Mỗi lần Đường Dĩ Thần thấy tôi và Ôn Cảnh Sơ đồng thời xuất hiện là trợn trắng mắt, châm chọc mỉa mai ngay lập tức.
“Ồ, có người già đầu không tìm được bạn gái, bắt đầu lừa gạt con gái nhà người ta kìa. Đường Nguyên Nguyên, em cẩn thận bị người ta bắt cóc bây giờ.”
Tôi cúi đầu gọt lê cho anh.
Ôn Cảnh Sơ dựa vào giường bệnh nói: “Hỏi trưởng khoa Lý rồi, ngày mai xuất viện.”
“Mày có bệnh à?” Anh tôi nghi ngờ nhìn hắn: “Sửa cái nết lại rồi hả?”
Bên môi Ôn Cảnh Sơ treo nụ cười nhạt: “Quan tâm bậc đàn anh thôi mà.”
Anh tôi liếc hắn trắng mắt, quay đầu mặt mày hớn hở nói với Hứa Vi Vi: “Em nói khi nào thì đi gặp cô chú ăn bữa cơm?”
“Ngày hôm sau.” Cô ấy âm thầm quan sát tôi và Ôn Cảnh Sơ: “Còn hai người thì sao?”
“Hả? Sao lại có em ở đây?”
Hứa Vi Vi cười khẽ đầy bí ẩn: “Đừng hỏi nhiều thế, đi cùng Ôn Cảnh Sơ là được.”
Chạng vạng thứ sáu, tôi gặp được cha mẹ Hứa Vi Vi, cũng là người nâng đỡ Ôn Cảnh Sơ. Thì ra nhà cô ấy giàu có đến thế.
Sắc mặt cha Hứa không được tốt lắm, nói chuyện cũng không khách sáo: “Vi Vi, chuyện cả đời mà thế này thì hơi qua loa. Cha mẹ lựa chọn cho con thì con không cần, cố tình đi chọn người khác.”
Anh trai tôi kìm tay Hứa Vi Vi lại: “Thưa chú, con và Vi Vi tự do yêu đương, có nhà có xe, thu nhập ổn định. Chú cứ yên tâm.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trai có vẻ đáng tin cậy.
Cha mẹ Hứa Vi Vi nhìn nhau, lựa lời uyển chuyển: “Vi Vi à, cha mẹ cứ nghĩ là con nói giỡn nên đã tự ý quyết định, mời cha mẹ Cảnh Sơ đến đây…”
Vừa dứt lời, cha mẹ Ôn Cảnh Sơ đẩy cửa bước vào: “Ai da, cuối cùng cũng gặp mặt ông bà sui.”
Bầu không khí ở hiện trường lập tức nặng nề hơn.
Ôn Cảnh Sơ hơi nhíu mày, nắm chặt tay tôi: “Cô chú, con có bạn gái rồi, cảm ơn đã yêu thương con, nhưng con và Vi Vi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Anh trai tôi trừng lớn mắt, nhìn tôi chằm chằm. Tôi né tránh ánh mắt anh, chậm rãi trốn ra sau lưng Ôn Cảnh Sơ.
“Cái thằng bé này, nói năng gì kỳ cục.” Cha Ôn Cảnh Sơ nhanh chóng phản bác: “Con và Vi Vi là trời sinh một cặp…”
“Đây là việc riêng của tôi, không có quan hệ gì với ông cả.”
Cha hắn lật bàn, đứng lên tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng: “Thằng nhãi ranh, mày nói chuyện với cha mày kiểu gì đấy?”
Ôn Cảnh Sơ không để ý đến ông ta, ngược lại nhìn về phía cha mẹ Hứa Vi Vi, ôn hòa lễ phép nói: “Thưa cô chú, hai người đã thấy tình huống nhà con thế nào rồi đấy. Con và bọn họ không có tình cảm gì, chuyện hôn nhân con sẽ tự quyết định.”
“Không được! Hôm nay phải xác định mối hôn sự này!” Mẹ Ôn Cảnh Sơ cao giọng thét chói tai, bắt lấy Ôn Cảnh Sơ nói: “Mày cút ngay cho tao!”
Tình cảnh loạn xạ hết cả lên.
Ôn Cảnh Sơ lãnh đạm đứng dậy, theo cha mẹ hắn đi ra ngoài. Còn lại vài người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.
“Đường Nguyên Nguyên, chuyện của em là như thế nào?”
Đối diện với lời chất vấn của anh trai, tôi cẩn thận nói: “Em và anh ấy ở bên nhau…”
Cha mẹ Hứa Vi Vi tạm thời không có ý tứ gì, hỏi tôi: “Cô bé, con là bạn gái Ôn Cảnh Sơ?”
“Dạ, con thích anh ấy đã lâu rồi.”
Mẹ Hứa Vi Vi thở dài: “Thôi được rồi, ông Hứa à, dưa hái xanh không ngọt đâu.”
Mãi cho đến khi bữa tối kết thúc mà Ôn Cảnh Sơ vẫn chưa quay lại. Tôi thừa dịp Đường Dĩ Thần không để ý, lén trốn ra ngoài.
Bên cạnh bồn hoa ngoài cửa khách sạn, tôi tìm thấy bóng dáng Ôn Cảnh Sơ. Hắn dựa vào tường, cổ áo bị cha hắn túm lấy.
Hắn cười khinh miệt: “Ôn Quý, hết tiền thì đi tìm con nuôi của ông đi, không phải ông muốn đại phú đại quý với người ta à?”
Mẹ hắn cứ mãi khóc lóc: “Cha mẹ không có cố ý vứt bỏ con…”
“Không cố ý?” Ôn Cảnh Sơ cười lạnh thành tiếng: “Vì con nuôi mà vứt bỏ con ruột, chê nghèo yêu giàu. Giờ thì sao? Con nuôi mấy người tìm được cha mẹ ruột rồi nên quên mấy người là ai luôn chứ gì?”
Những lời hắn nói chọc trúng chỗ đau cha Ôn, hắn vung một quả nắm tay tới, mặt Ôn Cảnh Sơ lập tức xuất hiện một vùng đỏ ửng.
“Được lắm, mày không trả tiền thì tao đi tìm cô bạn gái bé bỏng của mày, đằng nào thì sau này con nhỏ đó cũng phải hiếu thuận cha mẹ chồng.”
Nụ cười Ôn Cảnh Sơ dập tắt. Hắn đè nặng bờ vai ông ta, hung hăng áp vào tường: “Ông đi tìm em ấy thử xem.”
Cha hắn cao giọng nói cười thô tục: “Mày sợ à, lần cuối cùng tao thấy mày sợ là lúc mày học trung học. Con nhóc kia là bạn gái mày đúng không?”
Khớp xương Ôn Cảnh Sơ trắng bệch, gân xanh nổi lên trên trán. Sắc mặt hắn âm u, có thể thấy được hắn đã dùng bao nhiêu sức lực.
Tôi đột nhiên nhớ tới một ngày tan trường hồi trung học, tôi bị một ông chú kì cục chặn lại đòi tiền. Ông ta nói có quen biết Ôn Cảnh Sơ, nếu tôi cho ông ta tiền thì sẽ để Ôn Cảnh Sơ kết hôn với tôi.
Nhìn sơ đã biết không phải loại người tốt lành gì.
Tiền của tôi là để mua sữa dâu tây cho Ôn Cảnh Sơ, không chịu cho ông ta thì ông ta xông tới cướp đoạt. Cuối cùng ông ta bị cảnh sát lôi đi.
Tôi hoảng sợ, vẫn luôn rụt người ở góc tường khóc mãi không ngừng. Lúc anh trai chạy tới thì tôi đã sợ tới mức môi không còn hạt máu.
Ôn Cảnh Sơ đứng cách đó không xa, nhìn tôi rất lâu mới rời đi. Từ đó về sau hắn không muốn có quan hệ gì với tôi nữa.
Tôi nghĩ là hắn không thích tôi, hóa ra là do cha mẹ hắn.
Ôn Cảnh Sơ nhìn cha hắn đăm đăm, cuối cùng khàn giọng hỏi: “Ông thiếu bao nhiêu tiền?”
“Hai triệu.”
(!) Hơn sáu tỷ vnđ.
Hắn nhắm mắt, rốt cuộc nhượng bộ: “Được, tôi chia ra chuyển cho ông, đừng trêu chọc em ấy.”
Cha mẹ hắn đi rồi.
Bầu trời hạ mưa rào.
Ôn Cảnh Sơ đơn độc đứng cạnh bồn hoa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Không hiểu tại sao tôi đột nhiên muốn khóc.
Tôi đi đến trước mặt Ôn Cảnh Sơ, ngẩng đầu hỏi: “Anh có muốn kết hôn với em không?”
Đôi mắt hắn đen nhánh rung động, chứa đựng nỗi cô đơn tôi không thể hiểu nổi: “Nguyên Nguyên, anh đang cõng món nợ hai triệu trên lưng.”
“Cho nên anh không muốn kết hôn với em đúng không?” Tôi khóc nức nở nói: “Bởi vì cha mẹ anh nên anh không muốn ở cùng em.”
Ôn Cảnh Sơ ôm chặt tôi: “Nguyên Nguyên, đừng khóc… đừng khóc vì anh. Lần đó ông ta tìm em, anh sợ lắm. Anh không muốn em gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cho anh chút thời gian có được không? Anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Đèn neon ven đường vụt tắt, bóng tối xâm lấn khắp nơi. Ôn Cảnh Sơ lôi kéo tôi vào dưới mái hiên nhà: “Nguyên Nguyên, em về trước đi, anh em đang đợi.”
Xuyên thấu qua màn mưa, tôi thấy Đường Dĩ Thần cầm ô đứng ở lùm cây đối diện, lặng lẽ nhìn Ôn Cảnh Sơ.
Hai cặp mắt đan chéo giữa không trung, giương cung bạt kiếm.
Ôn Cảnh Sơ kéo tay tôi, đi đến bên cạnh anh.
Anh tôi sa sầm mặt mày: “Nguyên Nguyên còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mà mày biết tao không thích cha mẹ mày. Tao tuyệt đối không để Nguyên Nguyên có tiếp xúc gì với họ, mặc dù con người mày và năng lực của mày rất được.”
“Tôi biết.”
Mái tóc đen của Ôn Cảnh Sơ bị nước mưa làm ướt thành từng lọn, lần đầu tiên không làm anh tôi nghẹn họng.
“Tôi… sau khi giải quyết hết mọi chuyện sẽ đến tìm Nguyên Nguyên.”
“Được, làm không được thì đừng tới gặp em tao.”
Ôn Cảnh Sơ nhìn tôi rất lâu, sờ đầu tôi rồi cởi áo ngoài ra khoác lên người tôi, sau cùng xoay người rời đi.