Mặt Chó Sói - Chờ Ngài Tổng Thống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Mặt Chó Sói


Chờ Ngài Tổng Thống



Lo lắng, Peter đặt ống nghe xuống . Cậu đã nhiều lần tìm cách gọi cho Bob, nhưng cậu bạn ở đầu dây bên kia không nhận. Hy vọng cậu ấy không gặp chuyện gì, Thám tử phó nghĩ thầm. Hay cậu ấy đã đang trên đường đuổi theo Rodder rồi? Peter nhìn xuống đồng hồ. 7 giờ 40 phút. Theo kế hoạch ban đầu, lẽ ra cậu phải lên đường đến vị trí quan sát từ lâu rồi. Thám tử phó gọi số máy văn phòng của chú thanh tra Cotta. Rồi có thể cậu sẽ nói chuyện được với Justus.

Chuông điện thoại réo không lâu thì chú Cotta nhấc máy. Nghe giọng Peter, chú đưa máy sang ngay cho Thám tử trưởng, và cậu chàng nầy hối hả tuôn ra một tràng dài, kể tất cả đã tụ hội về đó đông đủ, chỉ trừ có anh Scott Ambler.

Justus hạ giọng.

– Cả Hannah Harding cũng có mặt ở đây, người phụ nữ có vẻ rất bồn chồn nóng nảy. Còn chú thanh tra Cotta thì vẫn chưa có một dấu vết về kẻ ẩn sau lời đe doạ ám sát.

– Justus, bọn mình đang gặp những lo lắng hoàn toàn khác! – Chỉ qua vài từ ngắn ngủi, Peter kể lại những cú điện thoại không người tiếp nhận của cậu.

Justus thấy chưa có lý do gì để lo lắng, nhưng vẫn đề nghị:

– Cho cẩn thận, mình nghĩ cậu nên đến chỗ ấy. Trong thời gian đó mình sẽ tìm cách móc thông tin từ phải chú Cotta. Nhưng khi đi hãy sử dụng xe đạp: thành phố hôm nay đầy những người tò mò, mà cậu thì phải lăn lách đi qua họ!

– Được, Justus. Mình sẽ gọi lại sau!

Peter ngay lập tức lên đường. Càng gần trung tâm thành phố bao nhiêu, đường phố càng đông người bấy nhiêu. Ôtô thật sự không thể đi qua nổi, thậm chí dùng xe đạp, cậu cũng chỉ tiến rất chậm. Rất nhiều những Kios bán hàng tạm thời đang đứng chờ khách hàng. Các thành viên của đảng cầm quyền tạo thành những nhóm nhỏ và đang luyện hô những khẩu hiệu bầu cử của họ. Tới chỗ nào Peter cũng gặp không biết bao nhiêu người đeo mặt nạ tổng thống. Nếu là mình thì mình sẽ thấy rất là kỳ quặc khi tất cả mọi người đeo bộ mặt của mình mà chạy tới chạy lui, cậu nghĩ thầm và kịp thời né tránh được trong tích tắc cuối cùng một nhà báo đang muốn dí microphon xuống mũi cậu, thực hiện một cuộc phỏng vấn cho một cuộc trưng cầu dân ý.

Cuối cùng cậu cũng đi qua được những chỗ đông người nhất, phố xá trở nên vắng cẻ hơn và Peter ra đến vùng ngoại ô. Cậu dồn sức đạp xuống pê-đan. chỉ thiếu một chút nữa là cậu không nhận thấy chiếc Chrysler màu bạc đang lao ra từ một con phố với vận tốc quá cao.

– Thằng khốn nạn! – Cậu buột miệng chửi và bóp mạnh phanh, để không bị chiếc ôtô kia quẹt phải. Chiếc Chrysler lao vọt đi.

Mãi rồi,khi đến được trạm canh gác của Bộ Ba , Peter thấy con bọ rùa của Bob không còn đứng ở vị trí của nó nữa. Peter đẩy xe đạp ngã xuống cỏ và bắt đầu xem xét toàn khu bại đỗ để tìm lời mách bảo hoặc thông tin để lại. Những vệt bánh xe VW cho biết Bob đã quay đầu xe rồi lái đi. Nhưng ngoài những vệt xe đạp và dấu chân của chính bọn họ, Peter không tìm thấy một lời mách bảo nào khác. Không một chút gì cho biết đã có xảy ra những chuyện kỳ lạ bất thường, ví dụ như một vị khách bất ngờ. Cứ theo đó mà đoán thì Rodder vậy là đã bay ra khỏi ổ và Bob đã nhanh chóng bám theo gã. Để cẩn thận, Thám tử Phó ngắm ngía kỹ cả ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Trông nó có vẻ hoang vắng. Đúng lúc cậu muốn xoay người đi thì Peter thoáng nhận thấy có chuyển động trong ngôi nhà nọ. Một cánh cửa phía ngang hông nhà mở ra và một người đàn ông bước ra ngoài.

Thật nhanh, Peter lùi về một bước, nhìn người đàn ông đi ra phía sau nhà, rồi anh ta xuất hiện trở lại với một chiếc xe đạp. Anh ta gài một chiếc cặp vào giá đựng hàng phía sau xe, dắt xe đạp rời khuôn viên.

– Nếu Rodder còn ở đây, thì Bob vừa đuổi theo kẻ nào? – câu hỏi nầy thoáng xuyên qua não bộ Peter. Mất bình tĩnh, cậu dựa xe đạp vào của mình ra phía sau container đựng rác và chờ.

Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng Rodder thở ì ạch đạp xe leo ngược dốc. Trộn trong tiếng thở là những âm thanh rít róng kỳ quặc. Khi gã đàn ông đi ngang qua, Peter hiểu ra nguyên nhân: gã đeo mặt nạ và vì thế mà hầu như không hít được không khí. Đó là một chiếc mặt nạ tổng thống.

Thám tử phó để gã đi trước một đoạn rồi mới đạp xe theo. Thoạt đầu, họ leo dọc con dốc lên phía con đường nhựa chạy dọc bờ biển. Nhưng chẳng bao lâu sau, Rodder rẽ vào một con đường đất nhỏ, đi song song với đường nhựa chính dẫn về hướng Rocky Beach. Rõ ràng là gã muốn né tránh các trạm kiểm soát của cảnh sát.

Khi họ đi tới ranh giới phía đông của Rocky Beach, Peter ngưng lại một đoạn ngắn và cũng đeo lên mặt mình chiếc mặt nạ mà cậu đã đút vào túi khi rời Bộ tham mưu. Bằng cách nầy, cậu muốn ngăn không cho Rodder nhận ra mình.

Một lúc sau, Rodder dựng xe đẹp của gã gần một quán bán thức ăn nhanh và lấy từ khu chở đồ xuống một chiếc túi vải. Vừa nhìn gã không ngưng, Thám tử Phó vừa khoá xe đạp bên một tấm biển giao thông. Rodder vội vã đi về phía cửa hàng bán đồ anh nhanh và biến vào trong.

Đến trước quán ăn, Peter phát hiện thấy một cabin điện thoại. Vừa chạy về phía đó cậu vừa rút một tờ giấy ra khỏi túi quần, trên đó có ghi số điện thoại cầm tay của chú Cotta. Vào được cabin, Peter chọn số.

– Ambler đây. Máy điện thoại của thanh tra Cotta.

– Chào anh, e hèm, chào anh Ambler. Đây là Peter Shaw. Justus có ở đó không?

– Hallo, chào Peter! Cậu đang ở đâu thế? Đi tìm dấu vết ở San Diego hả?

– Vâng, dĩ nhiên rồi, e hèm. Tôi đang bám theo một tay thuyền trưởng.

– Suýt chút nữa thì cậu quên mất cái chuyện nguỵ trang của bọn họ.

– Chúc may mắn, Peter. Tôi đưa máy sang cho Justus đây. Hiện cậu ấy đang ở phòng bên cạnh với thanh tra Cotta và cô Harding. Chúng tôi đã thuê một loạt phòng khách sạn để có góc nhìn thật tốt về phía sân khấu được dựng trước nhà dưỡng lão. Bốn mươi phút nữa ngài tổng thống sẽ tới đây. Cậu bỏ lở một dịp may đấy. Chờ chút.

Chỉ một vài giây đồng hồ sau, giọng Justus đã vang lên.

– Trời ơi, cậu lang thang đi đâu thế?

– Mình đuổi theo Mặt Chó Sói!

– Cậu làm cái gì kia?

– Rodder. Mặt Chó Sói. Mình đang đi theo gã, kể từ khi gã rời khỏi nhà. Cậu có biết Bob ở đâu không?

– Bob hả? Vì cậu ấy mà mình vừa cãi nhau một trận với Harding đấy. Lực lượng FBI đã tóm cổ cậu ta. Họ canh chừng Rodder. Mình cũng chưa rõ lắm, nhưng Bob vẫn chưa được về đây. Có vẻ như Rodder đã trốn thoát.

– Nhưng Bob được an toàn chứ?

– An toàn tuyệt đối như tất cả những người nằm trong tay cảnh sát liên bang.

Chắc chắn là cậu ấy sẽ bị đập vài nhát đấy.

– Ôi cha… thôi được, vậy thì hai người có thể thành lập câu lạc bộ nạn nhân oan uổng rồi đấy! – Peter nhìn ra phía cửa ra vào của quán ăn. Không thấy Rodder đâu.

– Thế còn chị Harding?

– Chị ta trách móc chửi bới mình vì chuyện bọn ta vẫn cứ bám theo vụ nầy.

Nhưng trò cãi cọ đó vẫn chưa so sánh gì với cuộc bàn luận về câu hỏi ai mới là nhà văn viết seri trinh thám tốt nhất. Chú Cotta ngán lên tới đỉnh não rồi. Chú

ấy đã ra lệnh từ bây giờ trở đi hai người bọn mình phải được đưa vào hai căn phòng khác nhau.

– Justus ngừng lấy hơi.

– Và các cậu cũng chưa có một dấu vết nào của tay ám sát?

– Chưa có gì hết. Tất cả đang rất căng thẳng. Cảnh sát địa phương và lực lượng FBI đã đạp lên chân nhau rồi. Nhưng mà nầy, cậu tìm thấy đối tượng tình nghi của chúng ta như thế nào? Gã làm gì? Đã lúc tới cậu cần sự trợ giúp chưa?

Trong khi Peter nói chuyện điện thoại với Justus thì có một người đàn ông đã bước ra từ quán ăn. Đầu tiên Peter không muốn quan sát kỹ vì người đàn ông nầy mặc chỉ toàn một màu xám, trang phục của Rodder nổi bật hơn rất nhiều, nhưng cái dáng đi của gã khiến Peter có cảm giác quen quen.

– Justus, – Peter nói nhanh.

– Mình nghĩ là Rodder ra rồi. Mình sẽ gọi lại.

– Chờ đã, Peter, liệu bọn mình có nên…

– Xin lỗi, hẹn gặp sau!

Bực bội, Justus ném điện thoại cầm tay của thanh tra Cotta lên chiếc giường khách sạn, trên đó đã có để sẵn chiếc điện thoại cầm tay của Ambler. Suốt thời gian qua, viên tâm lý nầy đứng sát bên cửa sổ và lẩm nhẩm hát một mình. Bây giờ anh ta quay về phía cậu.

– Peter có một dấu vết hả? – Scott Ambler hỏi như vẻ tiện thể và cầm bộ phận điều khiển từ xa của máy thu hình lên tay, vặn tiếng to hơn.

Justus đã muốn trả lời thì Bob lao vào phòng. Không ai không thấy ngay những vết bầm trên hai cánh tay cậu.

– Cha, cả đối với cậu họ cũng thẳng tay ghê đấy chứ, – Justus nói thay cho lời chào.

– Chắc là trong phương diện nầy thì đám đàn ông FBI chẳng thua kém gì cánh cảnh sát địa phương?

Bob đóng cửa.

– Họ hơi có phần căng thẳng, – cậu nói và gật đầu chào viên phụ tá tâm lý của cảnh sát:

– Chào anh Ambler.

– Hallo, chào Bob.

– Ambler nhìn cậu vẻ nghi ngờ.

– Thế ma tôi cứ tưởng cậu đi săn tội phạm ở San Diego?

– Vâng thì, e hèm…

Justus nhảy vào giúp bạn.

– Đấy là pháo giả thôi, anh Ambler. Bob canh chừng nhà của Rodder. Bọn em không muốn bà cô chuyên viên tâm lý kia phải nổi nóng không cần thiết.

– A ha. Tôi hiểu rồi.

– Ambler nhăn tít trán lại.

– Vậy là Peter cũng đang ở

Rocky Beach sao?

– Vâng, thì…

Ambler trầm ngâm gật đầu.

– Ra vậy, tốt lắm. Bob, thử kể lại xem cậu vừa gặp chuyện gì?

Thám tử Thứ Ba báo cáo về cuộc truy đuổi của cậu, cuộc truy đuổi đã kết thúc bằng việc bị FBI bắt giữ.

– Hai người lái chiếc xe Chrysler cũng canh chừng Rodder. Ho là người của FBI và đầu tiên họ tưởng rằng tôi có liên quan đến vụ nầy. Trong cảnh nhốn nháo đó, Rodder đã trốn thoát. Bọn FBI đó đúng là đồ ngớ ngẩn. Nếu không có Mary…

– Mary không phải chỉ có tài nói dai khiến người khác nổi điên, – Justus nhận xét.

– Cô bé còn có công ngăn cản việc điều tra một tội phạm…

– … và rất có thể cố ấy đã tạo điều kiện cho một vụ tấn công ngài tổng thống, – Ambler nói tiếp dòng suy nghĩ.

Cả bộ ba im lặng và nhìn lên màn hình. Trong tiếng reo hò của đám đông, chiếc ôtô chở ngài tổng thống đang rẽ vào phố Kenedy. Bây giờ đã 10 giờ kém 15. Chiếc xe cứ lại gần thêm một mét là giọng nói của các cảnh sát viên trong khoảng hành lang khách sạn lại to thêm và hối hả cập dập thêm một mức.

– Ban nãy tại sao Peter gọi về? – Ambler hỏi, mắt không rời màn hình tivi.

– Chuyện chưa được rõ ràng cho lắm, – Justus nói.

– Cậu ấy đang đuổi theo Rodder. Sau đó cậu ấy phải chấm dứt cuộc gọi. Hy vọng là cậu ấy gọi lại ngay.

– Cậu ấy đang đuổi theo Rodder sao? Làm sao mà cậu ấy tìm ra gã? – Bob nôn nóng chen vào giữa. Cả Ambler bây giờ cũng vặn tiếng ti vi nhỏ xuống và tò mò quay về phía Justus.

– Ừ thì, mình không biết liệu đó có phải là Rodder hay không, – Justus trả lời bằng vẻ thận trọng.

– Bởi Peter có nói rằng cậu ấy đã đuổi theo gã ngay từ lúc gã kia bước ra khỏi nhà.

– từ nhà gã sao? – Nét ngạc nhiên lộ rõ trên mặt Bob.

– Nhưng chính mình đã làm điều đó mà! Chả lẽ có hai gã Rodder?

Justus gật đầu.

– Ít ra là bản thân mình cũng nghĩ là khó có khả năng chính Rodder quay trở về nhà để rồi lại lên đường một lần nữa.

– Tôi hy vọng là nhóm thám tử nhà của các cậu đang bám theo dấu vết đúng.

– Ambler bước đến bên giường, cầm lên một chiếc điện thoại cầm tay.

– Dù sao chăng nữa, – anh ta nói với một cái nhìn về phía màn hình ti vi, – ngài tổng thống sắp đến đây ngay rồi. Tôi phải đi đây.

– Anh ta bước ra phía cửa rồi xoay người lại một lúc.

– Chào các cậu!

Justus và Bob ngạc nhiên nhìn theo Scott Ambler.

– Một cú ra đi vội vã đấy!

– Bob lẩm bẩm rồi lại xoay về với sự kiện đang xảy ra trên màn hình tivi. –

Khốn nạn, cái xe ngài tổng thống đâu?

– Mất rồi, – Justus nói.

– Nhìn kìa, camera đang lia đi lia lại tìm kiếm.

– Vặn tiếng to lên.

– Nếu cậu đừng có nói lảm nhảm chen vào giữa thì không cần tiếng to bọn mình cũng hiểu được hết.

Chính trong tích tắc đó, cửa phòng bật mở.

– Chỉ để cho các cậu hay, – thanh tra Cotta kêu lên.

– Chúng tôi đã hướng dẫn cho xe của ngài tổng thống đi đường khác! Mạo hiểm quá lớn.

– Chú bước hẳn vào trong phòng.

– Ambler đâu? – Đi ra ngoài, – Justus trả lời.

– Xuống quảng trường.

Cotta ghi nhận điều đó, không biểu lộ thái độ gì.

– Nầy, Justus trả lại cho tôi cái điện thoại đi!

Justus hắng giọng.

– E hèm, chú thanh tra, để cho cháu giữ thêm một chút nữa được không? Peter sẽ gọi lại ngay.

– Bây giờ tôi còn những thứ khác phải lo đấy! – Trong khi chú Cotta vẫn còn lắc đầu thì chiếc điện thoại đã kịp rung chuông và Justus tóm nhanh lấy nó. –

Sao? … ha? … Peter hả? Justus đây, Justus Jonas, ông muốn nói chuyện với ngài thanh tra Cotta phải không? … Hallo?… Hallo?… Ông là ai thế? – Cậu giật điện thoại rời xa tai.

– Cúp máy rồi, cậu nói và đưa về phía chú thanh tra.

– tự nhiên gã không nói nữa.

Cotta nhún vai. Chú bấm một hàng số rồi đột ngột ngưng phắt lại.

– Đây không phải là điện thoại của tôi, – chú gầm gừ và xoay xoay nó trong tay. –

Khốn nạn, đây là điện thoại của Ambler! Anh ta lấy nhầm máy rồi!

Trong một thoáng, Justus gây ấn tượng như thể đã đờ ra thành tượng đá. Thế rồi bàn ta cậu chuyển động, đưa lên giật môi dưới, một tín hiệu cho biết cậu đang suy nghĩ rất lung.

– Đi thôi, Bob! – Thám tử trưởng gọi lớn.

– Đi với mình!

– Tại sao, Justus, đi đâu?

– Chút nữa mình nói! Nhanh lên!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN