Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 22: Đề phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Mãi Ở Trong Lòng Anh


Chương 22: Đề phòng


Editor: Maruru

*****

Đến tận buổi tối, khi lên giường ngủ, Dịch Yên cũng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tô Ngạn đưa cho cô hộp thuốc kia, là tại vì sao chứ.

Mà người nhân viên có Tramadol Hydrochloride trên người kia, vì sao lúc đó lại hành động kỳ quái như vậy.

Một đêm không mơ mộng, theo đúng giờ đồng hồ sinh học, 5 giờ hơn Dịch Yên đã tỉnh dậy.

Vừa tỉnh ngủ, Dịch Yên đã không buồn ngủ nữa, ngồi dậy khỏi giường.

Tối hôm qua, vì suy nghĩ nhiều chuyện mà lúc về không nhớ là mình vẫn chưa ăn cơm, bây giờ nhìn thấy hộp cơm trên bàn trà, Dịch Yên mới nhớ ra. Tối hôm qua ném hộp cơm trên bàn xong, cũng không thèm ngó tới.

Đêm qua trước khi ngủ đã gội sạch đầu, lúc tỉnh dậy, mái tóc đã rối tung, Dịch Yên xốc chăn xuống giường, cả người trần trụi.

Đi được nửa đường, bước chân Dịch Yên bỗng nhiên khựng lại.

Cô nhìn chằm chằm hộp cơm kia, trong đầu bỗng hiện lên lời Thôi Y Y từng nói với cô.

Lúc trước, Thôi Y Y gọi điện thoại cho cô đã từng nói, trong lúc sơ suất, Thôi Hoàn Kiệt đã lỡ thốt ra một vài lời, Dịch Yên nhíu mày.

Thôi Hoàn Kiệt đã nói, ông ta ở 1 nơi rất nhiều người, hoàn cảnh kém lại còn chật chội, nửa đêm còn phải bò dậy đi đưa đồ.

Dịch Yên ngẩn ra, chỉ một buổi tối nhưng không ngờ mọi chuyện lại trôi qua trong 1 chớp mắt, tất cả mọi thứ trong đầu lập tức đã trở thành một đường thẳng, một mảnh rõ ràng.

Sau vài giây đứng đó, cô cũng phản ứng lại, xoay người đi về phía mép giường, túm lấy áo ngủ ở bên cạnh, mặc vào.

Dịch Yên thắt đai lưng xong, lấy di động gọi điện thoại cho Thôi Y Y.

Thôi Y Y cũng là một người dậy sớm, bình thường phải chăm sóc bà nội Thôi đều sẽ dậy sớm nấu cơm, nấu cơm, ăn sáng xong mới đi học.

Nhưng hôm nay Thôi Y Y lại không nghe máy như Dịch Yên vẫn nghĩ.

Đã hết một cuộc gọi, Thôi Y Y ở đầu bên kia vẫn không động tĩnh, không lập tức nhận điện thoại như bình thường.

Lòng Dịch Yên thấy hơi kì lạ, không chờ Dịch Yên nghĩ ra cái gì, Thôi Y Y đã gọi tới.

Dịch Yên nhận máy, giọng Thôi Y Y truyền tới: “Chị Dịch Yên, sao thế ạ?”

Bình thường, cho dù Thôi Y Y hay dậy sớm, giọng cũng ít khi có nét mỏi mệt, bởi vì cô đã dậy sớm thành thói quen. Hôm nay, vừa nghe đã có thể cảm nhận được sự mệt mỏi sâu sắc.

Đương nhiên là Dịch Yên cũng nghe được: “Xem ra em rất mệt?”

Thôi Y Y ngưng trệ trong nháy mắt, mới đáp lại như bình thường: “Không có đâu, là vì tối hôm qua em thức khuya làm bài tập, hôm nay lại dậy sớm, có hơi buồn ngủ. Thức cả đêm giọng cũng khàn mất rồi.”

Nói xong, cô nói sang chuyện khác, hỏi Dịch Yên: “Chị gọi em có việc gì sao?”

Đúng ra là Dịch Yên có việc muốn hỏi: “Gần đây em có thấy Thôi Hoàn Kiệt đang làm cái gì không?”

Thôi Y Y khai đúng sự thật với Dịch Yên: “Gần đây, ông ta về nhà rất nhiều lần. Mỗi lần tới, hầu hết là ăn với ngủ.”

Dịch Yên: “Em có đoán được ông ta ở bên ngoài làm gì hay không?”

Tuy rằng mỗi ngày Thôi Y Y dường như đều có thể nhìn thấy Thôi Hoàn Kiệt, nhưng có lẽ là Thôi Hoàn Kiệt biết cô hay lui tới với Dịch Yên, làm gì đều sẽ không để cô biết, đặc biệt đề phòng cô.

Cô nói: “Không rõ lắm, ông ta không làm cho em biết ông ta đang làm cái gì, bình thường cứ thấy em là lại khó tránh khỏi mà mắng em vài câu.”

“À đúng rồi,” Dường như Thôi Y Y đột nhiên nhớ đến cái gì, “Em không biết cái này có ích gì hay không, tối qua ông ta ném quần áo vào máy giặt, điện thoại nhét trong túi cũng ném vào luôn, em giúp ông ta lấy ra, không cẩn thận đã chạm vào màn hình của ông ta, nhật ký trò chuyện trong máy có rất nhiều số không đặt tên.”

Nói đến đây, Dịch Yên đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Thật ra, hai năm trước Dịch Yên đã từng gặp Thôi Hoàn Kiệt một lần rồi, trí nhớ về vẻ ngoài và dáng người của người không rõ lắm.

Nhưng Dịch Yên đã có thể biết được, người nhân viên tối hôm qua chính là Thôi Hoàn Kiệt.

Tất cả những thứ này và những suy nghĩ vừa xoẹt qua trong đầu cứ chồng lên nhau.

Ông ta đã nói, ở một nơi người nhiều chen chúc, chắc là ở trong ký túc xá, hoàn cảnh khốn đốn, nửa đêm phải bò dậy giao cơm hộp cho người ta. Sau khi ra khỏi sở cai nghiện, loại người như Thôi Hoàn Kiệt chắc chắn sẽ không cải tà quy chính. Hộp Tramadol Hydrochloride lộ ra tối hôm qua, hẳn là ông ta đang đi đưa hàng.

Tramadol Hydrochloride bên ngoài không dễ mua, cần phải là bác sĩ có chứng nhận mới có thể mua được, loại thuốc giảm đau này có thành phần giống ma túy, không cẩn thận mà dùng nhiều hơn một chút cực dễ bị nghiện.

Thôi Hoàn Kiệt không chỉ đi giao cơm cho người ta, cũng là đưa thuốc cho người ta, những dãy số không điền tên kia hẳn là số của những khách hàng đặt cơm hộp.

Sau khi cúp máy, Dịch Yên ngồi xuống cạnh mép giường.

Thôi Hoàn Kiệt là người giao Hydrochloride, nếu ông ta hận Dịch Yên vì đã báo cáo ông ta nghiện thuốc, muốn trả thù, chắc chắn sẽ không ngu xuẩn đến vậy, cố ý nhét một hộp Tramadol Hydrochloride ngay trước mặt Dịch Yên, lộ thân phận của mình.

Mà qua video cũng thấy được, hộp thuốc này cũng không phải ông ta đưa tới.

Là Tô Ngạn.

Cái tên Tô Ngạn này, chính là hai chữ mềm mại nhất trong lòng Dịch Yên, không thể chối cãi được.

Dịch Yên chống tay lên mép giường, ngón tay dần dần nắm lại.

Cô không ngốc, trước mắt là xảy ra chuyện gì, cô đều biết rõ.

Tô Ngạn đưa hộp thuốc kia chẳng qua là đang nhắc nhở Dịch Yên. Dạo gần đây Thôi Hoàn Kiệt đang buôn bán Tramadol Hydrochloride, muốn sau này đối với loại người này, lúc kê thuốc cô phải đề phòng hơn bình thường.

Dịch Yên cũng có suy nghĩ giống anh. Từ giờ về sau, sẽ đặc biệt để ý về thuốc giảm đau đối với người này.

Nếu như ngay từ đầu không liên quan Tô Ngạn, hôm nay Dịch Yên nhìn thấy nhân viên giao cơm ngoài cửa, có lẽ sẽ không chút phòng bị.

Sau khi làm rõ chân tướng, Dịch Yên ngồi trên giường cả buổi vẫn chưa định thần được.

Cô thắc mắc, loại ân oán cá nhân với Thôi Hoàn Kiệt này làm thế nào mà Tô Ngạn lại biết được.

Bản thân cô không để bụng việc Thôi Hoàn Kiệt trả thù mình, dường như Tô Ngạn còn để ý hơn cả người trong cuộc là cô gấp nhiều lần. Nhưng anh chưa bao giờ nói ra.

6 giờ rưỡi phải đến bệnh viện, Dịch Yên không lưu lại lâu nữa, đứng dậy rời khỏi nhà, đi làm việc.

————

Sau hôm đó, Dịch Yên không tiếp tục gọi cơm nữa.

Thật ra cô không muốn dính dáng đến Thôi Hoàn Kiệt nữa, từ lúc Thôi Hoàn Kiệt được thả ra khỏi sở cai nghiện. Ngoại trừ vì lười đối phó ra, Dịch Yên không để bụng tới chuyện này còn là vì sợ lại gặp phải phiền toái.

Chọn cách tiêu cực, tốt hơn nhiều so với việc cứ lo lắng sợ hãi.

Hôm nay Dịch Yên chủ động mời Kỷ Đường đi ăn cơm.

Lúc Kỷ Đường đến chỗ hẹn, Dịch Yên đang cầm cái kìm nướng thịt.

Kỷ Đường ngồi ở đối diện Dịch Yên: “Mẹ nó! Cú điện thoại mời tớ đi ăn cơm lúc nãy của cậu quả thật đã cứu tớ một mạng đó.”

“Sao thế?” Dịch Yên ngước mắt lên nhìn anh.

“Người ta mời tớ đi ăn, tớ nói tớ có việc, không biết cô bé này có phải toàn là cơ bắp hay không, hỏi tớ bận chuyện gì, tớ mẹ nó bị hỏi đến nghẹn họng, nghẹn cả buổi không nói nổi một câu,” Kỷ Đường cởϊ áσ khoác trên người ra, vắt ở bên cạnh, “Nhưng mà cậu gọi tới, đã cứu tớ một mạng.”

Dịch Yên cười anh: “Cô gái nhỏ nhà người ta tổn thương muốn chớt mất.”

“Vậy cũng hết cách rồi,” Kỷ Đường ủ rũ mà hạ khóe miệng, “Tớ không muốn trở thành tên cặn bã, không thích cũng đừng khiến người ta ảo tưởng.”

Dịch Yên kẹp miếng thịt nướng đặt lên lá rau: “Là như thế đấy, nhưng lại thật tàn khốc.”

Đặc biệt là khi mình trở thành người theo đuổi người kia.

Kỷ Đường xoa xoa tay: ” Bây giờ là mùa xuân rồi, mà còn lạnh như vậy, tớ mẹ nó đầu óc cũng bị đóng thành băng từ lâu rồi, hôm nay làm việc cả buổi đầu óc không nghĩ ra được cái gì, một mớ hỗn độn.”

Dịch Yên đưa thịt nướng vào miệng, hất hất cằm về phía lò nướng đang bốc khói mù mịt: “Đặt cái đầu đóng băng của cậu lên lò than, nóng hầm hập lại còn thơm, cuối cùng còn có thể thông minh hơn chút đấy.”

Kỷ Đường: “Con mẹ nhà cậu.”

Nói xong, Kỷ Đường cũng xắn tay ăn này nọ, vừa ăn vừa hỏi Dịch Yên: “Sao dạo này cậu lại hay chủ động muốn đi ăn với tớ?”

Dịch Yên: “Không phải cậu nói rồi sao? Ăn một mình cô đơn tẻ nhạt lắm.”

“À, hoá ra là vì tớ sưởi ấm cho cậu à.”

Dịch Yên cong cong mắt: “Ừ, nhìn xem, tớ thật tốt.”

Kỷ Đường ghét bỏ: “Cái rắm.”

Hai người ngồi bên cửa sổ, nói một hồi thì cửa của quán thịt nướng mở ra, mang theo một trận gió lạnh.

Kỷ Đường đưa lưng về phía cửa, người co rúm thành một cục: “Tớ không muốn ra ngoài đâu, lạnh vl.”

Dịch Yên ngước mắt lên, ngẩn ngơ trong chốc lát.

Tô Ngạn đang đẩy cửa bước vào đương nhiên cũng nhìn thấy cô, hai người đối mặt với nhau.

Kỷ Đường đang nướng thịt, nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Yên ngồi đối hơi sững sờ, hỏi: “Sao thế?”

Nói đoạn, theo tầm mắt Dịch Yên, anh quay đầu lại, nhìn thấy Tô Ngạn ở phía sau.

Thật ra Kỷ Đường có hơi sợ Tô Ngạn, cái loại khí lạnh quanh con người này quá mạnh, nhanh chóng quay đầu lại.

Cũng may từ đầu đến cuối Tô Ngạn không thèm nhìn anh một cái, chỉ nhìn Dịch Yên.

Tô Ngạn không tới chỉ một mình, mấy tên nhóc đã lần lượt tiến vào.

Thôi Đồng bước vào đầu tiên, khom lưng túm chặt quần áo trên người: “Đmmm, mẹ nó lạnh vl.”

Hứa Sính và Trần Trụ đi theo sau.

Dù đã biết về chuyện của túi thuốc kia, Dịch Yên cũng không hỏi Tô Ngạn.

Nhưng cảm xúc khi giờ đây đang đối mặt với Tô Ngạn, không giống lúc trước, vội vàng né tránh như vậy.

Hai người đều nhìn nhau, không dời mắt trong chốc lát.

Mấy đội viên đi phía sau cũng phát hiện Tô Ngạn không di chuyển, Thôi Đồng quay đầu: “Tô ——”

Ngay sau đó, miệng cậu bị Hứa Sính đứng bên cạnh che lại, bị Hứa Sính và Trần Trụ xách vào bên trong tìm chỗ ngồi.

Cửa quán ăn lại lần nữa mở ra, Trần Tân Ngôn xuất hiện, đánh vỡ cái cục diện bế tắc này.

“Ha, thật trùng hợp, chị cũng tới sao.”

Vốn là Dịch Yên đang nhìn Tô Ngạn, ánh mắt chạm vào Trần Tân Ngôn ở phía sau, dường như đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ một sợi dây cảm xúc nào đó.

Cuối cùng, cô không nhìn Tô Ngạn nữa, dời mắt, tiếp tục ăn.

Trần Tân Ngôn còn đi theo một người đàn ông khác ở phía sau, cao gầy, đeo một bộ mắt kính gọng mạ vàng.

Nhưng Dịch Yên không chú ý tới.

Trần Tân Ngôn theo tầm mắt Tô Ngạn, nhìn Dịch Yên, cảm thấy có hơi quen mắt. Không biết nghĩ tới cái gì, cô nhướn mày, bỗng nhiên quay đầu nhỏ giọng nói với bạn trai: “Anh tìm chỗ ngồi đi, em đi toilet trước đã.”

Nói xong cũng mặc kệ Tô Ngạn đứng bên cạnh, đi về phía Dịch Yên.

Trần Tân Ngôn dừng ở bên cạnh bàn Dịch Yên, nghiêng đầu, chào hỏi với Dịch Yên: “Người đẹp, em thấy chị rất xinh đẹp, có thể mời chị đi toilet với em không?” ( ⚆ _ ⚆ )

Tô Ngạn: “……”

Dịch Yên: “……”

Kỷ Đường: “???” Cái này mẹ nó sao nghe như kiểu đang đi trêu gái thế?

Dịch Yên bình tĩnh ngước mắt lên, khuôn mặt ngọt ngào của Trần Tân Ngôn đang cười với Dịch Yên: “Có thể không?”

Trong ấn tượng của Dịch Yên, Trần Tân Ngôn vẫn là bạn gái của Tô Ngạn.

Tuy hơi nghi ngờ, nhưng cô cũng rất bình tĩnh, rút 1 tờ khăn giấy ra lau tay, rồi sau đó ung dung đứng lên, cũng cười với cô: “Đi thôi.”

Hai người hoàn toàn không quan tâm đến bố con thằng nào.

————

Đi vào toilet, Dịch Yên lấy nước rửa tay, rửa tay.

Trần Tân Ngôn đứng trước bồn rửa tay, khoanh tay quan sát Dịch Yên trong gương, khiêm tốn khen ngợi: “Chị thật là đẹp.”

Dịch Yên ngước lên, đối diện với ánh mắt cô, cong môi, khiêm tốn tiếp nhận: “Cảm ơn, cô cũng vậy.”

Trần Tân Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Em không phải là bạn gái của Tô Ngạn.”

Bàn tay đang xoa vào nhau trong dòng nước của Dịch Yên bỗng dừng lại, rồi lại tiếp tục rứa.

Trần Tân Ngôn: “Có phải chị không chủ động hỏi Tô Ngạn đúng không?”

Hai người không cần quá màu mè, Dịch Yên tắt nước, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hỏi bạn trai cũ có phải anh có người mới rồi không á?”

Trần Tân Ngôn cười khúc khích, cùng là con gái đều có hiểu sự xấu hổ này: “Cũng đúng, đổi lại là em, gặp bạn trai cũ đánh chết em cũng sẽ không hỏi người ta cái vấn đề này.”

“Nhưng mà ——” Trần Tân Ngôn xoay người, dựa vào mép bồn rửa tay, “Cái người Tô Ngạn này nếu như chị không hỏi anh ấy, anh ấy sẽ không nói đâu.”

Trần Tân Ngôn rất tò mò, nghiêng đầu nhìn Dịch Yên: “Trước kia làm sao mà quan hệ của hai ngươi tốt hơn vậy?”

Một người không hỏi, một người không nói.

Dịch Yên cười một cái, nghe Trần Tân Ngôn hỏi vậy, mới nhận ra rằng cô và Tô Ngạn vẫn luôn lâm vào ngõ cụt.

Trước kia là cô luôn chủ động, cái gì cũng dám hỏi, Tô Ngạn vẫn luôn bị động.

Một khi Dịch Yên chủ động, hai người sẽ không có kết quả.

Nhưng chủ động lâu, rồi cũng sẽ mệt mỏi.

Bạn trai Trần Tân Ngôn nhắn tin cho cô, cô lấy di động ra nhìn: “Bạn trai em gọi tới.”

Nói xong, lại tiếp tục nói: “Thật ra em thật sự không có gì với Tô Ngạn, nhưng mà bởi hai bên đều bị người nhà giục kết hôn, dứt khoát giúp nhau diễn một vở, ba mẹ em không cho em ở bên bạn trai em, mẹ anh ấy thì cứ giục cưới.”

Cô cười: “Đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn độc thân, lúc trước có phải anh ấy chọc chị giận rồi hay không, vẫn luôn dưới tiểu khu chờ chị.”

Dịch Yên sửng sốt, cùng lúc đó, di động trong túi áo khoác cô rung lên, cắt đứt mạch suy nghĩ.

Dịch Yên lấy di động ra, nhìn cuộc gọi của Thôi Y Y.

“Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại đã.”

Đúng lúc Trần Tân Ngôn phải trở về: “Em không làm phiền chị nữa.”

Nói đoạn, từ mép bồn rửa tay đứng dậy, rời khỏi toilet.

Dịch Yên nhận điện thoại của Thôi Y Y, bên kia giọng nói hoà lẫn tiếng khóc của Thôi Y Y truyền đến: “Chị Dịch Yên, chị Dịch Yên, cứu em với.”

Dịch Yên nhíu mày, nhưng vẫn còn đủ bình tình: “Em đừng vội, nói từ từ thôi, bây giờ em đang ở đâu?”

Ở đầu bên kia, Thôi Y Y lại gấp gáp nói vài câu, Dịch Yên càng nhíu chặt mày, dập điện thoại vội vàng rời đi.

*****

Em đi chơi về rồi nèeee

Mà chap sau có biến đó nhớ (biến hay biến đáng hóng mn ạ hihi)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN