Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá
Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 78
Hội Hoa Hồng sẽ tụ hội trong một phòng học trống dưới lòng đất của Hogwarts, bởi vì dùng phép thuật không gian, cho nên phòng rộng đến mức có thể sánh ngang với Đại Sảnh. Trần nhà cũng được phù phép gần như Đại Sảnh, giống như một bầu trời đêm chân chính.
Vách tường bốn phía đều được dán bằng giấy dán tường tinh mỹ từ lâu, được trang trí thêm bằng mấy đoạn dây cùng những viên thủy tinh nhỏ vụn lấp lánh. Dưới chân bày ra thảm mềm mại, giày cao gót của nữ đạp lên trên cũng không nghe thấy một tiếng vang.
Tuy rằng không quá thích giao tiếp, nhưng đã làm Chúa Cứu Thế được một kiếp, Harry đương nhiên không thể tránh khỏi phải tham gia một vài tiệc rượu như thế này, bởi thế, cậu cũng không thấy sốt sắng gì, chỉ là sống chết cũng không chịu mang Draco.
“Làm vậy sẽ khiến em có cảm giác mình là một cô gái.” Harry chém đinh chặt sắt nói.
“Thôi đi, sẽ không ai để ý đâu,” Draco liếc mắt nhìn cậu, “Em không mang theo người khác thì mới có cảm giác kỳ quái ấy.”
“Đừng hòng!” Harry kiên định lập trường, đồng thời không có ý tốt, kiến nghị, “Nhưng nếu anh muốn mang em thì em lại thấy không ngại.”
“Buổi tối mà mơ mộng ban ngày gì thế.”
Bọn Pansy cũng đã sớm tới, Harry xem họ một chút, bọn họ đang tụ tập cùng một chỗ, mỗi một người đều có gương mặt tuyệt mỹ cùng vóc người trời sinh như người mẫu, quả thực như một đốm sáng thu hút động vật, Harry không muốn phát hiện cũng khó khăn.
Đồng thời cậu cũng chú ý tới, Pansy mang theo một nam sinh lạ, đẹp trai kém xa Draco, cũng không phong lưu trời sinh như Blaise, nhưng đường viền ngũ quan rất sâu, ánh mắt sắc bén, thân hình cao lớn, vừa nhìn liền cảm thấy người này rất trầm ổn, đáng tin cậy, đứng trong đống người này thì cũng không có vẻ ảm đạm.
“Baader, chồng chưa cưới của tớ,” Pansy ngọt ngào giới thiệu với bọn họ, “Anh ấy là Ravenclaw, học năm bảy.”
Harry nhíu mày, chủ động bắt tay với anh, nói đùa: “Anh bạn may mắn, anh đã đoạt công chúa của chúng tôi đi rồi đấy.”
Baader nghe vậy liền nở nụ cười, quay đầu, hôn lên mặt Pansy.
Draco gật gật đầu với Baader, nói câu “Chúc mừng”. Tuy rằng không thân mật, nhưng hắn và Baader cũng đã biết nhau từ nhỏ.
“Đột nhiên tớ cảm thấy ác ý từ thế giới, xem bọn họ đi, Harry và Draco, Pansy và Baader,” Blaise khoa trương kêu rên một tiếng, nói với Daphne ở cạnh, “Xem ra chỉ còn dư lại hai người chúng ta là chưa tìm được tình yêu chân chính, hay là chúng ta thành một cặp đi.”
Daphne lộ ra một nụ cười cân nhắc, gảy gảy lọn tóc quăn màu nâu bên tai, “Ai nói với cậu là tớ còn độc thân?”
Như bị ấn phải nút tạm dừng, mấy người còn đang tán gẫu hưng phấn đột nhiên dừng lại, Pansy xoay cổ quá nhanh đến nỗi cơ thể cũng loạng choạng theo, may là Baader đã đỡ cô.
Daphne vô tội chớp mắt một cái, “Xem phản ứng của các cậu, tớ đã quên nói chuyện này rồi sao?”
“Đương nhiên,” Pansy nguy hiểm nheo mắt lại, đi tới bên người Daphne, lấy tư thế thân mật nhất ôm lấy bờ vai cô, giọng nói dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước, “Như vậy, thân mến, hiện giờ cậu có thể thành thật nói cho tớ biết, kỵ sĩ anh tuấn nào đã trộm mất trái tim của cậu thế?”
Như nhớ ra cái gì đó, trên mặt Daphne lộ ra nụ cười ôn nhu, đôi mắt màu mật ong lập tức như được đốt sáng, “Kỵ sĩ anh tuấn? Không, trộm mất trái tim tớ là một yêu tinh quyến rũ.”
Yêu tinh? Mấy người ở đây hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là một anh chàng có tướng mạo tú lệ sao, Daphne từ lúc nào đã thích cái loại này rồi.
“Cô ấy tên là Ailen, là một hoàng hồ điệp.” Daphne công bố đáp án.
Trong nháy mắt, Harry cảm thấy tai mình có vấn đề, cậu quay đầu lại nhìn Draco, phát hiện hắn cũng đang kinh ngạc nhìn sang. Hiển nhiên hai người đều nhớ tới hoàng hồ điệp mà họ từng gặp ở giới Muggle, tên cô ấy cũng là Ailen.
Pansy nhìn qua như hoàn toàn bị cái tin này tạp cho hôn mê, gương mặt mờ mịt: “Cô ấy? Là tớ nghe lầm sao? Không phải là anh ấy sao….” Giọng của cô càng nói càng thấp, hiển nhiên không thể tiêu hóa tin tức này nhanh như vậy được, dù sao, cô gái một mặt trấn định trước mắt này đã lớn lên với cô từ nhỏ, lúc hai người mới cao tí tẹo còn đồng thời từng thầm mến Draco. Nhưng bây giờ, cô nàng chẳng có một dấu hiệu gì liền đột nhiên thông báo đã yêu phải một cô gái khác, không, là yêu phải một sinh vật phép thuật giống cái khác.
Blaise cũng kinh ngạc nhìn Daphne, như chưa từng quen biết cô vậy, hiện giờ người trấn định nhất ngược lại là chồng chưa cưới của Pansy, đồng chí Baader, đương nhiên, cũng có khả năng là vì anh vốn không thân thuộc với cô gái tên Daphne này.
Pansy chậm rãi khôi phục lại từ trong nỗi khiếp sợ, cố gắng tỉnh táo hỏi, “Đã bao lâu?”
“Một năm.”
“Một năm?” Pansy nhướn mày lên, “Hai người liên lạc với nhau bằng cách nào?”
Daphne chần chờ một lúc, “Đại đa số là viết thư, cũng có lúc tớ sẽ gặp em ấy ở Hogwarts,” nhìn thấy sắc mắt nghi ngờ của Pansy, cô lại bổ sung thêm, “Thay đổi hình dạng, cả tớ và em ấy.”
“Ôi Merlin, chuyện này thật là….” Sắc mặt của Pansy tuyệt đối không thể nói là ổn, “Cậu có biết mình đang làm cái gì không đấy, gia tộc của cậu hy vọng cậu kết hôn với người nào, chẳng lẽ cậu không biết sao? Hơn nữa, một chuyện quan trọng như thế, mà cậu lại giấu chúng tớ những một năm!” Nói đến đây, tâm tình của cô mơ hồ hơi không khống chế được.
Daphne không nói tiếp, những điều Pansy nói, cô đương nhiên đã từng cân nhắc qua, mà không nói cho bọn họ biết, cũng không phải vì cố ý giấu diếm, nhưng cô không biết nên giải thích như thế nào.
Draco quét mắt liếc qua gương mặt tái nhợt của Pansy, hắn không chút biến sắc cùng Baader nhìn nhau một cái, người sau vỗ vỗ vai Pansy bắt đầu động viên cô, còn Draco thì lại chuyển về phía Daphne, “Có một câu cần hỏi, cái cô tên Ailen kia, có phải ở trong giới Muggle, là chủ của một cửa hàng có thể chế tạo giấc mơ cho người ta không.”
Daphne kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, “Làm sao cậu biết?”
“Xem ra chúng tớ có biết cô ấy,” Harry nói, “Tớ và Draco đã từng vào cửa hàng của cô ấy, tớ còn mua một giấc mơ nửa tiếng nữa.”
“Draco, cậu còn đi qua giới Muggle, tớ cứ nghĩ rằng cho dù có chết, cậu cũng sẽ không bao giờ chịu đặt chân đến đó chứ.” Blaise kinh hô.
Draco âm u nhìn anh, “Câm miệng, đồ ngốc, hiện tại trọng điểm không phải ở trên người tôi,” hắn nhìn về phía Daphne, “Mặc dù chuyện này là chuyện riêng của cậu, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể thương lượng với chúng tôi, lấy thân phận bạn bè.”
“Mấy ngày nay, tớ đã định thẳng thắn với các cậu rồi, nhưng bây giờ còn trong thời gian diễn ra bữa tiệc, các cậu xem, người của gia tộc Hall đã nhìn về phía bên này rất nhiều lần, chúng ta vẫn nên đợi lát nữa, khi nghỉ ngơi sẽ bàn tiếp chuyện này đi.” Daphne nói.
“Có thể,” Draco ngắm nhìn cái sân khấu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, “Nghi thức dành cho người mới nhập hội cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Nghi thức gì?” Harry hỏi.
“Nghi thức tuyên bố chúng ta, những học sinh năm ba này, sẽ chính thức trở thành một thành viên của Hoa Hồng, bên trong luật có một đống lời thề, cuối cùng lấy máu làm chứng.”
Harry nhíu nhíu mày, “Lấy máu làm chứng lời thề, chuyện này nghe thế nào cũng không thấy có gì tích cực cả.”
“Dòng máu của phù thủy vốn mang theo pháp lực, nhưng em cứ yên tâm, bản khế ước bằng máu này hiển nhiên sẽ không nghiêm trọng bằng khế ước linh hồn, chỉ là phải có ràng buộc nhất định, để em không thể ruồng bỏ cái tổ chức này.”
“Cho nên?”
“Vì lẽ đó, có thể ruồng bỏ thành viên tổ chức,” giọng của Draco rất bình thản, “Trong Slytherin, bạn vì lợi ích bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế, khi lợi ích của chúng ta không còn ở chung một đường nữa.”
Harry hơi cụp mi xuống, chỉ nhìn thấy cái cằm thon gầy cùng đôi môi mỏng sắc bén của Draco, cậu thấp giọng hỏi, “Vậy còn bạn bè thì sao?”
Draco mặt không chút cảm xúc liếc cậu, “Tôi cho rằng mình đã không có đọc không rõ từng chữ, bạn vì lợi ích không giống như bạn bè, bạn bè thì không thể thay thế, nhưng bạn vì lợi ích thì lại có thể,” hắn dừng một chút, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tạo thành một độ cong có điểm nhạt nhẽo, “Mà em, đối với tôi mà nói, không phải là bạn lợi ích mà cũng chẳng phải là bạn bè.”
Harry hơi mê mang ngẩng đầu lên, không rõ ý tứ của Draco.
“Em là người yêu của tôi, có một không hai.” Ý cười bên mép của Draco lại lớn hơn một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Thật nhiều ngày không có nhìn thấy bình luận, thật đau lòng…. (T_T)/~~
(Editor: Mấy ngày nay quá bận, không ra chương mới được. Giờ mới hơi hơi hoãn một chút. Không thể không nói, chương trình học vừa nhiều mà vừa khó nữa. Thật sự nuốt không trôi. Một lần nữa thầm mắng mình thật ngu khi chọn phải cái ngành mình chẳng có tí tình cảm gì này)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!