Mặt Chó Sói
Có Thứ Bị Mất Cắp
– Các cậu ở đâu thế? – Justus vừa kêu vừ lao xuống cầu thang, nhanh lẹ đến bất ngờ.
Bám theo cậu là Bob, người đấu tiên nghe thấy tiếng của Thám tử trưởng .
– Bọn mình phát hiện một căn phòng có treo một số bài báo về những tội phạm xảy ra ở Rocky Beach, – cậu nói trong hơi thở gấp.
– Có vài vụ của bọn mình nữa.
– Cậu nhảy hai bậc cầu thang một, rút ngắn khoảng cách đến với Thám tử Trưởng.
Nhưng Justus vẫn là người đến bậc cầu thang cuối trước Bob. Đúng khi muốn vòng quanh góc hành lang thì cậu cảm nhận một ngọn đòn. Justus xoay người về và thấy mình đã bị ngã xuống đất, trong trạng thái khá chòng chành.
– Ta vừa tóm được ai đây nhỉ? – cậu nghe thấy một giọng người cất lên.
– Ra là ngài Justus Jonas.
Justus đưa tay dụi mắt. Gặp người quen, cảnh sát viên Fritz và Fred, đang đứng sừng sững trước mặt cậu. Peter và Bob đứng sát sau lưng họ. Fred chồng nạnh, hất hàm.
– Các cậu lên trên kia làm gì? – anh ta hỏi.
– Chỗ đó có tiệc tùng gì đâu?
– Cái đó chúng tôi biết, – Justus lắp bắp.
– Ở phái sân trong, ta phải ra sân trong ngay. Có một kẻ đang trốn đi, một kẻ ăn cắp, nó đang trốn chạy, nhanh lên!
– Ăn cắp hả? Sân trong hả? Từ tầng hai đấy hả? Bây giờ nói năng cho chầm chậm tử tế, kể lần lượt từng việc một.
Viên cảnh sát thư hai gắt lời anh ta.
– Fred, có lẽ ta nên để yên cho bộ ba nầy, nếu không thì chút nữa thanh tra Cotta lại nỗi giận cho mà coi, – anh ta thận trọng đề nghị.
– Ông ấy sẽ nỗi giận nếu bọn mình không giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ở đây, – Fred trả lời.
– Nào bây giờ nói đi, mấy bạn nhỏ.
– Giọng viên cảnh sát có vẻ thân thiện hơn chút đỉnh, nhưng anh ta không lùi về lấy một centimet.
Những giây phút quý báu trôi đi. Cả ba hấp tấp nói chồng lên nhau. Cuối cùng, Justus giành quyền báo cáo và miêu tả lại một cách vắn tắt mối nghi ngờ của họ.
– Các cậu cho là Mặt Chó Sói tới đây? Được thôi, mấy bạn nhỏ, thì ta kiểm tra lại cả khu.
– Nhóm người bắt đầu chuyển động, nhưng ngay lập tức lại bị cầm chân bởi hai người đàn ông đang lăn một thùng bia rất lớn đi dọc hành lang.
– Không thể nào mà tin nổi, – Justus rên lên.
– Đây có phải là phim hài Hollywood không đấy?
Fred và Fritz gọn lẹ khiêng lẹ thùng bia vào phòng vệ sinh.
Cuối cùng, khi xuống đến được tầng dưới,họ lại gặp một khó khăn khác: cửa dẫn ra sân phía sau nhà bị khoá. Dĩ nhiên là không có chìa khoá nào được cắm phía trong ổ.
– Có cách ra sân khác không? – Justus hối hả hỏi. Nếu tiếp tục thế nầy, Mặt Chó Sói chắc chắn sẽ trốn thoát.
Fred gật đầu.
– Có cách, qua đường của xe ôtô. Nhưng muốn tới đó ta phải chạy vòng quanh cả khu nhà, mà cửa lưới sắt bên ấy cũng đang bị khoá.
– Được, – Justus nói và thì thầm về phía Peter:
– Lôi đồ chơi của cậu ra đi! –
Justus lại xoay về phía hai cảnh sát viên.
– Có lẽ các anh nên đi kiểm tra xem Mặt Chó Sói có ở ngoài đó không, và đứng canh bên cổng lưới!
Justus nói bằng giọng quyết định và chắc chắn đến mức hai cảnh sát viên gật đầu và biến đi. Peter rút từ túi quần ra chiếc túi đen nho nhỏ, thứ mà cậu luôn mang bên mình. Thật nhanh, Thám tử phó đã tìm được cái móc khoá thích hợp.
Mở của không phải chuyện khó. Cả ba lao ra sân. Nhưng ở đây không một bóng người. Chỉ có vài khuôn cửa sổ sáng ánh đèn làm cho khoảng sân mờ mờ tối.
Không nhìn thấy bóng dáng một ai. Justus cũng không phát hiện thấy chỗ ẩn nấp nào. Cả ở phía cuối con đường ra cũng rất yên tĩnh. Thám tử trưởng liếc dọc tường nhà.
– Khốn nạn! – cậu thốt lên.
Sát bên tường là một sợi dây đang được ngọn gió đu đưa nhè nhẹ. Không một dấu vết của Mặt Chó Sói.
Thất vọng, Bộ Ba quay trở lại và đi tìm thanh tra Cotta. Mặt Chó Sói lại thêm một lần nữa cho họ vào tròng: Gã ta buộc dây leo núi trên mái nhà rồi theo đó trèo lên! Còn tất cả lũ bọn họ thì lại chạy xuống khoảng sân bên dưới!
Sau một hồi, Peter phát hiện thấy chuyên viên tâm lý Harding, may mà chị nầy biết ngài thanh tra đang ở đâu. Bộ ba thám tử ngay lập tức kéo chú thanh tra sang một bên. Chỉ cần nói vài câu, chú thanh tra đã sải bước chạy cùng với họ lên tầng hai. Vừa chạy, chú vừa cất tiếng gọi viên hạ sĩ phụ trách phòng vũ khí.
Với một chiếc chìa khoá vạn năng, viên cảnh sát chỉ cần một vài giây đồng hồ đã mở ra cánh cửa dày và nặng. Anh ta đi theo thanh tra Cotta vào phòng, đưa mắt bao quát tình hình. Bộ Ba phải chờ ở phía ngoài hành lang, họ nôn nóng đi đi lại lại.
– Được rồi, các cậu vào đây, – cuối cùng chú Cotta cũng lên tiếng gọi. Tò mò, Justus, Peter và Bob bước vào kho vũ khí.
Yếu tố đầu tiên khiến họ chú ý là khung cửa sổ: một trong những cánh cửa đang dập ra dập vào theo luồng gió thổi. Kính đã bị đập vỡ, ở khoảng tường bên phải dưới cửa sổ là những mảnh kính vụn. Justus đóng cửa ra vào lại, cắt luồng gió lùa.
– Đối tượng trèo lên mái nhà bên cạnh, trèo xuống đây, đập vỡ cửa kính, thò tay vào trong và xoay vặn cửa sổ ra, đáng tiếc là cửa sổ ở tầng hai nầy không được bảo vệ chắc chắn.
– Chú Cotta phân tích tình huống một cách vắn tắt, như đang đọc vào máy ghi âm.
– Tủ đựng vũ khí bị bẻ khoá.
– Thận trọng, chú đến gần chiếc tủ, dùng bút bi đẩy cánh cửa tủ có ổ khoá đã bị phá.
– Về đồ vật trong tủ.
– chú Cotta nói.
Họ bước lại gần hơn. Trong tủ là các cây súng được xếp thẳng hàng thẳng lối. Justus đếm có năm cây súng.
– Súng trường đặc biệt? – cậu hỏi.
Chú thanh tra trầm ngâm gật đầu.
– Hiếm khi chúng tôi dùng tới chúng. Đa phần chỉ trong giờ luyện tập.
– Chú dừng một đoạn ngắn đầy ý nghĩa.
– Đây là súng dùng cho cánh bắn tỉa, – chú thêm vào.
– Thiếu một khẩu súng, thưa ngài, – viên hạ sĩ nói.
– Tôi thấy rồi , – chú Cotta lẩm bẩm.
Justus hắng giọng.
– Vậy là thêm một lần nữa, thủ phạm chỉ lấy đi những gì cần thiết nhất.
– Hay là hắn bị cậu khuấy rối giữa chừng, Justus.
– Chú Cotta bước đến bên cửâ sổ và mở toan cửa ra, tránh không chạm vào tay nắm cửa sổ.
– Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu ở đây không phải là đoạn dây lấy cắp từ cửa hàng thể thao kia ra.
– Chú Cotta nói. Rồi chú nhô hẳn người ra ngoài và nhìn dọc tường nhà lên cao.
– Thằng khốn nạn đó lại lừa ta thêm một lần nữa.
– Bọn cháu suýt tóm được nó, – Justus nói.
– Đúng.
– Chú Cotta đóng cửa sổ.
– Suyt chút nữa các cậu đã tóm được nó.
Mà ngoài ra, cái cậu bé tưởng là bị bắt cóc kia đã quay về nhà rồi. Ở trên đài họ vừa đưa tin là chàng nhóc chỉ bỏ đi bụi chút cho vui.
– Rất thích hợp.
– Justus không khỏi nén một nụ cười kiêu hãnh.
– Thủ phạm chỉ lợi dụng thông tin đó mà thôi. Gã sử dụng nó làm con mồi.
Đột ngột, Bob la lên.
– Nhìn nầy, – cậu chỉ vào một góc đằng sau cánh cửa, có một vật nằm trên nền phòng.
– Mặt nạ tổng thống Mỹ, – Peter lắp bắp.
– Đặc điểm nhận dạng của hắn.
Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai vụ ăn trộm kia là do cùng một thủ phạm gây nên. Thanh tra Cotta ra lệnh để yên mọi vật và lôi cả nhóm ra ngoài, rồi chú cho khoá cửa lại và yêu cầu cả nhóm quay trở lại căn-tin. Sau khi ra lệnh cho viên hạ sĩ chạy đi tìm Fred và Frits, hai người chắc vẫn còn đứng phía ngoài cổng, thanh tra Cotta nhào đi tìm chuyên viên tâm lý Harding cùng Scott Ambler. Một chút sau, khi quay trở lại với hai người nầy, chú Cotta cho ngưng nhạc lại. Bữa tiệc vậy là kết thúc.
Sau khi yêu cầu tất cả đợi trong căn-tin, thanh tra Cotta bước sang phòng bên cạnh, bắt đầu lần lượt hỏi cung riêng từng cảnh sát viên và từng khách dự tiệc.
Cả hai nhà tâm lý học cũng tham gia vào cuộc chuyện trò nầy. Justus là người đầu tiên được mời sang phòng bên, tiếp đó tới Peter và Bob. Nói chuyện xong, chú Cotta cho phép ba cậu về nhà.
Khi bước ra với màn tối bên ngoài, Bộ Ba gặp một cơn mưa nhẹ hạt. Cả ba đều mừng là đã đến đây bằng xe của Bob chứ không phải cưỡi ba con ngựa sắt như ngày thường. Họ sải chân chạy ra bãi đổ xe.
Đúng lúc Bob rút chìa khoá ôtô ra khỏi túi thì cậu phát hiện thấy một vật được kẹp bên dưới cần gạt kính.
– Khốn nạn, cậu kêu lên.
– Một tờ giấy phạt đây! – Bob rút tờ giấy ra và thoắt đờ người.
– Sao? Thu bằng lái hả? – Peter pha trò.
– Thôi đi nào, mở cửa ra, mình ướt hết rồi đây.
Bob lắc đầu và đưa mảnh giấy đã mềm vì nước mưa sang phía hai bạn. Đó là một tờ quảng cáo được gập làm ba, mời người ta đến dự cuộc gặp mặt cử tri của ngài tổng thống.
– Khôn nạn, – Justus lẩm bẩm và ngay lập tức đưa mắt kiểm soát những chiếc ôtô quanh đó. Không xe nào khác được kẹp một tờ quảng cáo tương tự.
– Phải, Mặt Chó Sói gửi lời chào Bộ Ba – cậu lạnh lùng kết luận.
Bob mở cả hai cửa xe ra.
– Vào trong đã, – cậu kêu lên và đưa mắt nhìn quanh, trước khi ngồi xuống bên tay lái.
– Mình đưa các cậu về nhà rồi sau đó lên giường cả lũ.
– Hay đấy! – Peter ném mình vào hàng ghế sau, Justus ngồi ghế phụ lái.
Thám tử Thứ Ba bật máy xe.
– Có phải kẻ cài tờ giây nầy muốn nhắm tới bọn mình không? – Bob mở đầu cuộc thảo luận.
– Điều đó có nghĩa là gã biết bọn mình đang quan tâm đến hắn.
Justus im lặng, đưa tay vuốt mái tóc ướt nước mưa. Peter phun ra:
– Ngớ ngẩn. Có người kẹp nó xuống dưới cần gạt nước chỉ vì con bọ dừa của cậu già nua đến như đâm vào mắt người nhìn.
– Tuy miệng nói vậy nhưng bản thân Thám tử phó cũng không tin vào lời mình.
– Ít nhất thì gã cũng thông minh, – Bob nói.
– Cái đó đúng, – Peter lại tiếp tục dòng suy nghĩ.
– Mặt Chó Sói đã ra tay hai lần. Hành động thứ hai được báo trước ở hành động thứ nhất: qua việc ăn cắp đồ leo núi. Như Justus nhận định, mấy sợi dây đó là đồ rẻ tiền, gã thích mua lúc nào cũng được. Nhưng gã lại không mua. Kết luận logic là: vụ thứ ba phải được suy ra từ vụ thứ hai!
– Vậy tì nó sẽ là một chuyện rất nguy hiểm, – Bob phỏng đoán.
– Vì lần nầy gã mang theo một khẩu súng bắn tỉa.
– Cậu ngưng xe vì đèn giao thông trước mặt vừa nhảy sang màu đỏ.
– Nhắm đúng trạm cảnh sát mà ăn trộm súng thì quả là thật táo gan.
– Cậu nhìn kính hậu, kiểm tra. Trên đường chẳng còn mấy xe đi.
– Xanh rồi , – Justus nói.
– Bob, đèn xanh rồi !
Thám tử Thứ Ba đạp xuống bàn ga.
– Sao hôm nay không thấy cậu tham gia vào những cân nhắc của bọn mình, Justus?
-Có chứ. -Justus rút hai bàn tay ra khỏi mái tóc ướt rồi chùi xuống ống quần.
– Mình cứ nghĩ, làm sao mà gã biết về bữa tiệc cảnh sát nầy. Và bằng cách nào gã biết vũ khí được cất giấu ở đâu. Chắc gã phải có thông tin nội bộ.
– Ý cậu muốn nói, gã có thể là một cảnh sát viên chăng? – Peter nói vọng lên từ ghế dưới.
– Đúng, hay là gã quen một cảnh sát viên hoặc một trong những vị khách…
– Ví dụ như ngài thị trưởng chẳng hạn, – Peter giải thích.
– Thậm chí cả ngài thị trưởng, – Justus nói.
– Ngài thị trưởng có một loạt nhân viên cũng như phụ tá, và ông ấy lên lịch làm việc với họ. Ngày mai ta sẽ cùng chú Cotta điểm lại danh sách khách mời.
Bob phanh xe lại bên một ngã tư. Cậu nhìn một lần nữa vào kính hậu. Không thấy chiếc xe nào khả nghi.
– Nếu mình không lầm thì chính chú Cotta đã nói là bọn mình bị gạt ra khỏi vụ nầy rồi mà.
– Cậu nhắc nhở.
– Nhưng đằng nào thì bọn mình cũng chính là người đã suýt tóm được thủ phạm, – Justus hãnh diện nói.
– Hay ít nhất là mình. Đúng lúc cả hai cậu đang chúi mũi vào trò đọc báo.
– Ừ đúng.
– Bob đánh tay lái rồi dừng xe.
– Đến nơi rồi , Justus. Bãi đồ cũ đây. Xuống đi.
– Tại sao cậu tắt máy? – Justus hỏi.
– Mình nghĩ là cậu đưa Peter về nhà cậu ta chứ?
Bob mở cửa bên tay lái, bước ra ngoài và gập chiếc ghế sau mà Peter thường ngồi.
– Mình phải vào Bộ tham mưu làm việc nầy chút đã. Chuyên gia thu thập thông tin của các cậu vừa nảy ra một sáng kiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!