Editor: Maruru
****
Lúc Dịch Yên và Trần Tân Ngôn đang đi vệ sinh, đúng lúc Tô Ngạn nhận được điện thoại.
Anh đi ra ngoài cửa nhận máy.
Mấy người trong đội ngồi dựa vào tường, nhìn đội phó đi ra ngoài, chứng kiến sự việc vừa rồi thì có hơi ngứa miệng.
Có người nhắc đến: “Bạn gái cũ và bạn gái hiện tại của đội phó vào toilet làm gì vậy?”
“Thương lượng?”
“Tuyên bố chủ quyền?”
“Đánh nhau?”
Thôi Đồng hừ một tiếng: “Nói cái gì thế? Không thấy vừa rồi vị Trần tiểu thư kia tới cùng người khác sao, người ta còn rất thân mật, bạn trai bạn gái còn chưa chạy, cái gì mà bạn gái hiện tại của đội phó.”
Trần Trụ nói: “Không phải chứ, sao mấy người lại cho rằng Trần tiểu thư là bạn gái của đội trưởng Tô, mấy người từng nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau à?”
“Cũng không phải,” có người nhỏ giọng nói, “Thì là lần trước Trần tiểu thư tới cục tìm đội phó, bên cạnh đội phó hiếm khi xuất hiện phụ nữ. Huống hồ nhìn qua quan hệ của bọn họ cũng không tồi, mọi người đều cho là như vậy.”
Hứa Sính vừa đi lấy vài thứ về, nghe được lời bọn họ: “Đều mẹ nó đừng đoán mò.”
Anh ngồi xuống bên cạnh Trần Trụ và Thôi Đồng: “Lần trước tôi hỏi đội trưởng Tô rồi, đội phó nói không phải.”
Trần Trụ lớn tuổi hơn so mấy người đang ngồi vài tuổi, chỉ chỉ vào bọn họ: “Một đám đoán mò.”
Thôi Đồng lướt qua, Trần Trụ hỏi Hứa Sính: “Đội phó nói với anh, sao anh không giải thích cho đội phó một chút, ngay cả em cũng không nói.”
Hứa Sính: “Cậu nghĩ rằng ai cũng hóng hớt giống cậu à?”
“Đm anh,” Thôi Đồng hung hăng nhìn vào mắt anh, “Sau này có chuyện gì đừng hòng em nói cho anh nhớ.”
Hứa Sính cười: “Tên nhóc thối này, ấu trĩ.”
Thôi Đồng: “Em đần thối đấy, em ấu trĩ đấy, thì sao! Cút đi.”
Trên bàn cực ầm ĩ.
“Đội phó Tô làm gì đấy?” Ăn được nửa buổi thì có người hỏi, “Chúng ta đã ăn hết một lượt rồi.”
Thôi Đồng gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng: “Đi nghe điện thoại, em vừa thấy đội phó đi ra ngoài nhận điện thoại.”
Dứt lời, Tô Ngạn đã đẩy cửa tiến vào, Thôi Đồng: “À, trở lại rồi.”
Tô Ngạn lập tức ngồi xuống chỗ mà đội viên đã giữ cho anh.
“Đội phó Tô, ăn đi, thịt nướng nướng của quán này thật mẹ nó quá ngon.”
Tô Ngạn ừ một tiếng, vẫn chưa cởϊ áσ khoác trên người xuống, ánh mắt lướt qua Dịch Yên phía bên kia.
Dịch Yên còn chưa trở lại.
Lúc này, Trần Tân Ngôn từ toilet trở về, đi qua bàn của mấy người Tô Ngạn. Nhìn Tô Ngạn, không rõ ý tứ mà nói một câu: “Chủ động chút đi, anh.”
Lực chú ý của Tô Ngạn không đặt vào những lời này của cô, chỉ chú ý tới việc, phía sau Trần Tân Ngôn không có ai.
Anh vẫn thờ ơ như thường, mở miệng: “Người đâu.”
Chân Trần Tân Ngôn cứng đờ, sau khi dừng lại mới biết được Tô Ngạn đang hỏi Dịch Yên, trả lời: “Chị ấy ở trong toilet, đang nghe điện thoại, có người gọi cho chị ấy nên em lập tức đi ra.”
Trần Tân Ngôn vừa dứt lời, bạn trai ở gần đó vẫy vẫy tay với cô, Trần Tân Ngôn liếc mắt nhìn Tô Ngạn một cái: “Em qua đó đây.”
Tô Ngạn ừ một tiếng.
Mười phút trôi qua, bên kia hành lang vẫn là không có động tĩnh, không một ai đi ra.
Tô Ngạn dời mắt, liếc nhìn chỗ ngồi của Dịch Yên, Kỷ Đường ngồi đối diện dường như đã nhận được tin nhắn gì đó, vẻ mặt hơi nghi hoặc.
Tuy Tô Ngạn vẫn tỉnh bơ, nhưng rất nhanh đã đứng lên, đi về phía Kỷ Đường bên kia.
Mà cùng lúc đó, Kỷ Đường đang nhìn điện thoại ngước mắt lên nhìn Tô Ngạn, như đang nhìn cọng rơm cứu mạng, đứng lên chạy về phía Tô Ngạn.
Còn chưa chờ Tô Ngạn hỏi, Kỷ Đường đã vội lấy di động ra đưa cho Tô Ngạn: “Dịch Yên, Dịch Yên gửi cho tôi cái địa chỉ này.”
Tô Ngạn nhìn màn hình, khuôn mặt thờ ơ rốt cuộc cũng có chút dao động, nhíu mi lại.
Tiếp theo, không nói gì nữa, chạy ra khỏi cửa quán ăn.
————
Đèn màu nhấp nháy, trên sàn nhảy, một đám người đang quẩy tưng bừng.
Quán bar ầm ĩ tiếng nhạc ập vào trước mắt.
Dịch Yên lập tức đi phòng bao phía trên tầng.
Thôi Hoàn Kiệt là kẻ tham tiền, trước khi vào trại cai nghiện, đã có vài lần buôn ma túy bất hợp pháp. Ở trong đó hai năm, sau khi được thả, thị trường đã thay đổi không biết bao nhiêu, không thể làm được nữa.
Nghiện ma tuý mà không có nhiều tiền thì không hút được, con gái và mẹ già cơ bản là muốn cũng không có tiền, mà nếu không có thì bắt đi kiếm tiền. Đã mấy ngày, Thôi Y Y bị Thôi Hoàn Kiệt đuổi ra đi làm công.
Hơn nữa phải làm ở nơi ông ta chỉ định, chỗ nào kiếm được nhiều tiền thì bắt Thôi Y Y làm ở đó.
Ban ngày phải đi học, chăm sóc bà nội Thôi, tan học lập tức đến quán Bar làm công, có đêm không ngủ được chút nào. Thức suốt đêm, không kịp nghỉ ngơi đã phải đến trường đi học. Cho nên lần trước gọi cho Dịch Yên, cô mới có thể mệt mỏi như vậy.
Lúc đầu Thôi Y Y chỉ cần bưng chút rượu, Thôi Y Y có thể chịu đựng được, không nói cho Dịch Yên, cho tới bây giờ đã mang cho Dịch Yên không biết bao nhiêu là rắc rối, cô cũng ngại lại làm phiền cô.
Cho tới đêm nay, Thôi Hoàn Kiệt bắt đầu bất mãn với việc mỗi ngày Thôi Y Y chỉ bưng rượu cho người ta.
Bắt cô vào phòng bao tiếp khách.
Làm bưng rượu và giờ thì làm tiểu thư*.
*Tiểu thư: ngoài nghĩa là con gái nhà quý phái hoặc giàu có, còn có nghĩa là “gái gọi”
Thôi Hoàn Kiệt không để cho Thôi Y Y từ chối, không thèm để ý tới việc Thôi Y Y là con gái ông ta.
Thôi Y Y cực kì sợ hãi, có cơ hội là lập tức gọi điện thoại cầu cứu Dịch Yên.
Ánh đèn góc hành lang mờ mịt, phả lên thảm đỏ dài dằng dặc, trên đường gặp được mấy cô gái nhìn thật xinh đẹp và vài nhân viên nam mặc đồng phục.
Thôi Y Y đã gửi cho Dịch Yên số phòng, Dịch Yên tìm được phòng, không chút do dự mà đè tay cầm cửa xuống, đẩy cửa.
Khói trắng lượn lờ trong phòng bao, ánh sáng lập loè, đối lập với với khung cảnh sáng chói bên ngoài. Lúc bước vào, Dịch Yên có hơi không thích ứng được với sự tốt tăm này.
Vài giây sau, cô mới thấy rõ tình hình trong phòng bao.
Đám người ngồi trên ghế sô pha hình chữ U, ngồi theo tốp năm tốp ba, trong đó có người còn còn ôm hai cô tiểu thư.
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, người bên trong đầy cảnh giác, ánh mắt đều dán lên người Dịch Yên.
Dịch Yên từng trải qua loại tình cảnh này nhiều lần, thấy biến không sợ hãi, mắt đảo quanh người trong phòng một vòng, rất nhanh đã tìm được Thôi Y Y.
Thôi Y Y ở bên cạnh một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngồi nơm nớp lo sợ, hai tay khẩn trương siết chặt ở trên đùi.
Có thể thấy được hốc mắt đang rất đỏ, người bị người đàn ông ôm lấy, người nọ đang khuyên cô uống rượu.
Lúc nhìn thấy Dịch Yên, Thôi Y Y chưa tới kịp thu hồi vẻ sợ hãi và tuyệt vọng trên khuôn mặt, trong ánh mắt chỉ toàn là hoảng sợ.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dịch Yên thong dong bước vào phòng bao, thuận tay đóng cửa lại.
Cô đi về phía Thôi Y Y.
Người đàn ông bên cạnh Thôi Y Y hơi đề phòng: “Cô định làm gì?”
Dịch Yên bước lên phía trước, vẻ ngưng đọng trên gương mặt đã biến mất, nở một nụ cười thật giả lẫn lộn. Dường như cô không nghe thấy người khác nói chuyện, vẫn thẳng tắp đi về phía Thôi Y Y bên kia.
Cô dừng lại ngay trước mặt ba người Thôi Y Y, duỗi tay túm lấy cánh tay Thôi Y Y, kéo cô lên: “Ngại quá, tôi là chị gái của con bé.”
Người trong lòng ngực bị lôi đi, người đàn ông đang ôm Thôi Y Y mất hứng mà nhíu mày.
Dịch Yên ôm vai Thôi Y Y: “Cô bé này còn chưa trưởng thành, vị thành niên mà làm cái này…… Cũng không tốt lắm, phía trên cũng không chịu, gây ra chuyện thì phải làm sao đây.”
Quả nhiên nghe thấy vậy, vẻ mặt người đàn ông không cao hứng như ban đầu nữa.
Bên cạnh có người thêm dầu vào lửa: “Vậy phải làm sao bây giờ, ở đây còn thiếu một cô, phải tìm thêm một người tới thì phiền lắm, hay là cô thế chỗ em cô đi.”
Vốn dĩ những người này đều cho rằng cô sẽ từ chối, nhưng Dịch Yên lại là cười toét miệng: “Được thôi.”
Dịch Yên cởϊ áσ khoác ngoài ra, bên trong là áo lông màu trắng, Thôi Y Y nghe cô nói vậy, trong lòng hốt hoảng, túm lấy áo lông của cô.
Dịch Yên biết cô đang nghĩ cái gì, quay đầu, thấp giọng thì thầm với cô: “Em đi trước đi, đừng lo cho chị, chị đối phó được.”
Người Thôi Y Y rất gầy, vì sợ hãi mà hoi run, giọng cô xen lẫn chút nức nở: “Anh ta, bọn họ bán thuốc, thuốc mê.”
Dịch Yên nhíu nhẹ mày khiến người ta khó mà nhận ra, nhưng không biểu hiện gì, không khiến cho Thôi Y Y lo lắng, cũng không để cho người khác nhận ra vẻ khác thường của cô.
“Không sao, em đi trước đi.” Cô thấp giọng nói, tuy mặt vẫn mỉm cười, nhưng lại nhỏ giọng nói hai chữ.
“Báo cảnh sát.”
Vốn dĩ không nghĩ lại rắc rối như vậy, không muốn gây ra chuyện, nhưng nếu không có đường lui thì phải báo cảnh sát.
Thôi Y Y nghe lời, buông vạt áo lông của cô ra, đi ra ngoài.
Dịch Yên xoay người, ngồi xuống chỗ Thôi Y Y vừa ngồi.
Dáng người của Dịch Yên trưởng thành hơn Thôi Y Y, đương nhiên là người nọ sẽ không phàn nàn, ôm chầm lấy bả vai Dịch Yên: “Làm zị là đau em đó.”
Nói một chén rượu được đưa đến bên môi Dịch Yên, trong lúc lơ đãng Dịch Yên né tránh: “Vẫn ổn.”
Đám người này bán thuốc mê, sẽ bỏ vào rượu cái gì, không cần nói cũng biết.
Dịch Yên thản nhiên quét mắt một vòng, đàn ông trong phòng này không ít, mà ai cũng đều cao lớn.
Mà nếu đám người này thân thủ cũng không tệ, Dịch Yên phải tốn kha khá sức lực rồi.
Dịch Yên cố gắng giữ cho mình không chạm vào rượu, chén rượu đưa đẩy qua lại, lúc đầu Dịch Yên từ chối, người nọ còn có ý muốn trêu ghẹo cô, nhưng sau lại mất hết kiên nhẫn.
Người nọ nhíu chặt mày, giọng nói dần trở nên nghiêm túc: “Có uống hay không?”
Lòng Dịch Yên trầm xuống, cô biết, không kéo dài được nữa.
Ngay lúc Dịch Yên định đứng dậy, ném người bên cạnh đi, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, ánh sáng nơi hành lang hắt thẳng vào.
Bỗng chốc, thời gian như ngừng trôi.
Dịch Yên ngước mắt, sửng sốt.
Tay Tô Ngạn vẫn còn đang đặt trên then cửa, đứng ở trước cửa.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Trong chốc lát, đã có hai người xông tới, mấy người trong phòng bao vốn đang làm vài thứ không thể làm trong ánh sáng, bấy giờ đều hơi mất kiên nhẫn.
“Mẹ nó lại đứa nào tới nữa?” Có người gọi người ngồi bên cạnh Dịch Yên một tiếng, “Cậu mẹ nó gọi tôi tới đây bàn chuyện làm ăn là bàn như thế này đấy à?”
Người đàn ông nọ nhíu mày, mặt lộ vẻ dữ tợn, vốn dĩ chuẩn bị to tiếng với Tô Ngạn ngoài cửa, lại thấy Tô Ngạn cất bước đi vào, đóng cửa lại.
Tô Ngạn không thèm nhìn người khác nửa giây, đi về phía Dịch Yên ở bên này.
Vốn dĩ, Dịch Yên có thể hất cánh tay mà người đàn ông đang đặt lên vai cô ra, nhưng lúc này nhìn thấy Tô Ngạn, cô bỗng nhiên không muốn làm gì hết, cứ thẳng tắp nhìn Tô Ngạn như vậy.
Có lẽ là trên người Tô Ngạn trên toả ra một luồng khí quá lạnh lẽo, lời tới bên miệng rồi nhưng người nọ lại nuốt trở vào.
Đến lúc Tô Ngạn dừng ở trước mặt bọn họ, người này mới ngập ngừng nói: “Anh…… làm gì thế.”
Mà dường như Tô Ngạn không thể đợi thêm một giây nào nữa, duỗi tay bắt lấy cánh tay Dịch Yên.
Giây tiếp theo, anh đột nhiên ôm chầm cô vào trong lồng ngực.
Dịch Yên va vào ngực Tô Ngạn, trong giây lát còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tuy lạnh nhạt nhưng lại có thể nhận ra nét không vui của anh.
Bất cứ ai cũng không thể chạm vào Dịch Yên.
Bất cứ người nào.
Trên sô pha, người đàn ông có chút không vui, nhíu mày: “Đây là đang quấy rầy người khác sao.”
Lúc mấy người ngồi trên sô pha nóng lòng muốn đứng dậy khi, Tô Ngạn bỗng nhiên nói.
“Mua thuốc.”
Giọng nói hoàn toàn trái ngược với không khí tràn ngập khói lửa trong phòng, quá lạnh lẽo.
Nghe vậy, người ngồi trên sô pha sửng sốt: “Mua thuốc?”
Tô Ngạn không nói đùa, ừ một tiếng: “Chất lượng thuốc như thế nào.”
Nói đoạn, anh buông cánh tay Dịch Yên, lấy một xấp tiền mặt ra, khom người đặt lên bàn.
Dịch Yên sửng sốt.
Người trên sô pha thấy tiền, sửng sốt trong chớp mắt, mới phản ứng lại được mà trả lời Tô Ngạn.
Nhưng làm nghề này vẫn phải cẩn thận, người nọ hất cằm về phía Dịch Yên bên cạnh Tô Ngạn, có phần đùa giỡn.
“Hiệu quả thế nào, không bằng để cô ta thử thay cho anh xem sao.”
Tô Ngạn nhìn Dịch Yên. Từ lúc anh tiến vào, Dịch Yên cứ đứng yên tại chỗ, thẳng thừng nhìn vào mắt anh.
Trái tim Dịch Yên thoáng rung động.
Mà mặt Tô Ngạn vẫn cứ lạnh nhạt, quay đầu lại.
“Tôi tự mình thử.”
Dứt lời, toàn bộ người trong phòng đều câm nín.
Tự mình thử tác dụng của thuốc mê, chưa bao giờ nghe thấy.
Dịch Yên cũng nhíu mày, Tô Ngạn là muốn làm cái gì đây.
Tô Ngạn lại như người không liên quan: “Rượu?”
Người đàn ông đứng đầu kia phản ứng lại, chạy nhanh lấy thuốc: “Lấy liền đây.”
Người nọ động tác lưu loát, lập tức đưa cho Tô Ngạn một ly. Khi Tô Ngạn nhận lấy, đốt ngón tay gầy gò dán vào thành ly.
Anh giơ tay, áp môi lên chén rượu, một ngụm đã uống hết.
Dịch Yên không ngờ rằng Tô Ngạn thật sự uống, lòng giật mình một cái, suýt chút nữa đã thốt ra.
Nhưng cô không nói gì, lúc này nói cái gì đều sẽ khiến cho đám người trước mặt này nghi ngờ, bây giờ cô và Tô Ngạn đang ở trên cùng một chiếc thuyền.
Không chờ Dịch Yên nghĩ ngợi, Tô Ngạn đã một tay ôm cô vào trong lòng.
Dịch Yên tràn đầy kinh ngạc, bị Tô Ngạn ôm, xoay người, đi về phía toilet trong phòng bao.
Người ngồi trên sô pha ở phía sau nói: “Chơi vui vẻ nha.”
Hai người tiến vào toilet, cửa toilet bị Tô Ngạn đóng sầm lại, ngăn cách không gian hỗn loạn bên ngoài.
Toilet sáng như ngày.
Mắt Dịch Yên tối sầm lại, trong chốc lát đã bị Tô Ngạn đè lên cửa.
Tim cô thắt lại, chuyện xảy ra quá mức dự đoán làm cô không kịp trở tay, sự yên tĩnh thường ngày giờ đã tan trong làn khói.
Cô ngước mắt khi trong ánh mắt đã hiện lên vẻ bối rối từ lâu.
Giây tiếp theo, trước mắt tối sầm lại.
Một cảm giác mềm mại áp xuống môi. Trong khoảnh khắc, Dịch Yên chỉ biết mở to hai mắt nhìn.
Tô Ngạn cúi người hôn lên môi cô.
Tựa như vẫn chưa đủ thỏa mãn, anh giơ tay chế trụ cằm cô, cạy hàm răng đang đóng chặt của cô ra, răng môi triền miên, thô bạo không nói nên lời.
Chất rượu lạnh lẽo chảy qua khiến cho đôi môi ướt sũng.
Tô Ngạn đẩy một nửa phần rượu sang cho Dịch Yên.
Dịch Yên ngẩn cả người, hơi hơi giãy giụa.
Bàn tay Tô Ngạn đang đặt lên cằm cô hơi dùng lực, Dịch Yên Ô một tiếng, chất lỏng lạnh lẽo lập tức chảy qua yết hầu.
*****
Có những cái mà nó không ngờ được lun á quý zịiii
Xỉu ngang chưa :>>>>