Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá - Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá


Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 7



Chiều mấy ngày sau, Harry cùng bọn Draco đi tới bãi cỏ, chuẩn bị học một tiết môn Bay. Đây là một buổi sáng sủa có gió nhẹ thổi qua, rất thích hợp cho việc bay lượn.

Học sinh nhà Gryffindor không bao lâu cũng tới, Harry nhìn hai mươi cây chổi được xếp chỉnh tề trên đất, mơ hồ nhớ tới kiếp trước, hình như cậu và Draco xung đột với nhau lần đầu tiên chính tại tiết học Bay này.

“Chổi quét nhà trong nhà tôi còn hơn những thứ này!” Draco căm tức nói, một mặt ghét bỏ đá đá cái chổi cành lá ngang dọc tứ tung trên đất.

“Đừng có như vậy, Draco, gia tinh(1) được nuôi trong Hogwarts sẽ khóc mất,” Harry lười biếng nói, “Tớ còn chưa nói với cậu, bệnh công chúa của cậu không phải nghiêm trọng bình thường.”

“Câm miệng, đầu sẹo.”

Đầu sẹo…. Sắc mặt Harry không khỏi cứng lại một giây, mặc kệ ở nhà nào, tên khốn Malfoy này vĩnh viễn không quên chế nhạo vết sẹo của cậu.

Giáo sư Hooch(2) đã tới. Bà có một mái tóc xám ngăn nắp, đôi mắt màu vàng, sắc bén như diều hâu.

Bà thổi còi lên, lớn tiếng nói, “Mỗi người đứng bên cạnh một cái chổi bay, nhanh lên!”

Tất cả mọi người đều làm theo.

“Đưa tay phải ra, đặt phía trên cái chổi, sau đó hô, “Lên”.” Bà Hooch hô.

Nhất thời trên bãi cỏ chỉ còn mỗi một mảnh âm thanh “Lên”.

Harry nhìn quanh bốn phía, đương nhiên chổi của cậu và Draco đều ngoan cực kỳ, Blaise bên kia cũng không có vấn đề gì, nhưng chổi của Pansy chỉ bay lên được mấy tấc Anh rồi lại rớt xuống. Cô một mặt căm tức, lôi kéo tay áo Draco, nửa làm nũng nửa dò hỏi kỹ xảo.

Còn bên Gryffindor…. Được rồi, chổi của Neville vẫn thẳng băng không nhúc nhích.

Bà Hooch bắt đầu sửa lại tư thế cho từng người, sau đó, rốt cuộc cũng cho phép bọn cậu bay một lúc.

Thế nhưng hiển nhiên Neville(3) quá hồi hộp: chưa chờ tiếng còi, hai chân đã giẫm một phát, bay lên.

Đứa nhỏ này thật là, Harry giật giật khóe miệng, cậu nhớ ra chuyện gì sẽ xảy ra rồi.

Neville bị té gãy tay, sắc mặt bà Hooch tái nhợt, dặn dò nhóm sư tử con và bọn rắn nhỏ không được lộn xộn, sau đó liền vội vã đưa Neville về phòng y tế.

Harry nháy mắt liền nhận ra quả cầu gợi nhớ(4) bị đánh rơi của Neville, sau đó cướp trên tay Draco – do hắn phát hiện và nhặt lên trước, hững hờ ném cho Hermione, “Cầm cẩn thẩn, Gryffindor luôn sơ ý bất cẩn như thế.”

Draco không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cậu, nhưng vẻ mặt thì giận dữ y chang Ron khi tức giận.

Cái chổi trong tay Draco quay một vòng, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đột nhiên hỏi Harry, “Có muốn so một hồi không?”

“Tớ từ chối bồi cậu, đừng vờ ngớ ngẩn, giáo sư Snape sẽ không làm gì cậu, nhưng chắc chắn thầy ấy sẽ giết chết tớ.” Harry tức giận nhìn hắn.

Draco nhún nhún vai, xem như ngầm thừa nhận. Nhưng bọn họ cũng không thể thật sự ngồi không chờ hết một tiết học trên bãi cỏ được. Cũng may Blaise mang theo bài nổ bên người, thế là cả một đám ngồi an vị trên cỏ chơi trò này để giết thời gian. Đám Gryffindor ước ao nhìn qua nhưng lại cố khắc chế không biểu hiện ra bên ngoài.

Harry đề nghị người thua phải bị dán giấy lên mặt, Goyle và Crabbe vốn mãnh liệt kháng nghị. Kết quả Draco lại rất vui vẻ gật đầu, đồng thời chủ động vung đũa phép lên biến lá cây trên đất thành tờ giấy, những người khác không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nhưng rất nhanh Harry sẽ hiểu nguyên nhân vì sao Draco lại đáp ứng sảng khoái như vậy. Đến khi kết thúc tiết học, người bị dán giấy trên mặt nhiều nhất không phải là Goyle hay Crabbe, mà là cậu. Trong khi đó trên mặt Draco một tấm cũng không có. Ngay từ lúc bắt đầu chơi, tên khốn khiếp này vẫn luôn nhắm vào cậu.

“Draco, cậu đích thực là một tên khốn khiếp, thật sự.” Harry giận dữ giật mấy tờ giấy trên mặt, cắn răng nghiến lợi nói.

“Cảm ơn đã khích lệ.” Hoàng tử Slytherin biểu hiện rất vui vẻ.

+++++++

Sau một ngày học tập vất vả, trong bụng chứa đầy món ăn ngon do gia tinh làm, lúc này Harry mới thỏa mãn bò lên cái giường êm rất lớn kia.

Mò lên đầu giường, lấy một quyển sách, là quyển “Khúc hát dưới trăng” mà cậu đã mượn ở thư viện.

Kỳ thực, chính bản thân Harry cũng không hiểu vì sao mình phải mượn quyển sách bên trong toàn truyện thần thoại này. Nó kể về thời kỳ Viễn Cổ, thời mà ngay cả Merlin còn chưa xuất hiện, vào thời đó, chỉ có năm loài sinh vật cổ xưa nhất tồn tại.

Rồng, Phượng Hoàng, Bằng Mã, Người Cá, Chim Ánh Trăng.

Hơn nữa, trong sách còn đặc biệt ghi chú, những đời sau của năm giống loài này không giống đời trước là do đã bị thoái hóa, đời trước, năm loài sinh vật này nắm giữ sức mạnh mạnh mẽ của tự nhiên, nói cách khác, bọn họ chính là thần.

Nhưng giả thiết này hiển nhiên chỉ theo góc nhìn của bản thân tác giả, chưa từng được Giới Phù thủy kiểm chứng. Hơn nữa, Harry đã lật qua lật lại nhiều lần, trước sau đều không ghi tên tác giả là ai.

Nhưng cuốn sách này thật giống như có ma lực đặc biệt, Harry hầu như không có cách nào không đọc nó. Trong sách nói, Người Cá đầu tiên kia có mái tóc dài màu bạc cong lên như hải tảo, con mắt như viên ngọc tinh khiết nhất trên đời, nàng đẹp như trong mộng, khi nàng mỉm cười, dường như cả thế giới đều không nhẫn tâm làm hại đến nàng.

Có lẽ trên sách miêu tả quá sống động, khiến trong đầu Harry thật sự hiện lên một bóng người, người đó có mái tóc dài màu bạc cùng đuôi cá, nằm nhoài trên một tảng đá lớn bóng loáng, ánh mắt đơn thuần như trẻ con.

Điên mất rồi, Harry tự giễu lắc đầu một cái, là vì bản thân cậu suýt chút nữa lại tin vào những gì viết trong sách là thật.

Người Cá(5) ở ngoài đời cũng không giống thế. Phòng sinh hoạt chung của Slytherin đặt ngay bên cạnh Hồ Đen, vì lẽ đó bên cửa sổ thường thường có thể nhìn thấy vài Người Cá bơi qua. Nhưng kỳ lạ ở chỗ Harry rất yêu thích bọn họ, đặc biệt là khi Người Cá mẹ mang theo các con của nàng, bọn nhỏ nghịch ngợm kia sẽ nhoài lên trên cửa kính pha lê nhìn vào bên trong, đuổi cũng không chịu đi, mãi cho đến khi bị mẹ đánh vào mông.

Có thể bởi vì cậu tìm thấy bóng dáng của người mẹ khó có thể thấy trong trí nhớ từ họ, tuy rằng mẹ Lily rất yêu cậu, nhưng cậu vẫn không tự chủ được ước ao từ những người khác. Z nói không sai, kiếp trước sở dĩ cậu muốn kết hôn với Ginny, nguyên nhân lớn nhất là vì lưu luyến bầu không khí gia đình của nhà Weasley. Hơn nữa, gia đình này đã hy sinh quá nhiều vì cậu, cho dù chủ động hay bị động, cảm giác tội lỗi trầm trọng đã khiến cậu khó có thể từ chối bất kỳ yêu cầu gì của họ.

Lần này có thể bắt đầu lại từ đầu. Harry tắt đèn trong phòng, trước mắt như có như không hiện lên gương mặt dị dạng của Chúa tể Hắc ám.

“Tôi sẽ đánh bại ông một lần nữa, lấy cái giá thấp nhất.”

Tác giả có lời muốn nói: tôi có nỗ lực viết dài ra, thật sự, xem đôi mắt chân thành của tôi đi ~~ (bị ném đá). Được rồi, là lỗi của tôi, tôi vẫn đang cố gắng trên con đường viết chương dài ra.

(Editor:

(1) Gia tinh là nhóm sinh vật làm việc cho gia đình phù thủy giàu có. Nó chỉ được giải thoát khi người chủ nó ban cho nó một trang phục (áo, quần, vớ…). Các gia tinh thường bị đối xử không công bằng trong nhà chủ, ăn mặc rách nát. Tuy nhiên phần lớn gia tinh thường hay tôn thờ nhà chủ. Chúng có thể phản đối mọi ý tưởng đào thoát gia đình đó. Ngoại hình của mỗi gia tinh thường là xấu xí, mỗi con một vẻ riêng, nhưng đều thấp bé, có tai như tai dơi và mắt to. Trong năm thứ 4, Hermione đã ra sức thành lập hội Vận động Bảo vệ Quyền lợi Gia Tinh (S.P.E.W) nhằm giải thoát cho các gia tinh trong trường, trước những đối xử của nhà chủ. Năm thứ 5, Hermione đã tự đan mũ, vớ cho chúng rồi để rải rác quanh trường. Nhưng Dobby đã nhanh tay lấy hết chỗ đó.

(2) Rolanda Hooch là giáo viên dạy kỹ thuật bay lượn, là trọng tài chính của các trận Quidditch.

(3) Neville Longbottom là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn Anh Quốc J.K.Rowling. Cũng có lúc tác giả Rowling định đặt tên cho cậu là Neville Pupp. Cậu xuất hiện lần đầu tiên trong Harry Potter và hòn đá phù thủy. Trong loạt phim phỏng theo bộ truyện này, diễn viên Matthew Lewis thủ vai Neville Longbottom. Neville sinh ngày 30 tháng 7 năm 1980, một ngày trước ngày sinh của Harry Potter. Cậu có khuôn mặt tròn, thân hình thấp, mập mạp, mũm mĩm với mái tóc màu nâu sáng và là học sinh nhà Gryffindor cùng năm với Harry. Neville có tính đãng trí, nhút nhát nhưng thật thà. Tuy nhiên chính tính đãng trí của cậu đã làm cho tình thế truyện thường xuyên bị đảo lộn (đặc biệt ở trong tập 1). Cậu cũng là người thừa kế cuối cùng của một trong số ít những dòng họ phù thuỷ thuần chủng nổi tiếng, Longbottom. Con vật cưng của cậu là con cóc Trevor. Cha mẹ Neville là hai Thần Sáng xuất chúng, thành viên của Hội Phượng hoàng: Frank Longbottom và Alice Longbottom. Họ đã từng tham gia chiến đấu trong suốt thời đại hùng mạnh của Chúa tể Voldemort trước kia, ba lần thách thức hắn và vẫn sống sót (giống trường hợp của James Potter và Lily Potter). Cả hai bị Bellatrix tra tấn đến phát điên, phải vào bệnh viện Thánh Mungo điều trị. Harry đã gặp họ vào ngày đi thăm ông Arthur Weasley vào năm cậu 15 tuổi. Neville sống với bà nội là Augusta Longbottom. Ngoài ra, cậu có những người thân khác như cậu cả Algie-người mua cho Neville con Trevor và dì cả Enid. Trong truyện cũng nói rằng cậu rất sợ bà mình vì bà là một người nghiêm khắc, lại theo chủ nghĩa hoàn hảo. Tuy nhiên cậu cũng rất thương yêu bà, từ chối việc biến Ông Kẹ thành bà của mình (bùa Riddikulus) trong giờ học của thầy Remus Lupin. Bà muốn cậu đi theo con đường của cha mẹ ngày trước, không quan tâm đến mơ ước cũng như sở trường của cậu. Khi Neville nói với giáo sư Minerva McGonagall rằng bà cậu cảm thấy Bùa chú không phải là môn học tốt, Giáo sư đã nói rằng “Đây là lúc tốt nhất để bà con biết rằng bà ấy nên tự hào khi có đứa cháu như con, hơn là nghĩ về đứa cháu bà ấy nên có.” và “Chỉ vì Augusta đã thi trượt môn Bùa chú trong kì thi O.W.L không có nghĩa là môn đó hoàn toàn không có giá trị”. Neville có nhiều điểm tương đồng với Harry Potter: sinh vào cuối tháng Bảy, có bố mẹ 3 lần thách thức Voldemort. Chính điều này đã làm cho Lời Nguyền Tiên Tri của bà Trelawney có nhiều sự lựa chọn. Tại sân ga 9 ¾ cũng như trên tàu, mọi người chỉ biết đến Neville như “thằng bé hay bị mất cóc” vì cậu đã để mất con thú cưng của mình rất nhiều lần. Cậu khá tệ trong nhiều môn, đặc biệt là môn Độc dược, nhưng cũng có môn cậu tỏ ra rất giỏi là môn Thảo dược học. Neville cùng chung phòng sinh hoạt với Harry Potter, Ronald Weasley, Seamus Finnigan và Dean Thomas. Cậu được người bà tặng cho quả cầu Gợi Nhớ khi đang ở trường. Nhưng trong buổi học bay, cậu không điều khiển được chổi, khiến nó tự động bay lên và làm cậu té gãy tay. Quả cầu nhắc nhở rơi ra, bị Draco Malfoy lấy được nhưng may mắn là Harry đã lấy lại đã trả về cho cậu. Khi bộ ba Harry, Ron và Hermione định trốn đi vào ban đêm với mục đích bảo vệ hòn đá phù thủy, cậu đã ngăn cản vì cho rằng làm như thế sẽ khiến cho nhà Gryffindor càng mất điểm nhiều hơn. Nhưng kết quả là cậu bị Hermione hạ gục với lý do bất đắc dĩ. Tuy nhiên, đến cuối năm, hành động “dám chống lại cả bạn bè vì mục đích tốt” của cậu đã được giáo sư Albus Dumbledore tuyên dương và 10 điểm cuối cùng mà giáo sư dành cho cậu đã giúp cho nhà Gryffindor giành cúp nhà năm ấy. Neville tiết lộ rằng ngày còn nhỏ, những người bà con của cậu đã từng xem cậu như là một Squib vì đã không thể hiện được khả năng phép thuật cho đến khi gần hết thời thơ ấu. Nhưng dù sao, trong suốt bảy năm học, cậu cũng đã thể hiện mình là một phù thuỷ dũng cảm, mạnh mẽ và rất có tiềm năng. Tập 4, trong tiết học Phòng Chống Nghệ thuật Hắc Ám của giáo sư Alastor Moody, học sinh được học về “Những lời nguyền không thể tha thứ” và cách chống lại nó. Khi biết đến Neville, giáo sư đã cho cậu xem cách sử dụng Lời nguyền Tra tấn (The Cruciatus Curse) lên con nhện. Do bị ảnh hưởng rất sâu đậm về việc cha mẹ cậu bị phát điên vì lời nguyền này, cậu đã phản ứng rất dữ dội khi xem chúng, mặc dù cậu đã cố gắng giữ nó trong lòng như một điều bí mật. Trong phim phần bốn, Neville thay thế vai trò của con gia tinh Dobby trong truyện, là người đưa cho Harry cây cỏ đinh hương để biến thành người cá, giúp cho cậu hoàn thành thử thách thứ hai trong cuộc thi Tam phép thuật. Tập 5, Neville tham gia Đoàn quân Dumbledore, lớp học Phòng chống Nghệ thuật hắc ám bí mật do Harry giảng dạy. Cũng trong tập truyện này, lần đầu tiên Harry và các bạn mình gặp bà nội và cha mẹ Neville tại Bệnh viện Thánh Mungo.Bà Longbottom tức giận vì Neville thay vì tự hào đã cảm thấy xấu hổ mà không kể về cha mẹ mình cho bạn bè nghe. Bà Alice Longbottom, mẹ Neville đưa cho cậu một vỏ kẹo cao su như món qùa tặng Giáng sinh. Mặc dù bà nội bảo quăng nó vào thùng rác vì cho tới nay Alice đã cho con trai mình đủ vỏ kẹo để dán kín vách phòng cậu rồi, Neville vẫn nhét cái vỏ ấy vào túi áo. Neville cũng tham gia trận chiến với các Tử thần Thực tử tại Bộ Pháp thuật cùng Harry và nhóm bạn, bị Bellatrix tra tấn để ép Harry giao nộp trái cầu tiên tri nhưng vẫn cương quyết bảo Harry đừng làm như vậy. Sau đó trái cầu bị vỡ khi rơi ra từ túi áo choàng rách của Neville trong lúc hỗn loạn. Chương 37 tiết lộ rằng lời tiên tri về kẻ có khả năng đánh bại Voldemort có thể ứng nghiệm lên 2 đứa trẻ là Harry và Neville. Neville kháng cự kịch liệt với các Tử thần Thực tử làm giáo sư Hogwarts. Cả năm học, cậu bị thương khá nặng nề và cơ bản lên đứng đầu các học sinh chân chính theo phe Harry tại Hogwarts. Đến cuối tập truyện, cậu đã giết chết con rắn Nagini (vốn cũng là một Trường Sinh Linh Giá) bằng thanh gươm của Godric Gryffidor và lên làm Giáo sư Thảo Dược Học của trường.

(4) Cầu Gợi nhớ (Remembrall) là quả cầu có khả năng nhắc nhở chủ nhân (nắm chặt cầu) nhớ lại một điều gì đó mà mình đã quên bằng cách chuyển sang màu đỏ. Quả cầu này của Neville Longbottom – một cậu bé có tính rất đãng trí. Neville được bà gửi cho quả cầu này vào năm học đầu tiên, nhưng lại bị mất vào năm thứ 6. Trong năm học đầu, giờ Học bay, Neville đã đánh rơi quả cầu xuống đất, Draco Malfoy bắt được, Harry Potter đòi lại quả cầu khi đang bay đúng trên cửa sổ của cô Minerva McGonogall, từ đó Harry được vào đội tuyển Quidditch. Mặc dù để gợi nhớ, nhưng chính Neville khi thấy quả cầu chuyển màu đỏ cũng không nhớ nổi mình đã quên những gì.

(5) Nhân ngư xuất hiện trong tập 4 Harry potter và chiếc cốc lửa, là giám sát đích đến cũng là giám khảo kết quả bài thi số 2 trong cuộc thi Tam Pháp Thuật. Nhân ngư được miêu tả là sinh vật sống ở Hồ Đen, có thân mình dưới là cá Kình, thân trên có 2 tay và đầu tương tự con người, khuôn mặt tuy không giống nhưng tương tự như con người, vũ khí là Kích ba chĩa (đinh ba); nhân ngư là sinh vật khá hung dữ nhưng rất trọng chữ tín)

?9MZ=

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN