Mạnh Mẽ Ràng Buộc
Quyển 2 - Chương 14
Edit: hoahongdaoktx (wattpad)
Tay đút túi quần, Quỷ Thượng mang vẻ mặt thần chết lướt qua hành lang.
Tất cả đều do Nhã Nhân làm hại! Cả đêm qua y ngủ không ngon giấc, toàn thân đau nhức, vừa nhớ tới liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là hiện giờ Quỷ Thượng không còn sức để đi khắp nơi trút giận – cả tinh thần và thể xác đều trong trạng thái uể oải.
Gần đây, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà Nhã Nhân so với trước càng khó đối phó hơn, y nghĩ rồi mình sẽ không thể kháng cự được.
Gãi đầu, Quỷ Thượng phiền muộn định vào phòng ăn thì gặp Thành Dương đi tới.
Y ngẩn người, chần chờ một chút mới giơ tay lên.
“Anh tới sớm vậy?”
Quỷ Thượng nhìn Thành Dương, thầm nghĩ chiếu theo tính cách đối phương thì tám phần sẽ cười lạnh rồi rời đi, nhưng ngoài ý muốn, hôm nay cái tên nhạt toẹt này đứng lại trước mặt y.
“Chào buổi sáng.”
Quỷ Thượng cũng đứng lại, sau đó phảng phất như thấy gì lạ lắm, y tròn mắt ngó Thành Dương.
“Sao lại nhìn tôi như vậy, chỉ là chào hỏi anh thôi mà?” Thành Dương nhếch nửa khóe miệng, đôi mắt lam sẫm rõ ràng mang ý tứ giễu cợt.
“Chính là chào hỏi mới lạ ấy…”
“Sao anh lại nói thế?” Thành Dương thấy Quỷ Thượng làu bàu, không nhịn được bật cười.
“Không có gì!”
Quỷ Thượng bĩu môi, đang định chuyển đề tài thì Thành Dương đã giành trước.
“Đúng rồi, vừa vặn gặp anh ở đây, bây giờ rảnh rỗi hay có hẹn với ai không?”
“Rất rảnh… cũng chả có hẹn với hò gì hết.”
Ở cái địa phương quái quỷ này thì có ai để hẹn hò chứ?
“Tốt lắm, theo tôi…” Thành Dương giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc Quỷ Thượng, sau đó lướt qua người y: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Quỷ Thượng đứng sững một lúc, sau mấy giây sau mới đuổi theo.
Thành Dương thế mà chủ động tìm y nói chuyện ư?
Điều này làm cho Quỷ Thượng khó giải thích được cảm thấy… thấp thỏm.
Tại ranh giới giữa hai khu nhà, ngoài dãy hành lang là thảm cỏ, đủ các loài hoa tươi đẹp màu sắc rực rỡ vây quanh đài phun nước, đặc biệt còn trang trí thêm mấy hòn non bộ bằng đá tuyết sơn.
Quỷ Thượng đã nghe nói qua, kiến trúc này được Tuyết Lạc Y dùng để làm dịu bầu không khí lạnh lẽo âm u ở Tuyệt Sí quán. Nhưng y chỉ thấy, không gian nơi đây càng làm cho nhà tù quỷ dị này nực cười đến hoang đường.
Lộng lẫy khiến người buồn nôn!
Quỷ Thượng theo Thành Dương tới gần khu vườn, Thành Dương không bước xuống thảm cỏ mà dừng chân trên hành lang, hắn thoải mái ngồi lên phần cong ra trên cái cột nhà, tư thế thả lỏng như ngồi ghế sô pha nhà mình vậy.
“Bên này.” Thành Dương vỗ vỗ chỗ trống ngay cạnh, ra hiệu cho Quỷ Thượng ngồi xuống.
Quỷ Thượng nhíu mày, mặc dù thầm nghĩ “Cái tên này dựa vào gì mà ra lệnh cho mình chứ?”, nhưng y vẫn thuận theo mà đặt mông ngồi xuống, ai ngờ Thành Dương được dịp chọc y.
“Cún ngoan~”
Quỷ Thượng cắn răng, thiếu chút nữa đã nện một quyền xuống gương mặt tuấn tú kia.
Thành Dương thấy y thở phì phò thì cười vui vẻ, biểu tình đắc ý kia lại khiến Quỷ Thượng tức anh ách.
“Hừ, rốt cuộc anh muốn nói với tôi cái gì?” Thật vất vả mới hạ hoả, Quỷ Thượng trả thù vỗ mạnh Thành Dương một cái.
Cả cơ thể Thành Dương lung lay, nhưng biểu tình lạnh nhạt không thay đổi, hắn chưa trực tiếp trả lời Quỷ Thượng mà đưa tay sờ túi áo, móc ra một cái hộp sắt dẹt, sau đó đưa đến trước mặt Quỷ Thượng.
“Muốn thử hay không?”
“Đây là gì?” Quỷ Thượng đang hỏi thì Thành Dương cũng đã mở hộp sắt ra, coong một tiếng, bên trong là một hàng trụ tròn màu trắng – thuốc lá.
Quỷ Thượng kinh ngạc há miệng: “Sao anh có thứ này? Không phải Tuyết Lạc Y cấm uống rượu hút thuốc trong quán sao?”
Thành Dương vẫy tay, cười với Quỷ Thượng: “Anh chưa biết… đây chính là đặc quyền của cảnh ngục nha, thứ này chỉ cầm bỏ chút tiền lẻ nhờ người lén đưa là có. Thế nào, muốn hút không?”
Mấp máy môi, Quỷ Thượng đẩy hộp sắt trở lại.
“Tôi không hút thuốc.”
“Ồ, thế hả?”
Nhún vai, Thành Dương lấy ra một điếu rồi châm lửa.
Quỷ Thượng nhìn tàn thuốc đỏ rực, làn khói trắng từ từ tản ra trong không khí rét lạnh, y tỏ vẻ ghét bỏ hứ vài tiếng: “Hút thứ đó làm gì? Tim gan của anh đã đủ đen rồi, không cẩn thận cả phổi cũng đen nốt!”
Thành Dương cười vài tiếng, không phản bác, tiếp tục rít một hơi.
“Tôi đã hút rất lâu rồi, sau khi Tịnh đến thì bỏ, gần đây mới bắt đầu dùng lại.”
“Đã cai thuốc rồi thì sao còn hút lại?”
“Ha ha! Có gì đâu…”
Thành Dương vểnh khóe miệng, không trả lời, để mặc Quỷ Thượng ngồi đó, cứ rít liên tục vài hơi.
Quỷ Thượng nhìn sườn má Thành Dương, dáng vẻ của hắn như đang suy nghĩ chuyện gì đó đến ngẩn ngơ, mà đúng hơn là như đứa trẻ luống cuống, hốt hoảng khi phải chịu đựng một quá khứ rất kinh hoàng – không biết vì sao Quỷ Thượng lại có cảm giác đó.
“Quỷ Thượng…” tới lúc y hết kiên nhẫn định lên tiếng hỏi, Thành Dương mới nói.
“Gì?”
“Anh quan tâm tới tôi vì coi tôi là bạn sao?”
Thành Dương chăm chú nhìn làn khói mỏng manh, ánh lửa sáng lên, tàn thuốc vụn rơi lả tả.
“Cái… cái gì?”
“Đừng choáng váng thế, tôi đã nghe Tịnh kể, “Tôi coi Dương là bạn” – anh đã trả lời Tịnh như vậy có đúng không?”
Quỷ Thượng ngẩn người, chợt phản ứng lại, Thành Dương đang nói tới câu trả lời của mình trên sân bóng rổ, vì Tịnh hoài nghi thái độ của y đối với Thành Dương nên mới hỏi.
“Đương nhiên tôi coi Dương là bạn!” Lúc đó, Quỷ Thượng đã trả lời Tịnh như vậy.
“Tôi…”
Quỷ Thượng đỏ mặt, không muốn thừa nhận liền quay đầu đi, nhưng mà động tác này thành ra giấu đầu lại lòi đuôi.
Nhìn thấy vành tai Quỷ Thượng hồng hồng, Thành Dương biết da mặt y vốn mỏng, xem ra muốn y thừa nhận tình bạn với mình ngay trước mặt là không thể.
Thành Dương chợt cười phá lên, hắn bỗng thấy Quỷ Thượng quá đáng yêu, tính cách chênh lệch rất lớn với vẻ ngoài hung hăng.
“Cười cái rắm!”
“Ai ai… có gì đâu…”
“Hừ, thấy hay lắm mà cười? Được ông đây coi là bạn thì sao? Anh nên cảm thấy vinh hạnh đi là vừa!” Quỷ Thượng thẹn quá hóa giận nhìn Thành Dương khoa trương lấy tay lau nước mắt.
“Được được, tức là anh thật sự coi tôi là bạn hả?” Đáp lại qua loa, Thành Dương chuyển đề tài, trở lại vấn đề trước.
“Đương nhiên rồi, anh cho rằng tôi nói đùa à, ngu ngốc!”
Vẻ mặt Quỷ Thượng thẳng thắn, bên trong con ngươi màu trà không có chút dối trá tồn tại, cứ như có thể bắn ra được pháo hoa vậy. Thành Dương nhìn Quỷ Thượng một lúc lâu, đôi mắt xanh sẫm hơi do dự, sau đó hắn hỏi: “Vậy… tôi muốn hỏi anh… tôi có thể tin tưởng anh không?”
Quỷ Thượng kỳ quái liếc nhìn Thành Dương, nhíu mày, không hề do dự tuỳ tiện nói: “Vì sao không thể tin?”
Nghe vậy, Thành Dương mỉm cười.
“Vậy thì tạm thời tin anh đi…”
“Anh nói gì?” Thành Dương lầm bầm trong miệng cho nên Quỷ Thượng không nghe rõ, y hỏi lại.
Thành Dương cười cười, không trả lời, hắn đưa điếu thuốc lá lên môi, rít sâu một hơi rồi nhả khói.
“Quỷ Thượng… Trước khi Tịnh tới đây, tôi đã công tác ở trong quán.” Đường nét của Thành Dương có vẻ hơi tối tăm dưới ánh mặt trời yếu ớt.
Quỷ Thượng nhìn Thành Dương, khói thuốc tràn ngập trong không khí sặc cả vào mũi, mang theo vị tanh ngọt.
“Tôi làm ở đây khoảng hai năm rưỡi, còn Tịnh hơn một năm trước mới vào, cho nên trước đó, vương ở khu nhà tôi quản lí không phải anh ấy…”
Thành Dương mím môi, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía trước, giống như đắm chìm trong hồi ức.
“Vương lúc đó cũng là một kẻ có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng mà…” Thành Dương nói rất khẽ cứ như thầm thì với bản thân, hắn hừ hai tiếng rồi tự giễu nở nụ cười, sau đó lại yên lặng.
Quỷ Thượng chờ đợi, bởi vì y có trực giác mơ hồ, điều Thành Dương sắp nói ra, không nên thúc giục.
Mãi đến khi tàn thuốc sắp đốt phỏng ngón tay, Thành Dương mới gẩy ra, kẹp lùi xuống, Quỷ Thượng thấy hắn cắn môi dưới, nhắm mắt lại.
“Nhưng mà đối với tôi, căn bản gã không phải là người, có lẽ anh sẽ cảm thấy nực cười, nhưng tôi cho rằng gã chính là quỷ đội lốt người, chỉ cần xé rơi lớp vỏ đẹp đẽ thì sẽ lộ ra vẻ mặt nanh ác…”
“Gã… đã làm gì anh?”
Có gì đó chặn lên lồng ngực, Quỷ Thượng cảm thấy khó thở.
“Ừm… Không chỉ có gã.”
Thành Dương lắc đầu nhìn Quỷ Thượng, gương mặt tuy cười nhưng hai đầu lông mày khép lại rất sâu.
Quỷ Thượng không hình dung ra vẻ mặt Thành Dương lúc này, nếu như phải chọn ra một từ miêu tả chính xác nhất, có lẽ là – rưng rưng muốn khóc.
“Gã còn người anh em song sinh, là em trai cũng có vẻ ngoài như vậy, hai kẻ này giết người và vào quán cùng một thời điểm.”
“Anh trai là vương trong khu nhà của tôi, còn em trai vốn là vương đời trước bên khu nhà của Cổ Diễm… Anh nhớ hiện tại bên khu đó không có cảnh ngục không?”
Thành Dương rít một hơi thuốc, thấy Quỷ Thượng gật đầu liền kể tiếp: “Lúc đó, cảnh ngục kia cấu kết với hai anh em bọn họ.”
Quỷ Thượng nhìn Thành Dương, y hiếu kỳ muốn hỏi, nhưng ngẫm lại thì cách mình chất vấn rất hung hăng doạ người – cho nên tốt nhất là để Thành Dương tự mình nói.
“Ba tên kia quả thực giống như một cơn ác mộng, trước khi Tịnh xuất hiện đã kéo dài hơn một năm, đánh không đi đuổi cũng chẳng chạy, cứ như sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại… Mỗi một giây đồng hồ cũng khiến tôi vô cùng hoảng sợ, toàn thân không ngừng đau đớn.”
“A, Quỷ Thượng… anh có biết thời gian ấy tôi đã trải qua ngày tháng như thế nào không?”
Thành Dương cười đến cong đôi mắt, nhưng Quỷ Thượng nhận ra không hề có chút vui vẻ nào, hắn chỉ đang cố gắng che đi khổ sở.
Quỷ Thượng lắc đầu, có chút mệt mỏi, đột nhiên y không muốn nghe tiếp đoạn sau.
“Thời gian đó quả thực nơi đây giống như địa ngục giữa trần gian vậy, thậm chí đôi lúc tôi hoài nghi phải chăng mình đã rơi xuống địa ngục… Một ngày ba lần chịu đủ tra tấn dằn vặt, vào phòng y tế là chuyện cơm bữa thường ngày.”
“Nếu bọn chúng hứng thú, sẽ tùy tiện trói tôi ở nơi công cộng mặc cho hết thảy tù nhân quan sát xem tôi bị đánh đập thế nào, thương tích đầy mình ra sao… Nhưng mà chỉ như vậy đã tốt…”
“Với tôi thì thống khổ nhất là bị bọn chúng sai khiến, bất lực nhẫn nhịn để bọn họ vặn bung chân mình, ép mình mở miệng, mặc cho bọn chúng rút ra cắm vào thứ dơ bẩn khủng khiếp kia… sau đó phát tiết.”
Thành Dương nhún vai, dập tắt điếu thuốc.
“Là vậy đấy, Quỷ Thượng… năm đó tôi bị ba gã kia đánh đập, làm n.hục, c.ưỡng bức mà trải qua ngày.”
Quỷ Thượng nhìn Thành Dương – giọng điệu nhẹ nhàng phảng phất như là đang kể chuyện của một ai đó, đáy lòng chìm xuống, đau đớn nghẹn trong cuống họng.
“Đôi lúc, thật không hiểu vì sao tôi có thể sống sót qua thời gian đó.” Chép miệng một cái, Thành Dương nhìn về phía xa.
“Anh…” câu nói nghẹn lại, cứ như đất cát nhưng khó mà phun ra, tay Quỷ Thượng nắm thành quyền: “Không phải có quy định người khác khu nhà không được can thiệp vào chuyện của nhau hay sao? Tại sao lúc đó anh bị đối xử như vậy mà lại không có ai đứng ra ngăn cản, Tuyết Lạc Y đâu?”
“Ha… chỉ có thể nói là tôi xui xẻo thôi. Anh quên mất rồi ư? Tại sao trong quán lại có quy định này, bởi vì vương nào cũng có thế lực, nếu như công kích lẫn nhau, trật tự trong quán sẽ bị phá hỏng, ai cũng đừng mong tiếp tục sống ở nơi này.”
“Nhưng hai gã song sinh kia lại khác, bọn chúng không đấu đá nhau, mà là thông đồng làm bậy… Anh hiểu chưa?” Thành Dương vạch ngón tay xuống: “Giống như hai dòng hải lưu, trong quán lúc đó không chia làm bốn thế lực, mà trên thực tế chỉ có ba thôi… Hai kẻ đó chiếm thế lực lớn nhất.”
“Cho nên…”
“Cho nên căn bản không ai có thể giúp tôi, Trưởng quán sẽ không nhúng tay can thiệp khi không có ai phá vỡ quy định, mà tên cảnh ngục kia còn cố tình che giấu, cùng anh em bọn chúng c.ưỡng bức đồng nghiệp của mình là tôi đây.”
“Dương…”
Quá khứ của Thành Dương tựa như mũi kim, nhỏ bé mà chầm chậm đâm vào trái tim Quỷ Thượng.
“Tôi chịu đựng hơn một năm, cũng không biết tôi lấy đâu ra sức mạnh để trải qua những tháng ngày địa ngục đó, sau đó đến một ngày, khi tôi muốn kết thúc mạng sống của mình thì Tịnh xuất hiện…” Thành Dương mỉm cười, cơ thể cứng ngắc thoáng buông lỏng ra đôi chút.
Đó là thói quen khi Thành Dương nhắc tới Tịnh.
“Tịnh xuất hiện với tôi mà nói, anh ấy giống như một tia rạng đông kết thúc bóng đêm dài vô tận, kể ra cũng thật buồn cười, lúc tôi thấy anh ấy, nhìn vào đôi mắt nhạt màu, làn da trong suốt, tôi còn tưởng rằng đó là sứ giả Thượng đế phái xuống cứu vớt tôi…”
Thành Dương cười khẽ mấy tiếng, đôi mắt đẹp cong cong nhìn Quỷ Thượng: “Sau đó sự thực chứng minh tôi sai rồi, Tịnh không phải sứ giả…”
“Anh ấy vốn là Thần hóa thân mà ra – vị thần của tôi.” Thành Dương nói, tròng mắt lam sẫm kiên định không cho phép người ta phản bác.
Quỷ Thượng bĩu môi rồi nhanh chóng thu lại, y không biết phải nói gì với Thành Dương, vì y chưa bao giờ tham dự vào quá khứ, có quá nhiều chuyện không biết, nhiều đến mức chẳng biết phải hỏi từ đâu.
“Tịnh vào quán không bao lâu thì trở thành vương, nhưng từ đáy lòng tôi coi anh ấy là Thần không phải vì điểm ấy, mà là… Tịnh đã giúp tôi giết chết gã đàn ông kia, cũng chính là vương đời trước.”
“Tịnh… giết chết đối phương?” Quỷ Thượng chớp đôi mắt phượng, không thể tin nổi, khi y muốn hạ bệ Ngạc Vĩ cũng không có ý định giết người.
“Ừ, lúc vương chiến, anh ấy cứ từng quyền từng quyền một nện cho gã máu thịt be bét, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà chết, đưa ra ngoài chạy chữa cũng không kịp.” Dứt lời, gương mặt Thành Dương lộ ra ý cười lạnh lẽo.
“Tuy rằng Tịnh giải thích anh ấy phút chốc lỡ tay, chứ không có ý định giết người, nhưng tôi thật lòng biết ơn anh ấy, quả thực cảm kích muốn khóc ròng!”
“Nhưng mà, làm sao Tịnh dám… Kẻ được vào quán thì bên ngoài đều có thế lực nhất định đúng không? Hắn không sợ…”
Thành Dương giơ tay ngăn cản câu hỏi của Quỷ Thượng.
“Tiểu Quỷ Thượng thân mến, anh chưa biết… Thế lực bên ngoài của Tịnh tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của anh, cho nên dù hai gã kia cũng có thế lực, nhưng một khi bước chân vào Tuyệt Sí quán, có sống được hay không đều dựa vào thực lực, nếu bị kẻ mạnh bắt nạt, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”
Quỷ Thượng trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thở một hơi, Thành Dương mở hộp sắt ra muốn lấy thêm điếu nữa thì bị Quỷ Thượng ngăn cản, hắn nhìn bày tay nắm lấy cổ tay mình, lại ngó Quỷ Thượng đang nhăn mặt.
Nếu Quỷ Thượng không hỏi câu kia mà nhỏ giọng an ủi hắn, thì thiếu chút nữa hắn đã xấu tính xoa đầu y mà nói “Chó ngoan, thật là người bạn tri kỷ~” rồi!
Phì phì cười hai tiếng, làm lơ tầm mắt quái dị của Quỷ Thượng, Thành Dương cất hộp thuốc lá đi.
“Tịnh trở thành vương không lâu thì Cổ Diễm tới, cậu ta đánh bại gã em trai song sinh, trở thành vương khu đó. Từ thân phận cao bị đạp xuống, cộng thêm việc anh trai đã chết khiến gã ấm ức hậm hực đến không chịu nổi, sau đó tự sát trong phòng giam.”
“Còn cảnh sát trại giam nọ mất đi chỗ dựa, Cổ Diễm lại mặc kệ, gã liền đi theo con đường của người em.”
“Nói cách khác, ba tên kia đều chết hết…”
“A, đúng vậy, đều chết hết, có lẽ anh sẽ cho rằng tôi tàn nhẫn, nhưng kết quả này khiến tôi vô cùng hài lòng, vô cùng sung sướng…”
Thành Dương đưa tay xoa thắt lưng mệt mỏi, lộ ra vẻ mặt thoải mái mà Quỷ Thượng chưa từng thấy.
“Có thể thoát khỏi cơn ác mộng, thoát khỏi ba kẻ ác ma đẫm máu kia, tất cả đều nhờ có Tịnh… Là anh ấy cứu tôi ra khỏi địa ngục.”
“Quỷ Thượng… như vậy anh đã hiểu chưa? Tại sao Tịnh có địa vị cao như thế ở trong lòng tôi, cũng là lý do tôi hầu hạ…”
Quỷ Thượng cắn môi dưới, y không muốn trả lời.
“Bởi vì tôi muốn báo đáp Tịnh, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi, để tôi dựa dẫm, tôi nguyện kính dâng cả cuộc đời cho anh ấy, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần anh ấy vui là tốt rồi!”
Nhìn Thành Dương, Quỷ Thượng im lặng cúi đầu.
“Dương… Tại sao lại kể cho tôi nghe chuyện này?”
“Này này! Sao lại đổ cho tôi? Chẳng phải hôm qua anh cứ hỏi cho bằng được chuyện của chúng tôi à? Không kể thì anh lại đi quấy rầy Tịnh hả?” Thành Dương theo thói quen cười lạnh.
“Nhưng mà anh không cần phải kể, tại sao…”
Bỗng dưng, đầu Quỷ Thượng bị lòng bàn tay ép lên, tùy tiện xoa xoa mấy cái.
Mắt phượng sắc bén, Quỷ Thượng ngẩng đầu định mắng Thành Dương không biết lịch sự, nhưng y chợt sửng sốt.
“Tôi nghĩ vì anh coi tôi là bạn.”
Lần này Thành Dương cười rất thẳng thắn.
Nhã Nhân dí sát mặt vào cửa kính phòng y tế, tầm mắt lia ra khoảng đất trống rỗng ngoài cửa sổ, nơi đó tình cờ có hai ba tù nhân đi qua. Đôi mắt theo thói quen tìm kiếm thân hình cao ráo kia, nhưng đáng thất vọng là từ đầu đến cuối không thấy người cần tìm.
“Nhất định có rất nhiều người ao ước được như Tiểu Cơ Cơ đó nha?” Ngồi vây quanh bàn cùng Cơ Tử và Mộng La La, Đế Nhĩ vừa như hùm như sói tiêu diệt bánh ngọt phong phú được nhà bếp chuẩn bị riêng, vừa nói: “Muốn rời đi là có thể, ngay cả cảnh sát trại giam cũng không có phúc lợi tốt như vậy đâu!”
“Đừng có gọi chị đây là Tiểu Cơ Cơ.” Cơ Tử phản đối.
“Ai nha… chị gái thật là tốt số, em muốn rời đi nhất định không đơn giản như vậy, cả Tuyệt Sí quán này chỉ có chị và Tuyết Lạc Y mới làm được vậy thôi đó.” Mộng La La ở bên cạnh chơi đùa móng tay đỏ sậm, giọng điệu trêu đùa.
“Không phải chua như nho thế nha… Đâu phải cha của ai cũng là tiền nhiệm Giám ngục trưởng cơ chứ? Phúc lợi này chỉ có con gái duy nhất của ông ấy được hưởng thôi đấy.”
“Ha ha, đừng có khoe nha, Tiểu Cơ Cơ, cha tôi có địa vị đâu kém cha cô chứ.” Đế Nhĩ nói.
“Đừng có gọi chị đây là Tiểu Cơ Cơ!”
“Được, không ầm ĩ nữa, hôm nay là tiệc chia tay vui vẻ, chị gái à, chuyện nên làm bây giờ là ở chung với bọn em mấy ngày còn lại cho tốt đấy.” Mộng La La nhắc nhở.
“Ai, nói tới lại thấy buồn, chị ở đây đã mấy năm, còn chưa nỡ rời đi, sau này nhất định sẽ rất nhớ mọi người… trong đó có vài người đặc biệt.” Cơ Tử híp mắt cười tủm tỉm.
“Tôi xem ra cô rất nhớ thằng nhóc Thành Dương kia đi? Quan hệ giữa cô và hắn rất tốt không phải sao?”
“Đúng vậy nha, tôi hiểu Tiểu Dương nhất, nhưng hôm nay sao hắn không tới nhỉ? Đang ở chỗ Tịnh sao?”
“Không phải, Tuyết Lạc Y gọi hắn đi làm việc gì đó nên chưa đến được, nhưng hắn nhắn với tôi dù muộn cũng nhất định sẽ có mặt.” Đế Nhĩ nhét đầy một miệng bánh ngọt, hai má phồng như con sóc chuột.
“Coi như chị không uổng công quan tâm người ta nhỉ?”
Cơ Tử nhìn Mộng La La cười, không nói, cô lấy nĩa xiên một khối lớn bánh Brownie, rồi thoáng nhìn sang nam nhân cao gầy vẫn yên lặng chờ đợi bên cửa sổ nãy giờ, hắn bị Đế Nhĩ kéo tới tham gia bữa tiệc chia tay này, nhưng từ lúc đến vẫn mang dáng vẻ mất hồn.
“Sao thế Nhã Nhân, chẳng nói gì cả vậy, không thích đồ ngọt hả?” Đế Nhĩ cũng chú ý tới liền hỏi.
“Không, chỉ là tôi đang suy nghĩ vài việc mà thôi…” Chợt bừng tỉnh, Nhã Nhân hơi hoang mang, tuy rằng lập tức đổi sang nụ cười chuyên nghiệp, nhưng khi ngồi xuống ghế lại chìm vào suy nghĩ.
Thực sự khiến người ta khó mà mặc kệ.
“Anh… có chuyện buồn sao?”
La La không kiềm chế nổi tính hiếu kỳ, Cơ Tử lập tức hùa theo.
“Vậy là sao, nhìn cậu y như đứa trẻ lạc đường ấy, nói một chút xem nào… Chị đây giúp cậu giải đáp.”
Nhã Nhân ngẩng mặt lên, tiếp tục trầm mặc, tựa hồ đang nghĩ xem có nên thử hỏi hay không, khiến trái tim Cơ Tử và Mộng La La treo cao, không nhịn được dùng ánh mắt thúc giục.
Cuối cùng, Nhã Nhân quyết định hỏi.
“Tôi không rõ lắm, rốt cuộc thế nào mới biết mình không yêu một ai đó nhỉ?”
“Cậu thích một người hả?” Hai cô gái đồng thanh buột miệng hỏi, riêng Đế Nhĩ vẫn yên lặng tiêu diệt đồ ăn, xem ra hắn không quá kinh ngạc.
“Không, tôi chỉ hỏi thế thôi.”
Ho khan hai tiếng, Nhã Nhân khẽ cười, biểu tình và thái độ thật giống như đúng là hắn thuận tiện hỏi một chút, chỉ có điều nét mặt ửng hồng đã bán đứng hắn, nhưng không ai xấu bụng nói toạc ra.
Mộng La La cười cười, nâng tách trà nhấp một ngụm.
Trái lại Cơ Tử giơ tay chỉ chỉ lên mũi Nhã Nhân, vô cùng tự tin nói: “Nghe rõ đây, theo kinh nghiệm của chị, khi cậu bắt đầu hoài nghi có phải mình yêu thích ai đó hay không – vậy chắc chắn là cậu thích người ta rồi, hiểu chưa?”
Cô nàng cười, nhưng nhịp tim của hắn thì đập rộn ràng, hai gò má trắng nõn càng đỏ hồng.
Đế Nhĩ rửa tay trong phòng mình, tuy rằng lúc trước đã lau sạch bơ và bánh ngọt dính đầy trên mặt, nhưng hắn lại muốn tới phòng y tế ăn bánh tiếp, tốt nhất vẫn nên rửa lại cho sạch sẽ.
Trên đường đi, hắn vừa huýt sáo khe khẽ vừa nghĩ tới cuộc trò chuyện của hai cô gái và Nhã Nhân mà cảm thấy thật buồn cười, hắn thật sự không biết bề ngoài Nhã Nhân thoạt nhìn như bông hoa xinh đẹp có chút vô lại thế mà ngây thơ đến vậy, hơn nữa còn có chút chậm hiểu.
Thực ra Đế Nhĩ cũng chẳng rõ suy nghĩ của kiểu người như Nhã Nhân, bởi vì bản thân hắn ở phương diện này hoàn toàn trái ngược, chà, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan tới hắn.
Hiện tại Cơ Tử sắp đi, nhớ tới quãng thời gian cùng làm việc, hắn lại không nỡ, bởi vì trước nay hắn chỉ thấy người mới tiến vào rồi trở thành người cũ, lần đầu mới chứng kiến người cũ rời đi…
Trở lại phòng y tế, Đế Nhĩ đang định mở cửa thì thấy có người đang đứng đợi trong góc, người kia bước tới gần hắn, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng, đôi tròng mắt cực nhạt không cảm xúc.
“Tịnh?”
“Đế Nhĩ, giúp tôi mời bác sĩ Cơ Tử ra đây một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Đế Nhĩ nghiêng đầu, hắn nhìn Tịnh, tuy rằng cảm thấy hơi lạ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!