Mạnh Mẽ Ràng Buộc
Quyển 2 - Chương 13
Edit: hoahongdaoktx (wattpad)
“Ai da, nghe nói chủ nhật này cô em bác sĩ Cơ Tử nghỉ việc rồi. Hình như là phải về kế thừa sự nghiệp, nghe đâu gia sản nhà cô ấy không thua kém gì Tuyệt Sí quán, cho nên mới đi dứt khoát như thế.”
“Cái gì? Mẹ nó chứ, cô nàng đi mất thì tao biết nghĩ đến ai để tuốt súng đây?”
“Ngớ ngẩn! Còn người đẹp La La cơ mà, tuy rằng cô nàng có hơi hung dữ nhưng mà rất hợp khẩu vị, mỗi ngày tao đều ôm ấp nhớ nhung người ta đây này…”
“Nói vậy… em gái kia lúc nào sẽ rời đi?”
“Hình như vào buổi trưa, Trưởng quan sẽ tự mình đi tiễn… Hừ hừ, từ điểm đó có thể thấy cô em kia có bao nhiêu mềm mại nuột nà.”
“Mẹ kiếp, còn quản có nuột nà hay không làm quái gì, chi bằng trước khi rời đi thì thừa dịp hai ngày tới gặp cô nàng hỏi xem có kịp làm một nháy hay không…”
Quỷ Thượng đang dùng bữa trưa, tâm trạng đã xấu thì chớ, lại nghe thấy mấy bàn bên cạnh rôm rả tám chuyện về cái đề tài thô lỗ nọ thì nghẹn một bụng tức, y hừ vài tiếng, ánh mắt hung ác trừng những người kia.
Khi không bỗng nhiên bị một ánh mắt sắc bén đâm sang, đám tù nhân hăng hái trừng lại, nhưng chợt phát hiện đối tượng là Quỷ Thượng thì lập tức bị doạ trắng mặt, cả bọn nhanh chóng bưng khay thức ăn như đám gà nhỏ chiêm chiếp tháo chạy khỏi hiện trường.
Tâm trạng khá hơn, Quỷ Thượng lia mắt qua mấy cái bàn, bỗng tầm nhìn chạm trúng một nam nhân đẹp trai thì cơn tức giận lại quay trở về.
Sáng sớm nay hắn đã không ngừng quấn lấy y, bởi vì y thẳng thừng từ chối ngồi ăn cùng nên hắn mới bị Đế Nhĩ kéo đi. Nhưng mà Nhã Nhân vừa ăn vừa nhìn y chằm chặp tựa hổ rình – cứ như sợ con mồi sẽ chạy mất.
Thấy Nhã Nhân bày ra dáng vẻ chỉ cần mình rời đi, hắn sẽ đuổi theo bất cứ lúc nào, đầu Quỷ Thượng liền đau nhức.
Tối qua y bị Nhã Nhân đặt ở dưới thân giằng co cả đêm, còn bị hắn nâng mặt lên như phụ nữ mà hôn đến tắt thở, y đã nén trong bụng một đám lửa giận – hiện giờ thật vất vả mới đến thời gian nghỉ ngơi ăn trưa, tại sao y vẫn phải chịu đựng cục tức này chứ?
Nhanh chóng dùng cho xong bữa, Quỷ Thượng hít một hơi thật sâu, ném dao nĩa lên khay, gọn gàng đứng lên, cơ hồ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quẳng khay ăn vào đúng chỗ quy định, sau đó bước đi thật nhanh.
Quỷ Thượng còn chẳng dám lãng phí chút thời gian liếc mắt xem Nhã Nhân thế nào, chỉ sợ sau khi nhìn thì sẽ bị hắn bám đuôi, không ngờ lúc y ngẩng đầu lên thì thấy Thành Dương mới hôm qua còn ầm ĩ với mình một trận đang đi tới. Y đứng sững lại, lúng túng.
Cả người cứng đờ, Quỷ Thượng muốn lên tiếng nhưng lời nói lại khô khốc nghẹn ở cổ họng.
Mắt thấy Thành Dương càng tới gần, tâm lý càng xoắn xuýt, y định giả vờ như chưa có gì xảy ra để chào hỏi hắn thì Thành Dương đã liếc mắt sang, sau đó lộ ra nụ cười nhạt tiêu chuẩn, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Biết rõ mình cao lớn như vậy còn đứng chình ình giữa đường gây ách tắc giao thông.”
Gân xanh nổi trên trán, Quỷ Thượng không còn lúng túng mà thiếu chút nữa đã xông lên bóp cổ Thành Dương.
Y hung tợn quay đầu trừng theo Thành Dương thì lại thấy Nhã Nhân đang mau chóng dọn khay thức ăn… Quỷ Thượng vừa tức giận vừa bất lực, hừ một tiếng rồi nhanh chân rời đi.
Các người xuống địa ngục hết cả đi! Y căm tức nghĩ nhưng đồng thời cũng vì thái độ bình thường của Thành Dương mà thở phào nhẹ nhõm…
“Quỷ Thượng, chờ tôi với…”
A… phiền chết người! Mau đi chết đi!
“Quỷ Thượng!”
Quỷ Thượng tức giận, nghe tiếng bước chân phía sau ngày một rõ hơn thì y lập tức tăng tốc, cho dù người kia gọi thế nào, y cũng không thèm đáp lại.
Cảm giác bị người bám đuôi cũng không tốt lắm, hầu như là bỏ chạy, Quỷ Thượng quyết tâm vứt Nhã Nhân lại phía sau.
Nhìn đám tù nhân đang tụ tập ở sân vận động, Quỷ Thượng biết nếu mình cứ chạy thì khẳng định sẽ bị tóm sống, thế nên y dứt khoát xông tới, tùy tiện lẩn vào đám đông cũng tốt, còn hơn là bị tên kia không ngừng phiền nhiễu bên cạnh.
Đáng tiếc khi đám tù nhân trên sân vận động thấy Quỷ Thượng xuất hiện, cho dù không phải người cùng khu nhà thì thấy bộ dạng hung ác kia cũng trốn nhanh như chớp, làm Quỷ Thượng không tài nào chen vào đám đông được, y tức nổ phổi định túm đại lấy người nào đó tẩn cho một trận.
Mà thực sự Quỷ Thượng đã làm thế, khi y bắt được cổ tay của một tù nhân đang chạy trốn thì bỗng trông thấy người kia đang đứng trên sân bóng rổ.
Quỷ Thượng thả tù nhân nọ ra, cứ như báo săn dời đi mục tiêu – buông con mồi nhỏ để tìm đến con mồi béo bở hơn, y tới gần thân hình cao gầy trên sân, đặt một tay lên vai hắn.
“Này!”
“Có chuyện gì hả?” Tịnh xoay gương mặt đẹp trai lại, tròng mắt có màu sắc cực nhạt chăm chú nhìn Quỷ Thượng.
“Anh…” phút chốc Quỷ Thượng không nghĩ ra lý do tìm Tịnh, cũng không thể nói là vì mình trốn tránh Nhã Nhân được nhỉ? Quẫn bách đến đỏ mặt, Quỷ Thượng ngước nhìn thì thấy ánh mắt Tịnh đang mang vẻ giễu cợt – quả thực cùng một kiểu đạo đức với Thành Dương.
“Sao? Lần trước ăn đòn chưa no nên muốn tìm tôi đánh tiếp à?”
“Không phải…”
Dì nhiên là không thể đánh rồi, vì nhất định Nhã Nhân sẽ có lý do ngăn cản để chạy tới cho mà xem, rồi sau đó lại bị hắn quấn lấy.
Ánh mắt y đảo quanh, bất chợt thấy tù nhân bên cạnh Tịnh nhìn mình như kẻ lập dị, tay gã ôm quả bóng, Quỷ Thượng liền hỏi ngu: “Mọi người đang chơi bóng rổ à?”
Có thần kinh ngớ ngẩn cũng biết bọn họ đang chơi bóng chứ, Quỷ Thượng không nhịn được thầm mắng chửi bản thân.
“Đúng…” Tịnh liếc nhìn cảnh sát trại giam vừa mới đuổi tới phía sau Quỷ Thượng, dường như hiểu ra điều gì, trên gương mặt bình tĩnh hiện lên ý cười, hắn hỏi: “Ba đấu ba, muốn gia nhập không?”
Quỷ Thượng hơi đắn đo, Tịnh cũng chẳng chờ y đáp lại, chế nhạo nói: “Yên tâm, bởi vì chơi cùng tù nhân khu này, cho nên cảnh ngục bên anh sẽ tự biết mình, không tới quấy rầy đâu.”
“Có… có liên quan quái gì tới hắn chứ!”
Biết việc mình trốn Nhã Nhân bị Tịnh phát hiện, Quỷ Thượng có chút thẹn quá hóa giận.
“Ngắn gọn là có chơi hay không? Tên kia đang đi tới kìa…” Tịnh thờ ơ ngáp một cái.
Quỷ Thượng kinh hãi, y hung hăng giật quả bóng rổ của tù nhân kia, kéo Tịnh vào trong sân: “Tôi gia nhập!”
Tịnh nhíu mày, hắn nhìn thử – quả nhiên Nhã Nhân thấy vậy thì dừng chân không cam lòng trừng sang, lại liếc qua Quỷ Thượng mặt đầy lửa giận, hắn nghĩ thầm hai người này so với lần trước đúng là càng thú vị.
Tù nhân trên sân vận động bắt đầu tụ tập ngày càng nhiều trên sân bóng rổ, bởi vì hôm nay có hai nhân vật rất đặc biệt: một kẻ ai sống thì chớ tới gần – Quỷ Thượng, cộng thêm một người hiếm khi có mặt trên sân vận động – Tịnh, hai vương chia đội đấu bóng rổ, đương nhiên lúc thường không có gì giải trí nên tù nhân dồn dập chạy tới.
Mắt thấy trò vui, lập tức hội chơi cá cược được hình thành.
Nhã Nhân không thoải mái đứng lẫn trong đám đông, hắn thấy tù nhân bên cạnh bắt đầu đặt cược đủ kiểu loại, cược bằng tiền, bằng thuốc lá, bằng cổ phiếu hoặc giá nhà đất bên ngoài… đương nhiên còn có vài việc dơ bẩn nữa.
Vẻ mặt hắn âm u nhìn thân hình cao lớn trên sân bóng rổ, đặc biệt là khi thấy Quỷ Thượng cùng người đàn ông lần trước đánh mình thê thảm đang thân mật chơi cướp bóng…
Mấy tù nhân đang ồn ào đặt cược chợt thấy cảnh ngục đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi, một gã liền nịnh nọt hỏi cái vị quản lý thân thủ cực kỳ sắc bén không giống với vẻ bề ngoài này: “Ngài cảnh sát có muốn thử đặt cược hay không?”
“Cái gì?” Nhã Nhân lạnh lùng nhìn tù nhân kia.
Gã run lên, yếu ớt nói: “Chính là… có muốn thử đặt cược xem đội của Quỷ Thượng hay Tịnh sẽ thắng không?”
Nhướn mày, khóe miệng Nhã Nhân hơi câu lên, mang chút phóng khoáng: “Tôi cá Quỷ Thượng thắng.”
“Vậy… vậy ngài đặt cược bằng gì?” Tù nhân kia cảm thấy da đầu hơi tê tê.
“Chính là… nếu như Quỷ Thượng thắng thì tôi sẽ không gây phiền phức, còn y thua… tôi liền cho mấy người cảm nhận đau đớn một chút!” Nhã Nhân mỉm cười.
Trên sân Quỷ Thượng vừa vặn nhận được bóng, y liếc thấy Nhã Nhân cười gằn một cách quỷ dị, sau đó hắn xoay đầu lại nhìn mình – ánh mắt mười phần nóng bỏng thì chỉ muốn nện trái bóng lên ngay gương mặt đẹp trai kia, không ngờ chỉ hơi thất thần, bóng trong tay đã bị Tịnh cướp đi.
“Hừ!” Lầm bầm, Quỷ Thượng lập tức đuổi theo bóng dáng nhạy bén kia.
Động tác của Tịnh rất mau lẹ, quả thực khiến y phải than thở. Quỷ Thượng biết muốn phát huy kỹ xảo cận chiến thì tốc độ nhất định phải nhanh, nhưng y cao như vậy, đương nhiên so với vóc người vừa vặn của Nhã Nhân và Tịnh ít nhiều bị thua thiệt, bởi vậy y không tập trung luyện cơ bắp để đỡ bị hạn chế về tốc độ.
Hồi ở UG, y đã giao đấu với nhiều kẻ mạnh, bao gồm cả Nhã Nhân… nhưng Quỷ Thượng chưa gặp bất cứ người nào có tốc độ mau lẹ như Tịnh.
Cặp mắt vàng loé sáng, Quỷ Thượng xông lên cản phá Tịnh đang muốn ném bóng vào rổ, hai người quần nhau vừa phòng thủ vừa công kích, làm cho người nào đó đứng xem mà phừng phừng lửa giận.
Hoàn toàn xem thường ánh mắt oán hận đâm vào lưng, Quỷ Thượng dùng ngực va chạm với đối thủ.
“A, cao lớn như vậy, rất có ưu thế nha.” Tịnh cười lạnh trêu chọc.
Cao lớn?
Mặt Quỷ Thượng cứng đờ, lời này y tin chắc mình vừa mới nghe qua, chính xác là từ miệng Thành Dương…
“Không nên ăn ý với Thành Dương như vậy chứ!” Quỷ Thượng tức giận đụng vào Tịnh, kết quả khiến hắn cười thành tiếng.
Chân phải dậm một cái, Tịnh muốn mở đường từ bên phải, Quỷ Thượng nhanh chóng phòng thủ, hai vương triền đấu một trận, mấy tù nhân còn lại trong hai đội cũng không dám xen ngang.
“Bám dai thật đấy, chẳng trách Dương nói anh giống loài chó Nauy dính người…”
Nghe vậy, Quỷ Thượng đen mặt, y không biết tên Thành Dương kia nói xấu mình với Tịnh rốt cuộc là nhiều hay ít, thế mà dám ví y giống chó. Y định lên tiếng phản bác, không ngờ lại bật thốt lên một câu: “Tịnh, rốt cuộc anh và Dương có mối quan hệ như thế nào?”
Thôi được, y thừa nhận mình vẫn rất quan tâm tới chuyện này, cho dù Thành Dương đã nói y không có tư cách can dự…
“Ngày đó tôi vô ý nhìn thấy anh và Dương trong thư viện… Tôi tưởng anh là tên khốn kiếp xâm phạm hắn, nhưng Dương lại nói không phải…”
Quỷ Thượng hồi tưởng lại Thành Dương tuyên bố với y về tín ngưỡng của mình.
“Tôi chỉ muốn biết, hai người rốt cuộc là…”
“Tại sao lại quan tâm tới việc của Dương như vậy?” Tịnh ngắt lời Quỷ Thượng, giọng điệu lạnh lùng, làm Quỷ Thượng đang thử đột phá ngừng lại.
“Tôi…”
“Là do quan tâm tới bạn bè hả? Hay là vượt trên cả tình bạn?” Tịnh thoáng nghiêng đầu, Quỷ Thượng nhìn thấy đôi môi mỏng hồng giương lên một độ cong đẹp mắt.
Quỷ Thượng nhướn đôi lông mày, câu hỏi và thái độ của Tịnh khiến y cảm thấy mình bị xúc phạm.
“Đương nhiên là ông đây…”
“Nghĩ cho rõ hãy trả lời, nếu là cái thứ nhất, tôi có thể cân nhắc kể một chút về quan hệ giữa hai chúng tôi, thế nhưng nếu là cái thứ hai…”
Tịnh quay người nhìn sang, tay ôm quả bóng rổ, khi Quỷ Thượng đối diện với cặp mắt nhạt của hắn, y tin chắc thứ mình thấy là sự lạnh lẽo âm u đến sởn cả tóc gáy, tuy rằng trên gương mặt kia vẫn lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
“Nếu vậy tôi sẽ giết anh ngay lập tức.” Hắn nói, sau đó vươn tay đẩy một cái, quả bóng xẹt qua đỉnh đầu Quỷ Thượng còn đang loạn nhịp tim, bộp một tiếng rồi chui qua rổ.
Quỷ Thượng nhìn Tịnh – làn da yếu ớt dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, cảm thấy gai người một cách quái lạ.
“Đáp án của anh là gì?” Tịnh hỏi lại.
Quỷ Thượng thở hắt ra một hơi thật mạnh, bất đắc dĩ nói: “Đúng là một vấn đề ngu xuẩn! Đương nhiên là…”
Đã bao lâu y chưa nhận ai đó là bạn của mình rồi nhỉ?
Phòng của vương trên tầng chín, bao cát nặng treo giữa phòng, từng quyền đập lên phía trên vô cùng mạnh mẽ, phát ra tiếng bồm bộp.
Quỷ Thượng hầu như dùng hết sức ra quyền, coi bao cát là ai đó mà ra đòn.
Mình vẫn luôn là một kẻ quái gở.
Điều ấy Quỷ Thượng rất rõ, y là người háo thắng, thái độ cứng rắn, lời nói thô thiển… Phần lớn ai tiếp xúc lần đầu sẽ bị doạ chạy, cho nên bạn bè của Quỷ Thượng rất hiếm, y cũng chẳng thích kết bạn giao lưu, bởi vì có rất ít người y vừa mắt – duy nhất Đông Nhật Lãng là ngoại lệ.
Đông Nhật Lãng khá cao, tóc đen mày rậm, khuôn mặt đẹp trai kiểu cương trực. Quỷ Thượng và hắn từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, sau đó đều được tuyển vào UG.
Bọn họ vẫn luôn chơi cùng với nhau, Quỷ Thượng coi Đông Nhật Lãng như anh em, với y mà nói, Đông Nhật Lãng là người thân chân chính.
Sau khi tới UG, dựa vào năng lực ưu tú, Quỷ Thượng nhanh chóng có địa vị tương đối cao. Trong một tập thể toàn nam giới, rất dễ dàng xảy ra xung đột giữa các cá nhân trong quân doanh, Quỷ Thượng vẫn luôn giành phần thắng, cho nên nào có ai dám trêu chọc. Y cũng mượn danh tiếng của mình chăm sóc Đông Nhật Lãng.
Nếu có người dám động tới Đông Nhật Lãng, kết quả sẽ rất thê thảm, điều này hầu như quân nhân UG đều biết.
Nhưng Quỷ Thượng không ngờ, y chăm sóc quan tâm Đông Nhật Lãng như vậy lại đưa tới mấy lời đồn dơ bẩn trong quân doanh, bọn họ cho rằng hai người có mối quan hệ đen tối, nói Đông Nhật Lãng dùng thân thể đổi lấy sự che chở từ y v.v…
Bởi vì nguyên nhân này, cộng với việc y lên làm Trung đội trưởng thì Đông Nhật Lãng dường như cố ý tránh né, khiến Quỷ Thượng rất hận những kẻ đã vấy bẩn tình bạn của y.
Nhưng rồi tình cảm giữa hai người chuyển biến tốt hơn sau nhiệm vụ Nam các. Lần đó Đông Nhật Lãng cũng tham gia nhưng phút chốc sơ suất, đưa thông tin sai lệch khiến nhiệm vụ thất bại hoàn toàn, cấp trên trách tội xuống yêu cầu phải nghiêm trị…
Vì Đông Nhật Lãng, Quỷ Thượng mới chịu khuất phục tìm đến vị Tổng tư lệnh – Nhã Nhân để cầu xin.
Cho dù sau đó không ngừng bị Nhã Nhân lấy việc này ra bức bách, làm nhục, y cũng chưa từng hối hận, bởi vì Đông Nhật Lãng với y là người bạn vô cùng quan trọng, là người y thật lòng đối xử.
Khi Đông Nhật Lãng biết Quỷ Thượng muối mặt đi cầu xin cấp trên mà y ghét nhất, tình bạn của hai người liền giống như trước kia, mặc kệ ai nói ra nói vào.
Chỉ là Quỷ Thượng không ngờ, sau đó thế mà đã xảy ra sự việc kia…
“Mẹ nó!”
Vung một quyền mạnh mẽ, Quỷ Thượng thở phì phò, y ổn định lại bao cát rồi ngồi phệt xuống.
Lau mồ hôi ẩm ướt trên khuôn mặt, Quỷ Thượng than thở sau đó cười khẽ, y đang cười dáng vẻ hiện tại của mình – uất ức chật vật tới cực điểm, e rằng Đông Nhật Lãng ở thế giới bên kia trông thấy cũng sẽ cười nhạo…
Đôi mắt mang theo ý đồ xấu, Nhã Nhân tận lực chầm chậm phun ra nuốt vào vật nam tính vừa ngóc dậy sau cơn ngủ đông, thân đỏ sẫm đã nở lớn gấp đôi, hiên ngang dựng thẳng.
“Dáng vẻ này nghĩa là rất có cảm giác phải không nhỉ?” Nhã Nhân vui vẻ hỏi, sau một hồi trêu chọc đùa giỡn, vật cứng liền phun trào, người dưới thân hắn run rẩy, tiếng rên rỉ ẩn nhẫn ngâm nga từ cổ họng phát ra.
Nhã Nhân hừ một tiếng, thấy Quỷ Thượng cố sức nhẫn nhịn, lại nghĩ tới hôm nay y tiếp xúc thân mật với Tịnh trên sân bóng, hắn mang tâm lý trả thù mà chua chua nói: “Đợi chút nữa tôi sẽ khiến anh nhịn không nổi!”
Quỷ Thượng căm tức trừng Nhã Nhân, răng cắn chặt, không dễ dàng để bản thân lại phát ra âm thanh xấu hổ kia.
Bởi vì tối hôm qua đã giằng co một đêm, cho nên Quỷ Thượng yên tâm nghĩ tối nay hẳn là sẽ không bị gây phiền phức nữa. Ai ngờ khi y đang chuẩn bị đi ngủ bù thì Nhã Nhân tập kích – hơn nữa còn đánh lén, hại y chưa kịp làm gì đã bị trói chặt trên giường.
Đối mặt với ánh mắt giết người của Quỷ Thượng, Nhã Nhân chẳng sợ chút nào, đôi mắt nâu nhạt vẫn cứ nóng đến bỏng người.
“A…a…”
Ngón tay bôi trơn làm loạn phía sau, khiến nơi kia trở nên mềm mại ấm áp, vốn mọi lần chỉ cần mở rộng là đủ, nhưng đêm nay hắn điên cuồng thăm dò, ngón tay liên tục đè ép lên vách tường thịt trơn trượt, phảng phất như tìm kiếm gì đó.
Quỷ Thượng cắn răng, hai gò má nóng hồng, mồ hôi dọc theo tóc mai nhỏ xuống, mái tóc ngắn ướt nhẹp cứ như bị dính nước mưa, ánh mắt sắc bén bắt đầu tan rã.
Nhã Nhân chăm chú nhìn Quỷ Thượng, không dấu vết lùi lại để lồng ngực của mình cách xa y một chút, bởi vì sợ đối phương sẽ nghe thấy nhịp tim đang đập mãnh liệt tới mức không thể chậm lại.
Đột nhiên ngón tay đè trúng một điểm nào đó, cứ như dòng điện khiến d.ục vọng muốn bắn mạnh mẽ giật trúng Quỷ Thượng, y cứng người, không cẩn thận gấp gáp phát ra một tiếng nức nở.
Nghe thấy âm điệu mềm mại kia, bụng dưới Nhã Nhân liền căng trướng, hai gò má ửng hồng.
“A… hoá ra là nơi này sao? Điểm mẫn cảm của Quỷ Thượng…” thấy người dưới thân căng thẳng, mồ hôi vã ra, Nhã Nhân nói, giọng đều đều khiến đối phương không nhìn ra hắn đang mất bình tĩnh.
“Ưm…a… a… khốn kiếp!” Cặp mắt phượng sắc bén hơi ủ rũ, sương mù đã phủ kín nhưng vẫn trong trẻo có thần, lóe lên ngọn lửa tức giận, y trừng mắt lên.
Có ảo giác như bị tầm mắt của Quỷ Thượng khoá chặt lại, mặt Nhã Nhân nóng lên, phía dưới cũng bốc cháy, hắn vội rút ngón tay ra, lôi thứ đang dâng trào chặn cái miệng nhỏ hồng lại, sau đó chui vào.
“Ư… ưm…” Quỷ Thượng mím chặt môi, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Mỗi một lần tiến vào đều vô cùng đau đớn, lần này cũng vậy nhưng ngoài đau đớn còn có khoái cảm dâng trào, Quỷ Thượng cảm giác như mình bị lấp đầy, khoảnh khắc khi bị Nhã Nhân chen vào thiếu chút nữa đã bắn.
Nhã Nhân giữ chân Quỷ Thượng, bắt đầu chậm rãi chuyển động trong cơ thể y, cả người hắn nóng lên, dường như sắp trở thành ngọn đuốc.
Ngắm nghía khuôn mặt cương nghị của Quỷ Thượng đang nỗ lực giấu đi khoái cảm, hắn dán sát vào, cẩn thận nhìn kỹ từng biểu tình của người kia.
Tốc độ đập của trái tim vẫn không thể chậm lại, ngày một nhanh.
Càng tiếp xúc với Quỷ Thượng, Nhã Nhân càng cảm thấy, sự việc không như hắn nghĩ – hắn vốn cho là đụng chạm nhiều lần sẽ chỉ làm hắn kiên định lập trường của mình lúc trước, để hắn có cơ hội phản bác lại suy nghĩ của Thành Dương.
Nhưng mà, hiện giờ hắn thấy kết quả cứ nghiêng về một phía.
Mình… yêu Quỷ Thượng thật sao?
Nhã Nhân không chắc lắm, có thể là vì hắn bị ảnh hưởng từ lời nói của Thành Dương, cho nên khi hắn tìm lý do phản bác để phủ nhận thì không thể tìm ra, sau đó…
Khi Nhã Nhân tỉnh táo lại, hắn thấy mình nâng gương mặt Quỷ Thượng lên, tham lam ngấu nghiến chiếm đoạt bờ môi y.
Dường như đã bị lún sâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!