Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử


Chương 11


Anh trai lôi tôi về nhà, ra lệnh cấm tôi không cho liên lạc với Ôn Cảnh Sơ.

Mùa hè đến, phòng vẽ tranh do tôi mở bắt đầu nhiều việc bận rộn lu bù. Tôi cố tình không thèm nhớ đến Ôn Cảnh Sơ, ngay cả wechat cũng không trao đổi gì.

Hứa Vi Vi đính hôn với anh tôi, cha mẹ cố ý chạy đến đây từ thành phố D, chuẩn bị mở tiệc đính hôn.

Nửa đầu tháng bảy, thành phố phá được một trọng án đánh bạc tập thể rất lớn, bắt không ít người.

Giữa trưa hôm đó, anh trai gọi tôi tới bệnh viện: “Đi tặng kẹo mừng giúp anh.”

“Chỗ nào?”

“Khoa não.”

Tôi xách kẹo mừng, ngây ngốc đứng đó nửa ngày. Tôi thấy anh ngậm hộp sữa dâu tây trong miệng, hỏi: “Anh lấy đâu ra vậy?”

“Cướp được từ Ôn Cảnh Sơ.” Anh chép miệng: “Em đừng nói, cái thứ này uống ngon thật. Khó trách lúc còn đi học, hễ anh trộm sữa bò của hắn là bị đánh. Đàn ông con trai mà thích sữa dâu tây… Ơ, anh còn chưa nói xong mà, em đi đâu vậy?”

Tôi xách kẹo mừng đến cửa văn phòng, nghĩ ngợi xong lại quay về, đá vào cẳng chân Đường Dĩ Thần.

Hắn kêu đau: “Đường Nguyên Nguyên, em mưu sát anh ruột à!”

Tôi xụ mặt nói: “Anh đê tiện vô sỉ! Đồ ăn trộm!”

Nói xong thì giận dỗi chạy ra ngoài.

Khi tôi đi vào phòng bệnh khoa não, hộ sĩ bên trong đều biết tôi: “Nguyên Nguyên, tới tìm bác sĩ Ôn à?”

“Vâng, chị gái, em tới đưa kẹo mừng.”

“Đúng là không khéo chút nào, hắn đi làm giải phẫu rồi. Em có muốn đợi hắn không?”

Tôi để kẹo mừng lên bàn: “À, em còn có việc nên đi trước, em có mang cho mọi người một phần, hoan nghênh mọi người tham gia tiệc vui của anh trai em nha.”

Các chị hộ sĩ liếc nhau, đột nhiên nhiệt tình vây quanh tôi: “Ai da Nguyên Nguyên, móng tay em nhìn đẹp ghê, em làm ở đâu thế?”

“Tóc em nhuộm chỗ nào, cho chị địa chỉ với…”

Tôi bị đẩy thẳng đến văn phòng, còn chưa kịp phản ứng lại được thì đã bị nhét một phần trái cây cắt sẵn vào tay.

“Nguyên Nguyên, ăn xong rồi hãy đi.” Sau đó mấy chị gái này đóng cửa lại cho tôi.

Tôi… bị nhốt ở đây à?

Tôi ngại từ chối thành ý của các chị, rồi lại không muốn để Ôn Cảnh Sơ thấy tôi quá chủ động, đành phải liều mạng nhét trái cây vào miệng. Tranh thủ ăn xong sớm chừng nào thì có thể rời đi sớm chừng ấy.

Lúc Ôn Cảnh Sơ tiến vào, tôi nhét đầy đến nỗi y chang con hamster, ra vẻ vô tội nhìn hắn.

Tay Ôn Cảnh Sơ đang đóng cửa tạm dừng, mắt đen nhìn tôi chăm chú, giọng nói rất nhẹ: “Nguyên Nguyên, có việc gì không?”

Gặp lại hắn sau một tháng xa cách. Trái tim tôi vẫn không biết cố gắng gì mà nhảy dựng lên thình thịch.

Tôi liều mạng nuốt trái cây xuống, buông khay đựng trái cây ra rồi đứng lên: “Em… em tới đưa thiệp mời hộ anh trai, mấy chị mời em ăn trái cây…”

Nói xong, mắt tôi liếc thấy bên ngoài bao đựng trái cây cắt sẵn có viết tên Ôn Cảnh Sơ.

Tôi ăn mất phần của hắn.

Hiển nhiên Ôn Cảnh Sơ cũng nhìn thấy, khóe miệng cong lên. Có lẽ hắn sợ tôi bị dọa nên nhẹ giọng lựa lời: “Không sao, cứ ăn đi. Không đủ thì vẫn còn.”

“Em phải đi…”

Tôi mới vừa đi được hai bước thì Ôn Cảnh Sơ đột nhiên móc sữa dâu tây nhét vào tay tôi: “Uống miếng sữa rồi hãy đi.”

“Ừm, cảm ơn…”

Lời còn chưa dứt, trước mặt lại có thêm một phần trái cây cắt sẵn.

Ôn Cảnh Sơ bình tĩnh rút khăn giấy ra: “Ăn tiếp đi.”

Bây giờ mà đi thì không hay lắm, tôi lại ngồi xuống, cầm nĩa nhỏ do dự ăn trái cây. Ôn Cảnh Sơ ngồi gõ máy tính ngay đối diện, ở nơi tôi có thể thấy được.

Mùi vị nước sát trùng nhanh chóng khuếch tán khắp văn phòng. Quạt điện trên đỉnh đầu vang lên tiếng răng rắc, gió ấm thổi tới làm người ta có chút ngạt thở.

Tôi ăn một miếng dừng một miếng, mỗi lần muốn nói “em phải đi” thì Ôn Cảnh Sơ lập tức bận việc bù đầu, làm tôi mãi không mở miệng ra được.

Tận lúc tan tầm thì tôi chịu đựng không nổi nữa, nằm lên bàn ngủ gật.

Đột nhiên đỉnh đầu bị ai đó sờ.

“Nguyên Nguyên, tan tầm rồi.”

Tôi mơ màng ngẩng đầu: “A… tốt quá, em phải đi.”

Nói xong thì đứng lên, cảm thấy chóng mặt nhức đầu.

Ôn Cảnh Sơ giữ chặt tay tôi: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Gà nấu nước dừa.”

Chờ đến khi tôi tỉnh táo lại thì đã ở trên xe của Ôn Cảnh Sơ. Tôi vội vàng xem điện thoại, một quả rắm của Đường Dĩ Thần cũng không thấy, làm như mai danh ẩn tích rồi vậy.

Tôi ý thức được vài thứ, hình như bọn họ đã thông đồng với nhau sẵn rồi.

Tôi luống cuống nhìn người đi đường ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Ôn Cảnh Sơ, chăm chú nhìn bàn tay để trên tay lái đến mê mẩn.

Cảnh tượng cái đêm kia đột nhiên xuất hiện trong đầu, mặt tôi thiêu cháy đỏ bừng.

“Nguyên Nguyên.” Giọng Ôn Cảnh Sơ kéo suy nghĩ tôi về.

“Hả?”

“Chuyện cha mẹ anh giải quyết xong rồi.”

“Giải quyết?”

“Ừ, sau này bọn họ sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa.”

Tôi nhớ trọng án đánh bạc trong tin tức, có chút không dám chắc mà nhìn Ôn Cảnh Sơ.

Ôn Cảnh Sơ đảo tay lái chuyển sang tuyến đường phụ, chậm rãi ngừng lại ven đường: “Gia đình anh không xứng với em. Cho nên mười mấy năm quá khứ đó, dù có ý định chiếm em làm của riêng nghiêm trọng đến đâu, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn em cưới người khác.”

Sắc trời tối dần đi, đèn đường còn chưa bật sáng. Giữa bóng tối mờ ám bên trong xe, ánh mắt Ôn Cảnh Sơ nhìn tôi cực kỳ nóng bỏng.

“Nguyên Nguyên, đây là lần cuối cùng, chỉ cần em ghìm lại dây cương ngay trước vực thẳm, anh sẽ giống như anh trai em, đưa em đi lấy chồng.” Giọng anh thì bình tĩnh lắm, nhưng cái tay lái nắm chặt kia đã làm lộ cảm xúc căng thẳng của anh rồi.

Tôi níu chặt váy, thấp giọng nói: “Không cần.”

Hô hấp Ôn Cảnh Sơ chậm lại, nhẹ nhàng hỏi: “Nguyên Nguyên, em nói gì?”

“Em nói không cần, em chỉ thích anh, muốn kết hôn với anh…”

Đột nhiên Ôn Cảnh Sơ nắm lấy tay tôi, giọng điệu sáng ngờ: “Em nghĩ kỹ chưa.”

Tôi ôm mặt hắn, nghiêng người hôn lên đó. Toàn thân Ôn Cảnh Sơ cứng đờ, nhanh chóng đảo khách thành chủ, siết lấy eo tôi nhắc tới, túm tôi lên trên đùi hắn.

Còi ô tô bị tôi cấn vào, phát ra một tiếng ré dài.

Tôi sợ tới mức rụt người, Ôn Cảnh Sơ lại không cho tôi có cơ hội trốn thoát. Hắn lấn người tới, không để tôi được thở dốc một hơi nào, gần như hung ác mà hấp thu hết giác quan của tôi, thậm chí còn cắn môi tôi đau đớn.

Biết bao nhớ thương bùng nổ tại một giây này đây. Độ ấm bên trong xe nhanh chóng tăng lên. Tiếng hô hấp dồn dập, cao thấp hết đợt này đến đợt khác.

Nước mắt sinh lý tràn ra khỏi mắt, tôi khàn giọng nói: “Anh, em thích anh…”

Ôn Cảnh Sơ rên lên một tiếng, trán chúng tôi dựa vào nhau: “Đừng kêu lên như vậy…”

Lòng trả thù của tôi quấy phá, cảm nhận được hắn kỳ lạ nên lại lẩm bẩm kêu lên, rước lấy một cái chụp đánh ở sau eo.

“Không muốn chịu khổ thì đừng nói nữa.” Hắn còn muốn hôn nhưng bị tôi cười né tránh.

“Ôn Cảnh Sơ, anh làm em đau lòng lâu lắm, phải chịu phạt.”

“Được.” Giọng Ôn Cảnh Sơ khàn khàn, ánh mắt vẫn luôn dính vào mặt tôi. Cổ hắn giơ lên, để lộ hầu kết ra.

Dáng vẻ như tùy tôi xử lý hắn.

Tôi đột nhiên hiểu ra, vùi đầu nghiêm túc tháo đai lưng hắn ra lắc lắc: “Sợ không?”

Ý cười hiện lên nơi đáy mắt Ôn Cảnh Sơ: “Sợ.”

Tôi trói hai tay hắn lên, bàn tay hư hỏng duỗi về phía áo sơ mi, tháo ra nút đầu tiên.

“Nguyên Nguyên.”

“Câm miệng.” Tôi hung dữ quát hắn ngừng lại: “Không được nói chuyện.”

Tôi thổi hơi vào hầu kết hắn, làm Ôn Cảnh Sơ nuốt nước miếng, hơi thở rối loạn: “Anh cho anh trai em ăn ngon ngọt gì thế?”

Hắn nhắm mắt: “Hắn thiếu anh mà. Anh giúp hắn hẹn hò Hứa Vi Vi.”

Thì ra là hắn đã có tính toán từ lâu rồi.

“Vấn đề thứ hai, tại sao không dùng tiền của em?”

“Bởi vì anh thích em, anh không muốn quan hệ giữa chúng ta biến thành chủ nợ và con nợ. Nói sao thì em tặng anh nhiều sữa bò quá, anh đã là người của em rồi, Nguyên Nguyên.”

“Thế thì tại sao anh vẫn luôn đối xử với em không nóng không lạnh?”

“Cha mẹ anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh. Anh lo ngại họ, nhưng anh không ngăn cản được bất kỳ sức hấp dẫn nào từ em. Nguyên Nguyên, anh không nên trêu chọc em trước khi xử lý tốt các mối quan hệ, anh biết sai rồi.”

Đột nhiên, không kịp phòng ngừa, tôi cắn hắn một ngụm.

Ôn Cảnh Sơ rên lên, khó nhịn mà thở hổn hển, giọng nói khàn đặc đến tận cùng: “Nguyên Nguyên, ngoan, cởi trói cho anh…”

Tôi vừa lòng thưởng thức dấu son môi trên hầu kết, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng.

Không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay. Cảm giác trả được thù lớn quá sung sướng.

Bỗng dưng cửa kính bị gõ vang. Tôi nghiêng đầu nhìn, kêu lên sợ hãi, vùi mặt vào lồng ngực Ôn Cảnh Sơ như con đà điểu.

Ôn Cảnh Sơ bất lực dùng hai tay ấn cửa sổ xe xuống: “Có việc gì sao?”

Cảnh giác giao thông còn chưa mở miệng đã cứng người vì nhìn thấy đôi tay bị dây lưng trói lại, còn có dấu son môi mờ ám trên cổ hắn.

“Nơi này là chỗ đỗ xe tạm thời, còn mười phút nữa là cấm đỗ, nhanh rời đi đi.”

Ôn Cảnh Sơ ho nhẹ, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cảm ơn nhắc nhở, lập tức đi ngay.”

Lúc đóng cửa sổ lại, loáng thoáng nghe được cảnh sát giao thông nói với người khác: “Mấy cặp đôi trẻ bây giờ chơi bạo thật…”

Tôi rên rỉ: “Mất mặt quá.”

Ôn Cảnh Sơ cười thành tiếng: “Nguyên Nguyên, người mất mặt là anh, cái mặt nhỏ của em vẫn còn mà.”

Tôi lúng túng tay chân cởi trói cho hắn rồi bò trở lại ghế phụ, thắt dây an toàn xong thì nói: “Đi ăn cơm thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN