Mặt Chó Sói
Lá Thư Thứ Ba
Vì hoảng hốt, đèn pin tuột ra khỏi tay Thám tử phó, rơi xuống đất, lăn xuống dưới gầm tủ Buffet. Tiếng huýt sáo tắt ngang, thay vào đó là một tiếng cười khúc khích khe khẽ, đượm vẻ ngọt ngào. Cái dáng người hung tợn kia bước đến bên ngọn đèn đứng ở góc phòng, bật công tắc. Ánh sáng tràn ngập căn phòng. Từ tiếng khúc khích dịu dàng vang lên những ngôn từ.
– Ô, một tay ăn trộm cỏn con dễ thương. Đứng lại, anh bạn.
– Rodder, chắc đó phải là Rodder thôi. Gã chầm chậm tiến về phía Peter, người bây giờ không nhúc nhích nổi vì kinh hãi.
– Im lặng, anh bạn nhỏ,nếu không thì cậu sẽ gặp chuyện khó chịu đấy.
– Gã đàn ông giơ ra một con dao.
– Anh bạn nhỏ của tôi tìm cái gì trong nầy nhỉ? – giờ gã đàn ông đã tiến đến bên Peter. Lưỡi dao lấp loá trong ánh điện.
– Quay người lại, anh bạn mến yêu. –
Chỉ sau một vài động tác, gã đã trói hai tay Peter quặt ra sau lưng.
– Cũng bày trò đánh hơi như cảnh sát, phải không?
Peter bây giờ mới nói nên lời:
– Để cho tôi được yên!, – cậu kêu lên.
– Nếu không ông sẽ phải hối hận đấy!
– Kẻ phải hối hận là cậu kia.
– Gã đàn ông cười khúc khích.
– Cha, tay kẻ trộm thân mến của tôi. Tay kẻ trộm đặc biệt của tôi.
– Với một cú đẩy bất ngờ, gã đẩy Peter ngạ xuống ghế sofa, rồi trói chân cậu lại.
– Cậu sẽ phải kể cho tôi nghe một vài chuyện đấy…
Thế nhưng ngay khi vừa siết sợi dây quanh chân Peter, gã ta chợt ngưng lại và ngẩng đầu nhìn lên. Peter cũng vậy. Vừa có một chiếc ôtô đậu lại ở con đường phía trên kia. Cửa xe sập vào.
– Mày còn nhắn gọi thêm cả đồng nghiệp đến đây hả? – gã đàn ông rít lên. Sự ngọt ngào đã biến ra khỏi giọng nói.
– Dĩ nhiên là người ta sẽ thấy thiếu tôi!, – Peter tuyệt vọng kêu, nhưng đối phương khéo léo đút một mảnh khăn vào mồm cậu, rồi kéo cậu đến cái hòm được dựng bên cạnh cửa, chỉ trong một cử chỉ gọn lẹ, gã mở nó ra, đẩy Thám tử phó vào trong.
– Đừng có động đậy! – gã ra lệnh.
– Nếu không thì chú em sẽ được làm quen với một con Chó Sói thật thụ đấy! – gã tháo mặt nạ xuống. Chỉ trong một thoáng, thám tử nhìn thấy vết sẹo của Rodder, thế rồi cửa hòm đóng lại trước mắt cậu chỉ còn bóng tối. Chỉ duy nhất một chút xíu ánh sáng lọt được vào trong qua những kẽ hở rất mỏng. Toàn thân run rẩy, Peter cân nhắc liệu những kẽ hở nầy có đủ cho không khí lọt được vào trong. Cậu đã để cho người ta đánh úp mình như một thằng ngu. Và bây giờ không một ai biết cậu đi đâu.
Qua lần gỗ, Peter nghe loáng thoáng cò ai đó đang gõ mạnh vào cửa. Rodder bước ra ngoài hành lang, đóng cửa phòng khách lại. Đầu tiên, Peter không hiểu lấy một lời trong đoạn đối thoại ngắn ngủi sau đó. Nhưng rồi những giọng người vang lên to hơn, và tim Peter bắt đầu đập nhanh lên.
– Không, ông Ambler, – Rodder bực bội kêu to.
– Tôi không muốn để ông vào nhà nữa. Cảnh sát đã đến đây hỏi mọi chuyện rồi.
– Nhưng tôi muốn hỏi ông thêm một vài câu nữa, ông Rodder! – Đúng là giọng Scott Ambler rồi, Peter khấp khởi nghĩ.
– Ta không thể nói chuyện ở ngoài nầy sao? – Rodder hỏi.
– Cơ hội đây! Peter hiểu là cậu phải gây chú ý, bằng bất kỳ cách nào. Cậu gắng sức đạp đôi chân bị trói vào thành hòm gỗ. Không cử động được nhiều, nhưng chân cậu có thể lấy đà đôi chút. Một tiếng trầm đục vang lên. Tiếp tục, Peter nghĩ, dồn hết sức đạp.
– Ông có khách trong nầy phải không, ông Rodder? – Ambler hỏi.
– Có tiếng gõ kìa.
– Chỉ là tiếng máy giặt thôi, – Rodder giải thích.
– Ông Rodder! – giọng Ambler bực bội.
– Máy giặt hả! Ông cho tôi vào ngay lập tức!
– Vâng, ông có lý, – giọng Rodder nhỏ xuống một chút.
– Tôi vừa nói đùa thôi. Thật ra tôi cũng đang định gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát? Sao lại có chuyện đó?
– Cha, – Rodder ngưng lại một lúc.
– Ông biết không, tôi vừa mới bắt quả tang một tay ăn trộm.
– Một tay ăn trộm?
– Đúng thế. Một tay ăn trộm tương đối trẻ. Đám cảnh sát nhà ông có thể đến đây đón nó đi. Mời ông vào!
Có thế chứ, sao không nói ngay từ đầu!
Peter nghe tiếng cửa vào nhà đóng lại, tiếng chân bước lại gần hơn, rồi hai người đàn ông vào phòng khách. Nắp gỗ trên đầu cậu mở ra, Peter ngẩng lên và nhìn thấy hai gương mặt, một gương mặt giận dữ và nột gương mặt ngạc nhiên.
– Tay kẻ trộm đấy, – Rodder nói.
– Ông bắt giam nó đi.
– Peter!- Ambler ngạc nhiên kêu lên.
– Ông biết gã trai nầy hả? – Rodder hỏi.
– Có chứ, cậu ta cũng điều tra cái vụ việc mà chúng tôi đã kể cho ông nghe. –
Ambler tháo dây trói cho Peter .
– Ông siết cậu ta mạnh tay quá, – anh vừa nói vừa liếc xéo về phía Rodder.
– Để thằng lỏi con không trốn được, – Rodder giải thích.
– Cũng vì thế mà tôi đã ấn nó vào cái hòm nầy.
– Tôi hiểu rồi, – Ambler lẩm bẩm rồi kéo chiếc khăn mùi xoa ra khỏi miệng Thám tử phó.
– Peter, có phải cậu đã đột nhập vào đây không?
– Đúng, cái đó thì đúng… – Peter đứng thẳng dậy và chầm chậm trèo ra khỏi hòm gỗ. Rodder cư xử rất tự nhiên, nhưng Thám tử phó tin chắc là Mặt Chó Sói vừa đưa cậu vào bẫy. Nếu không thì tạo sao gã đã đi bộ quay trở lại và đeo mặt nạ? – Khi tôi đến đây thì vào nhà không khoá.
– Dù rất khó chịu trong lòng, nhưng Peter vẫn gắng sức đưa tay sang phía Rodder. Người thông minh lúc nầy là người làm dịu tình huống.
– Ông Rodder, cho tôi xin lỗi! – Peter nghiến răng nói. Ambler quay trở lại phía Rodder .
– Tôi cũng khuyên ông đừng đâm đơn kiện, – anh nói.
– Theo cái cung cách mà ông vừa đối xử với cậu ta, Peter cũng có thể kiện ông về tôi bắt giữ trái phép và xâm phạm cơ thể người khác.
– Cái đó tôi không sợ, – Rodder nói và cười ngoác ra.
– Bên cạnh đó còn việc ông không muốn cho tôi vào nhà ngay, – Ambler giải thích.
– Đùa thôi, – Rodder trả lời.
– Tôi đùa thôi mà. Tôi biết là thằng bé nầy được các anh che chắn dữ lắm.
– Ông Rodder, chắc chắn là Peter không muốn ăn cắp gì của ông. Mà tôi cảnh cáo ông! Chúng tôi có thể gây rất nhiều khó khăn cho ông đấy!
Rodder chống hai tay lên ngang hông.
– Tôi sẽ cân nhắc lại, – gã gầm gừ.
Ambler tóm lấy cánh tay Peter và kéo cậu ra khỏi phòng.
– Đi thôi! – viên phụ tá rít lên.
– Thế còn những câu hỏi quan trọng của ông? – Rodder hỏi.
– Tôi sẽ quay lại sau, – nhà tâm lý học cảnh sát đáp lại. Anh đẩy Peter qua cửa ra vào.
– Tốt nhất là các người đừng có ló mặt lại đây lần nào nữa, – Rodder gọi với theo họ, rồi gã đập cửa lại.
Ambler đi nhanh đến mức thoạt đầu Peter không theo kịp. Im lặng, họ chạy trong bóng tối. Peter biết chắc chuyện gì sẽ xảy đến: một bài giảng giải dài hơi về nguy hiểm của những kiểu ra quân thế nầy.
Nhưng thay vào đó, Ambler chỉ nói:
– Peter, tôi không cần bình luận gì thêm.
Bản thân cậu cũng biết là mình vừa phạm sai lầm. Hôm nay cậu gặp may lắm đấy!
– Xin lỗi! – Peter nhắc lại câu đó lần thứ hai trong cùng một buổi tối.
– Và cảm ơn nhiều, – cậu nói.
– Cảm ơn vì đã cứu tôi.
– Được rồi.
Họ tiếp tục đi trong đêm. Cả hai im lặng. Ambler huýt sáo một bài hát và Peter sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Những cơn gió đẫm nước mưa thổi thẳng vào mặt cậu, và khác với cảm giác trên đoạn đường tới đây, lúc nầy Thám tử Phó thấy chúng dễ chịu biết bao.
– Cậu đã tìm ra được hiều gì chưa? – Ambler hỏi khi đã đến bên ôtô của anh.
– Đáng tiếc là chưa, gã quay trở lại quá sớm.
– Thôi, lên xe đi.
– Ambler xoay chìa khoá mở hệ thống khoá cửa trung tâm.
– Xe MG của tôi đỗ ở khu dân cư phía trên kia, – Peter nói và ngồi vào xe.
– Thật ra tôi được cứu là nhờ vào yếu tố may mắn nào vậy?
Ambler cười.
– Chuyên viên tâm lý Harding theo đuổi lý thuyết rằng Mặt Chó Sói là thủ phạm ăn theo, kẻ muốn tận dụng quá khứ của Rodder, – Scott Ambler xoay chìa khoá mở máy xe.
– Nhưng tôi không tin chắc như vậy. Và chắc là cậu cũng không, phải không?
Peter gật đầu, nhưng im lặng.
– Tối hôm nay vừa xuất hiện lá thư thứ ba của Mặt Chó Sói, – Ambler nói tiếp.
– Vì thế mà tôi muốn hỏi chuyện Rodder thêm lần nữa. Điều đặc biệt khiến tôi phải suy nghĩ là cái mặt nạ tổng thống.
– Bức thư thứ ba đã được gửi tới sao?
– Đúng thế.
Họ đi được một đoạn thì Peter nhìn thấy chiếc MG của mình.
– Xe tôi kia rồi, ông Ambler.
Chuyên viên tâm lý cảnh sát dừng bánh sát xe Peter.
Nhưng Peter vẫn ngồi yên.
– Thế trong đó nói gì? – cậu hỏi.
– Trong lá thư ấy?
Scott Ambler nhìn Thám tử phó.
– Phải hứa với tôi là kể từ giờ phút nầy các cậu sẽ tuyệt đối đứng ngoài, – viên tâm lý cảnh sát yêu cầu.
– Chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ lặp lại một chuyện ngu ngốc như đêm hôm nay, – Peter trầm ngâm giải thích.
Có vẻ như Ambler thấy thế là đã đủ.
– Được.
– Tâm lý viên thọc tay vào túi áo khoác.
– Tôi không phản đối. Đây, cho cậu bản copy nầy.
– Scott Ambler đưa mảnh giấy sang cho Peter.
– Nhưng mà nhớ đứng ngoài đấy!
Giơ hai bàn tay run rẩy, Peter đón lấy tờ giấy được gập nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!