Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 6: Tốt với em một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Mãi Ở Trong Lòng Anh


Chương 6: Tốt với em một chút


Editor: Maruru

****

Năm mới đến, dường như cả thế giới đều trở nên náo nhiệt, đoàn viên, thăm người thân họ hàng, nghỉ ngơi.

Vậy mà những việc tưởng như quá bình thường này, Dịch Yên lại chưa từng trải qua.

Đêm giao thừa, Dịch Yên tan làm liền trực tiếp về nhà đắp chăn ngủ, nhắm mắt lại, không thèm nhìn ánh hoàng hôn cuối ngày bên ngoài cửa sổ.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, Dịch Yên nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối.

Lúc về chưa ăn cơm, Dịch Yên bây giờ mới thấy hơi đói bụng, bật dậy. Chăn rơi xuống đất, lộ ra phân nửa bờ vai cùng bộ ngực tròn trịa phía trước.

Từ trên cao nhìn xuống qua cửa sổ, thành phố rực rỡ ánh đèn, nhà nhà đều bật đèn, dệt thành một mạng lưới ánh sáng, thật náo nhiệt.

Mọi người bây giờ hẳn là đều ngồi bên nhau xem chương trình cuối năm, đêm giao thừa quán cơm hẳn là đã sớm đóng cửa, mọi người đều về nhà ăn cơm tất niên nóng hầm hập, sao có thể bắt người ta đi giao cơm hộp.

Dịch Yên ôm lấy may mắn, lướt di động, vậy mà cô vẫn tìm được một quán ăn chưa đóng cửa.

Nhưng mà cũng chỉ còn chỗ này, hơn nữa lại là quán pizza kiểu Tây.

Dịch Yên rất ít ăn thức ăn nhanh, nhưng chỉ còn chỗ này, tạm chấp nhận vậy.

Còn một lúc nữa mới có pizza, Dịch Yên xốc chăn, xuống giường tắm rửa.

Cô không thích mặc quần áo khi ở nhà một mình, dưới thân chỉ có một khối vải màu đen, một đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Lúc đi ra, pizza còn chưa đến, không có cuộc gọi nhỡ nào, nhưng lại nhận được một tin nhắn.

[Sao lại không nhận điện thoại! Tết đến còn không đưa tiền cho tao, tao chết đói đến nơi rồi!]

Lần này không phải số máy bàn,là số di động, Dịch Yên nhíu mày, trực tiếp kéo đen*.

*Là chặn số luôn ý

———

Tại một quán pizza ở Thành Đông.

Một đám thanh niên đang làm loạn ở bên trong, hộp pizza chồng chất,

rượu trên bàn chai ngang chai dọc.

Thôi Đồng và Hứa Sính chơi oẳn tù tì, Thôi Đồng ra kéo, Hứa Sính ra búa, Thôi Đồng lại thua lần nữa, cầm bình rượu lên rót.

(Editor: thú vui tao nhã của mấy anh zai là chơi oẳn tù tì à?)

Hứa Sính khoanh tay ở một bên cười: “Tiểu đần thối, uống không nổi  thì nói một tiếng nha.”

Thôi Đồng giơ cánh tay lên quẹt quẹt miệng: “Ai mẹ nó không uống nổi! Có anh mới không uống được nữa.”

Bên cạnh có mấy người đang đánh bài, trong tiệm vừa náo nhiệt lại hỗn loạn, làm xong báo cáo án mạng vào buổi chiều thì đúng lúc đến giao thừa, một đám được người nghỉ liền muốn bung xoã, trói không nổi.

Tô Ngạn cũng mặc kệ bọn họ, ngồi một bên nhắn tin cho mẹ Tô. Hồi học cao trung, Tô Ngạn rất ít khi xã giao, cho anh viết mấy lời chúc mừng năm mới này, quả là đúng ý Tô Ngạn, anh là lười đi xã giao.

Quán Pizza này là bố mẹ của một đội viên mở, đêm giao thừa, mấy quán ăn bên ngoài đều đã đóng cửa, cả đám người chưa ăn cơm vẫn cứ tụ tập ở đây, dù sao chỉ cần có rượu là được.

Mẹ của thanh niên đeo kính Trần Trụ từ phòng bếp đi ra, lại cho bọn họ thêm hai cái pizza: “Làm thêm cho mấy đứa hai cái vị sầu riêng, ăn lúc còn đang nóng đi, pizza để lạnh ăn không ngon đâu.”

Bố mẹ Trần Trụ chỉ có một đứa con là anh, ngày thường con trai bề bộn công việc nên ít khi về nhà, hôm nay náo nhiệt như vậy bọn họ cũng vui vẻ.

Một đám nhóc vội vàng nói: “Cảm ơn dì!”

Hứa Sính: “Sao lại gọi là gì, trẻ tuổi như vậy phải gọi là chị chưa.”

Cả đám người cười ha ha.

Trần Trụ cười: “Tên lắm mồm này, tưởng như vậy là lừa được mấy cái pizza à.”

Mẹ Trần bước lại, Trần Trụ hỏi mẹ: “Cha con đâu, còn bận việc cái gì, sao lại không ra đây góp vui.”

Tay mẹ Trần xoa xoa tạp dề: “Đang làm pizza, vừa rồi có mấy đứa tới cha mẹ vui quá, quên đóng nhận đơn online mất, không nghĩ rằng lại đúng lúc có người đặt pizza, cha con làm xong rồi định đi ship luôn.”

“Người nào giao thừa không về nhà ăn cơm, lại đi gọi đồ ăn ngoài,” Trần Trụ cảm thấy hơi lạ, hỏi, “Chỗ nào vậy mẹ?”

“Tiểu khu Thuỷ Loan ở Thành Nam.”

“Đi, để con lái xe đi ship đồ cho.”

Mẹ Trần: “Vất vả lắm mới có lúc được nghỉ ngơi, đừng lo lắng, cha con không có việc gì làm, để cha đi ship là được. Với lại con uống rượu rồi không được lái xe.”

Tô Ngạn vẫn một mực không nói chuyện, đột nhiên mở miệng: “Tôi ship hàng cho, tiện đường.”

Tô Ngạn nói vậy, Trần Trụ mới nhớ nhà của bố mẹ Tô Ngạn ở rất gần tiểu khu Thủy Loan, nhưng bởi vì công việc và nhiều nguyên nhân khác mà Tô Ngạn thường không ở nhà, bình thường đều là ở một mình.

Trần Trụ: “Đội trưởng, đêm nay anh ở nhà sao?”

Cuối cùng Tô Ngạn cũng đồng ý với mẹ Tô là sẽ trở về, nhắn lại cho mẹ Tô một tin đồng ý xong, anh cất di động ừ một tiếng: “Đưa pizza cho tôi, tôi đưa qua cho.”

“Anh muốn về nhà sao đội trưởng?” Thôi Đồng ở bên cạnh đã uống đến mặt đỏ bừng, rõ ràng là uống quá nhiều, “Anh cũng chưa có ăn gì.”

Nét mặt Tô Ngạn bình thường luôn không chút gợn sóng, nhưng giờ đây có lẽ là do ánh đèn vàng sáng rực trong phòng, chút mệt mỏi trên mặt lại hiện lên rõ mồn một, không cách nào che giấu.

Hai mí mắt anh nặng trĩu, làm dịu đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Ừ,” anh nhìn về phía Hứa Sính, hiếm khi dặn dò một câu, “Lát nữa nhớ đưa cậu ta về.”

Thôi Đồng nhỏ tuổi nhất trong đội, những chuyện này các anh đều che chở cho cậu, Hứa Sính nói: “Đi đi, đội trưởng cứ yên tâm, em nhất định sẽ đưa cậu ta về nhà, sau đó ném cậu ta trên giường.” (Editor bày tỏ chúng ta cần phải trong sáng chút, khụ)

Mấy tên tiểu tử này luôn không khách khí với đội trưởng, Trần Trụ đã vào phòng bếp xách pizza ra: “Cảm ơn đội trưởng đã giúp em bớt tiền xăng!”

Một đám thanh niên uống đến thần hồn điên đảo gào thét nói tạm biệt với anh, Tô Ngạn không thèm để ý đến bọn họ, xách hộp pizza ra cửa.

Hứa Sính bỗng nhiên đá chân Trần Trụ: “Cậu không thấy hôm nay tâm tình đội trưởng khá tốt sao?” Giao pizza cho người khác mà vẫn đáp ứng.

“Thôi đi, đội trưởng Tô có vui vẻ hay không đều là cái bộ dạng đó, lần trước đội trưởng nghe điện thoại ở cầu thang, tôi cứ nghĩ rằng đội trưởng không vui, cuối cùng lại là vui vẻ” Trần Trụ hừ một tiếng rồi hát ngâm nga, “Không đoán, không đoán, tâm tư của đội trưởng Tô cậu đừng có đoán.”

Ngũ âm không hoàn chỉnh, còn bị vỡ giọng

*Âm nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền của Trung Hoa bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ. (Cre: ilovemyvoice.vn)

Hứa Sính: “Con mẹ nó! Đừng hát nữa.”

————

Lúc có người gọi đến, Dịch Yên đang nhắm mắt dựa tường trồng cây chuối.

Điện thoại rung lên, Dịch Yên hé mắt nhìn, thong thả trượt từ trên tường xuống.

Cô không nhìn màn hình, mà trực tiếp nghe điện thoại: “Xin chào.”

Đầu bên kia như yên lặng trong chốc lát.

Tiếp đó, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Bảo vệ không cho vào, xuống lấy pizza.”

Dịch Yên lập tức ngẩn ngơ, tay cầm di động siết chặt, kịp phản ứng lại mới cầm di động xem số hiển thị trên màn hình.

Trong dự kiến, nhưng cũng ngoài ý muốn.

Cô đã quá quen thuộc với giọng của anh, chắc chắc là số của anh.

Nhưng cũng hết sức ngạc nhiên, anh sao có thể gọi điện thoại cho cô.

Thấy bên này không theo tiếng, đầu bên kia hình như có chút không kiên nhẫn: “Xin chào.”

Dịch Yên lập tức trả lời: “Em xuống liền đây, anh chờ một chút.”

Nói xong liền cúp điện thoại, hai tay

tuỳ tiện vuốt vuốt tóc, mặc thêm áo khoác rồi ra cửa.

Tiểu khu xa hoa quản lý rất nghiêm ngặt, không có sự đồng ý của chủ nhà, nhân viên bên ngoài đều không cho vào cửa. Thật ra Dịch Yên hoàn toàn có thể để cho Tô Ngạn đi lên, nhưng cô biết Tô Ngạn sẽ không làm vậy, đi xuống sớm một chút có lẽ còn có thể nhìn anh.

Đêm 30, đường phố vắng vẻ, lại lộ ra chút cô đơn.

Lúc Dịch Yên ra cổng Tô Ngạn đang đứng dựa vào cửa xe.

Ống quần được xắn tỉ mỉ, chiếc áo khoác gió dài màu xám đậm, mắt rũ xuống, hoàn toàn không thấy người bên này đang nhìn anh, sườn mặt lộ vẻ lãnh đạm.

Dịch Yên tiến đến, cố ý tăng thêm vài bước.

Tô Ngạn bên kia nghe được tiếng vang, mới hé mắt nhìn đến. Ánh mắt trước sau như một, xa cách, lạnh lùng.

Dịch Yên bỗng dưng nhớ tới lời anh nói ở trong lối thoát hiểm mấy ngày hôm trước.

Anh nói, anh không luyến tiếc cô.

Dịch Yên đè vị chua xót trong lòng xuống, đi qua.

Tô Ngạn mở cửa xe, lấy hộp pizza ra, trực tiếp đi tới, đưa cho Dịch Yên.

Dịch Yên nhận lấy: “Tại sao lại là anh đưa đồ?”

Dịch Yên cảm thấy, có lẽ là về đêm tâm tư của người ta dễ trở nên dịu dàng, Tô Ngạn hiếm khi mở miệng: “Quán của đồng nghiệp, tôi tiện đường.” (Editor: Xạo!)

Nói xong cũng không có ý muốn ở lại, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.

Gió thổi xào xạc, Dịch Yên bỗng khẩn trương, có chút tâm tư gì trong lòng cũng muốn thốt ra, lời nói như muốn nắm bắt lấy điều gì : “Anh biết là em đúng không?”

Tô Ngạn trầm mặc.

Dịch Yên nhìn sườn mặt anh, chút trầm mặc này làm cô dường như nhìn thấy sơ hở của bộ mặt lạnh lùng kia, dù chỉ là ảo mộng, cô một chút cũng không buông tha.

“Anh biết là em, cho nên mới đưa đồ tới đây sao?”

Trên đường, chiếc xe việt dã hối hả chạy quá, âm thanh chói tai như muốn xé toạc màn đêm và dòng chảy lấp lánh ẩn nấp trong đêm.

Một lúc sau, Dịch Yên thấy Tô Ngạn quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt.

“Không phải,” giọng anh bình tĩnh vang lên, “Chỉ là tiện đường.”

Vị chua xót mà mấy ngày nay Dịch Yên thật vất vả mới đè nén được lại lần nữa trào lên.

Cô không phải một người yếu ớt, nhưng cũng không phải tường đồng vách sắt, từ sau khi hai người gặp lại, mặc cho Tô Ngạn lạnh lùng với cô như thế nào, cô cũng chưa từng rơi nước mắt.

Nhưng giờ phút này, khí lạnh chui vào mũi cô, chua xót cũng đồng thời trào lên cái mũi bị đông lạnh mà đỏ bừng.

“Tô Ngạn, sao anh không thể tốt với em một chút….”

Anh vì sao vẫn luôn không thích em.

Dứt lời, Dịch Yên biết chính mình mất khống chế, không nhìn Tô Ngạn, liền xoay người đi.

Giống như sợ hãi kế tiếp sẽ nghe được cái gì đáng sợ.

————

Tô Ngạn về đến nhà đã là gần 0 giờ.

Lúc về đến nhà, mẹ Tô vẫn còn đang đợi anh: “Bên ngoài có lạnh lắm không, mau ăn bát sủi cảo cho ấm người.”

“Đã ăn rồi.”

Giọng mẹ Tô đầy ôn nhu: “Ăn đi, coi như đây là bữa ăn khuya, ấm người ấm bụng.”

Tô Ngạn không giằng co nữa, lại từ chối mẹ Tô sẽ không vui, vào phòng bếp múc ba bát sủi cảo.

Một bát cho chính mình, hai bát khác là cho cha Tô mẹ Tô.

Mẹ Tô ngồi xuống bên cạnh bàn, trên người khoác áo khoác: “Lúc chiều thấy con nhắn một tin dài như vậy, còn tưởng con sẽ không về.”

Tô Ngạn nhàn nhạt nói: “Cha ở thư phòng sao?”

Mẹ Tô gật đầu: “Đúng vậy, còn bận chút việc ở thư phòng.”

Tô Ngạn bưng bát sủi cảo đến thư phòng, gõ gõ cửa phòng.

Giong cha Tô ôn từ truyền đến: “Vào đi.”

Tô Ngạn đẩy cửa, cha Tô đang đứng trước bàn sách cầm bút lông viết chữ.

“Cha.”

Tô phụ không ngẩng đầu, cười nói: “Nghe tiếng gõ cửa liền biết là con, mẹ con cũng sẽ không gõ cửa, đều trực tiếp đi vào. Biết là con lễ phép, nhưng người một nhà không cần khách sáo như vậy.”

Tô Ngạn không nói gì, đặt sủi cảo bên cạnh khay trà.

Khói hương lượn lờ trên giá sách, khiến người ta an thần thư thái. Mỗi một cuốn sách đều được sắp xếp chỉnh tề, chật ních giá sách.

Cha Tô là một giáo sư, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, tính cách cũng tốt. Mẹ Tô lại là bà chủ gia đình, trời sinh tính tình ôn nhu, cực kỳ chiều chuộng con trai.

Tô Ngạn đi tới, chữ cha Tô viết bằng bút lông nhìn rất đẹp, có lực lại không mất đi khí phách.

Ông viết xong một chữ, ngẩng đầu nhìn Tô Ngạn, kết luận: “Gầy.”

Lại hỏi: “Gần nhất rất bận sao?”

Cho dù là đối với người nhà, mặt Tô Ngạn cũng ít biểu cảm: “Không ạ.”

Cha Tô nghe vậy cúi đầu tiếp tục đặt bút viết: “Nếu không bận thì thường xuyên về nhà thăm mẹ con đi, bà ấy ngày nào cũng nhớ con, lúc nãy con nói con sẽ về, bà ấy vui vẻ chết đi được, thậm chí ngủ cũng không ngủ được.”

Tô Ngạn ừ một tiếng.

“Được rồi được rồi,” Cha Tô phụ xua xua tay, cười, “Vào phòng bếp ngồi với mẹ con đi, bà ấy cả đêm cứ nhắc tới con, lỗ tai ta muốn đóng kén luôn rồi.”

Tô Ngạn chuẩn bị rời đi.

Lúc tay chạm đến then cửa, cha Tô ở phía sau bỗng nhiên gọi anh lại.

Chần chờ vài giây, Tô phụ mở miệng: “Chuyện năm đó mẹ con làm là không đúng, nhưng mà….. Thân là một người mẹ, làm như vậy không gì đáng trách, mẹ con là muốn tốt cho con, cô gái kia…..”

Tô Ngạn bình thường không thích nói chuyện, lúc này đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời cha. Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hờ hững: “Sai rồi.”

Anh lặp lại một lần nữa, đặc biệt chắc chắn: “Bà ấy sai rồi.”

Cha Tô lập tức nghẹn họng, một lúc sau mới lắc đầu thở dài.

Ông biết rõ, nhiều năm như vậy tuy rằng Tô Ngạn bên ngoài thì không để ý, nhưng thực chất đáy lòng vẫn không hoàn toàn tha thứ cho mẹ Tô.

Tô Ngạn không ở lại nữa, ra cửa trở về phòng bếp.

****

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải là Ngạn nhãi con tiện đường, thật ra chính là muốn gặp Yên Yên.

Editor: các bạn phải nhớ là truyện gắn tag nam chính thâm tình đó nha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN