Editor: Maruru
****
Dịch Yên lướt qua điện thoại, cả người mềm nhũn, đi cũng không muốn đi.
Nhưng cuối cùng vẫn xuống giường lấy điện thoại, bắt máy rồi đi đến tủ quần áo.
Là điện thoại của Kỷ Đường: “Đang làm gì đấy?”
Tủ quần áo được lắp vào trong tường, một tay Dịch Yên đẩy cửa tủ cái rầm: “Vừa tỉnh ngủ.”
“Bị sốt còn chưa khoẻ à, nghe cái giọng cậu này, ồm ồm như vịt đực ý.”
Dịch Yên kẹp điện thoại ở giữa tai và bả vai, hai tay bắt đầu chọn quần áo trong tủ: “Cái giọng này đã như vậy nửa tháng nay rồi, cậu tạm chấp nhận mà nghe đi.”
Kỷ Đường cười: “Không chấp nhận nổi đâu?”
Dịch Yên cũng cười, giọng thật khàn: “Vậy thì cút đi.”
Kỷ Đường cũng không để ý: “Cậu vừa tỉnh dậy, có phải chưa ăn hay không?”
Dịch Yên lấy một cái quần jean bó sát người ra: “Đúng vậy.”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vốn là muốn đặt cơm, nhưng nếu đã vậy thì đành đi ăn ngoài vậy.”
“Ăn một mình á?”
“Ừ, không thì sao?”
Kỷ Đường là người ưa náo nhiệt, nói thầm: “Ăn cơm một mình thì cô đơn lắm đó.”
“Tớ đi ăn với cậu nha.”
Dịch Yên nhướn mày: “Không phải tối hôm qua cậu nói với tớ là tối nay sẽ đi ăn với học tỷ sao?”
Mỗi lần nhắc tới học tỷ, Kỷ Đường lại ỉu xìu: “Tớ huỷ hẹn rồi.”
Dịch Yên không thích xen vào yêu chuyện bao đồng, nhưng với chuyện của Kỷ Đường vẫn đặc biệt để tâm. Cô khép cửa tủ lại, xoay người dựa vào vách tủ: “Ừ?”
Kỷ Đường cũng kể đúng sự thật, nhưng cũng không muốn kể quá nhiều: “Thì thôi vậy, một người làm sao có thể cứ đứng trên một gốc cây mà thắt cổ chết được, tớ cũng treo cổ mười năm rồi, từ lâu đã tắt thở.”
Ngoài cửa sổ, là cả một biển đèn của thành phố.
Dịch Yên nghe xong những lời này, đột nhiên không biết nói gì.
Cô không tư cách nói gì ở đây.
Hai người cứ im lặng một lúc, thì Kỷ Đường phá vỡ trầm mặc: “Được rồi được rồi, mưa ngoài trời đã ngừng rơi, buồn cái gì cơ chú. Ra ngoài ăn thôi.”
Dịch Yên ừ một tiếng.
“Cậu muốn ăn gì?”
Dịch Yên nhìn những vòng sáng bạc ở ngoài cửa sổ, chúng đan chéo vào nhau, dệt thành một lưới ánh sáng treo trên thành phố.
Bỗng nhiên có chút nhớ nhung, nói: “Canh của Ký gia* của lão Trấn.”
*Các bạn còn nhớ quán này không? Là quán mà anh Đường và chị Yên đến ăn ở chương 2 nhé, tên là Lão Thang Ký.
“À, vậy thì nhà đó cũng cách nhà tớ không xa đúng không. Moẹ, cậu vừa nói như vậy tớ đã nhớ ra rồi,” Kỷ Đường cười một cái, “Lão Trấn ở gần nhà tớ, khi đó cậu hay trêu tớ nhỏ con, ông nấu canh rồi để tớ đưa cho cậu.”
Dịch Yên cười: “Trí nhớ không tệ đấy.”
Kỷ Đường không ngăn nổi miệng: “Nhưng mà cậu vẫn hay kéo Tô Ngạn đến nhất ——”
Ý thức được mình vừa lỡ lời, Kỷ Đường lập tức im bặt.
Dịch Yên không để ý, thật ra cô cũng nghĩ tới Tô Ngạn. Khi trước Tô Ngạn cứ một mực không chịu, Dịch Yên còn kéo anh đi cả nửa thành phố để ăn canh với cô.
Cô bật cười, ôm lấy cổ họng, ho khù khụ đến mức run cả vai, lơ đãng nói một câu: “Lúc ấy đúng là không nên mãi treo cổ trên một cành cây.”
Cho dù cô tình nguyện, nhưng cũng hết cách.
Vừa ho vừa nói chuyện, giọng lại nhỏ, Kỷ Đường nghe không rõ lời cô: “Cái gì?”
Dịch Yên lại mất hứng rồi, buông áo sơ mi trong tay xuống: “Thôi vậy, còn đang sốt thì không nên chạy lung tung ở ngoài. Lần sau đi ăn vậy, hôm nay tớ gọi cơm là được.”
Kỷ Đường lập tức đồng ý: “Ừ.”
————
Dịch Yên tắm rửa xong, cầm lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa, đã thấy một bịch nilon treo ở ngoài then cửa, trên túi là dòng chữ “tiệm thuốc XX” chói lọi.
Dịch Yên đưa tay ra, nhận lấy cơm hộp mà shipper đưa tới, xách bao nilon trên then cửa vào.
Một túi toàn thuốc cảm cúm, bên ngoài mỗi hộp đều dán liều lượng cách dùng của từng loại thuốc. Làm cho người ta có cảm giác thật cẩn thận.
Sau khi ăn trưa xong, về nhà còn chưa thấy cái túi thuốc này, chắc chắn là sau đó đã có người đưa tới.
Đột nhiên Dịch Yên nhớ ra, buổi trưa ở trong thang máy, cô đã gặp Tô Ngạn khi không đeo khẩu trang, chỉ cần nhìn một cái đã biết là cô đang rất không ổn.
Là anh ư?
Nghĩ đến điều này, da đầu Dịch Yên bỗng tê dại.
Tay cầm túi thuốc kia, khó nhịn nổi dòng suy nghĩ. Bỗng nhiên, mắt dừng lại trên một hộp thuốc.
Khi đã nhìn rõ tên thuốc, đồng tử Dịch Yên bỗng co rút lại.
Tramadol Hydrochloride*.
*Tramadol: là một loại thuốc giảm đau opioid được sử dụng để điều trị cơn đau vừa đến nặng vừa. (Theo Wikipedia Tiếng Việt)
Một loại thuốc trị đau buốt, làm giảm đau, giúp người bệnh giảm cơn đau đầu. Nhưng loại thuốc giảm đau này, khi đã nghiện rồi, sẽ biến tướng thành ma túy, rất phản tác dụng.
Một bao thuốc cảm cúm lại có thuốc giảm đau lẫn vào sao, Dịch Yên nhíu chặt mày.
Ngay lập tức, cô tự mình dẹp tan cái ý nghĩ của bản thân vài phút trước. Thuốc này, không phải là Tô Ngạn đưa tới.
Không biết nghe ở đâu mà Kỷ Đường biết được, Tô Ngạn là cảnh sát phòng chống ma tuý, đã nói với Dịch Yên từ lâu.
Tô Ngạn là cảnh sát phòng chống ma tuý, chắc chắn biết Tramadol Hydrochloride rất nguy hiểm. Huống hồ, nếu như Tô Ngạn là người đưa thuốc tới, bị cảm cúm cũng không cần dùng Tramadol Hydrochloride.
Dịch Yên đầy cảnh giác mà ngước mắt lên, lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa.
Hành lang, cầu thang, thang máy.
Xung quanh không một bóng người. Ngược lại, ánh đèn chói loá trông thật đáng sợ.
Dịch Yên thu mắt, lặng lẽ cất hộp Tramadol Hydrochloride vào túi áo khoác, cầm bao thuốc cảm cúm, ra ngoài.
————
Bữa cơm của hai nhà Tô Trần cực kì hoà thuận. Ngoại trừ Tô Ngạn sẽ không nói chuyện phiếm.
Ăn xong, cha mẹ hai nhà ra phòng khách uống trà trò chuyện. Trần Tân Ngôn và Tô Ngạn xách theo hai túi rác xuống lầu.
Bình thường những việc lặt vặt trong nhà này là bác giúp việc làm, nhưng Trần Tân Ngôn không muốn ra phòng khách nói chuyện phiếm với các trưởng bối. Mỗi lần đều sẽ bị giáo huấn một vài quan niệm hôn nhân, cha Trần mẹ Trần hận không thể gả cô sớm một chút.
Trần Tân Ngôn nghe nhiều đến nỗi lỗ tai cũng đóng kén rồi.
Tô Ngạn càng không muốn nghe.
Hai người ngầm hiểu, không nói gì, mỗi người xách một túi rác xuống lầu. Mấy vị trưởng bối nghĩ rằng, hai người trẻ bọn họ muốn có không gian riêng, cũng không xen vào nữa.
Bữa tối Trần Tân Ngôn ăn rất no, thời điểm cửa thang máy đóng lại, cô nhịn không được mà nấc một cái.
Tô Ngạn đứng bên cạnh giơ tay ấn số tầng, cũng chẳng thèm nhìn cô một cái.
Ở trước mặt Tô Ngạn, Trần Tân Ngôn cũng không để ý hình tượng, đã thành thói quen từ lâu, sờ sờ bụng lầm bầm: “No thật đó.”
Thang máy dừng ở tầng một, hai người sóng vai, đi qua đại sảnh ra ngoài.
Từng ngọn đèn dầu được treo ở trước cửa sổ mỗi nhà trong tiểu khu, đi trên đường rất ít gặp được nhà nào. Trời trở lạnh, mọi người đều ở trong nhà.
Từng chiếc từng chiếc đèn đường, hình bóng của hai người Tô Ngạn và Trần Tân Ngôn dài lại ngắn, ngắn lại thành dài.
Tuy hai người cùng nhau đi ra, nhưng ít khi mở miệng. Tô Ngạn một tay xách rác, mặt thờ ơ tiến về phía trước.
Một tay Trần Tân Ngôn đang cầm điện thoại, tay kia xách bao rác. Đi được một đoạn, nhìn thấy tin nào hay hay còn khẽ cười.
Chỉ một lát đã đến bãi rác, Trần Tân Ngôn trả lời tin nhắn WeChat xong mới cất điện thoại vào trong túi, đi tới ném rác vào thùng.
Tô Ngạn đang đứng ở bên cạnh, Trần Tân Ngôn quay đầu, nhờ anh giúp: “Ngày kia giúp em chút với, bạn trai em muốn tới gặp em. Anh giúp em nói với cha mẹ là hôm đó em phải đi với anh nha.”
Vừa dứt lời, câu chuyện của cô bỗng ngừng lại.
Từ dưới ngọn đèn đường, cô nhận ra, ánh mắt Tô Ngạn thật lạnh lùng, cứ nhìn thẳng vào một chỗ.
Từ lúc Trần Tân Ngôn quen Tô Ngạn tới nay, đã hiểu rõ con người anh nhạt nhẽo như thế nào, nhưng cũng chẳng lạnh lùng đến mức này.
Theo ánh mắt Tô Ngạn, cô nhìn qua.
Anh đang nhìn vào một cái túi màu trắng trên thùng rác.
Trần Tân Ngôn không hiểu, hết sức tò mò mà cố gắng rướn cổ lên nhìn, chỉ nhìn ra được dòng chữ trên túi thuốc.
Cô thắc mắc: “Sao vậy?”
Không thấy Tô Ngạn trả lời, cô lại quay đầu nhìn Tô Ngạn.
Tô Ngạn chỉ thờ ơ rồi thu mắt, đáy mắt đã không còn ý lạnh như lúc đầu: “Không có gì.”
Giọng nói trầm thấp, như một hồ nước bình lặng không ẩn chứa điều gì.
Lại làm cho người ta không khỏi cảm nhận được sự cô đơn và thất bại trong lời nói.
Trần Tân Ngôn sửng sốt, sao lại có người thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
Không đợi Trần Tân Ngôn phản ứng lại, Tô Ngạn đã vứt bịch rác, rồi xoay người bỏ đi.
Lúc này Trần Tân Ngôn mới xoay người lại, chạy theo: “Anh làm sao thế? Không biết còn tưởng là anh bị bỏ rơi chứ, nhìn như trẻ mồ côi ấy.”
Những này không biết tại sao lại chạm đến nỗi đau của Tô Ngạn. Vừa dứt lời, một Tô Ngạn bình thường không thèm để ý đến cô giờ lại liếc xéo mắt nhìn cô.
Miệng Trần Tân Ngôn lập tức mím lại thành một đường mà im lặng, thầm nghĩ con mẹ nó sẽ không phải nói sai ở đâu chứ.
Hai người đều bị người nhà giục kết hôn, Trần Tân Ngôn càng khổ sở không nói nên lời. Cha mẹ không chấp nhận bạn trai cô, cứ đến cuối tuần lại bắt cô đi gặp đối tượng xem mắt. Cuối cùng vì thật sự bất lực với cha mẹ, cô và Tô Ngạn mới bàn bạc với nhau, làm người yêu “trên danh nghĩa”.
Nhưng thực ra cô và Tô Ngạn cũng chẳng thân lắm, ngoại trừ phải giả bộ trước mặt cha mẹ, hai người ở riêng cũng không nói chuyện gì. Huống hồ Tô Ngạn tính tình lạnh nhạt, Trần Tân Ngôn cảm thấy, nếu mình làm bạn gái của anh, đang sống sờ sờ cũng bị tức mà chết. Có đôi lúc, cả người còn toả ra hơi lạnh, không biết anh đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Cô tự giác dừng lại, đi ở phía sau Tô Ngạn, không dám quấy rầy “trẻ mồ côi”.
————
Dịch Yên hôm nay phải đi làm trở lại rồi.
6 giờ sáng, xe cộ thưa thớt, cả thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Không khí được bao phủ bởi một lớp sương mù.
6 giờ rưỡi giao ban. 6 giờ hai mươi phút, Dịch Yên đã đến phòng cấp cứu.
Đến phòng thay đồ, thay quần áo, sau đó Dịch Yên quay lại phòng khám.
Tối qua Y tá Tiểu Na trực ca đêm, lúc Dịch Yên bước vào, cô đang mở miệng ngáp. Nhìn thấy Dịch Yên, Tiểu Na lập tức tỉnh táo: “Bác sĩ Dịch, cô đi làm rồi sao? Đã khoẻ hơn chút chưa?”
Dịch Yên đã gần như khỏi hẳn, nhưng giọng vẫn còn hơi khàn: “Ổn rồi.”
“Ôi mẹ ơi, cái giọng này, bác sĩ Dịch, cô vẫn nên tiếp tục uống thêm thuốc đi.”
Dịch Yên ngồi xuống cái bàn bên cạnh: “Được.”
Mấy ngày gần đây được nghỉ phép, ở nhà quá nhàm chán. Trái lại là sau khi đi làm, Dịch Yên cảm thấy thoải mái hơn.
Bận rộn có khi là một loại quy luật. Không khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán, cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Cả buổi sáng, bệnh nhân cứ nối nhau đến phòng khám, một người lại một người.
Cho đến giờ cơm trưa, người bệnh mới giảm bớt.
Buổi sáng Dịch Yên đã ăn một vài thứ, đến giữa trưa cũng không thấy đói bụng. Nhưng bởi vì phải uống thuốc, vẫn ngoan ngoãn đến nhà ăn, ăn cơm.
Dịch Yên cũng không có nhiều bạn ở bệnh viện. Cũng chi có hai y tá ở phòng khám là có chút thân quen, nhưng bình thường cũng không qua lại nhiều.
Bác sĩ khoa cấp cứu không được nghỉ trưa, một mình ăn cơm xong, Dịch Yên quay về phòng khám.
Bây giờ không có bệnh nhân, phòng khám rất yên tĩnh. Một mảnh tường trắng, không gian cứ lạnh như băng.
Dịch Yên ngồi phía sau bàn, dựa lưng vào ghế, lật bệnh án xem thông tin mấy ca bệnh.
Không biết sau bao lâu, có người tiến vào phòng bệnh: “Chào bác sĩ.”
Dịch Yên chỉ cảm thấy giọng nói này thật quen, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt ngây thơ quen thuộc.
Thôi Đồng nhìn thấy Dịch Yên, cũng nháy mắt sửng sốt. Một giây sau, vẻ mặt lại tự nhiên như thường, anh chỉ vào cánh tay của mình: “Tay của tôi phải thay thuốc rồi.”
Dịch Yên khép hồ sơ lại, hất cằm về phía giường bệnh bên kia: “Qua đó ngồi đi.”
Thôi Đồng rất nghe lời, đi qua giường bệnh ngồi.
Dịch Yên đeo khẩu trang vào, đứng dậy chuẩn bị dụng cụ y tế.
Giữa chừng, Thôi Đồng phía sau bỗng gọi một tiếng: “Đội trưởng Tô.”
Tay Dịch Yên cứng đờ.
Tô Ngạn đưa Thôi Đồng đến thay thuốc, đang đứng ở trước cửa phòng khám.
****
Chương này 5000 từ nên mình chia ra nha các bạn iu 🥰