Editor: Maruru
****
Dịch Yên chỉ ngạc nhiên mà chớp chớp mắt, sau đó lại như thường.
Trong phòng khám chỉ có tiếng dụng cụ y tế va chạm vào nhau, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Tô Ngạn không tiến vào, chỉ đứng ở cửa, thờ ơ liếc nhìn bóng lưng của Dịch Yên, nhớ tới bao thuốc bị ném trong thùng rác tối hôm qua.
Thôi Đồng ngồi trên giường bệnh, trong lòng chỉ thấy xấu hổ, muốn lập tức biến mất ngay tại đây. Mẹ nó có ai muốn gặp cái tình cảnh xấu hổ này chứ.
Dịch Yên cầm dụng cụ đi tới giường bệnh.
Thôi Đồng đang ngồi trên giường, tay bị băng gạc quấn vào, Dịch Yên đeo bao tay vào, giúp cậu tháo băng gạc ra, sau đó quan sát miệng vết thương, bôi thuốc khử trùng rồi băng bó lại.
Từ đầu tới cuối, trong phòng khám, không một ai lên tiếng, không gian tràn ngập yên tĩnh.
Sau khi xử lý vết thương cho Thôi Đồng, Dịch Yên thu dọn dụng cụ, hàng mi sau lớp khẩu trang rũ xuống: “Đừng để vết thương chạm vào nước, thay thuốc lần này xong, lần sau có thể không cần tới nữa.”
Thôi Đồng chạy chóng gật đầu: “Được.”
Nói xong lại thấy không ổn, cuống quít hỏi: “Đúng rồi bác sĩ, cái tay này của tôi có thể lưu lại sẹo không?”
Dịch Yên ngước mắt nhìn anh: “Có, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vận động hằng ngày.”
Thôi Đồng lập tức nói: “Nhưng mà, bác sĩ, tôi sợ bị sẹo, cô kê tôi thuốc trừ sẹo nhé, tôi đi ra ngoài trả tiền mua thuốc đã.”
Tuy rất ít thanh niên để ý vết sẹo trên tay như thế, nhưng Dịch Yên cũng không nói gì, ngồi xuống bàn, kê đơn thuốc cho cậu.
Thôi Đồng nhận được đơn thuốc Dịch Yên kê: “Cảm ơn bác sĩ.”
Nói xong, cậu vội vàng đi về phía Tô Ngạn đang đứng ở cửa: “À…, đội trưởng Tô, em đi lấy thuốc đã, lát nữa em quay lại tìm anh.”
Tô Ngạn ừ một tiếng.
Thôi Đồng chạy biến. Sau đó, Tô Ngạn tiến vào phòng khám.
Vừa rồi nghe Thôi Đồng nói vậy, Dịch Yên cũng đoán được, Tô Ngạn có vết thương phải được xử lý.
Điều này làm Dịch Yên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp lại vào hai tháng trước. Khi đó, Tô Ngạn bị thương khi đang làm nhiệm vụ, chẳng thèm nhìn cô một cái.
Giờ nghĩ lại, thật ra tình cảnh gặp nhau của hai người cũng không thay đổi mấy, vẫn giống như trước kia. Thứ thay đổi duy nhất, chắc là, cô biết Tô Ngạn có bạn gái.
Quan hệ của bọn họ chưa từng dịu xuống.
Hai người vẫn không nói chuyện, không chờ Dịch Yên mở miệng, Tô Ngạn đã ngồi xuống giường bệnh phía bên kia.
Phòng khám chỉ còn Dịch Yên là bác sĩ, cô chỉ có thể ngước mắt lên, nhìn Tô Ngạn một cái.
Từ lúc Tô Ngạn tiến vào phòng khám, đây là lần đầu tiên mắt Dịch Yên nhìn thẳng vào anh. Vừa nhìn, Dịch Yên mới phát hiện, trên xương quai xanh của anh có vết thương.
Cả quá trình, Dịch Yên không thấy được ánh mắt của Tô Ngạn, thu mắt, đứng dậy chuẩn bị dụng cụ.
Miệng vết thương ở ngay trên xương quai xanh của Tô Ngạn, một vị trí hơi ngượng ngùng.
Anh ngồi cô đứng, không bị sự chênh lệch chiều cao tạo cảm giác áp bức.
Nhưng trái lại, Dịch Yên thấy thật khó khắn. Khi xử lý vết thương của Tô Ngạn, phải ghé sát, đối diện với mặt anh.
Nhiệt độ hơi thở sau lớp khẩu trang tăng dần, trở nên nóng hổi. Dịch Yên lấy lại bình tĩnh, không ngước mắt nhìn Tô Ngạn dù chỉ một lần.
Da anh rất trắng, xương quai xanh gợi ra một cảm giác thật cấm dục. Miệng vết thương bị hở, máu đỏ chảy ra.
Trên vết thương có rỉ sắt. Vừa nhìn đã biết, đó là rỉ sắt của dụng cụ đã cùn gây ra, Dịch Yên nhíu mày.
Nhưng từ trước tới nay, người trước mặt dường như không biết đau, lần trước cũng thế. Dù tấm lưng rươm rướm máu, anh cũng không nhíu mày dù chỉ một lần.
Dịch Yên tiêm thuốc gây tê, rồi bắt đầu rửa miệng vết thương.
Khoảng cách của hai người hơi gần. Dịch Yên rũ mắt, khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, động tác trên tay thật lưu loát.
Tô Ngạn cụp mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
Dịch Yên lại không nhận ra, chỉ thấy hơi mất tự nhiên. Tô Ngạn là người mà cho dù không lên tiếng, cảm giác tồn tại cũng rất mạnh. Không còn cách nào khác, Dịch Yên đành mặc kệ.
Thậm chí, cô có thể cảm nhận được từng hơi thở mơ hồ phả vào trán mình.
Nhưng Dịch Yên không ngẩng đầu, cũng không có ai tiến vào phòng khám, càng tăng thêm cảm giác mất tự nhiên.
Bàn tay dưới bao tay cao su đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, Dịch Yên đứng phắt dậy, ngước mắt một cái lại tình cờ chạm vào ánh mắt của Tô Ngạn.
Tim cô rơi lộp bộp, không biết chỉ là tình cờ chạm vào mắt anh, hay là Tô Ngạn vẫn luôn nhìn cô.
Nhưn mà chỉ một khắc, Dịch Yên đã tự mình phủ nhận vế sau.
Sao Tô Ngạn có thể nhìn cô. Thậm chí là nhìn cô một cái, anh cũng không muốn.
Dịch Yên thu dọn dụng cụ xong, từ cương vị của một bác sĩ mà mở miệng: “Không được để vết thương chạm vào nước.”
Người ngồi phía sau không đáp lại, Dịch Yên cũng không quan tâm, dù sao cũng không phải lần đầu tiên Tô Ngạn phớt lờ cô.
Dịch Yên tiếp tục làm việc của mình.
Tô Ngạn đã ngồi dậy, lặng lẽ đứng một bên.
Làm xong, Dịch Yên đi đến bồn rửa ở bên cạnh để rửa tay, lấy xà phòng rửa tay rồi xoa xoa tay xong, mới đóng vòi nước lại.
Vừa xoay người lại, bỗng một bóng người phủ xuống ngay trước mắt.
Từ nhỏ Dịch Yên vẫn hay cảnh giác, chỉ trong nháy mắt, tay giơ lên, vụt qua người đối diện.
Nhưng mà giữa chừng, người trước mặt đã nhanh hơn một bước, giữ tay lại.
Thấy rõ người đối diện chính là Tô Ngạn, Dịch Yên ngẩn ra, không dám động đậy nữa.
Cổ tay bị Tô Ngạn giữ chặt, Dịch Yên hơi mất tự nhiên. Cho dù khẩu trang đã che khuất nửa khuôn mặt, cô cũng không thấy an toàn.
Mắt chỉ nhìn thằng vào Tô Ngạn khoảng một giây, Dịch Yên đã né tránh.
Tô Ngạn lại nhìn cô không chớp mắt, mi rũ xuống, ánh mắt trầm lặng rơi trên khuôn mặt cô.
Hai người đều im lặng, không biết bao lâu, Dịch Yên thấy cổ tay đã được nới lỏng, Tô Ngạn buông nhẹ tay cô ra.
Dịch Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa dứt hơi, trước mắt đã tối sầm.
Tô Ngạn cúi người, hai tay chống lên bồn rửa tay ở phía sau cô, giam cô ở giữa.
Tim Dịch Yên như lặng im, lần này cô không còn né tránh, không thể tin nổi mà nhìn Tô Ngạn đang cách cô rất gần.
Hai người đứng đối diện nhau. Thậm chí, Dịch Yên có thể thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt Tô Ngạn.
Mắt anh màu nâu nhạt, mang một sắc thái dụ hoặc không thể nói, nhưng lại rất sạch sẽ, toát ra cảm giác cô đơn, lười biếng lại dịu dàng.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Dịch Yên không biết phải làm thế nào. Tuy biết rằng, bản thân thật thiếu nghị lực, nhưng tim vẫn không khống chế nổi mà đập nhanh hơn.
Đã nhiều năm, Tô Ngạn không nhìn cô như vậy.
Cô không hiểu Tô Ngạn bị làm sao. Tô Ngạn của hôm nay, chỗ nào cũng có chút kỳ quái.
Không chờ cô tìm được nguyên nhân, Tô Ngạn ở trước mặt đã giơ tay lên, tháo một dây khẩu trang của cô xuống.
Dịch Yên ngẩn ra, hoàn toàn không kịp phòng bị, một bên khẩu trang đã bị tháo xuống, cả khuôn mặt hiện lên ngay trước mặt Tô Ngạn.
Dịch Yên biết, Tô Ngạn có thể tìm ra sơ hở từ vẻ mặt của cô. Không khống chế nổi trái tim đang đập, cô giữ nguyên vẻ mặt, cô không né tránh, không chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt Tô Ngạn.
Từ đầu đến cuối, mắt Tô Ngạn chưa từng rời khỏi gương mặt cô, ánh mắt thong dong quan sát sắc mặt cô một hồi.
Mặt không còn tái nhợt như trước, chắc là đã khỏi bệnh.
Dịch Yên lại không biết anh đang nhìn gì.
Tiếp đó, Tô Ngạn đã đeo khẩu lại trang cho cô.
Mắc vào cạnh trang sức trên vành tai, Dịch Yên có thể cảm nhận được bàn tay của Tô Ngạn vô ý chạm vào vành tai cô, cả người cô lập tức căng cứng.
Động tác hơi lộ ra vẻ thân mật, Dịch Yên bỗng nhớ tới cô gái mà cô nhìn thấy trong thang máy, nhớ tới lúc cô gái kia hờn dỗi làm nũng anh ở bệnh viện.
Tim cô co rút lại, không khỏi bực bội.
Chỉ trong một phút vô tình, tất cả những nỗi niềm canh cánh trong lòng* mấy ngày nay lập tức vỡ oà.
*Cảnh Cảnh Dư Hoài nèeeee
Dịch Yên bỗng duỗi tay, đẩy Tô Ngạn ở trước mặt ra.
Dù bị đẩy ra, khuôn mặt vô cảm của Tô Ngạn cũng không hề toát ra một chút cảm xúc, chỉ là nhìn Dịch Yên.
Hai người bọn họ luôn là kiểu, không cần mở miệng đã có thể giương cung bạt kiếm.
Tim Dịch Yên tràn ngập chua xót.
Cô lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào em.”
Đã có bạn gái rồi, thì đừng quan tâm đến em, cũng đừng trêu chọc em.
Tô Ngạn chỉ lẳng lặng nhìn cô, dáng vẻ trầm mặc này của anh càng làm Dịch Yên khó chịu.
Đúng lúc này, có bệnh nhân tiến vào phòng khám, nhìn thấy áo blouse trắng của Dịch Yên, gọi một tiếng bác sĩ.
Dịch Yên không nhìn Tô Ngạn nữa, rời đi ngay trước mắt anh.
Cánh tay của bệnh nhân có vết thương ngoài da. Trong lúc giúp bệnh nhân khâu vết thương lại, Dịch Yên không hề phân tâm. Tô Ngạn rời đi lúc nào, cô cũng không biết.
****
Editor: hết hạn cách ly rồi, mọi người đi ăn gì đầu tiên? 🤔