Editor: Maruru
****
Cách Tô gia mấy cây số bên ngoài tiểu khu Thuỷ Loan.
Hộp pizza không ai mở, nằm chỏng chơ trên sàn nhà.
Nếu không phải gặp lại nhau sau nhiều năm như vậy, Dịch Yên còn không biết rõ ảnh hưởng của Tô Ngạn với cô lớn đến như vậy.
Đã từng nghĩ, tuổi trẻ lông bông, khi đó thích một người cũng chẳng là gì, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ quên. Mấy năm nay Dịch Yên không thể không nghĩ đến Tô Ngạn, thật ra mà nói cô cũng sẽ không trở về. Nhưng trước kia cô không nghĩ rằng, mình không thể yêu ai khác ngoài anh.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, Dịch Yên không có cảm giác với bất cứ người nào, thật sự là ngoại trừ anh, cô không thể yêu ai sao?
Chẳng qua là năm đó cô cảm thấy, ở bên nhau anh cũng không thích mình, nói đi liền đi, anh sẽ không luyến tiếc.
Không có bất kì ai có thể ngăn cản tình yêu của Dịch Yên đối với Tô Ngạn. Trên thế giới này, người có thể làm Dịch Yên chùn bước, từ trước đến nay chỉ có một mình Tô Ngạn.
Cho dù nhiều năm trôi qua, chút tâm tình nhỏ bé của cô vẫn bị anh tác động, vẫn sẽ chịu ảnh hưởng từ anh.
Với người ngoài, cô luôn kiên cường mạnh mẽ, còn anh, anh luôn có thể đâm một nhát vô cùng chính xác vào điểm yếu của cô.
Đồ đặt bên ngoài đã đến, Dịch Yên nhưng lại không có khẩu vị, pizza để lâu cũng nguội mất.
Giống như người vừa rồi mắt đỏ lên trong chốc lát ở dưới lầu chỉ là giả, Dịch Yên ngồi trên sàn nhà, không hút thuốc, cũng không có động tĩnh gì, hốc mắt không còn đỏ, mũi cũng không còn cay, cứ ngồi như vậy.
Một lúc sau cô mới cử động, đứng dậy xách hộp pizza ném vào thùng rác trong phòng bếp.
Tay ở dưới vòi nước chà đi chà lại nhiều lần, chà đến khi da đỏ bừng lên, Dịch Yên mới đóng vòi nước lại, rời đi.
Làm xong những thứ này đã là 1 giờ sáng, Dịch Yên trực tiếp cởϊ qυầи áo, nằm lên giường ngủ.
————
Ánh mặt trời của những năm đó dường như vẫn luôn sáng chói nóng bỏng.
Dưới tán cây rậm rạp, ve cứ kêu không ngừng, học sinh trực nhật cầm lấy cây chổi, đuổi theo.
Ấu trĩ đến đáng yêu.
Tô Ngạn và Dịch Yên của những năm tháng đó, ở bên nhau cũng không giống như bây giờ.
Ngày đó cứ như thường lệ, Dịch Yên trốn học đến Nhất Trung tìm Tô Ngạn, cô biết tiết cuối hôm nay của Tô Ngạn là tiết thể dục. Tô Ngạn dường như không thích vận động, bình thường cứ đến tiết thể dục là trốn lên lớp học bài, chưa từng thấy anh chơi bóng rổ với người nào.
Khi đó Dịch Yên cho rằng Tô Ngạn không thích cũng sẽ không chơi bóng rổ. Sau này có một lần ngẫu nhiên thấy Tô Ngạn chơi bóng rổ một mình, cô mới biết, không phải là Tô Ngạn không thích, cũng không phải sẽ không chơi, anh chỉ là không thích nói chuyện với người khác.
Nhưng cho dù không thích nói chuyện với người khác, lúc người khác nói chuyện với anh, anh vẫn sẽ đáp lời, hơn nữa sẽ không làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo, sau khi trưởng thành khác biệt rất nhiều.
Tóm lại anh chính là không mấy thu hút, cũng rất ít xuất hiện, tính cách cũng chẳng có gì lạ. Lại giống như cố ý tỏ ra bình thường, không muốn bị người ta để ý tới.
Nhưng cái người nhạt nhoà như vậy, lại bị Dịch Yên nhìn trúng. Nhưng thái độ của Tô Ngạn đối với Dịch Yên lại không giống như người khác, lạnh lùng nhạt nhẽo, nói thế nào cũng không muốn trả lời.
Nhưng lúc đó Dịch Yên lại thấy Tô Ngạn như vậy rất chân thật.
Tô Ngạn quả nhiên ở trong lớp học bài. Ngựa quen đường cũ, Dịch Yên ngồi vào chỗ cùng bàn với anh.
Dường như Tô Ngạn tập mãi cũng thành thói quen, không ngừng bút, cũng không thèm quay đầu.
Hắn luôn ngồi rất ngay ngắn, mắt to, môi hồng răng trắng, mũi vừa cao vừa thẳng, đường cong chóp mũi vô cùng đẹp mắt.
Dịch Yên nhìn bộ dáng này của anh mà lòng ngứa ngáy, nhìn chằm chằm hàng mi dài của anh, môi mỏng nhạt nhoà.
Tô Ngạn không kịp phát hiện, chóp mũi đã bị cô nhẹ nhàng chạm vào.
Ngòi bút anh cứng lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, rồi lại tiếp tục viết, cả quá trình đều không quay đầu lại.
Dịch Yên nghiêng đầu, một tay chống cằm nhìn hắn: “Tô Ngạn ~”
Tô Ngạn không nhúc nhích.
“Cậu nhìn tớ này.”
Tô Ngạn coi người bên cạnh như zô hình.
Đầu ngón tay Dịch Yên nhẹ gõ hai má, cũng không tức giận, tươi cười nhìn anh.
“Không phải ai cũng nói cậu tốt tính sao? Cậu rốt cuộc là tốt tính hay là không tốt tính đây, tớ thấy cậu chẳng tốt tính chút nào, cả ngày chỉ biết xụ mặt cho tớ xem, rất là bất lịch sự.”
Tô Ngạn: “….”
“Cậu thật sự ghét tớ đến vậy sao?” Dịch Yên hỏi.
Một lúc sau, Tô Ngạn còn đang rũ mắt viết chữ đột nhiên thốt ra: “Không phải.”
Mặc dù giọng nói chặng mấy gần gũi ôn hoà, nhưng Dịch Yên cũng rất vui vẻ: “Không ghét tớ thì cậu nói chuyện với tớ nhiều chút được không?”
Một mảnh an tĩnh. (Editor: Ôi khổ thân ahahahahahaha)
Dịch Yên: “……”
“Tại sao lại không nói gì?”
Dịch Yên lại nói mấy câu liên tục, Tô Ngạn cũng không trả lời.
“Tô Ngạn,” Dịch Yên cười như không cười, “Cậu không nhìn tớ, tớ lập tức hôn cậu.”
Lời này quả nhiên có hiệu quả, Tô Ngạn ngừng bút, đang muốn nói cái gì đó.
Tiếp đến trong nháy mắt, vành tai lại truyền đến một cảm giác mềm mại.
Dịch Yên ghé sát lại, hôn một phát vào vành tai anh.
Tô Ngạn ngơ ngẩn.
Thời niên thiếu, Dịch Yên thẳng thắn lại nghịch ngợm, luôn không nhịn được mà trêu Tô Ngạn, thích anh cũng không hề che dấu.
Tô Ngạn ngồi bên cạnh lập tức tái mét mặt, không nói lời nào đã rời khỏi chỗ ngồi.
Dịch Yên hôn người ta xong, một chút cũng không thẹn thùng, gục xuống bàn cười nắc nẻ không ngừng.
…….
Trong nhà vệ sinh nam ở cuối hành lang, Tô Ngạn đứng ở trước bồn rửa tay, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, lỗ tai lại sớm đã đỏ bừng.
Thế nhưng những điều này, Dịch Yên sẽ không thể biết.
————
Dịch Yên tỉnh lại khi nắng ban mai nhè nhẹ chiếu xuống.
Cô tắt đồng hồ báo thức, ngồi dậy lắc lắc đầu, một đêm nằm mơ, đầu đau nhức.
Nhưng thật ra cũng không phải mơ, dù sao điều trong mơ thật sự đã trải qua.
Mỗi một lần, Tô Ngạn dường như đều không thích cô. Cho dù sau này ở bên nhau, cũng giống như chỉ là miễn cưỡng.
Khoảng thời gian tám năm, còn có ai mà không bị mài giũa qua. Ngay cả Dịch Yên, đối mặt với Tô Ngạn cũng không còn hoạt bát như trước. Tô Ngạn càng lạnh lùng với cô hơn trước kia.
Dịch Yên sẽ không chìm đắm vào cảm xúc quá lâu, xuống giường rửa mặt, uống ly sữa bò rồi ra ngoài.
Đêm giao thừa thì ngủ, tháng giêng tiếp tục đi làm, như một cái máy đã được lập trình sẵn, làm việc đâu vào đấy.
Một ngày làm việc không có biến hoá gì kết thúc, tan làm Dịch Yên không trực tiếp về nhà.
Chiếc xe màu đen hướng thẳng đến vùng ngoại thành, quốc lộ bằng phẳng rộng lớn, một tầng tuyết mỏng phủ lên xe.
Bầu trời, cây khô, tuyết. Toàn thế giới như được vẽ lên từ ba màu xám đen trắng.
Nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể thấy câu đối đỏ dán trước cửa nhà nhà.
Xe Dịch Yên dừng lại trước một khu cư dân.
Khu dân cư được sơn màu xám cũ kĩ, một ngõ lại một ngõ nằm chồng chất lên nhau, chật ních nhưng lại quy củ.
Đầu mỗi ngõ nhỏ treo một cái biển tên, tên ngõ được in trên thanh rỉ sắt màu xanh.
Dịch Yên đi thẳng đến ngõ Trúc Đức.
Gọi là ngõ Trúc Đức, nhưng lại không có trúc, chỉ là là một ngõ nhỏ bình thường, bồn hoa bị chủ nhà tùy ý ném ra bên ngoài, vách tường đã cũ.
Dịch Yên dừng lại trước cửa nhà treo biển số 5.
Loại nhà cũ này đều có sân, song cửa chính làm bằng gỗ.
Dịch Yên đi lên cầu thang, gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng bước chân, một lát sau, là giọng của một thiếu nữ : “Ai đó?”
“Chị.”
Thiếu nữ bên trong nhận ra giọng của Dịch Yên, mở cửa ra.
Phía sau cửa xuất hiện một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba: “Chị Yên Yên*.”
*Bạn này gọi “chị Dịch Yên”, nhưng mình thấy gọi vậy cứ sao sao, nên đổi lại là chị Yên Yên nha.
Dịch Yên đưa một ít thức ăn và đồ bổ mà cô vừa mua trên đường cho nữ sinh: “Bà đâu?”
Vừa hỏi xong, trong phòng liền có người hỏi: “Y Y, là ai tới vậy?”
Tai bà cụ hơi điếc, Thôi Y Y quay đầu lại cao giọng nói: “Chị Yên Yên.”
Gia đình này, là Dịch Yên quen được khi vừa trở về.
Dịch Yên băng qua sân đi vào trong nhà, vừa vào cửa liền thấy bà cụ chống gậy đi về phía cô.
Dịch Yên đi qua đi đỡ một chút: “Không cần phải tiếp con.”
Bà cụ vui vẻ, mặc kệ Dịch Yên, đỡ cô ngồi xuống sô pha: “Lâu rồi con không tới, tới một lần ta liền vui vẻ.”
“Gần đây bận ạ.”
Bà cụ: “Tối hôm qua sao lại không tới ăn cơm, Y Y nói nó đã gọi điện thoại cho con.”
Vừa đúng lúc Thôi Y Y đóng cửa thật kỹ, đang đi vào trong nhà, nghe được lời này: “Bà, không phải Dịch Yên nói chị ấy bận hay sao, bà cũng đừng hỏi nữa.”
Bà cụ: “Ài, đều chê ta dài dòng, được rồi được rồi, không hỏi nữa.”
Dịch Yên chu môi, ngồi xuống bên cạnh bà cụ: “Mùng một đầu năm con tới chúc bà năm mới đây.”
Bà cụ nhìn chút đồ trong tay Thôi Y, bất mãn: “Con lại đưa đồ tới đây, đã nói với con là không cần khách sáo với ta. Sau này mà còn đưa đồ tới đây, ta sẽ không cho con vào.”
Dịch Yên: “Con đi đây, con không tới thăm bà nữa.”
Bà cụ cũng biết cô đang nói đùa: “Ài, đứa nhỏ này!”
Lại cùng bà cụ hàn huyên mấy câu, Dịch Yên lấy một quả táo trên bàn: “Con đi rửa táo, bà ơi bà muốn ăn không?”
“Ta ăn một quả rồi, mấy thứ đó ngày hôm qua Y Y vừa mới mua, cũng khá ngọt.”
Dịch Yên vào phòng bếp rửa quả táo, Thôi Y Y đang rửa rau.
Trong phòng bếp chỉ có một vòi nước, Thôi Y Y thấy Dịch Yên đi vào, muốn nhường chỗ cho cô.
Dịch Yên: “Không cần, em rửa trước đi.”
Thôi Y Y tiếp tục rửa rau: “Chị, đêm nay ở đây ăn cơm đi.”
“Được.”
Chờ Thôi Y Y rửa xong đồ, Dịch Yên lấy quả táo để ở một bên, mở vòi nước ra.
Trong phòng bếp tối tăm, Thôi Y Y bật đèn, nhìn Dịch Yên lại xoa tay thật lâu, biết là bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát.
Dịch Yên rửa tay xong, mới rửa quả táo bên cạnh.
“Chị, tết mà chị cũng muốn đi làm sao?”
“Ừ, không được nghỉ phép.”
Nói xong câu này, Dịch Yên bỗng nhiên nói: “Sắp tới mồng 5 tháng sau rồi.”
Mồng 5.
Thôi Y Y đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tay dừng động tác, lông mi run run rũ xuống, một lúc sau, cô mới nói: “Em biết.”
Dịch Yên: “Đi thăm ông ta sao?”
Ngày mồng 5 hàng tháng, là ngày thăm người thân ở trại cai nghiện, ngày đó người nhà có thể đi thăm tù. Cấm người nghiện thuốc đi.
Mà cha của Thôi Y Y, chính là người nghiện.
Thôi Y Y gật đầu.
Dịch Yên không ý kiến, chỉ nói: “Ngày đó chị đưa em đi.”
Phòng bếp im lặng vài giây, Thôi Y Y nói: “Ông ta gọi về nhà rất nhiều cuộc, nói nếu không đưa tiền cho ông ta, ông ta ra tù nhất định không tha cho em.”
Cha của Thôi Y Y nghiện thuốc, tiền trong nhà sớm đã hết sạch, mẹ thì không biết đã chạy đến nơi nào để tái hôn, chỉ còn hai bà cháu sống nương tựa vào nhau.
“Ông ta còn nói muốn nhiều tiền chút, nói giao nhiều tiền trong tù ba bữa sẽ cho ông ta thêm thịt,” Thôi Y Y vùi mặt vào trước ngực, “Ông ta biết em và bà cũng không có tiền mà.”
Thôi Y Y rất hổ thẹn, từ khi cha bị nhốt, tiền mỗi tháng đều là Dịch Yên cấp.
Dịch Yên biết cô nghĩ cái gì, mồm cắn quả táo: “Em còn đang học cấp ba, học hành cho tốt.” Không có tiền là bình thường.
Trong phòng bếp trầm mặc.
Trước kia Thôi Y Y đi làm thêm, bị bà phát hiện, bà cụ khó chịu rất lâu, Dịch Yên cũng không ủng hộ cô đi làm thêm, sau này không đi làm thêm nữa.
“Chị,” Thôi Y Y bỗng nhiên nói, “Chị nói xem, em phải làm cái gì bây giờ?”
Giọng Thôi Y Y dần có chút nghẹn ngào: “Cho dù mỗi tháng đưa tiền, ông ta dù được thả vẫn sẽ không để yên cho bà cháu em, ông ta vẫn luôn nhớ kỹ chuyện em đã ký vào đơn đồng ý cường giới*, ra tù em và bà sẽ không sống tốt được.”
*Cái này mình không tra được là cái gì ㅠㅠ
Đây là lần đầu cha Thôi Y Y bị bắt vào trại cai nghiện, lần đầu cai nghiện chỉ cần vào nửa tháng, nhưng nếu người nhà ký đơn đồng ý cường giới, người nghiện thuốc phải bị giam hai năm.
Mà cha Thôi Y Y, đã sắp được thả, tháng này trung, hai năm liền kết thúc.
“Bọn em phải làm sao bây giờ?”
Dịch Yên: “Đi đi, đi đến một nơi rất xa.”
Thôi Y Y lập tức nước mắt lưng tròng, cô biết, cô và và nội đều không đi được. Bà nội đã cao tuổi, mà cô còn phải học cao trung, đi rồi vấn đề là ở hộ khẩu.
Dịch Yên đương nhiên cũng biết rõ, cô hiểu là bọn hon cũng bất lực.
Lần đầu tiên Dịch Yên gặp được Thôi Y Y là ở bệnh viện, khi đó cha Thôi Y Y còn chưa vào trại cai nghiện, Thôi Y Y đưa bà đi bệnh viện khám bệnh, cha Thôi đuổi đến bệnh viện đòi tiền. Khi đó Dịch Yên mới vừa về thành phố này, biết chuyện nhà Thôi Y Y xong, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi điện thoại tố cáo cha Thôi, báo cáo có người nghiện. Khi đó Thôi Y Y và bà nội, thậm chí cũng không biết như làm sao để tố cáo một người bị nghiện.
“Chị Yên Yên, thật xin lỗi,” Thôi Y Y cũng thấy mệt mỏi sâu sắc khi ở trong cái gia đình, “Nếu không phải vì giúp bà và em, bây giờ chị cũng sẽ không vướng phải phiền toái như vậy.”
Là Dịch Yên báo cáo cha Thôi, cha Thôi được thả có thể trả thù hay không, các cô đều không rõ.
Thôi Y Y biết Dịch Yên không phải người thích xen vào việc cửa người khác, chẳng qua lúc ấy tình cờ giúp đỡ bọn họ, cũng gần như là giúp đỡ người bệnh.
Dịch Yên cũng không để trong lòng: “Không sao.” Nói xong liền rời khỏi phòng bếp.
Ở Thôi gia ăn cơm xong, sắc trời đã tối, Dịch Yên không tiếp tục ở lâu.
Đi ra ngõ Trúc Đức điện thoại trong túi rung lên, Dịch Yên móc điện thoại ra, là Kỷ Đường gọi.
Dịch Yên bắt máy, giọng Kỷ Đường lập tức bùng nổ: “Cậu bị làm sao thế, cả ngày hôm nay không nghe điện thoại.”
“Làm việc không rảnh bắt máy.”
“Cái rắm, bình thường cậu cũng bận, tại sao không gặp cậu một ngày, cậu liền không nghe máy.”
Dịch Yên không rảnh cùng cậu ta so đo, hỏi: “Có việc?”
“Tớ còn chưa hỏi cậu có chuyện gì không, sao cậu lại hỏi tớ rồi.”
Hai người trầm mặc.
Qua vài giây Kỷ Đường mới do dự hỏi, giọng nói cũng không còn nóng nảy: “Cậu tối hôm qua gặp phải chuyện gì sao, có phải cậu….” Khóc.
Nửa câu sau Kỷ Đường không nói ra, anh chưa từng thấy Dịch Yên khóc, cũng không xác định tối hôm qua cô có khóc hay không.
Tối hôm qua Kỷ Đường bị bề trên đuổi ra ngoài bắn pháo hoa cùng một đám cháu chắt, trông chừng tụi nó, đám nhóc thối chơi đến vui vẻ, Kỷ Đường buồn chán liền ngồi bên cạnh gọi điện thoại cho Dịch Yên.
Mà khi đó lại đúng lúc Dịch Yên đang lơ đãng, không cẩn thận bắt máy, lập tức bị Kỷ Đường nhận ra manh mối. Cũng may tín hiệu trong thang máy rất yếu, nói chuyện lúc được lúc không.
Dịch Yên cũng không để ý: “Ừ.”
Cô thẳng thắn như vậy, ngược lại là Kỷ Đường, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, vắt hết óc nghĩ cách để hỏi khéo cô một chút.
Dịch Yên không cần đoán cũng biết Kỷ Đường đang nghĩ gì, nói thẳng: “Chỉ là bị người ta chán ghét thôi.”
Kỷ Đường trầm mặc, Dịch Yên luôn không thèm để ý người khác nghĩ gì về mình, trước kia ở cao trung, người ghét cô đếm không xuể, Dịch Yên mới không quan tâm những thứ này. Có thể khiến cô nói như vậy, cũng chỉ có một người.
Cậu im lặng, sau đó hỏi: “Tô Ngạn sao.”
Dịch Yên giọng mệt mỏi : “Đúng vậy, còn ai khác ngoài anh ấy.”
Khí lạnh ập vào mũi, Dịch Yên nói: “Thật ra anh ấy cũng không có sai.”
Cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên cười. Lời nói lại có chút chua xót.
“Chỉ là không thích tớ mà thôi.”
————
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải bởi vì mẹ Tô phản đối mà Dịch Yên rời khỏi Tô Ngạn.
Tính cách của Dịch Yên, bị ngăn cấm cô sẽ không rời đi, mà là trực tiếp bỏ qua. ( sao lại có cảm giác quen thuộc giống xã hội đen thế này).
Đến nỗi nguyên nhân Dịch Yên rời đi, Tô Ngạn cũng không biết.
*****
Editor: Chương mới nè các bạn iu