Mặt Chó Sói
Trong Hàng Ngũ Cảnh Sát Viên
Peter và Bob sững sờ nhìn Justus.
– Sao cậu lại nói thế? Gã phải chăm lo cho đứa trẻ bị bắt cóc chứ!
– Ngớ ngẩn! Đó chỉ là trò đánh lạc hướng thôi. Gã đọc được cái tin đứa trẻ mất tích trên mặt báo. Ai ngay hôm nay chả đọc báo. Tin mình đi chứ.
– Đồ ăn.
– Bob trầm ngâm nói và gật đầu.
– Ý cậu muốn nói thế. Những món salat. Hộp lớn cho toàn gia đình, thứ mà gã mua ở siêu thị. Bánh mì trắng. Tất cả những thứ đó gã không mua cho cậu bé bị bắt cóc, mà là cho bữa tiệc tối nay.
– Chính xác, Bob!
– Ôi cha!
Peter nghi ngờ:
– Thế còn dòng chữ “cậu bé cô đơn… ”
– Mình không biết, – nói.
– Có lẽ dòng chữ nầy ám chỉ chính kẻ viết thư.
Bob thấy trong người nôn nao.
– Ta nên nói cho chú Cotta chưa?
– Sau khi đã phải chịu cái trò ồn ào sáng nay ấy hả? – Justus lắc đầu. –
Không, cảm ơn! Mình nghĩ là bọn ta sẽ tự đi nhòm ngó xung quanh một chút.
Đây mới là phỏng đoán thôi.
Bob gật đầu. Cả Peter cũng cho như vậy là hay hơn.
– Được. Mà ngoài ra, nếu là báo động giả thì ngượng lắm.
– Đúng.
– Justus kéo hai anh bạn lại sát mình.
– Chỉ có điều, không biết gã định làm gì? Ta chỉ có một số điểm tựa: Ống nhòm, dây, túi nhựa, mặt nạ, hộp đựng salat cho gia đình. Làm sao chúng ta sắp xếp được những yếu tố nầy với nhau?
Ba cậu bạn chụm đầu sát vào nhau, sát đến mức họ không còn quan tâm đến bao cảnh xung quanh.
– nầy, sao thế, dây điện thoại lại nóng rồi phải không? –
Giật mình, cả ba xoay lại. Hannah Harding đứng ngay sau họ. Nét mặt nhà tâm lý học cho biết, chí ít ra thì lúc nầy chị cũng không muốn gây sự.
– Cho tôi xin lỗi về chuyện ban sáng, Justus, – Harding nói trong sự ngạc nhiên của cả bộ ba. –
Thật ra thì các cậu là một nhóm thanh niên dễ thương.
Justus chỉ đưa ra một lời ngắn gọn.
– Vâng.
Hannah Harding chần chừ thêm một chút, rồi quyết định đi tiếp. Chúc buổi tối vui vẻ. Mở to mắt ra nhé!
– Không biết chị ấy có linh cảm thấy điều gì không? – Bob hỏi khi nữ chuyên viên tâm lý đã ra khỏi tầm nghe của họ.
Justus đưa tay cấu môi dưới.
– Mình nghĩ là không. Tại sao chị ta lại xoay sang nói năng tử tế thân thiện thế nhỉ?
– Bởi vì thật ra chị ấy là người dễ chịu, – Peter trả lời.
– Nhưng cái kiểu phách lối của cậu luôn kích cho người ta nổi nóng lên.
– Cậu thôi cái trò bảo vệ cho con quạ cái bạo chúa đó đi, – Justus giận dữ nhìn bạn.
– Mình muốn ăn! – Bob nói và quả quyết bước về phía bàn Buffet. Hai chàng kia đi theo, không nhìn nhau.
Chiếc đĩa đựng rau trộn trên tay Justus đã đầy muốn tràn ra ngoài, nhưng Thám tử trưởng vẫn thản nhiên thọc một chiếc thìa ăn súp thật to vào bát dựng mì trộn thịt.
– Sao, ra cậu vẫn chưa quên hẳn cơn đói, – Bob nhận xét và tự gắp cho mình một chút hoa quả trộn.
– Thế còn cậu, Peter?
– Mình không muốn.
– Thám tử phó chần chừ đứng cạnh hai người bạn, nhìn họ ăn uống. mặc dù không thích công nhận thành lời, nhưng Peter thấp thỏm không ít về khả năng Mặt Chó Sói tối nay sẽ ra tay. Không biết bây giờ họ cần phải chuẩn bị tư tưởng theo hướng nào?
– Hy vọng là gã đàn ông đó không giật nổ tung cả toà nhà nầy lên, – Bob nói nữa đùa nửa thật.
– Hiếm có khi nào thuận lợi như hôm nay. Tất cả các cảnh sát viên dồn tụ lại một đống. Nếu cả bọn mình cũng…
– Bob, thôi đi, – Peter nài nỉ.
– Theo mình thì chúng ta nên nói cho chị
Harding biết.
– Cậu điên hả? – Justus gầm gừ vào mặt bạn.
Sợ hãi, Thám tử phó lùi về một bước, và đột ngột thấy chân mình đang giẫm lên giày của người khác. Peter xoay lại.
– Ô, xin lỗi. A, xin lỗi ngài thị trưởng!
– Không sao, chàng trai trẻ.
– Ngài thị trưởng Rocky Beach mỉm cười và cầm đĩa đi ra hướng khác.
Justus và Bob cùng cười.
– Cậu dây bẩn lên cà vạt rồi kìa, Peter, – Thám tử
Trưởng nhắc nhở.
– Cậu đâm ra hoảng hốt từ bao giờ thế?
– Chẳng lẽ minh phải bình tĩnh mà ngồi chờ hả? – Peter hỏi, đưa khăn ăn chùi vết mỡ trên cà vạt. Nhưng vết ố chỉ lan rộng thêm ra. Giờ thì Peter thấy chán ngán thật sự.
– Theo mình thì ta nên về thôi.
– Không, bọn mình ở lại đây và xem xét, – Justus quyết định.
Bob tấn công sang món kem.
– Về chuyện nhìn ngó thì mình làm suốt nãy giờ rồi , – cậu nói.
– Nhưng ta cần phải chú ý đến điều gì? – Thám tử Thứ Ba đưa mắt quét qua căn phòng. Đa phần khách khứa ở đây là những người không quen biết. Scott Ambler vừa nhô ra từ phòng khiêu vũ rồi lại biến sang nơi khác. Không thấy bóng dáng Hannah Harding đâu. Ngài thị trưởng bây giờ đang nói chuyện với thanh tra Cotta.
– Chẳng lẽ thủ phạm đang nhắm đến người cầm đầu thành phố của chúng ta, – cậu vừa nhai vừa nói.
– Như thế thì hơi láo quá, – Justus nói.
– Nhưng phải thú nhận là mình cũng chẳng có ý nào hay hơn.
– Nhưng mà mình thì có, – Peter đột ngột nói.
– Thế nếu món mì trộn nầy được đánh thuốc độc thì sao hả? Lá thư đã nói đến món salat mà!
Mặt Justus nhợt ra.
– Mình thấy câu đùa nầy không buồn cười đâu, – cậu nói.
– Nhưng mà thích hợp, – Peter nói, lòng thầm mừng vì đã quyết định không ăn miếng nào.
– Cậu có thấy trong người khác đi chưa?
– Không, chẳng khác chút nào, – Justus nói và gắng sức lờ đi cái cảm giác ấn ấn nặng đang nổi lên trong khu dạ dày. Dĩ nhiên có thể đó là hậu quả của lon Cola ướp lạnh. Mặc dù vậy, Thám tử trưởng vẫn đặt đĩa xuống bàn. Trong mặt cậu hơi nhợt nhạt. Cả Bob cũng không chạm vào kem.
– Thật ra thì một món Salat bị đánh thuốc độc sẽ không logic, – Justus nói như thể tự trấn an mình.
– Ta làm điều gì đó đi, – Bob đề nghị.
– Hãy đi xục xạo chút. Ở yên thế nầy mình không chịu đựng được nữa.
– Được.
– Justus mừng vì cậu đã có thể nghĩ sang chuyện khác.
– Xem xét vòng ngoài bữa tiệc có lẽ là một quyết định không sai lầm.
Vừa bước khỏi cửa phòng thì có người giữ chân họ lại.
– Cha, tôi có nhìn lầm không đấy, hay đây là Bộ Ba trẻ tuổi của tôi hả?
– Thanh tra Reynold! – Justus ngạc nhiên kêu lên.
– Hay quá mà chúng cháu lại gặp chú ở đây! Cảnh về hưu của chú có vui không?
– Ô, chẳng nhàm chán đâu, tôi dùng thời gian viết lại những vụ án gay cấn mà tôi đã trãi qua.
– Chú cười.
– Một số vụ có cả các cậu tham gia đấy.
Bộ ba kiêu hãnh gật đầu.
– Thế còn các cậu, lại đang bám theo một dấu vết nóng sao?
– Có hiểu thế cũng chẳng sai, chú thanh tra, – Justus trả lời nửa úp nửa mở.
Reynold nháy mắt với họ. Bao giờ giải xong vụ nầy, các cậu nhớ kể cho tôi nghe nhé, – chú yêu cầu.
– Rất có thể tôi sẽ viết dùm câu chuyện nầy cũng nên.
– Được thế bọn cháu rất vui, chú Reynold.
Viên cựu thanh tra vỗ lên vai Justus rồi vừa mỉm cười vừa bước vào căn-tin.
Bộ Ba mỉm cười nhìn nhau. Ít nhất thì buổi tối hôm nay cũng có một cuộc gặp gỡ dễ mến. Nhưng rồi họ nhớ đến công việc và bắt đầu tìm hiểu khoảng hành lang mà sáng nay họ đã cùng chú Cotta đi qua.
Những âm bass của dàn nhạc thúc lên những chấn động trầm đục và nhịp nhàng qua những bức tường lạnh lẽo.
– Ở đây chẳng có ma nào, – Peter nói. –
Tất cả đều dồn xuống bữa tiệc dưới kia. Giá mà chúng ta nhận được một lời mách bảo…
Đa phần các cánh cửa đều khoá kín. Peter và Bob thử xoay từng nắm đấm.
Chỉ một cánh cửa chịu mở ra. Nhưng trong phòng làm việc đằng sau cánh cửa đó không có điều gì đáng chú ý.
– Nếu có ai nhìn thấy bọn mình lúc nầy, chắc anh ta nghĩ bọn mình đang âm mưu điều gì đó đen tối, – Bob phỏng đoán.
– Nếu thế, ta biết giải thích ra sao?
– Nhưng chẳng có ai thấy bọn mình hết, – Justus vững tin khẳng định.
– Tất cả đều ở trong căn-tin rồi.
– Có thể là Mặt Chó Sói chăng? – Peter nói và nhìn quanh.
– Ngớ ngẩn. Bây giờ bọn mình chia ra. Có lẽ làm như vậy mới mong tìm được chút nào chăng!
– Mình không đồng ý, – Peter trả lời.
– Chắc là hai cậu sẽ ở lại trong nầy.
Mình đã biết là trò phân công rồi sẽ dẫn đến đâu rồi.
Bob thúc vào mạn sườn bạn.
– Ý cậu muốn nói, một mình cậu mà đi ra ngoài kia là sẽ gặp khó khăn ngay lập tức?
– Đa phần như thế, – Peter đáp.
– Có vẻ như mình là một miếng nam châm, chuyên hút những khó chịu về mình.
– Chưa hẳn đâu, ngày hôm qua Justus cũng là nam châm đấy chứ.
– Cũng tới lúc phải thay đổi rồi!
Giờ thì Bộ Ba Đã đi tới cuối khoảng hành lang. Một cầu thang dẫn lên tầng hai. Họ bước theo những bậc cầu thang lên trên. Vẫn chưa gặp một ai.
– Mình thấy hơi sợ, – Peter nói khi bộ ba bước vào khoảng hành lang không ánh điện.
– Có cần phải bật đèn lên không?
– Không! Nếu Mặt Chó Sói đang lẫn quẩn quanh đây, gã sẽ ngay lập tức nhận thấy có người, – Justus trả lời và đứng lại.
– Các bạn đồng nghiệp, chúng ta sẽ chia ra. Nếu ngại thì hai cậu cừ việc đi cùng nhau và xem xét đoạn hành lang bên phải, mình nhận đoạn phía trái. Đừng lo, bọn mình vẫn nhìn thấy nhau mà.
Miễn cưỡng, Peter và Bob lên đường. Justus nhìn theo họ rồi đến bên cánh cửa thứ nhất. Cậu ấn vào tay nắm. Cửa khoá. Đột ngột, sao cậu thấy trong khu dạ dày hơi nằng nặng. Chắc là mình ăn quá nhanh thôi, cậu tự trấn an.
Lại thêm cửa phòng khoá kín nữa. Thế rồi Justus đột ngột cảm giác như quanh đó có chuyển động. Cậu dỏng tai lên, nhưng ngay lập tức phải công nhận rằng có làm thế cũng chẳng được ích gì. Những âm bass của dàn nhạc dưới kia trùm lên tất cả. Justus nhìn quanh. Peter và Bob đã ra khỏi tầm nhìn. Chia ra như vậy chưa hẳn đã là hay, Thám tử trưởng nghĩ thầm.
Dạ dày cậu bắt đấu lục bục sôi.
– Im lặng, – Justus thì thầm ra lệnh cho nó.
Kia, lại nữa rồi! Có tiếng lạch cạch sau cánh cửa! Qua tấm biển nhỏ được gắn bên cạnh, Justus biết mình đang đứng trước phòng vũ khí. Cậu cảm nhận rõ sự căng thẳng đang bốc cao trong tâm khảm. Có cái gì bí hiểm đang xảy ra ở đây.
Rõ ràng là Bộ Ba đã đánh hơi đúng hướng. Chấn chừ, cậu đặt bàn tay lên nắm đấm cửa. Lại có tiếng lệt xệt trong phòng. Thế rồi một tiếng va đập trầm đục. Thận trọng, Justus xoay nắm đấm. Thám tử trưởng hy vọng rằng vị khách trong kia đang quá bận rộn và không nghĩ đến cửa phòng. Tim đập rộn lên, cậu chàng nín thở một lúc rồi xoay người về. Peter và Bob vẫn chưa xuất hiện trở lại. Nếu mình gọi hai cậu ấy, là đồng thời đánh động cho Mặt Chó Sói biết, cậu nghĩ thầm. Nắm đấm giờ đã được xoay xuống dưới. Giờ tới bước đẩy cửa ra.
Không, như thế quá nguy hiểm!
A, mà sợ gì, Peter và Bob chắc chắn sẽ quay trở lại ngay! Thật nhẹ, Justus ấn vào cánh cửa. Nhưng cửa không mở ra. Ngạc nhiên, cậu buông nắm đấm. Cửa nầy được khoá. Vậy Mặt Chó Sói làm sao vào được trong kia? Đột ngột, không gian bên trong cánh cửa giờ sao im lặng quá. Thế rồi Justus nghe tiếng kính vỡ.
Dây leo núi, móc sắt, Justus nghĩ thầm. Chính nó! Ra lão ta trèo từ ngoải vào trong!
– Peter, Bob! – Justus gọi lớn lao về phía cầu thang.
– Lại đây, nó ở đây, Mặt Chó Sói! Nó trốn qua đường sân trong! Ta tóm lấy nó!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!