Mặt Chó Sói - Những Kết Luận Sai Lầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Mặt Chó Sói


Những Kết Luận Sai Lầm



– Justus, cậu vào cửa hàng của ông Laurent để làm gì? – Bob hỏi. Cậu mở chai Cola cuối cùng, và ngồi xuống chiếc ghế bành đã cũ, thứ duy nhất làm cho Bộ tham mưu của ba thám tử có vẻ ấm cúng hơn.

Bộ tham mưu của họ là một toa xe cắm trại cũ, đã bị tháo hết bánh xe, đứng sừng sững giữa bãi đồ cũ của ông chú Titus, người đã tặng họ toa xe nầy, cho họ cơ hội xây dựng một vương quốc riêng. Bị che đậy bởi tất cả những món đồ linh tinh khác, đây là chỗ trú ẩn lý tưởng của bộ ba trước “những việc lặt vặt” mà cô Mathilda hay nhờ vả. Ngày trước, người ta chỉ vào được Bộ tham mưu qua đường ngầm, nhưng gần đây, đa phần những đồ cũ bao quanh chiếc xe đã được dọn đi, và Bộ Ba ra vào qua cửa chính, bình thường như với mọi căn nhà khác. Chỉ có điều khuôn cửa đã được Justus trang bị một ống kính quan sát.

– Mình vào cửa hiệu quần áo đó để làm gì ấy hả? – Justus đang ngồi bên máy tính, loay hoay chọn một chương trình tiết kiệm năng lượng khác cho màn hình.

– Ừ thì, – cậu bắt đầu với cái giọng vẫn còn hơi khàn, – nguyên nhân cũng chẳng có gì đặc biệt… – Tới đây, câu nói của cậu bị cắt ngang. Cánh cửa bật tung ra và Peter bước vào.

– Chào Justus! Chào Bob!, – cậu vào đề ngay.

– Hôm nay có chuyện gì thú vị đến nỗi mình phải bỏ cả buổi tập bơi hả? – Cậu xoay sang phía Bob.

– Ném cho mình một chai Cola đi.

– Không được, đây là chai cuối, – Bob cười và uống nhanh một ngụm.

– Cái gì? – Peter cáu.

– Mấy ngày trước cậu nói là sẽ mua một két mới?

– Ngân quỹ của ta cạn rồi , – Bob nói.

– Giống y hệt như két Cola. Mà mình thì không muốn ăn cắp. Dù sao chăng nữa bọn mình cũng là thám tử.

– Lẽ ra cậu phải bào trước chứ… , – Peter hít hơi thành tiếng qua lỗ mũi. –

Thôi được, nếu thế… nếu thế thì ta cần gấp một vụ án mới, và lần nầy chúng ta sẽ làm một ngoại lệ, ta sẽ nhận một chút tiền công, – cậu nài nỉ, hơi có phần phóng đại.

Đã đến lúc Justus nhảy vào cuộc.

– Chính vì thế mà mình tụ tập các cậu lại đây, – cậu giải thích.

– Cậu nguôi cơn giận đi đã!

– Được rồi !, – Peter tò mò nhìn bạn, đưa tay gõ rõ vào cần cổ.

– Giọng cậu nghe lạ thế, Justus? Phải hôm qua cậu độc thoại suốt ngày ở trường không?

Justus đảo mắt lên trời, im lặng.

Bob đưa chai Cola sang cho Peter.

– Nhưng mà chỉ một ngụm thôi đấy, nghe chưa? – Mắt chăm chăm canh chừng anh bạn, miệng cậu nói tiếp.

– Đoán sai rồi!

Justus vừa bị người ta dần cho một trận ra trò! – cậu cười.

– Thử đoán xem thủ phạm là ai!

– Một trận ra trò hả? Thật không? – Peter reo lên vẻ thú vị, đưa cái chai trở lại cho Bob.

– Kể đi, Justus! Của Lys hay cô Stone?

Bực bội, Justus lại nhìn lên trần nhà. Lys là bạn gái của cậu, và cô Stone là cô giáo môn sinh vật. Cả hai người đều hết sức hiền lành, không ưa đụng độ, và nếu có đụng độ chăng nữa thì cũng chỉ bằng từ ngữ.

– Thôi cái trò ngớ ngẩn đó đi, – cậu gắt lên.

– Chuyện nầy có vui vẻ gì đâu mà đùa.

– Rồi Thám tử trưởng kể lại những sự kiện đã đổ xuống đầu cậu lúc ban chiều.

– Giọng mình nghe tệ đến mức nào thì bản thân các cậu cũng đã nghe thấy rồi đấy, – cuối cùng cậu kết luận.

– Còn đây, – cậu lật tà áo sơ mi bằng vải jeans lên, – khắp người mình chỗ nào cũng đầy vết thâm!

Bob không thèm chú ý đến những vết bầm lấy một chút xíu.

– Kỳ thật, – cậu nói.

– Vậy là có một thằng tuyên bố trước rằng nó sẽ ăn cắp, và ngu đến mức sau đó cũng ra tay thật, mặc dù cảnh sát đang chờ nó.

– Cậu gấp trán lại thành vô vàn những nếp nhăn nghĩ ngợi.

– Có lẽ chỉ tình cờ thôi, – Peter đáp. Cả cậu cũng lờ phắt đi những vết sưng bầm trên người Justus.

– Lá thư và vụ án ở cửa hàng Outdoor World không nhất thiết phải liên quan đến nhau đâu.

Justus vừa lắc đầu vừa thất vọng đút áo sơ mi trở lại quần.

– Mình không tin.

Chuyện xảy ra chính xác vào thời điểm báo trước. Trong lá thư có nhắc đến một chiếc túi ni-lông, và tay kẻ trốm đã đút chiến lợi phẩm vào một túi ni-lông.

Ngoài ra thư còn nhắc đến một cây gậy gỗ, tay kẻ trộm cũng đã dùng gậy gỗ đập vỡ kính. Hãy nhớ đến lời mách bảo về chuyến bay sang London của ngài tổng thống và cái mặt nạ mà tay kẻ trộm đeo.

Bob công nhận Thám tử trưởng có lý.

– Rõ là cái con người đó đã chủ ý để cảnh sát tạo nên môt mối quan hệ giữa vụ ăn cắp và lá thư.

Dĩ nhiên! – mặt Justus sáng ngời lên.

– Còn hơn thế nữa. Các câu hãy nghĩ đến những gì mà nữ nhân chứng đã nói: tay kẻ trộm đã xoay người lại, rồi nhìn trân trân vào mặt cô ấy. Chắc kẻ kia không làm điều đó vì sợ khán giả, mà nó chủ tâm muốn cho ai đó nhớ đến chiếc mặt nạ.

– Cha, – Bob nói.

Peter vẫn chưa tin hẳn.

– Nhưng bày ra mọi chuyện đó để làm gì? Một thằng điên sao? Một kẻ khùng muốn chứng minh cho cảnh sát biết là nó thông minh hơn cảnh sát?

– Có thể. Chuyện như thế thỉnh thoảng cũng xảy ra. Dù sao thì chú Cotta sau khi nhận được lá thư kia cũng đã đưa cả chuyên viên tâm lý vào cuộc.

Peter gật đầu.

– Thế còn bây giờ? Ta cần phải giúp chú Cotta một chút chăng? – cậu chàng giả vờ giả vịt.

Justus cười. Dĩ nhiên! Giờ chú ấy không rũ được bọn mình ra nữa đâu.

Peter cầm lấy chai Cola mà Bob vừa sơ ý để xuống bên cạnh cậu.

– Nầy! –

Bob vội la lên, nhưng Peter đã uống xong ngụm cuối cùng. Hài lòng, cậu đẩy cái chai rỗng trở lại bàn máy tính.

– Thế còn nữ chuyên viên tâm lý của cảnh sát, Justus, chị ấy có xinh không?

– Harding ấy hả? – Justus chần chừ.

– Mình không mấy để ý đến khía cạnh đó.

– Đúng là Justus! – Bob chen vào, mắt nhìn trân trân cái chai rỗng.

– Chắc hai người đã sa ngay vào một cuộc chiến so tài?

Justus gật đâu.

– Đại loại như vậy. Mình tin là chị ta không mấy ưa mình.

– Cũng phải thôi, cậu là một thằng dạy đời phách lối khó ngửi! – Bob vừa nói vừa nhảy ra đằng sau chiếc ghế bành. Chiếc Pad chuột máy tính mà Justus ném thẳng tới vì vậy không động được vào người cậu nữa. Thay vào đó, có tiếng vỡ vang lên từ phía sau sập hồ sơ. Peter nhao đến kiểm tra.

– Cha, các bạn, – cậu nói.

– Thử đoán xem cái gì vừa bị hỏng?

– Ồ, không!

– Có đấy! Con gấu thuỷ tinh, Món đồ mà chú thanh tra Reynold đã tặng bọn mình khi chú ấy về hưu. Justus, cậu vừ ném trúng nó rồi!

Bob sững sờ, – Con gấu chính là thứ bọn mình muốn treo lên cửa làm vật cầu may đã từ lâu!

– Vậy thì mình phải nghĩ ra một món đồ mới thôi, – Justus nhún vai.

– Xin lỗi!

Peter cưới với cậu.

– Hay mình chọn người đẹp Helena? – cậu nhặt từ sàn phòng lên một tờ tạp chí.

– Họ đang trưng bày ở Rocky Beach! Nhìn xem, mắt người đẹp được làm bằng kim cương! – Cậu phẩy phẩy tờ tạp chí địa phương với câu chuyện trang bìa được dành cho đợt triển lãm nghệ thuật. Một nhà sản xuất giàu có của ngành điện ảnh đã ủng hộ tiền cho một viện bảo tàng tư nhân nho nhỏ tai Rocky Beach.

– Dĩ nhiên, Peter , nếu cô nàng đẹp đến thế thì bọn mình chọn cô nàng, mà là chọn cho cậu, – Bob nhận xét ngắng gọn.

– Helena là một nhân vật lịch sử từ thời cổ đại, – Justus lên giọng giảng giải.

– vậy là có phần lơi quá tuổi so với Peter. Người đẹp đã để cho chàng hoàng tử có tên là Paris bắt cóc.

– Trò bắt cóc thì Peter cũng làm được…

Justus lờ đi luận cứ của Bob.

– Mình cũng muốn đi xem cuộc triễn lãm đó.

“Đất Hylạp của người đẹp Halena”. Họ trưng bày chẳng còn lâu nữa đâu.

Nhưng chắc là hai cậu không ai muốn đi cùng?

– Cản ơn, không.

Cả Peter cũng lắc đầu.

– Vậy thì thôi. Mà nầy, lẽ ra phải có tượng anh chàng Paris nữa đấy, nhưng chàng ta đã biến mất cách đây vài năm rồi.

– Nghe đã có vẻ thú vị hơn, – Bob khô khan nhận định.

– Nhưng chưa chắc đã thú vị thật,- Peter lẩm bẩm.

– Thôi được.

– Justus Trỏ về chiếc két rỗng, đó là một hộp thiếc cũ, nơi đựng tiền của ba người.

– Dù có làm thám tử thành công suốt ba mươi năm trời thì ta cũng không đủ tiền mua một bức tượng như thế làm vật cầu may. Để mình tìm một thứ rẽ tiền hơn ở bãi đồ cũ của chú Titus vậy. Chủ đề nầy đối với cậu là kết thúc.- Quay trở lại với vụ ăn cắp, các bạn đồng nghiệp! – cậu kêu gọi.

– Có một loạt các yếu tố đáng chú ý cần phải được bàn luận!

– Bọn mình đang lắng nghe đây, – Peter nói.

– Mình lại nghĩ khác đấy nhé. Để thay đổi không khí, các cậu đừng chỉ lắng nghe mà cũng tham gia một chút đi.

– Bởi vì hôm nay cậu khàn giọng hả? – Peter nháy mắt vế phía Bob.

Cậu nầy nhảy vào nắm quyền điều khiển, trước khi hai chàng kia kịp nổ ra một vụ cải cọ mới.

– Các cậu biết ý kiến của mình rồi đấy. Một tay ăn trộm tuyên bố trước hành động của gã, rồi sau đó cũng thực hiện thật. Đó là chuyện kỳ quặc. Làm thế gã rất dễ bị tóm cổ.

– Không.

– Peter lắc đầu.

– Không đâu, nếu gã hướng cảnh sát đến một nơi rồi sau đó ra tay nơi khác. Trong thư gã đã nói dối.

– Nghĩ cho chính xác thì gã thậm chí chẳng cần nói dối? – Justus đứng dậy, cử chỉ dạo đầu cho một bài thuyết trình dài hơi. Hầu như tự động, Bob và Peter ngã người ra lưng ghế.

– Trong thư gã viết về một cây gậy gỗ, một chiếc túi nhựa và một cửa hàng quấn áo, – Justus giảng giải.

– Suy nghĩ kỷ ra thì gã không hề nói trước là gã sẽ tấn công cửa hàng bán đố lông thú. Chú Cotta chỉ tự suy ra như vậy thôi. Lá thư đến đó là kết thúc. Người ta có thể viết tiếp giọng văn của gã như sau: “Bàn tay anh ta nắm chặt cây gậy. Nhưng ra đi ngang cửa hàng bán đồ lông thú. Chỉ còn vài mét là tới Outdoor World, cửa hàng mà anh muốn tấn công.”

Peter chặn ngang dòng suy diễn của Thám tử trưởng.

– Cô gái bán hàng xinh xinh còn làm việc ở đó không?

Justus mỉm cưới.

– Còn, – cậu đáp.

– Cô nàng nhỏ nhắn có mái tóc dài. Tên nàng là Sandy. Nhưng chắc có kể thì cậu không tin đâu, – Justus sung sướng thêm vào một nụ cười loang ra rộng ngoác.

– Cô ấy chỉ nhớ có mỗi mình thôi!

– Có lẽ vì cậu béo quá, – Peter đáp lại.

– Cái đó khiến người ta chú ý.

– Mình thích cái kiểu cách trực tiếp của cậu, Peter. Nhưng trong sự thật thì cô ấy đâu phải dạng con gái cậu mê!

– Là dạng cậu mê phải không? Mình cứ tưởng xưa nay cậu vốn ưa những nàng chân dài!

– Nầy, cặp gà trống choai! – Bob giơ cái Pad chuột mày tình lên hăm doạ. –

Quay trở lại câu chuyện của chúng ta ngay! Cậu kể đến đâu rồi nhỉ? Thủ phạm đã bỏ không viết đoạn cuối thư chỉ nhằm làm mọi chuyện phức tạp lên ư?

– Có lẽ đó là một câu đố, Peter chen vào, – như trong những vụ án trước. –

Cậu thầm nhẫm lại đoạn văn mà Justus vừa đọc.

– Nhưng đó là một câu đố kỳ cục, – cậu nói.

– Chẳng có lời giải đáp rõ ràng gì cả.

– Nó không phải là một câu đố thực thụ.

– Thám tử trưởng lại giành lấy quyền ăn nói.

– Đằng sau nó còn có chuyện khác. Lá thư có nhiệm vụ người ta đi lạc hướng. Gã muốn cảnh sát rút ra những kết luận sai lầm. Đó chính là cái bẫy đặt ra cho người nhận thư.

– Cậu ngưng lại, Sắp xếp những suy nghĩ của mình.

– Kẻ viết thư đùa giỡn với một hiện tượng vốn là đối tượng nghiên cứu của ngành tâm lý học. Người ta gọi cái đề tài đó là mô hình tư duy.Nó xoay quanh hiện tựơng là con người ta sẽ tự động xếp loại thông tin theo một số các khuôn mẫu và những mối liên quan nhất định, những thứ mà người ta quen thuộc hay mong chờ. Ngay cả khi những điều nầy chưa được chứng minh và sự thật có thể hoàn toàn khác.

– Liệu cậu có thể một lần ăn nói làm sao cho hai ông bạn không được thông minh bằng cậu hiểu được chút ít không? – Bob bực bội kêu lên.

Justus khịt mũi.

– Thế nầy nhé, thật ra thì mình cũng không phải là người ăn nói phức tạp lắm đâu! Các cậu chỉ than phiền theo thói quen thôi!

– Nhìn theo một phương diện nhất định thì cái đó là cái mô hình tư duy của bọn mình, – Peter cười.

– Cái gì? – Justus ngạc nhiên nhìn bạn.

– À ừ, đúng. Có thể. Được, vậy thì mình giải thích: “Người đàn ông cầm khẩu súng lên và đi chầm chậm về phía người phụ nữ. Hoảng hốt, chị nhìn anh.” – Justus ngưng lại một lúc.

– Thế nào, các cậu nghĩ đến chuyện gì

– Gã sẽ giết cô ấy, – Bob và Peter đồng loạt kêu lên như từ một miệng.

Justus hài lòng mỉm cười.

– Thế nếu mình kể thêm cho các cậu biết rằng người đàn ông đó là một thợ săn và ở phía ngoài nhà. Trời đang tụ bão?

Bob gật đầu.

– rõ rồi, vậy thì đó có thể là một câu chuyện hoàn toàn khác. Ví dụ như người phụ nữ nhìn kinh hoàng như thế, bởi vì chị ấy sợ anh ta sẽ lại nỗi hứng đi săn trong thời tiết như vậy. Một chuyện hoàn toàn hiền lành.

– Các cậu thấy chưa? – Justus nói.

– Các cậu đã tự động xếp một ít thông tin từ một câu chuyện vào một mối quan hệ nhất định. Lá thư của Mặt Chó Sói cũng hoạt động y hệt như vậy. Gã bỏ đi một số mối liên quan, để người đọc rút ra kết luận sai lầm.

– Về nguyên tắc nó giống với cách làm việc của thám tử, – Bob cân nhắc.

– Ở đây có một câu chuyện ngầm ẩn, nhưng chúng ta chỉ cần biết một số phấn rời rạc của nó. Ta gắng sức tìm hiểu thêm những mặt rời rạc đó nhận diện ra bức tranh toàn cảnh.

– Cậu đúng là một triết gia, – Peter ngạc nhiên.

– Một nhận xét không tồi đâu, Bob! – Justus cũng thích sự so sánh nầy.

– Chỉ có điều Mặt Chó Sói muốn dẫn chúng ta đi sai đường qua những mảnh rời rạc đó. Nhưng như thế vẫn chưa hết.

– Cậu cố tình ngưng lại một đoạn, để thu hút hoàn toàn sự chú ý của hai anh bạn.

– Mình không nghĩ là gã chỉ nhắm đến tiền.

– Vì gã đã bỏ lại những bộ ống nhòm khác? – Peter cân nhắc.

– Có hể gã có quá ít thời gian chăng Justus đứng sững lại trước mặt cậu.

– Thế sao gã lại tóm lấy những đoạn dây và những cái móc sắc chẳng mấy giá trị? Thứ đó gã có thể mua chỉ bằng một vài dollar trong bất kỳ cửa hàng thể thao nào!

Ừ, cậu đúng, thưa thám tử vĩ đại!

– Mấy bộ ống nhòm, chiếc đồng hồ thợ lặn và đặt biệt là bộ máy ngắm bắn tia hồng ngoại là những món đồ đắt tiền. Mình đã xem kỹ các biển giá.

– Justus lại cố tình nghĩ một đoạn nữa.

– Và, các bạn! Hành động nầy chuẩn bị rất tốt, gã biết đồ trưng bày sẽ được giữ ngoài cửa sổ khoảng chừng hai tuần. Trước đó chắc gã đã quan sát rất kỹ. Đây không phải chuyện tình cờ.

– Một dấu hiệu, – Bob nói.

– Gã muốn để lại một dấu hiệu. Có một ý nghĩa nào đó.

– Mình cũng tin như vậy, chỉ có điều là ý nghĩa gì?

Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN