Mặt Chó Sói
Ngài Tổng Thống Bị Lật Đổ
Họ ngồi lên xe đạp. Đó là một ngày ẩm ướt, u ám, hoàn toàn quái gở đối với thời tiết Califonia thường ngập tràn ánh nắng. Nhưng khung cảnh rất hợp với không khí đang nặng trĩu của Bộ Ba .
Họ đạp xe dọc theo một trong những con phố chính và đi ngang qua một quầy bán hàng lưu động, nơi có bày bán loại mặt nạ tổng thống. Justus phanh xe lại, ngắm nghía.
– Người phát minh ra loại mặt nạ nầy chắc phải kiếm được cả một đống tiền, – Bob nói sau khi liếc qua bảng giá. Cậu cầm một chiếc lên tay, xem xét kiểm tra.
– Đắt quá! – Người bán hàng đang ngồi hút thuốc lá bên cửa một ngôi nhà cách đó vài mét bước lại gần.
– Cậu có mua không? – ông ta hỏi và thổi khói thuốc thẳng vào mặt Bob.
– Không, cảm ơn, – Bob nói.
Justus kéo cậu sang một bên:
– Nếu ngài tổng thống xuống đây, chắc chắn có đến một nửa dân Rocky Beach đeo mặt nạ nầy.
– Vậy thì bọn mình đứng trong nửa còn lại, – Bob khẳng định. Việc Peter không nói năng gì khiến cậu thấy lòng thấp thỏm. Vụ trục trặc ban nãy trong sở cảnh sát rõ là chưa được xử lý rốt ráo.
Trên đoạn đường quay trở lại Bộ tham mưu, Peter đạp xuống pê-đan mạnh đến mức Bob vất vả lắm mới theo kịp, còn Justus thì thậm chí về đến bãi đồ cũ muộn hơn hai bạn tới vài phút đồng hồ. Thay vào đó, họ gặp ngay trước toa xe cắm trại yếu tố thú vị đầu tiên trong ngày: một két Cola và ba chiếc bánh mì
Sandwich, bên trên phủ một lớp nhựa dày để tránh mưa. “Một món quyên góp nho nhỏ của cô Mathilda”, trên mảnh giấy để cạnh có ghi như vậy, “để ba ngài thám tử hồi sức và giữ vững được óc thông minh lẫn trí tưởng tượng”.
– Cô Mathilda tốt bụng quá, – Bob nói và khuân két Cola vào trong. Ở đó, họ gặp bất ngờ thứ hai.
Sáng nay, Justus quả thật đã bỏ công lùng kiếm trong bãi đồ cũ của chú
Titus. Cậu tìm thấy một bức tượng nhỏ và treo ngay lên cánh cửa, phía trên một tấm gỗ nhỏ: đó là bức tượng thạch cao của một cố tổng thống nước Mỹ. Rất thích hợp, Bob nghĩ thầm.
Peter lao vào phòng và ném mình xuống ghế bành. Dù im lặng, nhưng nét mặt Thám tử phó cũng đủ nói nhiều bằng cả một cuốn sách dày. Bob chỉ bức tượng mới bên cánh cửa và gắng đưa ra một câu pha trò, nhưng Peter không phản ứng.
Một chút sau, Justus bước vào toa xe cắm trại, đọc lướt qua mảnh giấy của cô Mathilda rồi cầm một chiếc bánh Sandwich. Cậu hoàn toàn không để ý gì đến Peter, nhưng rõ ràng là bánh Sandwich hôm nay không khiến Thám tử
Trưởng ngon như mọi khi.
Không ai nói một lời. Bob mở một chai Cola và ngã người ra lưng ghế, chờ đợi: ai sẽ là người đầu tiên hết sức chịu đựng và lên tiếng trước đây? Cậu đoán thầm người đó sẽ là Peter. Chỉ một phút sau, phỏng đoán của Bob biến thành hiện thực.
– Justus, cậu đúng là một thằng ngu, – Peter phun ra.
– Vì cậu mà bây giờ bọn mình phải ngồi ở đây, thay vì đứng giữa trưng tâm sự kiện…
– Vì mình hả? – Justus vặc lai.
– Thế hả? Chắc là cậu muốn ngồi sát bên ngọn lửa tình của cậu, tay trong tay, dịu dàng hết mực để cô nàng đừng nổ tung lên lần nữa hả?
– Im mồm đi! – Peter nhảy chồm lên.
– Cậu chỉ ghen với mình thôi. Đúng là mình thấy chị ấy rất hập dẫn, thì đã sao? Nếu cậu không ra vẻ dạy đời phách lối như thế, chắc mọi chuyện không tệ thế nầy!
– Trời ạ, Peter. Nguyên nhân không nằm ở cái thứ mà cậu gọi là trò dạy đời.
Con bò cái đó đã hất bọn ta ra ngoài vì chị ta không chịu nổi trí thông minh của bọn mình và… – Justus nhìn trân trân vào mắt Thám tử phó -… và bởi chị ta không muốn Mặt Chó Sói làm hại dì đến cậu em Peter dễ thương bé bỏng của mình.
Peter há mồm ra lấy hơi.
– Ngớ ngẩn! Cái lý lẽ cho rằng vụ án nầy quá phức tạp chẳng qua chỉ là một cái cớ được đưa ra vì chị ấy không chịu nổi trò lải nhải của cậu! Lẽ ra mình phải ngồi lại ở đó mới phải!
– Đúng, ha ha, ngồi luôn xuống cạnh chân chị ta mà làm chó cảnh!
Peter tóm lấy chiếc Pad chuột máy tính, Bob đã muốn nhảy vào giữa, nhưng quá muộn rồi. Chiếc Pad chuột liệng qua không khí và đập vào ngài tổng thống.
– Ôi trời! – Bob thì thầm.
– Ông ta rơi mất! – Với một tiếng vang trầm đục, ngài tổng thống hạ cánh xuống nền phòng. Một loạt những mảnh thạch cao nho nhỏ bắn tóe ra xung quanh.
– Có thôi đi không! – Bob gầm lên, gầm to đến mức bản thân cậu cũng ngạc nhiên.
– Thử xem các cậu vừa gây ra chuyện gì! Tốt nhất là cả hai người đi ra ngoài sân kia mà đánh nhau một trận đi! Nhưng mà đánh nhau cho tử tế! – cậu há mồm ra thở.
– Bản thân mình thì thấy cả đôi tởm đến phát nôn ra!
Justus và Peter nhìn nhau, đột ngột cả hai bật cười.
– Hùng hồn đấy, – Peter nói.
– Ai cha cha!
– Đáng nể, – Justus đáp lời.
– Thật đấy, rất ấn tượng đấy, Bob. Thế nào, Peter? Vậy là ta phải tuân lệnh thôi. Hoà bình chưa?
– Được, hoà bình!
Bob húng hắng ho, cúi xuống dùng tay gom những mảnh thạch cao lớn nhất.
– Ngài tổng thống bị lật đổ rồi , – cậu nói, – rõ ràng là một điềm xấu.
– Cha, vậy thì bọn mình cần phải xoay cho bằng được người đẹp Helena! –
Peter nhún vai.
– Có nàng rồi , ta sẽ bọc kính chống tăng bảo vệ xung quanh.
Justus vươn vai.
– Thôi được rồi , thôi được rồi , – cậu nói.
– Chút nữa mình sẽ ra bãi đồ cũ của chú Titus và xem xem có đồ gì rẻ tiền không.
Sau khi hoà bình đã được lập lại, họ cũng nhanh chóng thống nhất với nhau sẽ nhận lời mời của chú Cotta, đến dự buổi tiệc cảnh sát vào buổi tối hôm đó. Vì tất cả thế gian đều tin chắc là không có bửa tiệc nào an toàn như tiệc được tổ chức giữa trung tâm quyền lực cảnh sát Rocky Beach, nên cả ba mẹ của các cậu cũng không phản đối việc con cái mình về muộn.
– Ở đó họ cũng chẳng uống nhiều đâu, – ông bố của Bob nhận xét. Mẹ cậu thêm vào:
– Chắc cũng sẽ là bữa tiệc không dính chút thuốc phiện nào.
– Nhưng nhạc ở đấy chắc buồn muốn chết, – Bob thêm.
– Có lẽ con phải thủ thêm mấy đĩa CD mới mua.
– Nhưng làm ơn đừng chọn cái đĩa gần đây cứ lải nhải suốt ngày trong phòng con, – mẹ cậu nhắc nhở.
– Nếu không thì bựa tiệc sẽ kết thúc trước khi nó thật sự bắt đầu.
Bob nhăn mặt.
– Thời thế thay đổi rồi, mẹ ạ. Ngày xưa ông bà cũng có mấy đồng tình với sở thích âm nhạc của cha mẹ đâu.
Ông bố Bob gật đầu và choàng tay ôm lấy vợ.
– Con nó nói đúng đấy! Em có còn nhớ không, bà Andrew, ngày trước chúng mình thường…
Bob lịch sự rút lui. Hiện thời, những trò quậy phá thuở xưa của hai đấng sinh thành không phải là điều cậu quan tâm nhất. Chuyện quan trọng hơn là phải quyết định xem nên mặc gì vào buổi tối hơm nay. Người ta cần phải xuất hiện như thế nào trong một bữa tiệc cảnh sát? Cuối cùng, cậu quyết định chọn một chiếc quần jeans còn mới đi kèm với áo sơ mi. Bob cũng đã rút cả cà-vạt ra, nhưng rồi lại nhanh chóng đặt trở về chỗ cũ.
Đúng 6 giờ, cậu có mặt tại chỗ Justus. Thám tử trưởng lúc đó đang ngồi trong ngăn bếp và uống nước cam. Bob bất giác phải mỉm cười: cả Justus cũng mặc quần jeans và áo sơ mi được là thẳng tắp. Đúng lúc cô Mathilda rót nước mời Bob thì tiếng chuông lại vang lên. Người đến là Peter. Rõ ràng cậu chàng là người diện bảnh nhất trong cả ba. Peter thậm chí còn thắt cả chiếc cà vạt vải hoa vừa nổi tiếng vừa tai tiếng của mình.
– Có hơi phóng đại chút không đấy? –
Justus đón cậu ta bằng một câu hỏi và thọc ngón tay trỏ vào ngực anh chàng đỏm dáng.
Cương quyết, Peter gạt cánh tay anh bạn sang bên.
– Phải thế chứ, nếu đích thân ngài thị trưởng cũng đến dự…
Chuông điện thoại cắt ngang. Justus nhảy lên và nhấc ống nghe trước khi bà cô chàng ta kịp phản ứng.
– Cứ mỗi lần chuông reo, bao giờ Justus cũng là người nhanh nhất, – cô Mathilda nhận xét.
– Không bao giờ cô có cơ hội cả.
– Và khi hiểu ra rằng cú điện thoại không phải dành cho mình, cô Mathilda tế nhị rút lui sang phòng khách, xem ti vi với chú Titus. Peter và Bob tò mò lắng nghe cuộc trao đổi vừa mới được mở ra.
– … Ô, có thế chứ, ra bạn! Hay quá mà bạn gọi tới… – Justus đột ngột nói nhỏ lại.
– Đúng, giọng tôi bình thường lại rồi. Cảm ơn nhiều… Bạn còn nhớ ra được việc gì không? … Không à? … Ra thế… Không, tối hôm nay thì không ổn rồi …
Hừm… Đúng, có lẽ mai nhé… Lặn ư? Trời đang lạnh mà… Thế còn đợt triển lãm thì sao? Ừ … Đúng rồi … Mình cũng rất thích… Được lắm… Cảm ơn bạn đã gọi tới, chào nhé! – Justus đặt máy xuống và quay trở lại, mặt đỏ rực lên.
– Ta thử đoán xem, – Peter nói và ngã người ra lưng ghế, nháy mắt về phía Bob.
– Nào, bạn đồng nghiệp. Cậu nghĩ sao? Ta thử cái mô hình tâm lý xem sao.
Cậu chàng vừa nhắc tới gì nhỉ? Ai vừa gọi tới nhỉ?
– Ừ ừưm, cứ kết hợp những gì vừa nghe được thì chắc phải là một cô gái, –
Bob bắt đầu cười khẽ.
Peter gật đầu.
– Đúng thế, Thám tử Thứ Ba, nếu không thì Justus đời nào lại hạ giọng và ăn nói ngắn gọn dễ thương đến thế. Chắc cậu chàng ngượng với bọn mình đây.
– Cứ tiếp tục kết hợp mà suy ra, nàng chắc phải có mái tóc rất dài màu đen. –
Nụ cười của Bob nở rộng hơn.
– Đúng thế, rất nhiều triệu chứng trỏ về hướng đó, nhất là cái mặt đỏ bừng của Justus.
– Tiếp tục kết hợp, tối hôm nay nàng muốn đi chơi với Thám tử trưởng của bọn mình.
– Nụ cười của Bob đã ngoác đến tận mang tai.
– Đúng thế, nhưng mà quý ông Justus Jonas lại phải đi chơi với hai thằng bọn mình. Thật là tội nghiệp.
– Tiếp tục kết hợp thông tin, nàng Sandy rõ ràng chẳng phải chỉ muốn dạy cho chàng ta nghệ thuật lặn.
– Giờ ngậm mồm lại được rồi đấy! – Justus kêu lên, nhưng rồi bản thân cậu cũng phải bật cười.
– Đồng nghiệp gì thứ nhà các cậu! Cũng phải có lúc thả lỏng cho người ta một tí chứ!
– Đúng thế. Người được các nàng để ý đâu phải cứ mãi là mình được, – Peter tỉnh táo nhận xét.
– Bây giờ ta lên đường thôi, trước khi Justus kịp thay đổi ý định mà lăn không sủi tăm suốt buổi tối hôm nay.
Tất cả các chỗ đậu xe trước trạm cảnh sát đều đã được sữ dụng, thế là Bob thẳng tay đưa con bọ rùa VW của cậu vào nơi cấm đậu.
– Đằng nào đêm nay cũng chẳng có ai đi kiểm tra, – cậu chàng vừa bình luận vừa đưa xe về số 1 rồi tắt máy.
Justus gật đầu.
– Cậu có lý đấy. Nhưng với Mặt Chó Sói thì đây cũng là một cơ hội tốt để ra tay. Tất cả các cảnh sát viên của Rocky Beach tụ tập về đây.
Cha, thử chờ xem việc gì sẽ xảy ra.
– Mình cũng có cảm giác kỳ kỳ thế nào ấy, – Bob đồng tình.
– Nhất là khi bọn ta chưa thật sự hiểu chuyện gì ẩn đằng sau bức thư mới tới kia.
– Cậu chờ cho Peter trèo từ hàng ghế sau ra ngoài, rồi đóng cửa xe lại.
Bộ ba cùng nhau bước về phía toà nhà chính. Chưa tới nơi, họ đã nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng từ phía trong ra.
– Không đến nổi tệ, – Bob nhận xét. Bản nhạc đang thịnh hành nầy dĩ nhiên rất quen thuộc với người mê say âm nhạc như cậu.
Justus giật tay áo Bob.
– Thử nhìn bọn kia xem, – Justus nói và chỉ tay về phía trước.
– Có phải hai cái tủ đang đứng kiểm soát người ra vào không hả? – Bob trỏ về phía cửa, nơi có hai người đàn ông đang đứng thẳng như hai cây nến – Đúng thế. Đó chính là hai tay cảnh sát viên ở cửa hàng ông Laurent.
– Trông hùng hổ đấy. Không hiểu sao mà cậu vẫn còn sống nổi, – Bob nhận xét với vẻ thán phục pha lẫn chút hài hước.
– Mà nầy, Justus, cậu vẫn chưa nói cho bọn mình nghe là cậu muốn làm cái gì trong cửa hàng đó.
Justus lên giọng, sắp sửa giải thích, nhưng bộ ba lúc đó đã bước đến bên cửa.
– Xin chào, – cả hai cảnh sát viên nói đồng thanh như từ cùng một miệng, họ nhìn bộ ba với thoáng chút bối rối.
– Chào anh Frits và anh Fred, – Justus tự tin nói.
– Đây là bạn tôi. Thanh tra Cotta mời bộ ba chúng tôi.
– Dĩ nhiên, xin mời.
– Hai cảnh sát viên né sang bên, nhường đường.
Lúc nầy thì chú Cotta cũng đã tiến ra. Chú mặc quần jeans đã cũ và một áo thun đơn giản.
– Trông các cậu mới bảnh làm sao, – chú nói thay cho lời chào.
– E e hèm, bọn cháu cứ tưởng, nếu mà ngài thị trưởng tới… , – Peter lên tiếng giải thích.
– Đấy là cậu tưởng thôi, Peter, – Justus nói.
– Mình đâu có tưởng.
Chú Cotta cười.
– Bữa tiệc cảnh sát hôm nay vốn là tiệc mừng sinh nhật một bạn đồng nghiệp. Nó mang tính cá nhân nhiều hơn là công cộng. Kể cả ngài thị trưởng cũng mặc áo thun, bên ngoài khoác thêm áo len. Rocky Beach hôm nay lạnh quá. Đi nào! – Chú Cotta khoát tay mời rồi cùng bộ ba bước lên căn-tin.
Khi đã vào trong, Justus ấn vào tay chú Cotta cái bánh nướng lớn, được đựng trong một chiếc túi giấy.
– Của cô Mathilda đấy, – cậu giải thích.
– Cô cháu bảo bọn cháu không nên đến tay không.
– Thật ra thì không cần thiết đâu, – chú Cotta nói rồi ngỏ lời cảm ơn.
– Các cậu là khách mời danh dự mà.
– Chú đi chéo qua phòng căn-tin, đặt chiếc bánh lên một cái bàn lớn, trên đã để la liệt không biết bao nhiêu đồ ăn. Một cảnh sát viên bắt chuyện và cuốn chú Cotta vào cuộc trao đổi với anh ta. Cotta vẫy tay về phía bộ ba.
– Các cậu tự lấy đồ uống đi!
Cả ba người nhìn quanh. Bob thấy căn phòng được trang hoàng rất độc đáo.
Trần nhà treo lủng lẳng không biết bao nhiêu còng tay trộn lẫn với bóng bay.
Trên tường dán những chuỗi ảnh dài hàng mét về cảnh nhà tù. Những gương mặt tiêu biểu trong ảnh được rọi bằng đèn Spotlight. Chắc người ta đã sử dụng ảnh Phantom do máy tính vẽ nên. Trong đó có cả mặt Fred và Frits. Bob thúc vào sườn Peter:
– Nhìn kìa, chắc kia là chú Reynold! – Cho tới tận ngày ông về hưu, thanh tra Reynold đã trợ giúp và khích lệ không ít cho Bộ Ba trong công việc điều tra. Người lãnh nhận trách nhiệm đó bây giờ là thanh tra Cotta.
Chỉ một thoáng sau Bob cũng phát hiện thấy gương mặt chú trong chuỗi ảnh nhà tù trên tường.
Từ căn phòng bên cạnh vang ra tiếng nhạc Rock ầm ĩ. Thay cho những dạng đền tiệc đứng và sàn nhảy, ở đây người ta dùng đèn pha cảnh sát từ các xe tác chiến. Một số vị khách đã đang tự phục vụ bên một bàn Buffet để đồ ăn và đồ uống. Bob thấy cảm giác ngon miệng trong cậu tăng hẳn lên khi nhìn một viên cảnh sát cắt một miếng thật to từ chiếc bánh của cô Mathilda.
Justus cắt ngang dòng quan sát của cậu bạn.
– Ô, không! Phía sau cây cột kia là Hannah Harding! Lẽ ra mình phải bỏ các cậu mà đi tập lặn mới đúng.
– Vẻ cường điệu, cậu xoay lưng lại phía chị ta.
– Đùng hoảng hốt, cứ để chuyên gia tâm lý đó cho mình, – Peter hứa hẹn và huých vào người Justus.
– Scott Ambler cũng có mặt kia kìa.
Hai vị khách bước vào và đặt một bát Salat rau thật lớn xuống bên cạnh những đồ ăn đã có sẵn trên bàn. Đó là khoảnh bàn còn trống duy nhất, ở bên chiếc làn may đựng bánh mì trắng.
– May mà bọn mình mang bánh theo, Justus, – Bob nhận xét.
– Ở đây chẳng ai đi dự tiệc tay không.
Justus không phản ứng.
– Justus, sao thế? Cậu bị chị Harding thúc vào dạ dày rồi hả? – Bob kéo Peter lại gần.
– Nầy, thử nhìn bạn đồng nghiệp của chúng ta xem!
– Hơi nhợt nhạt đấy, đúng thế. Có lẽ chàng ta phải uống một ngụm Cola.
– Khốn nạn, chính thế! – Justus nói và đập mạnh bàn tay lên trán.
– Nầy, nghe thấy chưa? Thám tử trưởng đang khát! Đi xoay đồ uống mau, Thám tử Thứ Ba!
– Khát với đói cái gì, – Justus đáp và kéo cả hai bạn sang một góc.
– Mặt Chó Sói! Mình tin là tối nay hắn sẽ ra tay. Mà ra tay ở chính nơi đây!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!