu mờ, nhìn vừa nhu mì vừa dịu dàng nhưng cũng rất sắc sảo, xinh đẹp.
Lúc cô cười lên, đôi mắt cong lại như trăng khuyết, chứa hàng vạn đóm sáng, khiến gương mặt tròn tròn hồng hào sáng bừng lên.
Dương Mộc Tâm cười với mẹ và cô Vu, cảm ơn họ, đôi mắt không tự chủ liếc qua nhìn Dật Phong.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, một sự thay đổi nhỏ dần nảy sinh giữa họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!