Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá
Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 77
Như vì nghiệm chứng lời đùa tuần trăng mật gì gì đó của Alvin, ngày hôm sau, trên bàn dài Slytherin, cậu được chính thức thông báo phải tham gia một bữa tiệc, thiệp mời được viết bằng tay tinh xảo lấy tư thế không cho chống cự bị nhét vào ngay dưới mắt cậu.
Harry lăn qua lộn lại tìm người mời, nhưng chỉ thấy một hoa văn phức tạp cổ xưa, là kiếm và hoa hồng.
“Đây là cái gì?” Harry nghi ngờ hỏi.
“Nếu như cậu còn nhìn được, thì đây là một thiệp mời dự tiệc, người có thể tham dự phải là gia tộc cổ xưa, hoặc có sức mạnh hùng hậu đến mức trân quý,” Pansy lộ ra một nụ cười khiến Harry kinh hồn bạt vía, “Đây là một tổ chức tồn tại rất lâu trong Hogwarts – Hoa Hồng Biết. Từ trước tời giờ, họ chỉ mời những phù thủy thực sự ưu tú từ năm thứ ba trở lên mà thôi, thân ái, cậu nên vui mới phải, vì cậu được bọn họ thừa nhận. Thuận tiện nói luôn một câu, tớ, Draco, Daphne và Blaise đều được nhận thiệp mời.”
Nhưng Harry lại nhướn mày lên, “Tớ không hiểu, tớ đâu có xuất thân từ một gia tộc cổ xưa. Còn ưu tú? Bọn họ lấy căn cứ nào mà phán đoán, thành tích thi cử?” Harry nói xong, chính cậu là người đầu tiên phải bật cười.
(Editor: Có chỗ nói không thông ở đây. Sao Harry lại nói cậu ta không phải xuất thân từ một gia tộc cổ xưa. Tôi tưởng Potter cho dù không phải là một trong 28 Gia Tộc Thần Thánh nhưng cũng phải được tính là một gia tộc cổ xưa mới đúng chứ? Ai là Potterhead thì giải thích cho tôi có thêm kiến thức cái.)
“Cậu rất ưu tú, Harry,” Daphne chen miệng vào, “Không phải biểu hiện trong lớp, mà là pháp lực mạnh mẽ của cậu. Tuy rằng cậu không thích ồn ào, nhưng không phải ai trong Slytherin cũng là mắt mù.”
“Nhưng….” Harry còn muốn nói gì đó, thì lại bị Draco cắt đứt.
Cái tên khốn gần đây hơi trầm mặc nhàn nhạt liếc lại đây một chút, hời hợt nói: “Tôi đề nghị bọn họ mời em.”
Trên bàn dài xuất hiện một đoạn yên tĩnh ngắn ngủi.
Harry suýt chút nữa đã phun ngụm nước trái cây vừa mới uống, cậu liên tục ho khan, thật vất vả lắm mới ổn định lại, mở to mắt không thể tin nổi nhìn Draco, thật giống như hắn đột nhiên biến thành một con rắn hổ mang kịch độc vậy.
“Gia nhập nó cũng không có chỗ xấu gì, Hội Hoa Hồng cũng không chỉ có mỗi mình Slytherin, người trong ba Nhà khác đều có, đương nhiên, Gryffindor hơi ít một chút,” đôi mắt bạc đẹp đẽ của Draco dừng về phía Harry, nhìn qua quả thực như hắn đang ôn nhu thâm tình nói cái gì đó ghê gớm lắm, tuy rằng tám trên mười không biết cái tên trước mắt này đang đánh chủ ý gì ở trong lòng, nhưng tư duy của Harry vẫn không tự chủ được theo sát hắn, “Một khi em được nó thừa nhận, tất cả gia tộc bên trong Hội rất có thể là bạn hợp tác với em trong tương lai, bọn họ là một món tài sản quý giá đó.”
“Bạn hợp tác?” Harry chú ý tới từ này, suy nghĩ.
Draco hơi nở nụ cười, “Slytherin tôn trọng lợi ích, đương nhiên câu nói này cũng được dùng thử với toàn bộ mọi người.”
“Gia nhập nó, nó sẽ mang đến vận may cho em,” Draco thấp giọng dụ dỗ, hàng lông mi vừa dày vừa dày hơi buông xuống, độ cong trên khóe miệng không ngừng được mở rộng, “Huống chi, đúng lúc tôi cũng cần một trường hợp như vậy để chứng minh.”
“Chứng minh cái gì?” Harry đã bị câu vừa rồi của Draco làm mơ hồ, ngây ngốc hỏi.
Ý cười đáy mắt Draco càng sâu hơn, dưới hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào họ, hắn nhanh chóng hôn lên mu bàn tay của Harry, biểu hiện trên mặt như một đứa trẻ thực hiện được một trò đùa dai, một loại vừa tà khí vừa ngây thơ.
“Chứng minh em là của tôi.” Trong giọng nói của hắn tràn ngập sung sướng.
Harry: “….”
Cậu hơi chột dạ liếc khắp chung quanh một cái, lại phát hiện trên mặt mọi người không hề có chút kinh ngạc, chỉ có hơi nghiêm nghị và nghiêm túc.
Cậu cảm thấy hình như mình nên nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giờ nói cái gì cũng không phù hợp, chỉ có thể bày ra khuôn mặt khổ sở, như một phạm nhân sắp sửa bị hành hình.
Trái lại, cái người ném bom nặng cân kia, một mặt thản nhiên tự đắc, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ quẫn bách của Harry.
Harry bực bội lén nhéo hắn một cái.
Lông mày Draco cũng không nhíu một cái, ngược lại còn như dỗ dành một con mèo con xù lông, vỗ nhè nhẹ lên tay của cậu.
Sau một trận trầm mặc, cuối cùng cũng có người lên tiếng, là Daphne, tuy nhìn qua cô nàng hình như không biết nên nói gì, “Được rồi, tình yêu của hai người quả thực rất chân thành, nhưng mà Draco nè, ngài Malfoy biết chưa đấy?”
Vấn đề này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả Harry.
“Tôi nghĩ, không chỉ có cha tôi, ngay cả mẹ tôi cũng biết rồi.” Draco mặt mày mỉm cười nhìn Harry.
Pansy khẽ hô lên một tiếng, sau đó, ra vẻ chế nhạo nhìn Draco, “Cậu thật đúng thuộc phái hành động a.”
Harry không phải là người ngu, đương nhiên hiểu ý trong giọng nói của Draco, nhưng trong lòng cậu nhất thời chìm xuống. Bởi vì Draco đã hoàn toàn đứng về phe cậu, tương lai dù có bất kỳ mưa gió gì, nhà Malfoy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cậu cảm thấy không tình nguyện, tuy đã từng nghe Alvin phân tích, nhưng trong lòng cậu vẫn hy vọng Draco có thể đứng ngoài cuộc, để cậu một mình xử lý tất cả. Không phải không biết Draco rất mạnh, nhưng một khi đã trở thành người yêu của cậu, dù hắn là một người còn giỏi hơn rất nhiều người đã trưởng thành, nhưng cậu vẫn hy vọng bạn đời của mình có thể vĩnh viễn không cần phải đối mặt với những chuyện này.
Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rõ, điều này chỉ là một cái hy vọng xa vời. Huống chi, Draco cũng chưa bao giờ nguyện ý trốn ở sau lưng người khác.
….
Ba ngày sau,
Harry cả người không dễ chịu đứng trước một tấm gương chạm đất, trên người là một bộ lễ phục màu xanh lục bằng phẳng không một tia nhăn nheo, phác họa đầy đủ vóc người gầy gò nhưng không hề yếu ớt của người thiếu niên, mái tóc đen rối bời cũng đã được tỉ mỉ chải chuốc, ra vẻ giàu có. Ngay cả cặp kính đen kia, cậu cũng không thể giữ lại được, gương mặt tuấn tú hoàn toàn bị bại lộ trong không khí, đôi mắt xanh biếc như hồ nước tỏa sương mù thuở sơ khai, bất cứ lúc nào cũng có thể câu mất tim của người khác.
“Ha, chủ nhân thân mến của tôi, ngài mỹ lệ như một bông hoa bách hợp còn mang những giọt sương, như viên ngọc trai vừa mới được lấy lên từ dưới biển sâu, như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm tối như mực…. Trời ạ, tôi sắp không thở nổi nữa rồi!”
Harry tạo một chữ thập trên trán, tàn bạo nhìn chằm chằm vào cái gương chạm đất đang không ngừng lải nhải ở trước mặt, từ trong hàm răng, gằn từng chữ một, chen ra một câu: “Là một cái gương, mày vốn không thể thở được rồi. Còn nữa, câm miệng có được không! Mày đã càm ràm cả nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!”
“Đây chỉ là ví dụ mà thôi, ngài thật không có tình thú….” Tấm gương lại tiếp tục lải nhải.
Harry không thể nhịn được nữa: “Bốn phần năm….”
“Được rồi, tôi câm miệng đây.” Nhận thấy được nguy hiểm, tấm gương phi thường không có cốt khí yên tĩnh lại. Chia năm xẻ bảy cái gì, nó đã từng được lĩnh giáo rất nhiều lần từ chỗ của chủ nhân Draco.
Cuối cùng cũng được an tĩnh. Harry thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế salon chờ Draco. Không cần phải nói, cậu phải biến thành bộ dạng giống như đi thi hoa hậu này, tất cả đều là vì cậu chủ nhỏ Malfoy kia, mặc kệ cậu có kiên trì giải thích với hắn như thế nào rằng mị lực của đàn ông không phải ở chỗ bề ngoài, thì đều bị hắn tàn nhẫn bác bỏ.
Mà sau khi giúp cậu thu thập xong, Draco không biết lại có chuyện gì mà phải đi ra ngoài, chỉ để lại một mình cậu với tấm gương lải nhải ngay sau khi Draco rời đi.
Trong khi cậu suy nghĩ lung tung, cửa được mở ra.
Người tới là ai, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Hoàng tử Slytherin một thân lễ phục màu đen, từ cổ áo có thể nhìn thấy áo sơ mi trắng bằng phẳng ở bên trong, trước cái cổ cao to là một cái nơ hoàn mĩ đoan chính. Mái tóc bạch kim của hắn hình như trở nên mềm nhẵn hơn cả ngày thường, chỉ có vài sợi rơi xuống trước đôi mắt màu bạc.
Tuy rằng mỗi ngày đều được nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt này, nhưng tim của Harry vẫn rất không có tiền đồ đập thình thịch không ngừng, cậu giả vờ trấn tĩnh đi về phía trước, hôn lên cái cằm thon gầy của Draco, còn chưa kịp rời đi, thì môi đã bị ngậm lấy, một nụ hồn cuồng bạo hơn nhiều nhanh chóng bao phủ tới.
Dựa theo tuổi tâm lý mà nói, tuổi của cậu rõ ràng lớn hơn của Draco, nhưng tại sao kỹ thuật hôn của cái tên này lại luôn tốt hơn cậu những một bậc…. Harry mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ, sau đó, trước khi mình bị nghẹt thở do hô hấp không thông, kiên định đẩy Draco ra.
Draco bất mãn liếc mắt nhìn cậu, đuôi mắt khẽ cong lên, quả thực mê hoặc đến mức muốn lấy cái mạng già này.
“Được rồi, nếu chưa chịu đi nữa thì sẽ bị muộn mất, đến lúc đó, Pansy sẽ giết chúng ta.” Harry không dễ chịu dời mắt đi, cái nhìn vừa nãy của Draco khiến cậu có cảm giác mình đã phạm vào một tội ác tày trời.
Môi của Draco nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, hôn lên khóe miệng Harry, “Được rồi, đã đến lúc để bọn họ nhìn thấy một vị chủ nhân tương lai khác của trang viên Malfoy.”
Nhất thời mặt Harry lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, ửng hồng.
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi khai giảng thật sự rất bận, chúng tôi hoặc là chạy trên đường lên lớp, hoặc là chạy đến chỗ nghe giảng bài, ngay cả ngủ cũng không được ngon, buổi tối còn phải tự học nữa, thật sự không thể càng chua xót hơn a, nói đến đây đều là nước mắt a!!!!
(Editor: Thật không hiểu wattpad bị cái gì mà chạy chậm như rùa vậy? Chờ những mười lăm phút mới mở được tài khoản, chờ thêm mười lăm phút nữa mới vào phần đăng truyện =__=)
w~X1&
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!