Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa - Chương 46: Quay lại làm việc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa


Chương 46: Quay lại làm việc


Về chuyện Mạnh Tinh Lan, Thẩm Minh Xuyên suy nghĩ một chút, không nói với Ôn Nhiên, hắn chỉ bảo Diệp Vĩ làm cho y tỉnh táo lại, đừng có việc gì cũng dám làm.

Mặc dù ở trong giới giải trí này hắn chỉ là người mới, nhưng đối phó với loại nghệ sĩ nhỏ nhoi này thì vẫn thừa sức.

Chỉ là hắn lười phân tán tâm tư ra để đi đối phó với những kẻ mà hắn cảm thấy chỉ là nhân vật pháo hôi tầm thường mà thôi.

Ôn Nhiên theo lễ nghi, liền uống hai chén ở bàn các trưởng bối, tửu lượng của cậu không cao, thêm nữa là đã lâu rồi không uống, uống hết hai ly vang đỏ, lúc đầu thì không sao nhưng tan tiệc rồi rượu mới bốc lên, cả người có chút choáng váng.

Trên đường về nhà, để bảo mẫu ôm Phiền Phiền lên xe, cậu thì tựa trên vai Thẩm Minh Xuyên để nghỉ ngơi.

Lúc này, Wechat vang lên thông báo, Ôn Nhiên lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Trang Tráng Tráng gửi tới.

Trang Tráng Tráng: Đậu má, phát hiện trọng đại đây!!!

Ôn Nhiên:???

Trang Tráng Tráng: Tôi nói cho cậu biết, Lương Duy với Hạ Tiểu Diệp hai người họ quất lý quất khí (*)!

(*) Quất lý quất khí “橘里橘气”: Một từ thông dụng trên mạng, ý chỉ những biểu hiện trông giống đồng tính, thường dùng để trêu đùa.

Ôn Nhiên: Không phải Tiểu Diệp là một thẳng nam so với bút chì 2B còn thẳng hơn à, cậu đừng làm gay nên nhìn ai cũng thành gay.

Trang Tráng Tráng: Cậu mới là gay nhìn ai cũng thấy gay ấy.

Ôn Nhiên: Tôi vốn là thế mà!

Trang Tráng Tráng:…..

Trang Tráng Tráng: Tiểu Diệp thì tôi không biết, nhưng mà tên Lương Duy tuyệt đối có vấn đề!

Ôn Nhiên: Sao lại nói vậy?

Trang Tráng Tráng: Không phải xế chiều hôm nay Lương Duy còn có lớp à, cũng không biết có phải đầu Tiểu Diệp bị kẹp cửa hay không mà lại hăng hái trào dâng muốn tới nghe giảng cùng, trùng hợp là tôi cũng không có việc gì cả, nên cũng muốn đi cùng xem phong thái giảng bài của thầy Lương một chút.

Trang Tráng Tráng: Kết quả là đến lúc mỗi người tự đi lấy xe, Lương Duy lại nhắn tin cho tôi bảo là kiếm lý do đừng đến đó nữa!

Trang Tráng Tráng: Lúc đầu tôi còn tưởng là cậu ta không ưa Hạ Tiểu Diệp, không muốn cậu ấy đến, kết quả là người ta đã bàn tính trước với Tiểu Diệp rồi.

Ôn Nhiên:… Không phải đâu.

Trang Tráng Tráng: Thật đấy, Lương Duy còn bảo là nợ tôi một ân tình, lần sau sẽ mời tôi đi ăn. Cậu nói xem tên Lương Duy ấy, bình thường tác dụng tồn tại chính là cực kì nhạt nhẽo, còn lập bảng hiệu trinh tiết lão xử nam, cũng chưa từng thấy cậu ta để ý đến ai bao giờ, thế mà giờ lại phí tâm cơ đến thế, nói không có âm mưu làm sao tôi tin được!

Ôn Nhiên: Nhưng Tiểu Diệp là trai thẳng, cậu ấy làm vậy thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

Trang Tráng Tráng: Thì thế, đây chính là một tình yêu bi kịch có một không hai!

Kích động vậy luôn cơ à.

Chập tối, chuyến bay của ba mẹ Ôn cuối cùng cũng tới nơi, nhà của Ôn Nhiên thì hơi nhỏ, cả Ôn Thiến và ba mẹ cậu cùng tới ở thì không được, ở khách sạn lại không thích hợp, vì vậy cả nhà họ cùng tới nhà lớn của Thẩm gia.

Họ hàng thân thích của Thẩm gia cũng không có chuyển tới các nơi khác ở, dựa theo tập tục thì tiếp đó sẽ có một chương trình nữa vào buổi tối, đều là người thân trong gia đình, cũng không quá đông vậy nên liền bày luôn một bàn tại nhà lớn Thẩm gia, coi như là cả gia đình cùng giao lưu tình cảm.

Thẩm Minh Xuyên có một người chú, là chú ruột, nhưng bởi vì có một vài nguyên nhân cho nên bình thường ít khi qua lại cũng không tính là thân, nhưng ngày thường khi ngồi chung một bàn thì vẫn có thể nghiêm túc diễn một màn “Huynh đệ tình thâm”.

Lưu Vi Vi và chồng cô đều đã tới, cô là nhũ mẫu của Phiền Phiền, có ân chăm sóc bé, hai người Ôn Nhiên cũng không coi cô là người ngoài.

Cha ruột của Phương Sầm Thu cũng tới, Thẩm Minh Xuyên đã suy nghĩ một chút về chuyện bữa tiệc buổi sáng, hắn dứt khoát không gửi thiệp mời tới cho Phương Sầm Thu, đỡ để cho cậu ta lại có hy vọng gì, cứ cắt đứt sạch sẽ một chút, vì vậy hắn chỉ mời cha Phương.

Cha Phương chắc rằng là vì mất hứng cho nên buổi sáng mượn cớ bản thân có việc không tới, đến tối cũng là phải đích thân ba Thẩm gọi điện thoại mới nguyện ý qua đây.

Thế nhưng ông ấy vẫn không cho Thẩm Minh Xuyên một vẻ mặt tốt, chỉ đưa quà của bé cho Ôn Nhiên, nhưng ông ấy vẫn giữ một vẻ mặt ôn hòa với cậu, còn hàn huyên đôi câu với Ôn Nhiên, rồi liền tới tán gẫu với ba Thẩm.

“Sao em thấy một bàn quan hệ buổi tối nay còn phức tạp hơn cả buổi sáng vậy?”

Trước khi khai tiệc, Ôn Nhiên liền nói thầm với Thẩm Minh Xuyên, cậu vẫn có chút lo lắng cho ba mẹ, vốn họ đã phải đi tàu xe mệt nhọc, giờ ở bên này còn phải lên tinh thần để ứng phó, cậu không đành lòng.

“Không sao đâu, anh và ba mẹ đều ở đây, bọn họ không dám làm gì ba mẹ chúng ta đâu, em nói ba mẹ cứ thoải mái, không cần câu nệ.”

Ôn Nhiên cười khổ: “Thật ra em cũng muốn thế, nhưng mà… ba em là một người thần kinh thô còn đỡ, nhưng mẹ em là người suy nghĩ tinh tế, bề ngoài thoạt nhìn không thích tranh giành cũng chẳng hiếu thắng, thế nhưng thật ra bà lại cực kì sợ người ta chê cười mình, là kiểu người đi ba bước liền phải quay đầu lại nhìn xem mỗi nhịp bước chân mình đi đã đoan chính hay chưa.”

Không biết vì sao, Thẩm Minh Xuyên nghe Ôn Nhiên nói vậy lại không nhịn được muốn cười, cuối cùng thì hắn cũng biết cái tính coi trọng chuyện hình tượng bản thân của Ôn Nhiên là di truyền từ ai rồi.

“Có phải là em gây cản trở cho anh không?” Ôn Nhiên vừa lo lắng lại sốt ruột hỏi.

Thẩm Minh Xuyên trầm mặc một lát, ngay khi trong lòng Ôn Nhiên đã bởi vậy mà lạnh xuống, liền nói: “Nếu như anh quan tâm cái này thì lúc đó đã trực tiếp tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn rồi.”

Hắn vừa nói vừa vươn tay xoa đầu cậu: “Em không nên suy nghĩ nhiều, dễ bị hói đấy.”

“Hói cái em gái anh ý.” Ôn Nhiên vẫn còn hơi khó chịu về chuyện này, nhưng bị Thẩm Minh Xuyên quấy nhiễu như vậy, trong nháy mắt đã chẳng còn sót lại tí gì cả.

“Sau này em bảo ba mẹ không cần phải tránh né những trường hợp thế này, anh sẽ sắp xếp thỏa đáng, cũng nói với ba mẹ không cần phải lo lắng chuyện làm chúng ta mất mặt, hay là sợ người khác chê cười. Chuyện ngày hôm nay anh đã không được biết trước, nếu không chắc chắn anh sẽ không để ba mẹ vắng mặt như thế.”

Những lời này xem như là đã vô cùng tri kỉ rồi, Thẩm tổng nhà cậu có thể moi tim moi phổi một lần như thế này cũng chẳng dễ dàng, Ôn Nhiên có phần cảm động, cậu gật đầu đáp: “Vâng.”

“Chúng ta cũng qua đó ngồi thôi.”

“Lát nữa,” Ôn Nhiên kéo hắn lại, “Lát nữa anh uống ít rượu một chút.”

Ôn Nhiên bình thường cũng không quản hắn, hai người đều đã quen việc sống chung một mái nhà nhưng có cuộc sống của riêng mình. Mặc dù hiện tại mối quan hệ đã có biến hóa, thế nhưng loại thói quen đã hình thành từ năm này sang tháng nọ thì nhất thời cũng khó sửa ngay được.

Hôm nay đột nhiên nghe được từ trong chính miệng Ôn Nhiên một câu nói mang hơi hướng mập mờ như vậy, hắn còn chưa lên tiếng, Ôn Nhiên lại tự ý thức được lời nói của mình mà mặt đỏ lên trước.

“Anh, anh đừng hiểu lầm, em sợ là anh kiếm cớ rồi đêm không chịu dậy thay bỉm với cho con ăn thôi.”

Thẩm Minh Xuyên hôn thật nhanh lên má cậu một cái: “Em thừa nhận mình quan tâm ông xã của em thì cũng có phải chuyện gì mất mặt đâu.”

Ôn Nhiên làm mặt xấu với hắn rồi chạy mất.

Thẩm Minh Xuyên bật cười, nhóc gian trá.

Trên bàn cơm buổi tối đều là người nhà, bầu không khí tương đối thoải mái.

Mẹ Ôn ngồi bên trên trái Ôn Thiến, ở phía bên phải là bà thím Đặng Viện của Thẩm Minh Xuyên, Đặng Viện dường như rất có hứng thú với Ôn Thiến, trong lúc ăn cơm vẫn luôn nói chuyện với cô bé.

Khí chất của Đặng Viện không tồi, vừa xuất thân danh môn, từ nhỏ đã được nhận sự giáo dưỡng tốt đẹp từ gia đình, sẽ không khắt khẽ, cũng không phải nhìn mặt đoán ý, chỉ cần bà ấy muốn thì người nói chuyện cùng bà ấy từ cơ thể đến tinh thần đều rất vui vẻ, mặc dù không quen biết cũng chẳng sinh ra chút cảm giác lúng túng nào.

Tuy rằng Ôn Thiến sợ Thẩm Minh Xuyên, nhưng Ôn Thiến vẫn là một cô bé có tính cách cởi mở. Chỉ cần một bữa tối, đã có độ hảo cảm rất lớn với người thím này của Thẩm gia, thậm chí sau khi cơm nước xong xuôi phải chào tạm biệt, họ còn trao đổi cả Wechat.

Thẩm Minh Xuyên đều nhìn thấy hết thảy, liền nói bên tai Ôn Nhiên câu gì đó, khiến cậu hơi nhíu mày lại.

Sau khi ăn xong, tất cả mọi người lục tục trở về, Lưu Vi Vi cho Phiền Phiền ăn xong mới đứng dậy tạm biệt. Ôn Nhiên chờ cho cô sửa sang lại quần áo rồi mới tiến vào, lấy một hồng bao từ trong túi.

Lưu Vi Vi thấy thế vội vàng nói: “Ấy, anh đừng làm thế.”

“Không nhiều nhặn gì, chỉ là một chút lấy may, sắp tới vẫn còn phải phiền em tới đây cho Phiền Phiền ăn nữa.”

“Em không thấy phiền phức đâu, em ở nhà chăm con cũng nhàm chán lắm, đi vòng quanh một chút hoạt động gân cốt luôn, hơn nữa Phiền Phiền dễ thương như thế, được làm nhũ mẫu cho thằng bé em cũng rất cao hứng mà.”

“Vậy thì em càng phải nhận, cái này bọn anh coi như thay Phiền Phiền hiếu thuận em.”

Lưu Vi Vi vẫn còn muốn từ chối, nhưng mẹ Thẩm lại bước vào nói: “Con cứ nhận đi, coi như là quà của nhà bác.”

Lưu Vi Vi thấy mẹ Thẩm đã lên tiếng rồi, cũng không thể làm gì khác là nhận lấy.

Là cháu dâu của mẹ Thẩm, Lưu Vi Vi cũng không thiếu tiền, bởi vậy cô cũng không để ý đến số tiền đựng bên trong.

Kết quả là tới khi nhận được hồng bao của Ôn Nhiên, cô vẫn có đôi chút sửng sốt.

Hồng bao nhẹ như thể chẳng đựng gì cả, bên trong có lẽ là một tờ séc, nói không chừng là là tờ séc trống có thể tự điền số tiền vào trong nữa kìa.

Luận đến chuyện tiền bạc, Thẩm gia chính là tài đại khí thô. (*)

(*) Tài đại khí thô “财大气粗”: Chỉ người có tiền và khí chất hơn người.

Ba Ôn và mẹ Ôn cũng có mang quà cho Phiền Phiền tới, là khóa trường mệnh, mặt khóa là hình Đức Phật bằng vàng, một bộ quần áo và một đôi giày, đó đều là dựa theo tập tục ở phương Nam để ông bà tặng cho cháu ngoại.

Thứ khác biệt duy nhất chính là chiếc chăn nhỏ, do chính mẹ Ôn tự tay may, bông ở bên trong đều là được người họ hàng ở nông thôn hái hộ, ấm áp lại nhẹ, mùa đông để cho Phiền Phiền đắp là vừa đẹp.

Còn có vài món đồ thủ công bằng gỗ, là được ba Ôn làm mỗi lúc rảnh rỗi, để chúng thành đồ chơi cho Phiền Phiền.

Ôn Nhiên rất cảm động với sự dụng tâm của ba mẹ, cậu đang định sẽ tâm sự với ba mẹ hết những điều xuất phát từ trong lòng mình, kết quả lúc này Phiền Phiền ăn no xong không ngủ mà bắt đầu phát động công năng gây ầm ĩ của mình —– ị đùn, mẹ Ôn vui vẻ làm “quan dọn phân” cho cháu trai, Ôn Thật Tại thì vẫn còn đang nói chuyện cùng ba Thẩm, một bụng cảm khái của Ôn Nhiên đều phải đút cho chính mình, thiếu chút nữa nghẹn tới nội thương.

Lúc này, cậu vừa vặn nhìn thấy Ôn Thiến đang nghịch điện thoại, nghĩ đến chuyện Thẩm Minh Xuyên nói với mình lúc ấy, cậu liền gọi Ôn Thiến qua một bên.

Ôn Thiến thấy anh trai mình thần thần bí bí, mở to mắt nhìn, hỏi: “Làm sao thế anh?”

“Lúc nãy ăn cơm, cái vị ngồi bên cạnh em chính là thím của anh Minh Xuyên, bà ấy đã nói cái gì mà trò chuyện vui vẻ vậy?”

“Không có gì cả, bà ấy với em chỉ hàn huyên một chút, làm sao thế, có vấn đề gì hả anh?”

“Cũng không tính là vấn đề gì, chỉ là quan hệ giữa gia đình nhà họ và bên Minh Xuyên không thoải mái lắm, nên nhắc nhở em ít tiếp xúc với họ thôi, nếu không thì sẽ có phần không tốt cho Minh Xuyên.”

“Dạ, nhưng không phải đó là chú ruột của anh ấy ạ?” Ôn Thiến có hơi khó hiểu, “Hơn nữa em thấy bầu không khí giữa họ cũng không giống như là không tốt.”

Ôn Nhiên cũng không biết quan hệ của gia đình bọn họ là như thế nào, từ trước khi cậu kết hôn với Thẩm Minh Xuyên thì đã như vậy. Có người nói là vì liên quan đến ông nội đang ở trong viện dưỡng lão của Thẩm Minh Xuyên, ngày hôm nay ông cụ nói là thân thể không khỏe, nên cũng không tới tham dự tiệc mừng đầy tháng của chắt nội.

Thoạt nhìn quan hệ không coi là tốt, thế nhưng cụ thể ra sao thì cũng chẳng có ai nói với cậu.

“Tóm lại em cứ ít tiếp xúc với họ thôi, dù sao anh trai cũng sẽ không hại em.”

“Vâng, thế em có cần phải xóa Wechat của bà ấy không?”

“Cái này thì không cần, nhưng mà bà ấy có giới thiệu ai với em thì em cũng đừng thêm vào Wechat.”

Mới nãy Thẩm Minh Xuyên nhắc với cậu, vị thím này của hắn nói không chừng là định làm mối cho con bé, bảo cậu nghìn vạn lần phải nhắc nhở Ôn Thiến là nhất định cần cự tuyệt.

Thẩm Minh Xuyên đã nói như vậy, Ôn Nhiên ít nhiều gì cũng đã hiểu được, chuyện này tám phần mười chính là âm mưu định “Liên hôn” trong hào môn thế gia!

Chủ ý như thế mà còn định đánh lên người em gái cậu, hơn nữa em gái cậu vẫn còn đang đi học, đúng là điên rồ.

Ba mẹ Ôn ở lại trong một tuần trời mới trở về. Ôn Nhiên đã trong thời gian dài không xuất hiện trước công chúng, chờ tới khi thân thể cậu tốt hơn, Đàm Mai liền bắt đầu sắp xếp kế hoạch để cậu quay trở lại làm việc.

Sự quay trở lại sau khi sinh của Ôn Nhiên chính là một mánh lới quảng cáo lớn, vì vậy sau khi thông tin cậu sẽ quay trở lại làm việc được phát ra, có rất nhiều bên chế tác đều gửi lời mời tới. Đàm Mai tỉ mỉ sàng lọc một lượt, cuối cùng mới chọn một show thực tế hiện đang hot nhất trong nước ____ Chúng tôi yêu thích những thách thức.

Ôn Nhiên và mấy vị khách mời nam thần bí khác, với tư cách “Nam thần quốc dân”, cùng nhau tham dự buổi ghi hình lần này.

Lần trước đầy tháng Phiền Phiền truyền thông đã đăng lên rất nhiều ảnh chụp, quả nhiên là đã P cậu thành rất gầy, nhưng cũng không biết ở đâu lại lộ ra tin nói rằng Ôn Nhiên ở trong hình thực ra đã béo tròn như một quả bóng, vậy là cậu đã bị anti-fan hung hăng chế giễu không ngừng.

Vì thế, Ôn Nhiên tức giận phấn đấu, cậu ở trong phòng tập gym nỗ lực gần một tháng, hơn nữa còn điều chỉnh lại chế độ ăn, giảm được liền 10 cân tròn.

Hừ hừ, lần này người thật xuất sắc, kinh diễm chết mấy người!

Địa điểm ghi hình không phải là ở trong thành phố, hơn nữa cả quãng đường đi đi về về của cả đoàn, tổng cộng là mất ba ngày. Tuy rằng thỉnh thoảng Ôn Nhiên lại bị Phiền Phiền làm tức chết được, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phải xa con cho nên cực kì không nỡ, đêm trước khi đi hận đến không thể ôm con mà hu hu hu.

Càng muốn hu hu hu hơn chính là Thẩm tổng tài.

Sinh con cũng phải tới hai tháng rồi, từ cái lần bị Thẩm Phiền Phiền cưỡng ép cắt ngang dường như Ôn Nhiên đã có bóng ma tâm lý, hơn nữa chỗ đó của cậu còn chưa lành hẳn, không có cách nào tiếp nhận vật đó của hắn.

Thẩm tổng vài lần cầu hoan không có kết quả, từ tính lãnh đạm đã bị ép buộc trở thành Teddy hình người.

Hơn nữa vì hắn là một kẻ có tính lãnh đạm, bởi vậy nên mỗi lần đều cần thiên thời địa lợi cùng nhân hòa thì mới có cảm giác, bởi vậy đã lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa ngủ với Ôn Nhiên.

Cũng rất khó chịu.

Mắt thấy Ôn Nhiên sắp phải đi đến thành phố khác, hắn càng thêm dục cầu bất mãn.

Thế nên buổi tối trước khi Ôn Nhiên xuất phát, Thẩm tổng lần thứ hai cầu hoan với Ôn Nhiên.

“Thật sự không được mà,” Ôn Nhiên đang thu dọn đồ đạc đã bị hắn đè nghiến trên cửa tủ của phòng quần áo, cậu liền xin tha, “Còn chưa biết ngày mai tổ chương trình sẽ sắp xếp tiết mục biến thái gì đâu, anh có thể đừng để em phải bưng hoa cúc mà tham gia thử thách được không?”

Như vậy thì là vứt hết cả thể diện xuống trước mặt nhân dân cả nước rồi.

“Vậy em giúp anh đi.”

Cái gọi là giúp… trong nháy mắt mặt Ôn Nhiên đỏ bừng, cái việc giúp đỡ nhau này cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng cũng không biết có phải do tính lãnh đạm của Thẩm Minh Xuyên hay không, nên thời gian luôn khá là lâu, mỗi lần làm hai tay cậu đều muốn trật khớp mà hắn vẫn chưa ra.

Sau đó thì Thẩm Minh Xuyên sẽ dùng khoảng giữa hai đùi của cậu để giải quyết, nơi mẫn cảm ấy của cậu thường bị hắt cọ đến nóng rực, cái loại cảm giác này, so với việc làm thật thì còn xấu hổ hơn.

Lại thêm vẫn còn có một tiểu ác ma bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh giác, quả thật Ôn Nhiên cũng bị cái cảm giác này giày vò đến phát điên.

“Thế thì, anh nhanh lên một chút.”

Thẩm Minh Xuyên ghé sát vào tai cậu cười ám muội: “Anh sẽ cố gắng.”

Kết quả của sự cố gắng là ngày hôm sau Ôn Nhiên được đính thêm hai vành mắt đen sì.

Đàm Mai tới đón cũng bị bộ dạng tiều tụy ấy của cậu dọa sợ: “Có phải là vì lâu lắm rồi không ghi hình nên cậu căng thẳng không vậy?”

Căng thẳng cái quỷ ấy, Ôn Nhiên rất muốn dựng thẳng ngón tay giữa với cái kẻ nào đó ra vẻ đạo mạo đang cài khuy măng sét.

Show thực tế “Chúng tôi yêu thích những thách thức” đã quay đến mùa thứ ba, nhiệt độ mỗi mùa đều không giảm, đã là một show thực tế cấp bậc đại bài. Mỗi một mùa đạo diễn lại chuẩn bị một kịch bản, để các thành viên cố định của chương trình cùng khách mời hoàn thành một vài thử thách, để đạt được hiệu quả giải trí.

Lần này khách mời được chọn mang danh hiệu “Nam thần quốc dân”, đều được nhân viên bảo mật hoàn toàn, cũng chẳng biết có những ai tham gia.

Ôn Nhiên không quá lo lắng, cho dù quan hệ của cậu trong giới giải trí tuy không tính là quá rộng, thế nhưng những người từng tiếp xúc qua thì không ai đánh giá thấp cậu cả, có kết thù thì đếm tới đếm lui cũng chỉ có một kẻ không tính là ngôi sao như Đàm Hoài, không hợp thì đếm tới đếm cũng cũng chỉ có một Mạnh Tinh Lan, thế giới lớn như vậy, cậu không tin là có thể chạm mặt được.

Cho nên bất kể là gặp ai đi chăng nữa, cứ làm tốt là được.

Sự thật chứng minh cái miệng quạ của Ôn Nhiên quá mức linh rồi.

Chết tiệt có ai tới nói cho cậu biết vì sao Mạnh Tinh Lan cũng ở đây không!

Hết chương 46.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN