Mặt Chó Sói
Giữa Vòng Kềm Kẹp
Đúng giờ quy định, Peter đưa chiếc VW của Bob vào một trong những bãi đậu nhỏ, rất khó phát hiện từ hướng phố. Từ bãi đậu nầy, cậu có thể dễ dàng quan sát ngôi nhà của Rodder, nó nằm ngang triền đồi phía dưới, chỉ cách đó có vài trăm mét.
Peter thọc tay vào chiếc túi du lịch để trên ghế phụ lái, trong túi có chứa chiếc điện thoại di động (của bố Peter), một chiếc túi ngủ (vì đêm nay trời có thể lạnh), bánh mì Sandwich (để chống đói) và một chai Cola lớn (dể cho tỉnh táo). Thám tử phó lục tìm bộ ống nhòm cực nhậy mà cậu chàng còn kịp lấy theo khi lượn qua nhà mình trên đường đến chỗ Rodder.
Tìm được ống nhòm, Peter rút nó ra khỏi vỏ đựng, rồi xoay cho kính cửa sổ tụt xuống. Trong ánh đèn ấm áp của buổi tối, có một con tàu nhỏ đang đung đưa theo nhịp sóng Thái Bình Dương. Peter xoay cho ống nhòm sắc nét và thấy đó chính là con tàu tốc độ nhanh mà Rodder đã thuê, nó được bỏ neo nằm cách bờ khoảng 200 mét. Vậy là cậu đã đoán đúng.
Peter xoay ống nhòm về phía nhà Rodder. Mặt Chó Sói có vẻ như đang ở nhà, ít nhất thì cũng có hai khuôn cửa sổ sáng đèn, nhưng những tấm rèm phía sau cửa sổ đều được kéo kín.
Qua điện thoại cầm tay, Peter báo cáo tình hình về cho Bob, người bây giờ đang canh chừng ở Bộ tham mưu. Thế rồi cậu bật radio lên. Phát thanh viên vừa đọc một bản tin về chuyến viếng thăm ngày mai của ngài tổng thống. Tiếp theo đó là cuộc phỏng vấn bà giám đốc nhà dưỡng lão mới. Peter theo dõi cuộc nói chuyện với sự quan tâm chừng mực, đưa tay ấn chốt cửa xuống dưới. Cuộc chờ đợi lớn lao bắt đầu.
Thời gian trôi thật chậm. Thế rồi đột nhiên, Peter nhận thấy mình vừa trôi dạt đi tới nơi khác với những suy nghĩ và tưởng tượng xa xôi. Mắt cậu trong thời gian qua chỉ toàn dõi theo những đường bay của một con chim hoặc đường chạy của những đợt sóng biển đang không ngừng từ ngoài xa dồn về khu bờ biển phía tây nước Mỹ. Cậu nghiến răng ngồi thẳng dậy, tập trung vào việc canh chừng.
Đến gần 9 giờ tối, cậu thiếp đi một chút. Khi tỉnh dậy, Peter thấy màn đêm đã phủ xuống toàn bộ khung cảnh sung quanh. Mọi vật trong ngôi nhà Rodder có vẻ không thay đổi. Peter uống một ngụm Cola, xoay tìm một chương trình thể thao trong radio và phủ chiếc túi ngủ lên hai chân mình.
Vào một lúc nào đó, khoảng 10 giờ 30, một lần nữa cậu lại ngủ mất một chút… Peter giật mình tỉnh dậy khi có người đột ngột gõ rất mạnh vào kính ôtô.
Khoảng vài giây sau cậu mới nhận ra đó là Justus, cậu chàng đang dòm vào trong qua cửa sổ.
– Trời, Thám tử trưởng, cậu làm người ta giật mình quá!
– Cậu đâu có đến đây để ngủ gật, Peter. Có chuyện gì đặc biệt không?
– Không. Chẳng có gì. Chỉ có tàu của Rodder nằm ngoài kia.
– Có thế chứ! Vậy là cậu đoán đúng!
Peter bước ra ngoài và Justus ấn chiếc xe đạp vào tay cậu.
Đúng lúc đó Thám tử phó nhận thấy một vệt tối cách đó vài mét.
– Cẩn thận, Justus, – cậu rít lên và giật bạn lùi lại.
– Bình tĩnh, Sandy đấy, – Justus nói.
– Thế sao? – Peter ngạc nhiên. Justus và cậu có vẻ như đã đổi chỗ cho nhau.
Bình thường ra Justus là kẻ canh chừng Bộ Ba và luôn nổi cơn dị ứng trước các cô bạn gái của Peter.
– Ừ, kể ra nếu có người nói chuyện thì cậu cũng khó ngủ gật hơn, – Peter nói.
– Hay là bạn đi cùng tôi về nhà bây giờ, Sandy?
Cô gái cười và dựng xe đạp của cô.
– Không, Peter. Đằng nào thì mình đạp cũng không kịp bạn.
– Vậy thì thôi, chúc may mắn! – Peter biến vào bóng tối và chiếc xe VW nhận hai vị khách mới.
Đúng 4 giờ kém 10, Bob cưỡi xe đạp tới điểm hẹn. Đêm qua cậu ngủ quá ít, nhưng chuyến đi xe đạp trong làn không khí lành lạnh sớm mai đã làm cậu tỉnh hẳn. Gần tới nơi, cậu gắng đi thật nhẹ nhàng để hai người trong ôtô không nhận ra.
Sau đó, Bob dựng xe đạp. Với vẻ khoan khoái, Thám tử Thứ Ba đeo lên mặt mình chiếc mặt nạ tổng thống mà cậu vừa mua tại một cây xăng ven đường.
Cúi người xuống, cậu đi lom khom đến bên chiếc VW. Khi đền gần cánh cửa bên ghế phụ lái, cậu bất chợt dừng lại. Justus và Sandy đang cãi nhau rất hăng về bộ phim: “Tiếng Rầm Rì Nơi Sâu Thẳm”. Bob đứng thẳng lên và áp sát cái mặt deo mặt nạ của cậu vào khuôn kính cửa sổ.
– Hãy bầu tôi! – cậu gầm lên. –
Tôi là người tốt nhất!
Hiệu ứng thật mãnh liệt: Sandy biến xuống phía dưới cái túi ngủ mà cô dùng làm chăn đắp. Justus, ngược lại, giật phắt lên, làm gãy cần chiếc gương trong ôtô.
– Như thế là quá lắm! – Bob kêu lên và giật mặt nạ xuống.
– Cậu phá hoại ôtô của mình!
Justus nhìn cậu trân trân một lúc, mãi rồi Thám tử trưởng mới giận dữ mở cửa ra.
– Cậu nghĩ gì mà làm cái trò đó!, – Justus ngay lập tức chuyển sang thế tấn công.
– Đầu mình bị sưng một cục to đùng đây!
– Nó đâu phải cú sưng đầu tiên trong vụ nầy, – Bob vui vẻ đáp lại.
– Mà cậu cứ tiếp tục lơ đãng như thế thì đó cũng sẽ không phải là cục sưng cuối cùng đâu.
Phải cảm ơn trời đất đi, rất có thể thủ phạm vừa rồi là Mặt Chó Sói thật!
Sandy tới lúc đó đã ló đầu lên.
– Bob thắng 1 – 0, – cô nhận xét.
– Bọn mình nói chuyện hăng quá quên cả thời gian.
– Thôi, hai người lên đường đi, – Bob cười.
– Xe đạp mình để đằng xa kia, Justus. Chắc là không có chuyện đặc biệt gì phải không?
– Cậu cũng thấy đấy, dưới kia mọi thứ đều tối đen, – Justus nói, cậu đã nguôi cơn giận dữ.
– Mà nầy, Cola hết rồi.
– Xin cảm ơn rất nhiều về sự phục vụ tận tình chu đáo, – Bob đáp trả. – Nhưng nét mặt của hai người ban nãy cũng đủ đền bù rồi.
Justus vỗ lên vai cậu.
– Cố giữ cho tỉnh, anh bạn già.
– Dĩ nhiên rồi, mình còn phải cứu ngài tổng thống chứ!
Justus cười.
– Cả nước Mỹ trông chờ vào cậu đấy, Thám tử Thứ Ba.
– Thôi, đi về đi!
Justus và Sandy biến vào màn đêm. Bob nhìn theo họ cho tới khi những ngọn đèn hậu của hai chiếc xe đạp chìm hẳn vào bóng đêm. Thế rồi cậu xoay người trở lại, bật radio trong ôtô lên và tìm kênh mà cậu hằng nghe.
Trời đã mờ sáng một lúc lâu, trong ngôi nhà phía dưới mới bắt đầu có thay đổi. Bob suýt chút nữa thì không nhận ra: đột ngột có một ngọn đèn sáng bừng lên, Mặt Chó Sói vậy là tỉnh ngủ rồi.
Thám tử Thứ Ba tắt radio, tóm lấy cặp ống nhòm. Nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, vậy là cậu đặt ống nhòm sang bên, cầm lấy điện thoại cầm tay.
Chuông reo mãi Peter mới nhấc ống nghe. Bob báo cáo về tình hình mới nhất.
– Tốt, – Peter ngáp.
– Mình chờ ở đây cho tới khi cậu gọi lại lần nữa. Mình mệt muốn chết luôn. Và bây giờ mình phải vào phòng vệ sinh ngay.
– Ổn thôi.
– Bob nhìn về phía ngôi nhà. Rodder có vẻ như đang rất thong thả.
– Cậu nghĩ thế nào về Sandy?
– Sandy hả? Mình hầu như chưa gặp cô ấy lần nào cho tử tế, nhưng mình nghĩ cô ấy là người tốt đấy. Mặc dù…
Peter ngập ngừng.
– Mặc dù cậu hết sức bối rối vì chuyện nàng ta đã chọn Justus chứ không phải chọn cậu phải không?
– Tại sao cậu lại nảy ra cái suy nghĩ kỳ quặc như thế?
Bob cười khẽ.
– Đấy là do cái mô hình suy luận của mình, tên thật của nó là mô hình gì nhỉ?
– Mình tin rằng cậu chỉ muốn thúc cho mình tỉnh ngủ thôi, – Peter nói và cười.
– Thế nhé, hẹn gặp lại sau, anh bạn đồng nghiệp.
– Chào.
– Bob đặt điện thoại xuống và ngã người ra lưng ghế. Cậu cảm nhận rõ sự mỏi mệt đang lan dần ra trong cơ thể. Nhưng đột ngột, cánh cửa vào nhà Rodder mở ra. Một người đàn ông xuất hiện. Qua ống nhòm, Bob nhận ra gã đang đeo một chiếc mặt nạ, mọi việc vậy là bắt đầu.
Mặt Chó Sói ngồi vào ôtô. Bob đặt ống nhòm sang bên, bật máy xe. Rodder phải lái xe đi ngang qua xe cậu. Con đường nhỏ dẫn từ khu dân cư ra con phố bờ biển nằm phía trên nầy và chạy trực tiếp ngang qua trạm gác của họ.
Không bật đèn lên, Thám tử Thứ Ba quay đầu xe, lái tới phía sau một container đựng rác, phần nào che khuất được xe cậu. Vừa dừng lại, Bob đưa tay với ngay lấy điện thoại. Cậu phải báo cáo cho Peter biết. Nhưng đúng khi cậu bấm được hai chữ số đầu thì chiếc xe thẫm màu của Rodder đã theo con phố lao lên trên. Khi nó đi ngang qua, Bob thoáng nhìn thấy người cầm lái. Cậu bất giác giật mình: gã không đeo mặt nạ tổng thống, mà là mặt nạ chó sói. Cả chiếc áo khoác bằng da màu đen mà Rodder luôn mặc cũng khiến Bob phải chú ý. Cậu ném điện thoại xuống ghế phụ xe và chờ. Đúng khi Mặt Chó Sói lượn vào đường cua tiếp đó, Bob mở máy trở lại.
Rodder đi hơi nhanh. Bob bám theo nhưng vẫn giữ một khoảng cách khá xa vì không muốn để gã phát hiện ra. Con đường nhỏ nầy vẫn còn chưa có nhiều xe đi, nên bất kỳ chiếc ôtô nào cũng có thể gây chú ý. Sau một vài khúc ngoặt, Rodder đã đến con đường bờ biển và rẽ vào đó. Bob đạp xuống bàn ga, tiếng máy xe VW rồ lên. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là không để vuột mất Rodder.
Khi tới ngã tư, Bob nhìn thấy trong gương hậu một chiếc xe thứ ba, cũng đang trên đường tiến ra bãi biển. Đằng sau nó có một chiếc Chrysler màu bạc đang dần dần tiến tới.
Có gì đáng nghi đâu, Bob nghĩ thầm, có thể một người nào đó làm ca sớm.
Trên đường chính có hai xe ôtô đang lao tới từ phía trái. Bob chờ cho họ đi ngang qua rồi đánh tay lái hoà vào làn đường ven biển.
Bất chấp hai chiếc xe đằng trước mặt mình, Bob vẫn tiếp tục quan sát được chiếc ôtô của Rodder. Cả chiếc Chrysler màu bạc cũng đang đi trên đường về hướng Rocky Beach, nhưng lùi về sau một quãng. Thế rồi đột ngột. Rodder tăng tốc.
– Khốn nạn, – Bob lẩm bẩm. Thám tử Thứ ba không thể tăng tốc theo hắn, bởi hai chiếc xe đằng trứơc nhất nhất tuân theo quy định về tốc độ. Bộ máy của con rùa quá yếu, không đủ để vượt lên trên mà con đường bờ biển lại quá nhiều khúc lượn. Suy cho cùng, cậu đâu có muốn đem tính mạng của mình ra đùa giởn. Cậu nhìn vào gương hậu. Có phải cậu nhầm không, hay đúng chiếc xe màu bạc kia đang lại gần hơn?
Con đường bây giờ lượn quanh một vách đá nhô ra biển. Khi xe của Thám tử Thứ ba vượt qua khúc quanh và vào được đoạn đường thẳng sau đó thì xe của Rodder chỉ còn lại một chấm nhỏ màu đen. Nhưng bây giờ cả con đường nằm thẳng tắp và trống quang trước mặt cậu: cơ hội để vượt lên! Bob lượn xe sang làn đường ngược chiều và đạp mạnh xuống bàn gã. Con bọ rùa già nua cố gắng hết sức của nó. Chầm chậm, nó trường lên ngang hàng với chiếc xe đầu trong hai chiếc xe trước mặt Bob. Ngồi đằng sau tay lái là một phụ nữ, chị ta xoay sang nhìn Bob, lắc đầu vẻ chê trách. Cậu cười với chị. Thế rồi cậu ném ánh mắt kiểm tra vào gương và thoáng giật mình. Chiếc Chrysler màu bạc bây giờ cũng đã dạt sang làn đường đối diện nầy và bám rất sát. Nó hầu như đã chạm vào thanh giảm sóc phía sau của xe cậu! Nhanh hết sức mình, Bob vượt qua chiếc xe thứ hai rồi đưa xe lượn trở lại làn đường của mình. Vừa kịp, vì trước mặt đã thấy xó một chiếc xe tải đang lừ lừ tiến đến. Thời gian còn cho chiếc Chrysler là rất gấp. Máy xe gầm lên, cả cái ôtô nhảy lên phía trước một bước dài, chèn Thám tử Thứ Ba ra vệ đường đầy đá cuội rồi lao vọt đi.
– Thằng ngu! – Bob la lên, tuyệt vọng tìm cách tóm bắt chiếc xe đang chòng chành. Cậu nhận thấy trong xe kia có hai người đàn ông. Ít nhất thì cũng có vẻ như họ không chủ đích chèn ép cậu, mặc dù cú vượt vừa rồi là quá sỗ sàng. Bob lại nắm được quyền điều khiển chiếc xe và hướng nó quay trở lại làn đường.
Không thấy bóng dáng Rodder đâu nữa, cả chiếc Chrysler cũng đã cách phía trước một quảng xa. Giờ chỉ còn biết mong thầm là cậu sẽ gặp may mà thôi.
Sau đó một chút, khi Bob tới khu vực Rocky Beach thì đồng hồ đã chỉ 7 giờ 15 phút. Chuông điện thoại cầm tay réo lên, chắc là Peter. Bob muốn kéo máy về phía mình thì cậu đột ngột nhìn thấy chiếc Chrysler màu bạc trong một con phố hẹp. Hai người đàn ông vừa xuống xe.
Bob quyết định thật nhanh và để mặc chiếc điện thoại nằm đó, đạp mạnh bàn phanh, rẽ ngoặt vào con phố nhỏ hẹp kia. Cậu vượt qua xe màu bạc rồi lái chiếc VW vào bãi đỗ của một siêu thị nằm gần đó. Đây là nơi mẹ cậu thường xuyên đi mua hàng, nhưng may mà bà ít khi đi vào giờ nầy. Cậu nhanh lẹ đưa xe vào một chỗ còn trống, đút điện thoại vào người,cái điện thoại bây giờ lặng trở lại. Rồi cậu xuống xe. Liệu Rodder cũng ở quanh đây không? Bob đưa ánh mắt quét qua những chiếc ôtô xung quanh. Chiếc xe màu đen đỗ cách cậu hai hàng xe trong có vẻ quen quen. Bob len lách qua những chiếc xe đỗ ở đó, tiến lại gần nó, đọc bảng số. Thật sự là xe của Rodder. Nhưng trong xe không còn ai.
Bob nhìn quanh. Một người đàn ông đang vội vàng bước tới phía cửa ra vào của siêu thị. Anh ta mặc một áo khoác thẫm màu, có thể là gã. Bob bước tới.
Trong siêu thị đã tương đối đông khách. Thận trọng, Bob len lách giữa những người mua hàng và nhìn qua góc từng dãy kệ đựng đồ. Chỉ sau vài giây đồng hồ cậu đã phát hiện ra người đàn ông mặc áo khoác màu đen. Gã đang đi ngang qua những kệ đựng đồ uống, muốn bước về phía một quầy Kasse nằm đối diện với cửa ra vào của siêu thị. Để đến gần gã hơn, Bob phải đi vòng quanh một cái bàn lớn, trên bàn chồng chất những món hàng thời sự dành riêng cho cuộc viếng thăm của ngài tổng thống. Bên cạnh cờ nước Mỹ và các loại album, người ta có sắp thêm một vài cuốn sách khổ bỏ túi làm vật trang điểm. Ánh mắt Bob va phải tựa đề sách “Vụ Án Kennedy” với giá 3 dollar 99 cent. Thậm chí ở đây cũng có bày bán cả mặt nạ. Giá đã giảm hẳn. Lúc mua mặt nạ bên cây xăng, Bob còn phải trả gấp đôi giá tiền nầy. Bực bội, cậu đã muốn bước tiếp, nhưng bất chợt va phải một cô gái vừa mới cầm chiếc mặt nạ lên tay.
– Bob! Hay quá!
– Chào Mary, – Bob nói và nuốt khan.
– Em làm cái gì ở đây? Vào giờ nầy?
– Chút nữa em sẽ đến chỗ ngài tổng thống và thế là em nghĩ rằng…
Điện thoại cầm tay lại kêu lên. Bob đã muốn rút nó ra, nhưng Mary đã đặt bàn tay cô bé lên cánh tay cậu và kéo lại gần mình hơn.
– Đi, đi với em đi! Tối hôm qua bọn em còn xem truyền hình, trong đó có một bản báo cáo rất hay…
Cậu gắng giằng ra, nhưng Mary tóm chặt lấy cậu như một chuỗi cỏ may. –
Mặc kệ cái điện thoại đi, – cô nói, – không hiểu sao mà lúc nào con người ta cũng phải nhắn nhe với nhau điều nầy điều nọ…
Cái điện thoại câm bặt. Như trong một cơn sốt, Bob cân nhắc tìm mưu thoát khỏi cô em họ. Rodder chắc chắn đã cao chạy xa bay rồi.
– Em nghe nầy, – cậu nói.
– Bây gìơ anh thật sự là không có thời gian đâu. Justus và Peter đã biến mất rồi…
– Cái gì kia? biến mất hả? Em giúp anh tìm họ, anh Bob!
– Tốt hơn là để anh đi một mình. Thật đấy! Em, e hèm, em nói nhiều quá! – Bob bất chợt phun ra.
Trong một thoáng, Mary há hốc mồm, Bob ngay lập tức tận dụng giây phút đó. Trước khi cô bé kịp tỉnh lại, cậu đã lách qua hàng người đứng bên Kasse, nhào ra ngoài. Cúi người lom khom, cậu chạy giữa một vài chiếc ôtô đang đỗ ở đó rồi khuỵu gối ngồi xổm xuống đằng sau một chiếc xe địa hình. Một ánh mắt xuyên qua màng kính xe cho cậu biết rằng Mary không đuổi theo cậu, nhưng cậu cũng không nhìn thấy Rodder đâu nữa.
Thêm một lần nữa chiếc điện thoại cầm tay lại lên tiếng. Bob rút nó ra ngoài và đã muốn ấn vào nút nhận.
– Tốt hơn là để im! – một giọng sắc như dao cất lên phía trên đầu cậu. Bob cảm nhận làn kim loại lạnh lùng của một món vũ khí đang áp sát cổ mình. – Buông máy và giơ hai tay lên! – Bob tuân lệnh. Cậu không dám ngẩng đầu lên.
Tiếng chuông điện thoại cầm tay tắt ngang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!