Mặt Chó Sói - Gã Đàn Ông Đeo Mặt Nạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Mặt Chó Sói


Gã Đàn Ông Đeo Mặt Nạ



Nối chân nhau, Cotta, Harding và Justus lao qua gian bán quần áo. Ông Laurent vừa đặt lên bàn một chiếc khăn quàng cổ, nhưng nữ khách hàng chẳng hề chú ý. Mốm há hốc, người đàn bà dán mắt vào cảnh tượng kỳ quái đang nổ bung ra trước mắt mình.

– Frits , Fred, – thanh tra Cotta gọi và thoáng liếc về phía dãy áo bành tô.

– Chúng tôi phải ra ngoài. Các anh cứ ở lại đây. Có thể là một trò đánh trận giả nhằm gậy lạc hướng!

Justus là người cuối cùng lao tới cửa. Cậu chỉ còn kịp nhận thấy ánh mắt bối rối của ông Laurent, rồi ngay sau đó là nhưng bước chân hối hả trên vỉa hè.

Cách đó khoảng chừng 200 mét, gần ngã tư kế tiếp, là một cửa hàng bán trang thiết bị thể thao dã ngoại, từ bếp cắm trại cho tới đồ cho dân leo núi Himalaya.

Ngay từ xa Justus đã thấy một nhóm người đang tụm lại trước cửa sổ bày hàng và hăng hái tranh luận. Cậu nhận ra trong đó có cô gái có mái tóc đen rất dầy, vốn là nhân viên bán hàng ở đó. Anh bạn Peter và cậu trước đây một vài tuần lể đã đến đây mua cho Peter một bộ đồ lặn mới và được cô tư vấn rất nhiệt tình.

Thở hổn hển, Justus dừng lại. Mảng kính che phía ngoài cửa sổ bày hàng đã bị đập vỡ, một số đồ dùng ở đây đã bị đánh cắp.

– Tôi là thanh tra Cotta, – chú Cotta vừa tự giới thiệu xong. Rồi chú chỉ vào hai người đi cùng.

– Đây là cô Harding, cũng là người của cảnh sát, còn đây là, e hèm, cậu Jonas.

– Tôi là Joe Satpeton, chủ cửa hàng Outdoor World nầy. Còn đây là Sandy Allen, nhân viên bán hàng của tôi.

– Ông chủ hiệu rất giận dữ.

– May mà ông đến nhanh thế. Đúng là một trò khốn không thể chịu đựng nổi! Chỉ riêng việc lắp lại mảng kính nầy cũng đã tốn của tôi biết bao nhiêu tiền!

– Vụ cướp xảy ra chính xác cách đây bao lâu? – chú Cotta hỏi.

– Cách đấy vài phút thôi, khoảng gần 18 giờ. Lúc đó chúng tôi đang dọn dẹp một kệ đựng hàng trong kho. Rồi đột ngột nghe thấy một tiếng nổ và nhìn thấy kính vỡ tung toé lên. Cho tới khi chúng tôi bước qua được những hòm đựng hàng và chạy ra đến ngoài thì thủ phạm đã chạy mất bóng rồi.

– Đồ gì bị lấy cắp?

– Đó mới là chuyện đáng nói. Cách đây vài ngày tôi vừa mới đặt ra ngoài cửa sổ nầy một cặp kính nhòm đặc biệt. Giá của nó tới trên ba ngàn dollar. Giờ biến rồi!- Ông Satpeton đưa mắt nhìn lướt qua toàn bộ khuôn cửa kính trưng bày. –

Ngoài ra có vẻ như mọi thứ còn nguyên. Cửa hàng của tôi đâu có phải cửa hàng vàng bạc, ông cũng biết đấy. Bình thường ra hàng hoá của tôi không thuộc loại quá đắt, vì vậy tôi cũng không cho lắp kính bảo vệ đặc biệt hoặc làm một dàn báo động.

– Bộ đồ leo núi, – cô gái bán hàng trẻ tuổi chỉ tay vào phía trong lần kính vỡ.

– Bị mất mấy cuộn dây và móc.

– Justus nhận thấy cô ném cho cậu một cái nhìn thầm lén. Rõ là cô cũng nhận ra cậu.

Ông Satpeton gật đầu.

– Đúng vậy. Nhưng cái nầy còn chịu đựng được.

Không hiểu sao thằng kẻ trộm lại đi lấy dây, còn số kính nhòm đắt tiền hơn nhiều thì bỏ lại.

Vừa lắng nghe, Justus vừa đưa mắt quan sát toàn cảnh. “Thể thao thái cực – trèo cao – lặn sâu”, trên một tấm biển bằng bìa có đề như vậy. Thêm bốn cặp kính nhòm nữa vẫn nằm trong quầy bày hàng, bên cạnh đó là một chiếc la bàn đắt tiền, một cặp kính tia hồng ngoại để nhìn trong đêm, một chiếc đồng hồ của thợ lặn. Cậu không phát hiện ra một hòn đá lớn hoặc một vật thể cứng nào có thể được dùng để đập vỡ kính cửa sổ.

Justus hướng sự chú ý ra bao cảnh xung quanh. Rất có thể thủ phạm còn vảng vất đâu đây để quan sát tình hình, hoặc sẽ có những nhân chứng của vụ ăn trộm vừa rồi. Cậu nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng cách đó một đoạn, bên một bức tường nhà. Người đàn bà có vẻ đang phân vân đắn đo, chốc chốc bà lại nhìn sang bên nầy. Có phải bà ấy đã quan sát thấy điểu gì? Hay chỉ tò mò thôi? Ông Satpeton bây giờ cất giọng than vãn về tình trạng tài chính tồi tệ hiện thời.

– Cũng may mà chẳng bao lâu nữa sẽ đến đợt bầu tổng thống mới, – cậu nghe ông nói, – nhưng suy cho cùng thì người nầy cũng chẳng tốt hơn người trước là bao.

– Justus xoay người đi, bước về phía người phụ nữ đang tò mò nhìn cậu. Bà khoảng chừng 50 tuổi. Hai chiếc túi xách nặng trĩu đồ khiến lưng bà hơi còng xuống.

– Chào cô ạ, – cậu mỉm cười nói khi đã tới đủ gần.

– Cô đã quan sát thấy vụ vừa rồi, phải không ạ?

Người phụ nữ cầm hai túi đựng đồ chắc hơn nữa.

– Ừ thì, – bà nói.

– Cậu trông có vẻ hơi trẻ đấy. Cậu cũng là người của cảnh sát sao?

Justus cười.

– Cháu là Justus Jonas của Bộ Ba . Một văn phòng thám tử tư. Cô có thể an tâm kể cho cháu nghe những gì cô đã nhìn thấy. Bọn cháu giúp cho cảnh sát.

– Nếu thế thì… – người phụ nữ đặt túi hàng xuống.

Ngay sau đó Justus được biết là người phụ nữ nầy đã quan sát thấy vụ ăn cắp từ phía bên nầy đường.

Lúc đó bà vừa đi mua đồ về.

– Nhưng chỉ tới khi nghe tiếng động và kính vỡ ra, tôi mới nhìn kỹ hơn sang bên đó, – bà kể lại.

– Cái người đó đút cây gậy gỗ vào một chiếc túi ni lông loại lớn. Rồi gã ta thọc tay hai hay ba lần gì đó vào chỗ kính bị vỡ, lấy hàng bỏ vào túi. Lấy xong người đó chạy đi.

– Cô còn nhớ đó là loại túi gì không?

– Có đấy, để tôi nghĩ lại xem, cậu chờ chút.

– Người phụ nữ cân nhắc giây lát.

– Sax Sendler, nó chính là một chiếc túi ni lông của Sax Sendler.

Cửa hàng đĩa nhạc! – Justus rất rõ cửa hàng nầy, đó là một trong những hãng nhạc mà cậu bạn Bob thỉnh thoảng đến giúp việc để kiếm tiền tiêu vặt. Cậu mỉm cười với người phụ nữ trong vẻ thán phục.

– Cô quan sát rất tinh! Cô có nói chữ

“người đó”. Vậy chẳng lẽ cô không rõ đó là đàn ông hay đàn bà?

Người phụ nữ gật đầu.

– Đúng thế. Rất khó phân biệt. Quần áo màu đen.

Bành tô màu đen. Hơn nữa, cái người đó đeo mặt nạ.

– Mặt nạ ư?

– Đúng. Nó xoay người đi một thoáng. Chắc là để xem có khách bộ hành nào trên đường không.

– Bà ngưng một lúc, có vẻ như hình ảnh đó lại một lần nữa đang hiện ra trước mắt bà.

– Nó nhìn thẳng về phía tôi. Nhìn trân trân. Giờ nhớ lại tôi còn thấy lưng rởn lên. Thế rồi nó chạy quanh góc phố và biến mất.

– Thưa cô, đó là dạng mặt nạ gì vậy?

– Đó mới là chuyện kỳ cục. Mặt ngài tổng thống Mỹ. Cậu biết đấy, thứ mặt nạ nầy mấy ngày nay người ta bày bán khắp nơi. Có tin là ngài tổng thống sắp xuống Rocky Beach.

– Có, đúng vậy. Ngài tổng thống đang trong vòng đi vận động tranh cử và sẽ cắt băng khánh thành cho một nhà dưỡng lão ở đây.

– Justus trầm ngâm gật đầu.

– Cháu cảm ơn cô rất nhiều. những lời mách bảo của cô thật là quý báu. Cháu nghĩ cô nên trực tiếp cho chú thanh tra biết những điều đó.

Cậu xách hộ người phụ nữ hai túi đồ, cùng với bà đi sang phía chú Cotta và cô Harding. Hai người còn đang nói chuyện với ông Satpeton. Chú Cotta đã hướng được câu chuyện quay trở lại với vụ ăn cắp. Cô gái bán hàng không đứng ở đó nữa.

Justus quyết định rút lui. Chia tay với chú Cotta xong, cậu không về nhà ngay, mà bước vào cửa hàng Outdoor World. Cô gái bán hàng Sandy Allen đã lại đứng trong vị trí của cô bên cạnh những máy móc và trang thiết bị dành cho thợ lặn.

Thật là một bức tranh hài hoà, Justus nghị thầm. Cậu có thể tưởng tượng cô rất sống động trong bộ đồ thợ lặn. Cô gái cao chỉ tới cổ Justus, thân thể cũng có phần tròn trịa. Justus thầm ý thức rằng cậu đã chớm thấy mến cô. Trong lần tới trước, rõ là cậu đã để ý quá nhiều đến những chức năng của bộ đồ thợ lặn.

Cô gái giơ tay nghịch nghịch những lọn tóc dài và nhìn thẳng vào mắt cậu. –

Ta đã có lần gặp nhau rồi. Bạn đã đến đây cùng với một người bạn khác, hỏi mua máy móc đo đạc, đúng không?

– Trí nhớ bạn tốt ghê! Đúng thế, anh bạn Peter của mình rất thích lặn. Nhưng bản thân mình thì thích bơi phía trên mặt nước hơn!

– Có lẽ vì bạn chưa được ai dạy lặn một cách tử tế.

– Cô mỉm cười.

– Mình không nhớ rõ người cùng đi với bạn hôm ấy.

Justus đỏ mặt lên, bất giác nhìn quanh.

– A hèm, lúc đó bạn đang ở đâu, lúc mà mảng kính ngoài kia bị đập vỡ? – cậu đột ngột đổi đề tài.

– Ở đằng sau. Bên phía tủ có để kính thợ lặn.

– Sandy vẫn tiếp tục nghịch lọc tóc của cô.

– Mình đến đây thực tập nghề bán hàng. Cậu là người Rocky Beach sao?

– Đúng.

– Justus húng hắng ho.

– Sandy, bình thường ra bạn để những món hàng mới trong tủ trưng bày bao lâu? – cậu hỏi.

Hàng nào cũng được bày khoảng hai tuần. Chờ chút, – cô nhìn chênh chếch lên trần phòng.

– Hừưmm, mình vừa trang trí lại cửa sổ trưng bày cách đây năm ngày. Hôm đó là ngày sinh nhật của một cô bạn gái nên mình còn nhớ rõ.

– Cô lại nhìn Justus.

– Bạn nghĩ thế nào, liệu cảnh sát có tìm được thủ phạm không?

– Cảnh sát hay là … bọn mình.

– Các cậu ư? – cô gái ngạc nhiên.

– Tại sao bạn lại đi cùng với cảnh sát? Cùng lắm bạn cũng chỉ lớn hơn mình một chút thôi?

Justus hắng giọng và ngắt lời cô:

– Còn một chuyện nữa, Sandy, – cậu nói. –

Lúc đứng cùng ông sếp của bạn ở ngoài kia, bạn đã phát hiện thấy một số đồ trèo núi bị lấy cắp. Mình rất phục đấy! – cậu thấy rõ là cậu đã hút được sự chú ý của cô quay trở lại sự việc.

– Liệu bạn có thể nói cho mình nghe, cụ thể đó là những đồ vật gì không?

– Dĩ nhiên rồi. Một sợi dây dài, một bộ dây thắt ngang người, khoá hình số 8 khi trèo xuống. Dành cho môn thể thao leo núi.

– Aha.

– Justus cân nhắc thật nhanh.

– Dành cho núi cao chứ?

– Có, dùng leo núi cao cũng được, mà leo tường thẳng đứng cũng được. Nói chung là cho môn leo trèo.

– Thú vị đấy.

Sandy Allen chờ cậu hỏi nữa, nhưng Justus đã thấy hài lòng. Cậu rút ra một tấm danh thiếp của Bộ Ba .

– Mình cảm ơn bạn rất nhiều, – cậu nói, nhấn mạnh vẻ khách quan.

– Nếu bạn còn nhớ ra điều gì đó: hãy gọi cho mình theo số nầy.

– Cậu đưa cho cô tấm thiệp.

BỘ BA THÁM TỬ

Chúng tôi nhận điều tra mọi vụ

Thám tử trưởng: Justus Jonas

Thám tử phó: Peter Shaw

Tra cứu và lưu trữ: Bob Andrews

Cô gái đọc những dòng chữ trên tấm thiệp.

– Ô, thám tử, – cô ngạc nhiên. –

Anh bạn Peter của bạn cũng ở trong nhóm nầy. Bạn thậm chí còn là thám tử trưởng?

– Đúng.

– Được, mình hứa sẽ để ý. Chắc mình sẽ gọi đến.

– Bạn sống ở đây sao?

– Đúng, tôi mới chuyển đến Rocky Beach cách đây vài tháng.

– Hay qúa, đúng thế, rồi ta sẽ còn gặp nhau! – Justus rời cửa hiệu, không quên ném một cái nhìn cuối xuống lọn tóc dài của Sandy.

Phía bên ngoài, chú Cotta và chuyên viên tâm lý Harding vẫn bàn luận với ông chủ cửa hiệu và nữ nhân chứng. Justus vừa đi vừa gật đầu chào.

– Ta sẽ gọi điện cho nhau, Justus, – chú thanh tra gọi với theo.

– Tôi hy vong cậu khỏe lại thật nhanh!

– Được rồi.

– Justus bước nhanh hơn. Cậu phải kể cho Peter va Bob nghe những chuyện nầy ngay lập tức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN