Mặt Chó Sói
Mối Nghi Ngờ Nặng Thêm Lên
Con đường quay trở lại Bộ tham mưu dù tốn nhiều thời gian hơn chút đỉnh, nhưng cả ba đã chuẩn bị tinh thần trước. Bởi lần nầy thì Bộ Ba cưỡi trên những chiếc xe đạp của họ và chủ ý đi qua những nơi ngài tổng thống ngày mai sẽ đi qua. Đặc biệt là nhà dưỡng lão, cơ sở mà ngài tổng thống sẽ khánh thành vào buổi sáng mai, từ bây giờ nó đã trở thành đối tượng hàng đầu của các lực lượng bảo an. Tất cả những chiếc ôtô quanh đó đều phải được lái đi và toàn bộ các sọt đựng rác cũng phải được chuyển đi nơi khác. Khả năng có kẻ giấu bom trong đó là quá lớn.
Trước khi lên đường, Bộ Ba đã gọi điện cho chú thanh tra Cotta từ nhà Bob. Phát hiện của họ khiến chú thanh tra sốc thật sự. Nhất là khi chú không có lấy một điểm tựa duy nhất có thể cho biết Mặt Chó Sói là ai. Vì những nguyên nhân logic, Rodder đã được chú gạt khỏi vòng nghi vấn. Mà Justus thì cũng thận trọng, không nói cho chú Cotta nghe qua đường điện thoại mối nghi ngờ của cậu đối với nữ chuyên viên tâm lý Harding. Thay vào đó, chú Cotta cho cậu biết nhà tâm lý học đó đã đến với vị trí hiện tại bằng cách nào:
– trước đây vài tháng, cô ấy còn là một sinh viên đến chỗ tôi thực tập và tôi thấy cô ấy làm việc rất tốt. Khi có một chỗ trống ở Los Angeles và họ cồn nhân sự, tôi đã giới thiệu cô ấy với các bạn đồng nghiệp ở đó.
– Chị ấy học đại học ở đâu – Justus hỏi và ngay lập tức đưa ra câu trả lời. –
Tại Seattle?
– Làm sao mà cậu biết?
– Bí mật nghề nghiệp, – Justus nói và nhớ đến chiếc áo thun mà chuyên viên tâm lý Harding đã mặc trong lần gặp gỡ đầu tiên của hai người. Rất có thể cả cô bé Mary cũng sẽ trở thành hữu ích, suy cho cùng thì cha cô bé đang là một phó giáo sư ở trường Đại Học Tổng hợp Seattle.
Peter ngỏ ý muốn đi đường vòng ngang qua cảng, nhằm hỏi han về con tàu nhỏ đã được Rodder thuê.
– Cậu muốn tránh mặt Mary, phải không? – Justus trêu chọc, nhưng rồi bản thân cậu cũng gật đầu.
– Có thể Rodder đã chuẩn bị sẵn con tàu để chạy trốn.
Ngày mai sẽ có một nam hay một nữ tòng phạm của gã thực hiện vụ ám sát, rồi sau đó chúng bỏ trốn bằng đường biển, trong khi tất cả những con đường trên bờ đều bị chặn lại. Đúng là nên xem lại vụ nầy.
Peter chia tay với hai anh bạn và chỉ một chút sau, Justus và Bob đã vòng xe vào bãi đồ cũ.
– Bây giờ chúng ta phải cứu mạng chú Titus! – Justus nhìn quanh ra ý tìm kiếm.
– Chắc chú nổi điên lên rồi.
– Phía đằng trước kia có tiếng người, – Bob trả lời, đúng lúc chú Titus cùng Mary hiện ra từ phía sau một đống gỗ.
– Cái gì, các anh về nhanh thế? – Mary hỏi thay lời chào.
– Thế mà nhanh sao? – chú Titus lẩm bẩm. Trông mặt chú như người vừa phải khuân sắt suốt từ sáng sớm đến nay, trán nhăn tít lại trong khi mắt nhìn Justus.
– Một lần khuân hàng không đủ đâu, – chú thì thầm về phía cậu, trước khi rút nhanh về hướng nhà chính.
Justus mỉm cười và nhờ Mary gọi điện hỏi bố nàng về một cựu sinh viên có tên là Hannah Harding. Cậu thậm chí còn mời mọc cô bé sử dụng máy điện thoại trong văn phòng thám tử.
– Đằng nào thì em cũng phải nhắn tin về cho mọi người trong nhà an tâm chứ, – Justus giải thích.
– Một sai lầm thấy rõ, – Bob nói khi Mary đã khuất vào trong toa xe cắm trại.
– Chắc tới một lúc nào đó bọn mình phải cắt dây điện thoại, nếu không biên lai của nó tháng nầy sẽ nghiến bọn ta nát bấy.
– Được, – Justus nói.
– Ta để cho cô nàng nói năm phút.
Sau đó, khi chờ tới mười lăm phút đồng hồ vẫn chưa thấy Mary trở ra, Justus và Bob thận trọng bước vào Bộ tham mưu. Mary đang miêu tả thật kỹ càng với cha cô về ông anh họ Bob dễ thương, mãi một lúc sau cô mới nhận thấy hai người và thoáng ngưng một chút.
– Cho anh gửi lời hỏi thăm chú, – Bob kêu lên, làm ra vẻ chưa nghe thấy gì.
Trong thời gian đó, Justus lẻn ra phía sau một kệ sách và rút phích cắm điện thoại ra khỏi ổ vài giây đồng hồ.
Phải mãi một lúc lâu sau Mary mới nhận thấy là cuộc trò chuyện đã bị cắt ngang.
– Hallo, – cô đột ngột gào lớn vào ống nghe.
– Hallo! Kỳ thật, đường dây bị hỏng rồi!
– Đưa anh xem nào.
– Bob cầm lấy ống nghe.
– Ừ, đúng thật.
– Cậu nghiêm trang nhìn cô bé.
– Ừ thì, cũng chẳng sao, chắc em đã nói xong những chuyện quan trọng rồi phải không?
– Vâng, vâng, dĩ nhiên.
– Thế nào, em có hỏi được tin gì không? – Justus hỏi.
– Hỏi tin sao? Tại sao?
– Về chị Hannah Harding ấy?
– À ừ, đúng rồi. Chuyện nầy rất buồn cười. Chi ấy làm đồ án tốt nghiệp ở chỗ một người bạn đồng nghiệp của cha em. Bài được điểm tốt. Mà ông bạn đồng nghiệp đó, gia đình em đã đến dự tiệc vườn ở nhà ông ấy rất nhiều lần…
– Cựu sinh viên Harding, – Justus bình tĩnh nhắc.
– A, đúng rồi! – Mary nhìn Justus cười rạng rỡ.
– Các anh biết gì không? Đây mới là tin quả tạ nhé! Ngày mai là ngài tổng thống xuống đây! Nếu chuyện nầy không phải chuyện tình cờ…
Bồn chồn, Justus nhúc nhích, chuyển trọng lượng từ chân nầy sang chân khác. Bob lúc đó đã chống nạnh ngang hông và nhẫn nại lắng nghe.
– Đồ án tốt nghiệp của chị ấy viết về vụ ám sát Kennedy!
– Về vụ giết chết tổng thống? ồ, không!
– Đúng đấy!
Justus sững sờ mất một thoáng, không nói thành lời.
– Mary, em đã giúp bọn anh nhiều lắm, – cuối cùng cậu lên tiếng cảm ơn.
Mary mỉm cười.
– Tại sao các anh lại quan tâm đến chị đó?
– Ngày mai anh sẽ kể cho em nghe, – Bob nói và nhìn Justus đầy ý nghĩa.
Chính trong lúc đó, họ nghe ngoài sân vang lên tiếng bước chân.
– Chắc là Peter đấy! – Bob nhanh nhẹn nhảy ra mở cửa.
– Ô! Bạn là ai thế?
– Sandy Allen, – cô gái với mái tóc dài đen nhánh đáp lời.
– Mình muốn hỏi xem Justus có ở đây không.
– Justus, cậu có khách, – Bob nói và vừa cười vừa xoay người vào trong. –
Chắc là vì vụ bộ đồ thợ lặn mới.
– Quên cái chuyện ngớ ngẩn đó đi, Bob.
– Justus lách ngang qua người cậu. –
Chào Sandy, chờ chút, mình sẽ ra ngay.
Tới lúc đó cậu mới nhận ra vật mà cô đang cầm trong tay.
– Bạn mang cái gì tới đây thế? – cậu hỏi, giọng hoang mang hẳn.
Sandy sững sờ nhìn cậu.
– Có chuyện gì thế? Đây chỉ là mặt nạ tổng thống thôi. Hôm nay ai ở đây mà chẳng đeo nó.
– Và bạn vừa mua ư?
– Mình ấy hả? – cô gái cười.
– Không. Nó nằm trước cửa phòng các bạn đây nầy.
– Bọn mình chỉ vào trong Bộ tham mưu có vài phút thôi! Thế rồi đột ngột cái mặt nạ nó nằm ở đó! – Justus, Peter và Bob ngồi trên mấy tấm ván trượt Skateboard đã cũ trong sân của cửa hàng đồ cũ và bàn về những bước đi sắp tới.
Mary lúc đó đã được đưa về với mẹ Bob và Sandy hẹn gặp Justus vào tối hôm nay.
Kể từ buổi trưa, trời đã ấm hẳn lên, gió lạnh đã giảm bớt.
– Đúng là khí hậu tổng thống, – Bob nhân xét và nhấp nháy mắt nhìn trời.
Thế nhưng thời tiết ấm áp hơn không phải là lý do duy nhất khiến họ chọn địa điểm nầy để ngồi bàn bạc.
– Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn mình ở trong Bộ tham mưu, chắc là Rodder hoặc Harding hoặc một trong những tòng phạm của họ đã đến đây, – Justus quay trở lại với chủ đề chính.
– Bob, vậy thì cái tờ giấy được kẹp dưới cần gạt nước trên xe VW của cậu không phải chuyện tình cờ. Mặt Chó Sói biết là chúng ta đang đuổi theo gã.
– Chắc gã thậm chí còn theo dõi cả bọn mình, – Bob nói.
Justus gật đầu và nôn nóng trượt tới trượt lui trên chiếc ghế có bánh xe.
– Ít nhất thì ngồi ở đây bọn mình cũng dễ dàng nhìn thấy bất kỳ kẻ nào lại gần chúng ta.
– Cậu nhìn quanh.
– Gã có thể biết được điều gì nếu gã nghe lén bọn mình? Có thể bọn mình phải lục soát Bộ tham mưu, tìm xem có con bọ điện tử nào được gài ở đó không.
– Cũng có lý.
– Bob xoay sang phía Peter, người suốt thời gian qua chỉ ngồi im lắng nghe.
– Thế còn con tàu của Rodder thì sao?
– Đó là một con tàu tốc độ nhanh, – cậu nói.
– Gã mới đến nhận nó ở hãng cho thuê ngày hôm nay. Mình đoán gã muốn thả neo ở khoảng bờ biển dốc đứng bên cạnh nhà gã. Chuyện nầy cần phải kiểm tra thêm.
– Được.
– Kế hoạch của bọn mình ra sao, Justus? – Bob nhìn Thám tử trưởng.
– Cảnh sát không quan sát Rodder. Nhưng gã chắc chắn có liên quan với vụ nầy. Mình nghĩ cuộc viếng thăm của Peter ngày hôm qua đã chứng minh điều đó. Và nhân vật thứ hai đứng trong vòng quan sát của bọn mình rõ ràng là nữ chuyên viên tâm lý Harding. Giữa hai người nầy chằc chắn có quan hệ.
– Justus ngưng một lúc, nhưng lần nầy Peter không phản đối. Đề tài luận án tốt nghiệp của nữ chuyên viên tâm lý rõ ràng đã có sức thuyết phục của nó.
– Chắc là chị ta bị ám ảnh bởi hành động nầy qua một sự kiện đã xảy ra trong đời chị ta, – Thám tử trưởng tiếp tục bài phân tích tâm lý.
Bob không bắt vào mạch suy diễn nầy.
– Vậy là hai điểm tựa của chúng ta trong vụ nầy là Rodder và chuyên viên tâm lý Harding, – cậu kết luận.
– Ta cần phải canh chừng đặc biệt nhân vật Rodder, vì cảnh sát không để ý gã.
– Đúng thế, – Justus đồng tình.
– Chắc toàn bộ vụ nầy đã xảy ra như sau: chuyên viên tâm lý Harding thông báo cho Rodder biết từng bước phía cảnh sát.
Vì thế mà cả hai cũng tự tin rằng không một việc gì có thể đổ bể. Nhưng trong trò chơi nầy thì ẩn số chính là bọn mình. Bọn mình nằm trong vòng kiểm soát.
– Nếu đúng như thế thì tại sao chuyên viên tâm lý Harding không buộc bọn mình vào cuộc ngay từ đầu? Làm như vậy sẽ có lợi hơn cho chị ta.
– Peter phản đối.
Justus lắc đầu.
– Có lẽ chị ta đánh giá bọn mình quá thấp. Điều nầy đã xảy ra một vài lần…
– Đúng thế! – Bob nói.
– Và vì bọn mình vẫn tiếp tục xăm xoi đào bới ngay cả khi đã bị gạt ra ngoài, nên bọn chúng quay sang do thám cả bọn mình.
Justus gật đầu.
– Đúng. Ta không nên kể cho bất kỳ ai nghe về vụ canh chừng Rodder.
– Tốt nhất là chúng ta tuyên bố, Peter và mình đi vắng vài ngày, – Bob đề nghị.
– Còn Justus thì đã có hẹn với chú Cotta trong suốt thời gian ngài tổng thống ở đây.
Quả đúng thế, Justus đã thương lượng được điều đó qua cú điện thoại. Chú Cotta thậm chí còn thấy điều nầy là thích hợp, bởi chú hy vọng sẽ có thể kiểm soát được Justus trong thời gian đó.
– Mình đã yêu cầu chú Cotta không để lộ chuyện nầy ra. Ta có thể tin vào chú ấy. Vậy là bọn mình cứ khẳng định rằng tất cả bọn mình đều đi vắng. Tốt nhất là hãy nói rằng có một dấu vết nóng đã dẫn bọn mình tới San Diego và chúng ta sẽ đi canh chừng một, e hèm, một tay thuyền trưởng.
– Suy cho cùng thì cũng chẳng sai mấy, ít nhất là với yếu tố cuối cùng.
– Bob không thể nín một nụ cười.
– Cha, kể cả bọn mình cũng học được một ít qua mấy lá thư đó!
– Tốt.
– Bob gật đầu.
– Thế bao giờ thì bọn mình bắt đầu canh chừng, Justus?
– Mình nghĩ là tối nay. Ngài tổng thống sẽ đến Rocky Beach vào 10 giờ sáng mai. Nếu có kẻ lên kế hoạch chống lại ông ấy thì động tác chuẩn bị sẽ được thực hiện vào tối nay.
Thật nhanh, họ chia thời gian canh chừng làm ba ca. Peter sẽ bắt đầu canh từ buồi tối. Vào khoảng 23 giờ, Justus sẽ đến thay cậu. Và 4 giờ sáng sẽ đến lượt Bob. Justus sau đó sẽ ngủ được vài tiếng rồi đến chỗ cảnh sát như đã bàn bạc trước với chú Cotta. Vào bảy giờ sáng ngày mai, Peter sẽ lại quay trở lại chỗ Bob. Từ đó trở đi hai người sẽ cùng nhau tiếp tục công việc.
– Thế còn Sandy? – Bob hỏi.
– Cho mình xin lỗi vì câu đùa ban nãy. Về bộ đồ thợ lặn ấy mà. Mình tin là cô bạn đó rất hay đấy.
– Cố ấy hay thật.
– Justus mỉm cười với Bob.
– Mình được tự do cho tới 11 giờ tối hôm nay mà.
– Ra thế.
– Peter đứng dậy. Lưng cậu giờ đã thấy đau.
– Thế bọn mình nói gì với các bậc phụ huynh?
– Tốt nhất là các cậu cứ nói rằng các cậu ngủ ở chỗ mình, – Thám tử trưởng trả lời.
– Lúc nào cũng có một đứa bọn mình ở trong toa xe cắm trại để đón nhận tất cả các cú điện thoại.
– Thôi được, vậy thì nhao đầu vào mạo hiểm thôi, – Bob nói.
– Mình đề nghị chúng ta sử dụng xe VW của mình cho chuyến ra quân nầy. Nó không dễ gây chú ý như xe MG của Peter. Chắc đằng nào thì Mặt Chó Sói cũng biết rõ cái xe đó.
– Cậu ném chìa khoá xe về phía Peter. Thám tử phó nhẹ nhàng bắt chìa khoá bằng tay trái.
– Vâng, vâng, xin tuân lệnh thuyền trưởng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!