Mặt Chó Sói - Cuộc Đấu Trí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Mặt Chó Sói


Cuộc Đấu Trí



– Tôi biết ngay mà, các cậu sẽ ngồi bàn về vụ nầy,- giọng chú thanh tra Cotta vang lên từ loa.

– Chào chú thanh tra! – Justus nói rồi nháy mắt vế phía Peter và Bob.

– Chú đoán đúng đấy, bọn cháu đang nghĩ về vụ ăn trộm kỳ quặc nọ.

– Giọng cậu nghe vẫn còn khàn, – chú Cotta nhận xét, nhưng rồi chú không nói tiếp về đề tài sức khỏe của Justus.

– Thế nào? Các cậu đã tìm hiểu được điều gì chưa? – chú hỏi.

– Còn theo cách người ta quan niệm, chú thanh tra. Bọn cháu đoán rằng tay ăn trộm đó không ăn cắp đồ để bán lấy tiền. Gã muốn thông báo một điều gì đó.

– Hannah Harding cũng đã kết luận như thế, – chú thanh tra nói.

– Dần dần thì đến chú cũng tin. Làm cách nào mà các cháu đoán ra được như vậy?

– Vâng, bởi gã đã để nguyên mà không lấy đi một số ống nhòm đắt tiến trong cửa sổ trưng bày hàng.

– Đúng, chính thế.

Justus ho. Cậu hơi bực bội một chút về chuyên viên tâm lý Harding cũng rút ra cùng kết luận những như bản thân cậu. Nhưng còn có một khía cạnh mà cậu muốn đề cập tới.

– Chú Cotta, có một chuyện cháu vẫn chưa rõ hẳn…

– Chuyện gì vậy?

– Tại sai sau khi nhận lá thư nầy, chú đã ngay lập tức bắt đầu một chuyến ra quân? Ý cháu muốn nói, những lá thư vô danh khó hiểu chắc chắn là chú thường xuyên nhận được phải không?

Chính thế, Justus. Đa phần là thư đe doạ cảnh sát chỉ chứa những đồ lảm nhảm, vớ vẩn. Nhưng lá thư nầy không xoay quanh chuyện trả thù, mà là động tác báo trước một vụ đe doạ một công dân danh tiếng. Mà ngoài ra… – chú thanh tra ở đầu bên kia có vẻ cân nhắc.

– Và ngoài ra? – Bob và Peter hỏi vọng lên từ phía sau.

Chú Cotta cười.

– Mà ngoài ra bên cạnh câu chuyện đó, kẻ gửi thư còn kèm theo một tờ giấy nữa.

– Ba người bạn trao cho nhau những cái nhìn đấy ý nghĩa.

– Trong đó gã tuyên bố sẽ ra tất cả ba vụ. Và mỗi một vụ sau, theo như lời gã viết, sẽ nặng ký hơn vụ trước, đúng thế, sẽ vang dội hơn vụ trước. Vụ cuối cùng sẽ gây chấn động thực thụ. Rồi sau đó… là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

Họ trầm ngâm im lặng. Sau đó Justus nói:

– Vậy là còn tiếp?

– Đúng thế, Justus.

Rồi sao nữa? Gã đã lên tiếng lại chưa?

– Chưa, nhưng 9 giờ sáng mai chú mới quay trở lại phòng làm việc. Tới đó ta bàn tiếp, rất có thể trong vụ nầy các cậu có thể nảy ra một ý tưởng thiên tài nào đó.

Justus nhìn Bob vá Peter, cả hai cùng gật đầu.

– Bọn cháu sẽ có mặt, chú thanh tra.

– Hay lắm. Cho tôi gửi lời chào hai anh bạn cậu.

– Cản ơn! – Justus đặt máy.

-Ai cha, – Peter nói. -Đây là lấn đấu tiên chú Cotta chính thức mời ta giúp đỡ.

– Chú ấy tôn trọng trí tưởng tượng của bọn mình, – Bob nhận định.

– Mà nầy, xin lỗi, Justus, dĩ nhiên là trí thông minh của cậu nữa.

– Các bạn, – Justus nói, – Giờ thì ta cần đến cả hai thứ ấy: trí tưởng tượng và óc thông minh. Làm sao xoay cho ra một ngụm đồ uống, mình khát muốn chết rồi đây.

Sáng hôm sau, đích thân thanh tra Cotta đón bộ ba thám tử bên cổng trạm cảnh sát. Khi họ qua tầng nhà đầu tiên, có hai người đàn ông đang khiêng một chiếc bàn từ căn-tin ra và chặn ngang đường họ. Hai người đó đặt bàn xuống, chào chú thanh tra.

– Tối hôm nay có một bữa tiệc, – Cotta giải thích.

– Căn-tin được kê dọn lại.

Họ vào phòng họp, nơi đã có chuyên viên tâm lý Harding và một người đàn ông trẻ tuổi ngồi chờ sẵn. Người đàn ông nhanh chóng đứng dậy. chào họ hết sức thân thiện. Ngay lập tức, Hannah Harding cũng bước tới.

– Đây là phụ tá của tôi, anh Scott Ambler, – cô giới thiệu.

– Nếu như ngài thanh tra gọi quân hỗ trợ thì tôi cũng làm như vậy, – chuyên viên tâm lý giải thích với một nụ cười lạnh.

Cotta chỉ vào bàn.

– Mời tất cả ngồi xuống, – chú nói.

– Tôi phải sang phòng làm việc một chút.

Justus đến bêb Scott Ambler.

– Chỗ cạnh anh còn trống chứ? – cậu hỏi. Scott Ambler khát tay mời. Ngay từ giây phút đầu tiên, Justus đã thấy viên phụ tá dễ mến hơn bà xếp của anh ta rất nhiều.

Nhưng đối với Peter thì gió thổi theo chiều ngược lại. Scott Ambler trông cũng dễ chịu đấy, Nhưng chuyên viên tâm lý Harding còn thú vị hơn nhiều.

Chắc chị ấy vào cảnh sát chưa lâu, cậu đoán. Trông trẻ hơn Ambker. Mới ra trường mà đã là chuyên viên của cảnh sát, chắc chắn Hannah phải là người tài năng thật sự. Mà lẽ ra Justus nên nói ngay từ hôm qua là chị chuyên viên tâm lý nầy xinh đẹp đến mức nào. Cậu cười thầm. Kể cũng phải thôi. Thám tử trưởng chẳng mấy khi để ý đến những chuyện như vậy. Lúc nào trong đấu ấy chỉ có công việc. Peter ngồi xuống bên Hannah Harding và nhận thấy cái liếc xéo tò mò của chị.

– Nếu được làm việc dưới quyền của chị, thi tốt nghiệp xong là em sẽ ngay lập tức xin vào phòng tâm lý, – cậu bắt chuyện, hạ khẽ giọng vì nể mặt Thám tử trưởng. Chỉ có điều cậu nói chưa đủ khẽ: một cái nhìn giận dữ từ phía Justus xuyên thẳng về phía cậu, cái nhìn đó trở nên giận dữ hơn khi nữ chuyên viên bắt vào dòng đưa đẩy của Peter:

– Chắc chắn em sẽ có cơ hội lớn đấy, – chị mỉm cười giải thích.

– Thế đấy, nhanh nhanh mà tốt nghiệp đi nhé!

Đúng lúc đó, thanh tra Cotta quay lại và đóng cửa phòng họp. Chú ngồi xuống ở một đầu bàn, vào vị trí điều khiển. Chỉ bằng vài câu ngắn ngủi, thanh tra Cotta tổng kết những sự kiện đã xảy ra. Đúng lúc chú nhấn mạnh rằng đây là thời điểm cần đến mọi sáng kiến của tất cả mọi người, và vì thế mà chú cũng đã mời Bộ Ba vào cuộc, thì cửa đột ngột mở ra. Một viên cảnh sát bước vào. – Xin lỗi, thưa ngài thanh tra.

– Ông ta trao cho chú Cotta một bì thư.

– Cái nầy nằm trong số thư đến sáng nay, thưa ngài. Lại được viết bằng bút dạ. Và thêm một lần nữa không phát hiện dấu được vân tay nào trên bì thư, chúng tôi đã kiểm tra rồi.

– Cảm ơn, Fred. Lát nữa tôi đưa phần thư sang cho cậu.

– Cotta cầm lấy bì thư, trên có hiện rõ tên của chú. Sau khi ném một cái nhìn ngại ngùng và đề phòng về phía Justus, viên cảnh sát rời phòng.

Cotta thận trọng cắt mép thư. Không ai nói lời nào. Một tờ giấy rơi ra. Cong đầu ngón tay, thanh tra Cotta giở tờ giấy ra và đặt nó lên mặt bàn. Nét mặt cực kỳ căng thẳng.

– Mời tất cả nghe, – chú nói.

– Lại thêm một câu chuyện nữa. Chầm chậm, chú đọc.

Người đàn ông xem báo. Ánh mắt anh ta va phải một tít báo im đậm. ” Một cậu bé mười hai tuổi tại Los Angeles bị bắt cóc?” – người đàn ông mỉm cười.

Một cậu bé cô đơn đằng sau cánh cửa. Người đàn ông đi xuyên qua ngôi nhà của mình, nơi anh ta đang sống cô độc. Anh ta xuống kiểm tra mọi vật trong tầng hầm. Thế rồi anh ta đi mua đồ. Anh ta mua cho mình món Salat mì, hộp lớn cho cả gia đình. Thêm vào đó hai chiếc bánh mì trắng thật dài. Hài lòng, anh ta bước lên xe ôtô và lái xe quay trở lại. Anh ta xoa tay vẻ thích thú

Mặt Chó Sói Một hồi im lặng. Tuy ngồi cạnh thanh tra Cotta, nhưng Bob hướng nhìn sang phía Justus. Nét mặt cho thấy rõ là não bộ cậu ta đang làm việc căng hết sức.

Thám tử trưởng có vẻ đã hoàn thành bản báo cáo phân tích đầu tiên, nhưng hiện thời cậu muốn để người lớn lên tiếng trước. Bob biết, chuyện nín nhịn nầy đối với Justus là vô cùng khó khăn, nhưng như vậy là khôn ngoan hơn. Cách ăn nói của Justus rất dễ khiến cậu bị người khác coi là kiêu ngạo và ông cụ non.

Bob hướng mắt sang phía Peter, tâm trí chàng ta vẫn bị hút hoàn toàn vào sự hiện diện của nữ chuyên viên tâm lý Harding. Rõ ràng là cậu chàng nầy chẳng đưa ra được lời nhận xét nào đâu. Hiện thời, Peter đang say mê ngắm bàn tay của nhà tâm lý học, bàn tay đang nghịch nghịch với chiếc vòng bạc trên cổ tay kia. Bộ não nhà tâm lỳ học rõ ràng cũng đang làm việc cật lực. Chắc là Scott Ambler cũng nhận thấy như thế. Anh ta nhìn vị sếp của mình bằng vẻ khấp khởi, chờ đợi. Bob quan sát người đàn ông nầy kỹ hơn. Cao tầm thước, ngoại hình dễ thương, chừng 30 tuổi và có một nụ cười lấy lòng người. Phải chăng anh ta đang ngưỡng mộ vị sếp của mình? Chị ấy trẻ hơn anh, thành công hơn, ngoại hình xinh đẹp, lại là người thông minh…

– Sao? – chú Cotta hỏi và lần lượt nhìn mặt từng người.

– Bắt cóc trẻ em, – Hannah Harding nói.

– Vụ án bây giờ có một tầm cỡ khác.

Gã kia có vẻ rất tự tin.

– Không, – Justus chen ngay vào.

– Gã chỉ đánh lừa thôi, chị Harding. Tôi không tin vào một vụ bắt cóc trẻ em. Đó là một khả năng mà người ta dễ nghĩ tới khi đọc đoạn văn. Nhưng đó chỉ là một ngữ cảnh giả tạo, dẫn chúng ta đi lạc hướng. Chị không thấy vậy sao? Tựa để bài báo. Một cậu bé cô đơn. Mọi vật trong tầng hầm. Tất cả đều là những từ ngữ muốn hút chúng ta đi sai hướng. Cả trong lá thư đầu, kẻ viết thư cũng ngầm muốn gợi nên một liên tưởng lạc hướng.

Buồn vui lẫn lộn, Bob theo dõi bài diễn thuyết của bạn mình. Justus quả nhanh nhậy. Nhưng cậu ta diễn đạt mới cầu kỳ làm sao. “Liên tưởng lạc hướng”. Quả là một cụm từ rắc rối. Cái nầy cũng tương tự như là suy luận sai lầm. Cậu nhìn sang phía chuyên viên tâm lý Harding. Chỉ riêng sự có mặt của Justus đã đủ khiến cho chị ta nổi nóng. Cứ nhìn nét mặt là rõ. Cậu sẽ phải can thiệp, trước khi Harding bị Justus khích cho nóng quá đà.

– Ý cậu muốn nói, gã bày trò bịp bợm, vì gã định làm một chuyện hoàn toàn khác, đúng không Justus? – Bob nhanh chóng tóm tắt lại những lời bạn mình nói. Rồi cậu xoay sang phía chú Cotta.

– Ở khu vực nầy có đứa trẻ nào bị bắt cóc không chú?

Thanh tra Cotta trầm ngâm gật đầu.

– Có thể. Từ hôm qua đã có người gọi cho cảnh sát tai Los Angeles, báo cáo có người thân mất tích. Một cậu bé 12 tuổi, con trai một nữ diễn viên. Nhưng tới nay người ta vẫn chưa biết thêm một chi tiết nào, cho biết đây là một vụ bắt cóc.

– Chú đưa tay lục lọi trong túi áo veston.

– Sáng nay tôi có đút một tấm ảnh của cậu ta…

– Lá thư nầy là một dạng thư công nhận, – Hannah Harding nói lạnh lùng, tránh nhìn Justus.

– Rất có thể gã ta đã bắt cóc cậu bé rồi bây giờ chế nhạo bọn ta. Tại sao ta lại không thể đoán theo hướng đó? – Harding cười khẩy về phía Justus.

– Ngoài ra, chẳng phải thứ gì trong lá thư thứ nhất cũng đều là giả trá đâu. Thế nào, theo cậu thì bây giờ Mặt Chó Sói đang định làm điều gì, Julius

Jonas?

Justus ngồi thẳng như cây nến. Mặt đỏ bừng lên.

– Đáng tiếc là tôi cũng chưa nghĩ ra! – cậu nói.

– Nhưng chị đã kết luận quá vội vàng, chị Harding! Mặt Chó Sói đang đùa giỡn với chúng ta! Giỡn trò mèo vờn chuột! Là nhà tâm lý học, lẽ ra chị phải nhận ngay ra chứ?

Hannah Harding bây giờ không còn kìm nén được nữa.

– Kết luận quá vội vàng hả? Cậu tưởng cậu là ai? – chị ta to tiếng.

– Nghe nầy, đồ… đồ học trò non choẹt nhà cậu, giữa hai ta ở đây thì ai là chuyên gia hả? Cậu chỉ biết ngồi ở đây và nói năng ra vẻ khôn ngoan như thể bà cậu vậy!

– Kìa, cô Harding, – chú thanh tra tìm cách xoa dịu.

– Bà tôi không nói nữa, – Justus khô khan.

– Bà tôi chết nhiều năm rồi.

Nhà tâm lý hắng giọng.

– Xin lỗi, – chị nói. Rồi chị soay sang phía Cotta.

Nhưng theo tôi, ông thanh tra, chúng ta cần phải gạt sự giúp đỡ của các cậu bé nầy sang bên. Để bảo vệ cho chính bản thân họ. Trong một vụ ăn trộm bình thường thì còn được, nhưng trong một vụ bắt cóc trẻ con…

– … một vụ bắt cóc trẻ con vẫn chưa hề được chứng minh, – Justus ngắt lời chị, nhưng Hannah Harding không để cho người ta làm mình bị phân tâm: –

Nhưng đồi với một vụ bắt cóc trẻ con thì mọi chuyện rõ ràng trở nên quá nóng!

– Để nhấn mạnh ý kiến của mình, nhà tâm lý học đập tay xuống mặt bàn. Chú

Cotta bị gây ấn tượng thấy rõ, Peter ngạc nhiên nhìn chị.

Tới đó thì viên phụ tá của Harding là Scott Ambler,người vẫn luôn im lặng và chăm chú quan sát suốt thời gian qua, bắt đầu lên tiếng.

– Kìa, cô Harding, nhưng ba cậu nhỏ nầy cũng mang lại cho chúng ta một luồng gió mát…

– Ông Ambler, – chuyên viên tâm lý cắt lời người phụ tá bằng một giọng sắc như dao.

– Tôi rất tiếc, nhưng vịêc bảo vệ trẻ em quan trọng hơn mọi thứ “luồng gió mát” của ông.

– Vâng, dĩ nhiên.

– Ambler chăm chú xăm xoi ngón tay cái trong lòng bàn tay trái của mình, né ánh mắt mọi người.

Đầy mong đợi, nhà tâm lý học nhìn thanh tra Cotta. Những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía chú.

– Vâng, e hèm, – chú chần chừ, – nếu đây quả thật là một vụ, một vụ bắt cóc, thì tôi rất tiếc, các bạn nhỏ ạ, rõ ràng là khả năng đó có thể xảy ra, không thể hoàn toàn loại trừ… thì chúng tôi quả thật không thể chịu trách nhiệm cho sự tham gia của các cậu trong vu nầy.

– Giọng nói của chú đến đây trở nên cương quyết hơn.

– Cha, tôi xin lỗi, nhưng trong điểm nầy thì đáng tiếc là tôi phải công nhận rằng chuyên viên tâm lý Harding có lý.

Hài lòng, Hannah Harding thả người xuống ghế. Justus đứng dậy.

– Đi thôi, – cậu nói.

– Chúng ta đi.

– Chờ chút đã, – chú Cotta nói.

– Các cậu đâu có cần phải vội như thế.

Peter quả thật vẫn ngồi im trên ghế, trong khi Bob đã chần chừ đứng lên.

– Đi, Peter! – Justus thúc gịuc. Miễn cưỡng, Peter đẩy ghế ra phía sau và nhỏm người dậy.

– Chúc mọi người phán đoán thành công, – Justus sắc giọng nói và rời phòng.

Hai anh bạn bước theo.

Họ đi mới được vài bước thì chú Cotta đã vội vã chạy theo.

– Các cậu đừng giận. Thật là không thể được mà. Tôi cứ tưởng cần phải đền bù lại chuyện Justus đã bị sa vào bẫy cảnh sát hôm nọ, nhưng chắc nghĩ vậy là sai lầm.

Justus bực bội xoay đi.

– Nghe nầy, – chú Cotta nói.

– Tối nay có một bữa tiệc cảnh sát, thậm chí ngài thị trưởng cũng tới đấy. Tôi mời ba cậu! Thế đã được không?

– Bọn cháu sẽ cân nhắc, – Justus nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN