Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa - Chương 47: Sao tác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa


Chương 47: Sao tác


Lần này chương trình được quay tại vùng đất băng tuyết bay bay ở phía Đông Bắc thành phố H, cũng không biết là tổ chương trình sẽ chuẩn bị thử thách biến thái gì chờ bọn họ.

Về những khách mời tham dự, tổ chương trình giấu cực kì kín kẽ, chờ đến lúc tới được khách sạn thì danh tính của năm vị “nam thần quốc dân” mới lục tục trồi lên mặt nước.

Ba người còn lại, một là một tiểu sinh mới nổi Lăng Tần, đặc điểm của người này là rất đáng yêu, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, một vị thì tuổi có hơi lớn tên Kỳ Bách Vũ, đi theo con đường nam thần cao lãnh, vị còn lại là con lai tên Ngải Hậu, là một hình nam (*).

(*) Hình nam “型男” tiếng Anh là Metrosexual, ý chỉ những người đàn ông tỉ mỉ, chăm chút cho vẻ ngoài.

Năm người đều có những nét đặc thù riêng, hầu như đã bao quát những mẫu bạn trai lý tưởng hàng đầu.

Hơn nữa họ còn có một đặc điểm chung, cực kì đẹp trai.

Sau khi đã biết mặt nhau, tổ chương trình dùng hai chiếc xe đưa bọn họ tới nơi quay phim, Ôn Nhiên bị sắp xếp ngồi cùng một xe với Mạnh Tinh Lan, ba người kia ngồi một xe.

Hai người ngồi song song ở phía sau, trong lòng Ôn Nhiên đã lấy ngàn đao ân cần thăm hỏi hết lượt tổ chương trình một lần, nếu trước đó cậu biết trong danh sách khách mời có Mạnh Tinh Lan thì cậu tuyệt đối sẽ cự tuyệt cái chương trình này đầu tiên.

Làm cho bây giờ cậu phải ngồi đây cố gắng chịu đựng sự lúng túng và khó chịu, giả bộ như mối quan hệ giữa mình và Mạnh Tinh Lan cực kì tốt.

Trong xe của bọn họ có sắp xếp một nhân viên công tác ngồi ở hàng ghế trước, nhân cơ hội liền phỏng vấn cả hai: “Có người nói giữa hai vị vẫn luôn là mối quan hệ bạn bè thân thiết, quen biết cũng đã nhiều năm rồi.”

Ôn Nhiên biết mấy cái phỏng vấn nhỏ này rất có thể sẽ bị phát lên, cho nên chỉ một giây thôi đã nhập diễn được, cậu cùng Mạnh Tinh Lan nhìn nhau, cười đáp: “Cũng đã được 5 năm.”

“Đúng, kém 32 ngày nữa thôi là tròn 5 năm.” Mạnh Tinh Lan nói.

“Ồ, Tinh Lan nhớ kỹ ghê, xem ra là rất quý trọng tình bạn này.”

“Đúng vậy, tôi vẫn luôn coi Tiểu Nhiên là bạn tốt nhất của mình.”

Ôn Nhiên: “…”

Bạn tốt nhất cái cmn ấy chứ mà tốt, lần đầu tiên Ôn Nhiên chân thật cảm nhận được bản thân bị cọ nhiệt độ một cách trơ tráo như thế.

“Tình bạn của hai vị thật sự là chơ những người khác phải ước ao, đây cũng là lần đầu tiên hai vị cùng quay chung nhỉ?”

Mạnh Tinh Lan nghiêng đầu ngẫm lại một chút, “Hình như thế thật, trước đây chúng ta có từng quay chung chưa?”

Ôn Nhiên: “Hình như chưa từng đây là lần đầu tiên.”

Mạnh Tinh Lan: “Đúng, chính là lần đầu tiên, nói như vậy đúng là khó tin ghê, quen biết lâu thế rồi mà tận bây giờ mới có cơ hội ghi hình chung.”

Nhân viên công tác nói: “Thật vậy sao? Chúng tôi đều rất chờ mong vào biểu hiện trong lần đầu tiên ghi hình chung của hai vị đó.”

Đậu má, đây một điểm cũng không hề mong chờ nhá!

Chiếc xe rất nhanh đã đi tới điểm ghi hình đầu tiên, là một khu vui chơi băng tuyết, lần này tổ chương trình đưa bọn họ tới thế giới băng thiên địa tuyết (*), hạng mục thử thách tất nhiên là cũng liên quan đến tuyết.

(*) Băng thiên địa tuyết “冰天雪地”: Ý chỉ băng tuyết đầy trời phủ đất, vô cùng lạnh giá. (Theo hanngu.edu.vn)

Trước khi bọn họ tới thì mọi thứ đã được bố trí xong xuôi, thấy những đạo cụ được xếp đặt trong màn tuyết, mọi người đều sinh ra dự cảm chẳng lành!

Trước đây Ôn Nhiên chưa từng tham gia chương trình nào như của bọn họ, nhưng để tham gia thì cậu cũng đã xem lại những kỳ trước, nội dung của thử thách đều không thoải mái, hơn nữa còn đầy rẫy nhưng trò bịp bợm, đặc biệt đày đọa khách mời.

Trước khi cậu tới cũng không nhận được cái gì tương tự như kịch bản, tổ chương trình chỉ nói với họ rằng tuyệt đối sẽ đem trả họ về nguyên vẹn (*).

(*) Nguyên gốc là “完璧归赵” Hoàn bích quy triệu: của về chủ cũ. (Thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.) (Đã giải thích ở chương 17, viết thêm lần nữa cho mọi người đỡ bỡ ngỡ)

Mặc dù là nói đùa, nhưng nghe cũng rất kinh khủng đó được chứ!

Thành viên của “Chúng tôi yêu thích những thách thức” có bốn năm và một nữ, mọi người bắt tay nhau làm quen, chào hỏi vài lời xã giao, giúp bầu không khí trở nên sôi nổi, tổ tiết mục liền đưa ra nhiệm vụ.

Mỗi một thử thách được quay trong tổng cộng hai ngày rưỡi, nhiệm vụ có tất cả là ba giai đoạn, đội trưởng của “Chúng tôi yêu thích những thách thức” nhận lấy tờ giấy ghi nhiệm vụ, bắt đầu đọc giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ.

“Đại hội thể thao trên tuyết đầy thú vị,” Đội trưởng đọc nội dung nhiệm vụ, “Các thành viên chia làm hai đội Thách Thức và Nam Thần, lần lượ hoàn thành các hạng mục thể thao tiếp sức của đại hội thể thao trên tuyết, nhóm nào hoàn thành trong thời gian ngắn nhất là đội chiến thắng, sẽ nhận được manh mối đầu tiên của nhiệm vụ, đội thất bại sẽ phải nhận hình phạt tương ứng.”

Tổ chương trình chuẩn bị 5 hạng mục thể thao như trong thế vận hội mùa đông bao gồm gập bụng trên nền tuyết, chạy vượt chướng ngại vật trên tuyết, trượt ván trên tuyết…

Tổ chương trình nói khái quát quy tắc chơi cho bọn họ xong, đội Nam thần quốc dân liền chọn chơi trước.

Ôn Nhiên rút được chính là hạng mục trượt ván trên tuyết. Để đạt được hiệu quả giải trí, tổ chương trình đã chuẩn bị ván trượt nhựa dài tầm một mét, yêu cầu vận động viên nằm úp sấp để chơi, dùng lực của hai tay, sẽ phải ở trên bề mặt tuyết hoàn thành đoạn đường trượt 20 mét.

Dọc đường trượt, tổ chương trình đã bố trí xong chướng ngại vật, chính là không để cho vận động yên có thể trượt được dễ dàng.

Đợt này Ôn Nhiên phấn đấu tới phòng tập gym, thể lực không tồi, mấy chướng ngại vật đầu đều dễ dàng vượt qua được, chỉ có cái cuối cùng quả thực khiến cậu dở khóc dở cười, thiết lập cmn hóa ra lại là sườn dốc, dùng ván trượt tuyết leo sườn núi chính là yêu cầu động tác có độ khó cao nhất đấy.

Ôn Nhiên thử lần đầu tiên không thành công, những người trong nhóm bọn họ vây xem cùng với fan đều cổ vũ cố lên, Mạnh Tinh Lan đã hoàn thành xong hạng mục gập bụng cũng tới phía trước, còn giúp cậu đẩy ván trượt.

Kiểu ghi hình cho chương trình giải trí thế này cũng sẽ không xây dựng quy tắc quá nghiêm khắc, ngẫu nhiên vươn tay ra trợ giúp một chút, hay các trường hợp đặc biệt có khách mời nữ, đều là những chuyện thường thấy, khán giả cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, đạt đến hiệu quả giải trí là được.

Ôn Nhiên sợ kéo dài thời gian của đội mình, cũng không suy nghĩ quá nhiều như vậy, mau chóng làm lại lần thứ hai.

Nhờ lực của Mạnh Tinh Lan, thật vất vả mới leo lên được 2 thước trên sườn dốc, ngay khi thắng lợi đã trong tầm mắt, cậu lại có cảm giác bị một sức lực thần bí nào đó kéo ván trượt, Ôn Nhiên liều mạng muốn giữ ổn định lại, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại được sự trơn trượt trên bề mặt tuyết và cả nguồn lực kia nữa, lần thứ hai cậu tiếp tục bị tụt xuống.

Đệt!

Mạnh Tinh Lan vội vàng nói: “A! Sao lại bị tụt trở lại thế, cái này cũng trơn quá, mau mau mau mau, lại một lần nữa, tôi giúp cậu!”

Ôn Nhiên híp mắt lại, cậu thật sự đã tưởng Mạnh Tinh Lan có ý tốt, hóa ra y ngấm ngầm sử dụng trò bẩn, cố ý khiến cậu không thể leo lên được.

Vẫn còn muốn làm tiếp lần thứ hai, để rồi đến sau khi chương trình được phát sóng sẽ có một loạt người khen ngợi rằng Mạnh Tinh Lan thật ấm áp, luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm vui vân vân mây mây, tiếp đó sẽ chụp cho cậu cái mũ chuyên kéo chân sau của cả đội, là tuyển thủ hố đen, ai hơn ai kém lập tức trở nên rõ ràng.

Cậu không có hứng thú làm đệm kê để sao tác cho kẻ khác.

“Không cần giúp, tôi tự làm được.” Quay về phía camera, vẻ mặt của Ôn Nhiên cực kì nghĩa chính ngôn từ (*) mà nói, “Chúng ta không nên làm trái lại với tinh thần thể thao!”

(*) Nghĩa chính ngôn từ “义正言辞”: Câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.

Tay Mạnh Tinh Lan cứng đờ, mọi người đều nói tới mấy chữ tinh thần thể thao, sau đó lại đi lên giúp đỡ người khác thì dễ bị chế nhạo là khinh thường luật chơi, y không thể làm gì khác hơn là ngượng ngập thả tay ra khỏi ván trượt.

Ôn Nhiên đã nắm bắt được thời gian để thử lại thêm lần nữa, trước lạ sau quen, bị rơi xuống hai lần cậu cũng đã tìm được bí quyết, lần thứ ba cuối cùng cũng leo lên được, hoàn thành thử thách, Ngải Hậu tiếp sức bằng trò chạy vượt rào.

Ôn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vận động một chút, làm cả người cậu ra một tầng mồ hôi mỏng, gió lạnh thổi qua có chút run rẩy.

Camera quay cậu vẫn cứ dính như hình với bóng, Ôn Nhiên treo trên mặt bộ dạng tươi cười, nói với Mạnh Tinh Lan: “Lúc nãy cảm ơn cậu nhé.”

“Không cần cảm ơn, quan hệ của chúng ta là thế nào chứ, đúng không.”

Mạnh Tinh Lan nói, đang định “hữu hảo” mà ôm vai cậu nhưng lại bị Ôn Nhiên không dấu vết mà tránh được.

“Xin lỗi, tiên sinh nhà tôi để ý.” (*)

(*) Thời kì dân quốc để gọi chồng mình người vợ thường gọi là tiên sinh vừa là thân mật vừa là tôn trọng.

Vẻ mặt vô tội của Mạnh Tinh Lan cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Sau khi hoàn thành buổi ghi hình ngày thứ nhất, Ôn Nhiên thấy người mình mệt kinh khủng, cái tổ chương trình này thực sự quá giày vò người ta, so với một ngày quay phim truyền hình thì còn mệt hơn nhiều. Ôn Nhiên trở về khách sạn, chẳng muốn động đậy.

“Anh Nhiên, làm ấm thân thể một cái đã.” Tiểu Lâm đưa ly thức uống nóng qua, cái nơi như thế này thực sự không dành cho người ở mà, quá lạnh!

Ôn Nhiên nói: “Lấy cho anh ít thuốc cảm.”

“A! Anh Nhiên, anh bị cảm à?”

“Không, dự phòng thôi.”

“Để em pha cho anh tách trà gừng xua hàn khí trong dạ dày, rất hữu dụng đó ạ.”

“Cũng được.”

Ôn Nhiên nhắm mắt dưỡng thần một lúc, lại nhịn không được mà lấy điện thoại ra, cậu muốn gọi video cho Thẩm Minh Xuyên và Phiền Phiền. Rõ ràng mới chỉ xa nhau có từ sáng đến tối mà thôi, còn chưa tới 24 giờ đâu mà cậu đã nhớ người nào đó nhớ đến không chịu nói, bổ sung thêm nhớ cả cục cưng kia nữa, hận không thể bay về ngay được.

Hóa ra, một ngày không gặp như cách ba thu, là có thật.

Nhưng mà giờ này chắc Thẩm Minh Xuyên vừa tan tầm, nếu như đúng giờ than tầm thì chắc vẫn đang lái xe, không chừng còn đang tăng ca, bất luận là khả năng nào thì cũng đều còn quá sớm, Ôn Nhiên chẳng thể làm gì khác đành lướt Weibo.

Mở app, lúc đầu điện thoại vẫn lướt rất êm nhưng vì có bình luận, fan mới lại tăng thêm, rất nhiều @, lag một hồi, Ôn Nhiên tùy ý mở một @ ra, khi nhìn đến nội dụng @ mình, mi mắt cậu liền giật một cái.

Mạnh Tinh Lan: Chụp ảnh kỉ niệm lần đầu tiên cùng chung khung hình @ Ôn Nhiên (hình ảnh)(hình ảnh)

Hình ảnh được đăng cùng một cái là ảnh họ chụp lúc ngồi trên xe, cái còn lại là lúc y giúp Ôn Nhiên đẩy ván trượt.

Hiện tại Ôn Nhiên nhận được @, cơ bản đều là từ cái bài Weibo này mà ra, có mấy cái còn khen tình bạn của bọn họ thật thắm thiết, mong đợi được nhìn thấy bọn họ chung khung hình, thậm chí bị đứng có một giây thôi đã một CP Mạnh Ôn tà giáo ra đời, tiết tấu câu chuyện cứ thế mà được bay lên.

Fan của Ôn Nhiên bên này lơ mơ, cứ cho là quan hệ giữa hai người là tốt thật, cứ thế mà bị dẫn đi theo tiết tấu ấy, cực kì phấn chấn chuyển phát Weibo của y giúp tăng nhiệt độ.

Nói tình cảm giữa bọn họ là tình bỉ kim kiên (*), trải qua sóng cát gột rửa đã trở thành bạn thân như chân kim bạch ngân (**) của nhau.

(*) Tình bỉ kim kiên “情比金坚”: Chỉ tình cảm vững bền như vàng.

(**) Chân kim bạch ngân “真金白银”: Vàng bạc thật, có giá trị, ở đây chỉ tình bạn thật sự.

Ôn Nhiên mửa!

Mấy người đã gặp qua một người bạn thân nào ngáng chân sau lưng mình chưa?!

Vết tích sao tác của Mạnh Tinh Lan quá rõ ràng, danh khí của y kém rất xa so với Ôn Nhiên, rõ ràng có thể thấy là y đang cọ nhiệt độ, nhưng sao thì sao, cậu có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đậu má nhưng y còn vừa sao tác lại vừa ném đá giấu tay, thế thì có chút không phải đạo rồi!

Sự trơ tráo của kẻ này làm Ôn Nhiên ghê tởm! Quen nhau nhiều năm, cũng coi như có hơn hai năm thật sự là bạn bè tốt chẳng giấu diếm nhau điều gì, nhưng cậu vẫn không biết được rằng Mạnh Tinh Lan còn có thể làm ra được những hành động đáng ghê tởm đến vậy.

Hết lần này tới lần khác, cậu vẫn chưa thể công khai xé rách mặt.

Ôn Nhiên tức giận đến phát điên, khẳng định Mạnh Tinh Lan có dựa vào ngọn núi lớn nào đó ở phía sau, mới dám không chút kiêng kị nào mà làm mấy trò đó với cậu.

Cậu vẫn không nghĩ ra được, cậu và Mạnh Tinh Lan ngày trước cũng không thật sự tính là có thù oán gì, phải nói là sự thù hận có từ sau khi Thẩm Minh Xuyên tới tìm cậu, y đã chặn xe của hắn để cầu được bao nuôi.

Nhưng rồi rõ ràng Mạnh Tinh Lan cũng đã xin lỗi cậu, mà cậu cũng đâu tính toán gì, sao Mạnh Tinh Lan còn muốn nhắm vào cậu?

Chớ nói Mạnh Tinh Lan thích Thẩm Minh Xuyên, y và Thẩm Minh Xuyên phỏng chừng còn chẳng tính là quen biết, gặp mặt nhiều lắm là được hai lần, cậu hiểu rất rõ Mạnh Tinh Lan, y không phải là kiểu người vừa gặp mặt đã yêu đến chết đi sống lại.

Ngón tay Ôn Nhiên gõ lên điện thoại lộc cộc: “Tiểu Lâm!”

“Dạ!” Tiểu Lâm bị tiếng gọi gần như nghiến răng nghiến lợi của cậu dọa sợ, “Anh Nhiên, có chuyện gì thế, sao sắc mặt anh lại khó coi vậy!”

“Bị mấy chuyện ngớ ngẩn (*) làm cho bực bội,” Ôn Nhiên liền bạo phát, “Cái trà gừng kia, cậu pha nhiều một chút, rồi mang cho Mạnh Tinh Lan một ít, nói là cảm ơn cậu ta hôm nay đã giúp đỡ, nhớ là phải tìm ai đó chụp ảnh rồi đăng Weibo, cụ thể thế nào thì để Đàm tỷ hướng dẫn.”

(*) Nguyên gốc là “沙雕” “sa điêu” là đọc lái của từ “ngốc bức” ám chỉ những câu chuyện phi lý, phi logic…

“Dạ dạ, được.”

Nếu như đã thích lôi kéo người khác sao tác để cọ nhiệt độ, thì đơn giản là cứ để y cọ chút đi, không phải muốn sắm vai làm Bạch Liên Hoa sao, ai mà chẳng làm được.

“Cậu nhớ đem cho cậu ta một phần pha thật đặc vào, cho thêm tí muối với đường, dấm cũng cho thêm vài, không cần nhiều quá, đừng để bị đoán được qua mùi hương, nhớ phải để cậu ta uống hết sạch ngay trước mặt cậu thì mới về.” Lúc nói trong mắt Ôn Nhiên toàn ý xấu xa.

Tiểu Lâm hơi khó xử đáp: “Đoạn đầu thì không có vấn đề gì, nhưng mà lại phải uống ngay trước mặt em, cái hành động này độ khó cũng cao quá, còn dễ làm cho người khác đoán được là chúng ta chơi khăm anh ta.”

“Ồ,” Ôn Nhiên đỡ trán suy nghĩ một chút, “Cũng đúng, lúc sáng anh nghe nói tầm 7 giờ cậu ta có một cuộc phỏng vấn, vậy khoảng 6 giờ cậu đứng ở ngoài cửa canh chừng, chờ khi nào cậu ta đi ghi hình thì đưa tới, cậu chụp ảnh lại cho rõ một chút, để cậu ta chú ý, cậu ta nhất định sẽ uống một ngụm trước mặt cậu, hơn nữa cũng sẽ không nhổ ra được.”

Tiểu Lâm làm kí hiệu OK với cậu, hào hứng chuẩn bị.

Ôn Nhiên cầm thức uống nóng của mình tiến vào làm ổ trên sofa, trong lòng vẫn hết sức khó chịu.

Lúc này, Wechat của cậu báo có lời mời cho cuộc gọi video, Ôn Nhiên cầm điện thoại lên nhìn, là Thẩm Minh Xuyên, sự tức giận trong lòng liền hạ xuống rất nhiều, cậu không tự chủ được mà cười thật cười, ấn vào đồng ý.

Kết quả điện thoại vừa mới thông, trên màn hình điện thoại của cậu liền hiện ra một gương mặt đang ngủ được phóng đại cỡ lớn, khiến cậu giật cả mình, lúc sau nhìn rõ mới phát hiện đó là mặt của Phiền Phiền.

“Má ơi, anh làm gì thế! Hù em giật mình rồi!”

“Để cho em nhìn xem gương mặt của con trai chúng ta đấy.”

“Ngài xác định đó không phải là đang bôi xấu thằng bé hả!”

Camera của Thẩm Minh Xuyên chắc phải dí sắt vào mặt thằng bé lắm mới có thể quay mặt Phiền Phiền to như cái bánh thế.

“Phải thừa dịp lúc thằng nhóc này còn chưa có sức đánh trả thì phải bội xấu nó vài lần, sau này không có cơ hội nữa rồi.” Thẩm Minh Xuyên mang vẻ mặt thản nhiên nói.

“….” Cậu chẳng có lời nào mà chống đỡ nổi.

Nhưng mà lương tâm của Thẩm Minh Xuyên vẫn chưa có mất sạch, biết cậu nhớ con trai liền cầm điện thoại xa ra một chút để cậu ngắm Phiền Phiền, để an ui nỗi khổ “tương tư” của cậu.

“Tâm trạng của em không tốt à?” Ngắm con xong, Thẩm Minh Xuyên lại quay điện thoại về phía mình, để cậu còn ngắm chồng.

“Em bị mấy chuyện ngớ ngẩn làm cho bực mình.”

Thẩm Minh Xuyên chưa từng nghe thấy Ôn Nhiên mắng chửi người, vừa nghe liền thấy rất mới mẻ, nói: “Ai làm em cáu, để anh giúp em đi trừng trị kẻ đó.”

Đối với Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên chẳng có gì cần phải giấu diếm, cậu liền thuật lại chuyện về Mạnh Tinh Lan.

Thẩm Minh Xuyên nghe xong, hừ nhẹ một tiếng: “Sửu nhân đa tác quái (*).”

(*) Sửu nhân đa tác quái “丑人多作怪”: Ý chỉ những kẻ có ngoại hình xấu xí nhưng thích gây ra chuyện để người khác xấu hổ hoặc làm việc để người khác chú ý tới mình.

“Đúng thế, quả thực giống hệt lũ ruồi nhặng ý, à không, phải là giống hệt tên Đàm Hoài, tanh tưởi!”

Thẩm Minh Xuyên ngồi xuống ghế, rất bình tĩnh, nhàn nhã nói: “Việc này anh có thể giải quyết giúp em, nhưng mà phải xem biểu hiện của em đã.”

“Ba ba, cầu bảo vệ em!” Ôn Nhiên rất không biết xấu hổ hô lên.

“Em đúng thật là…” Thẩm Minh Xuyên bật cười, “Em để Đàm Mai can thiệp với bên phòng làm việc của đối phương nói rằng em bị xâm phạm quyền hình ảnh và quyền về danh nghĩa, ép đối phương phải xóa đi, để cậu ta tự vả mặt bản thân.”

“Như vậy không phải là xé rách mặt à,” Ôn Nhiên rũ mắt nói, “Trước đây em rất tín nhiệm cậu ta, còn kể cả chuyện kết hôn giả giữa chúng ta, nếu xé rách mặt thì cậu ta nhất định sẽ đem chuyện này nói ra ngoài.”

Đây cũng là nguyên nhân khiến Ôn Nhiên không dứt khoát xé rách mặt với y.

Thẩm Minh Xuyên cười lạnh một tiếng: “Cậu ta dám!”

Được rồi, có Thẩm Minh Xuyên ở đây thì quả thật là không dám, Ôn Nhiên cúi lạy: “Ba ba uy vũ.”

“….” Thẩm Minh Xuyên biết Ôn Nhiên đang thừa dịp hắn đang không có cách nào đem cậu hành quyết ngay tại chỗ, cho nên mới dám nhảy nhót như thế kia.

Nhưng mà dù sao thì có nhảy thì cũng chỉ nhảy được ba ngày thôi, chờ cậu về nhà rồi sẽ bắt cậu gọi đủ!

Trong điện thoại, Ôn Nhiên bỗng dưng lại hắt hơi một cái, cậu khịt mũi: “Xong đời, hình như em sắp bị cảm rồi.”

Mọi chuyện cũng không dễ dàng giải quyết được như vậy, Đàm Mai đàm phán với đối phương cả nửa ngày, đối phương vẫn thủy chung lấy lý do là tuyên truyền cho chương trình mà đối phó qua loa với chị, nhất định không chịu xóa, độ trơ tráo khiến người khác phải bái phục.

Rõ ràng là cậy có kẻ chống lưng ở phía sau, bởi thế không sợ bị kiện.

Thế nhưng đến ngày hôm sau ghi hình Mạnh Tinh Lan cuối cùng cũng đàng hoàng lại.

Giữa cả hai coi như đã triệt để xé rách mặt, về sau cũng giảm bớt được mấy cái việc chúc tụng vào lễ tết.

Ôn Nhiên vẫn chưa hết tức giận, cậu nói với Đàm Mai thấy trên tay Mạnh Tinh Lan đang có tài nguyên gì, có thể đoạt chúng về cho cậu hay không.

Muốn phám, vậy cứ phá triệt để thôi!

Ngày cuối cùng ghi hình lại vừa đúng lễ Giáng Sinh, sau khi kết thúc công việc đã là ba giờ chiều, cậu định đặt chuyến sáu giờ để về _______ cậu phải đi ngàn dặm trở về để hiến hoa cúc!

Hết chương 47.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN