Mặt Nạ Hoa Hồng Gai
Chương 15. Kỳ tích xuất hiện hay là định mệnh an bài
Tiếu Sang Sang nằm đó, bất động. bác sĩ nói “cô âý không chết trên bàn mỗ, nhưng có thể sẽ chết trong lúc hôn mê như thế này hoặc tỉnh lại sau đó, trừ khi có kỳ tích nếu không… mong người nhà bệnh nhân chuẩn bị tâm lý”, Tiếu Sang Sang hôn mê đã 2 ngày, Tiếu Du tóc đều đã bạc, gương mặt nhăn nheo đau sót khi kẻ đầu bạc sắp tiễn kẽ đầu xanh. Huỳnh Văn ngồi cạnh giường bệnh, tay anh nắm tay Tiếu Sang Sang, như thế cũng đã hai ngày, anh mặc kệ người xung quanh, mặc kệ tất cả, anh thì thầm nói chuyện bên Tiếu Sang Sang.
_ Đơn ly hôn anh chưa ký, em vẫn là vợ anh biết không? em quên mất là chúng ta đã hẹn hò ư, là con gái đâu thể đi tỏ tình, phải để con trai mới đúng nên anh từ chối em đó, còn bịa chuyện mình có bạn gái nữa, rồi sau đó anh bày tỏ với em, em nhớ lại chưa? cô bé ngốc, em thông minh thế mà chỉ số EQ thấp thế.
_ Lúc ở Newyor anh muốn sống chung với em, em bảo, muốn vậy thì kết hôn đi, anh liền dẫn em đến nhà thờ, chúng ta định ngày cưới khi về nước
_ Em thích anh đánh ghita lắm mà, khi em tĩnh lại, anh đánh ghi ta cho em nghe, còn hát nữa
Cứ như thế, Huỳnh Văn nói không ngừng, lúc cười lúc khóc, chẳng ai khuyên ngăn được. Cuối cùng một buổi sáng, người trên giường tỉnh lại, đặt bàn tay sờ vào má của anh thì thào
_ Đưa em ra ngoài dạo được không ông xã
Huỳnh Văn mỉm cười không do dự, bế cô đi
_ Được
Tiểu Tuyết, Lương Hạ, An Thuyên, Tiếu Du, cùng những người xung quanh không ngăn cản, họ không nói nên lời chỉ có thể nghẹn ngào rơi nước mắt, khi bóng dáng Huỳnh Văn đã khuất, An Thuyên mới ôm người bên cạnh mà khóc lớn. Còn Tiếu Du ông tự đẩy xe lăng theo hướng đấy, ông nhìn con gái con rễ phía xa, ông nhớ lại tối qua. Tối qua Tiếu Sang Sang tỉnh lại, bác sĩ nói cô âý có yêu cầu gì cứ làm theo, mọi người hãy gặp mặt lần cuối, Tiếu Sang Sang bảo bối tâm can của ông khóe mắt rưng rưng nói với ông
_ Con xin lỗi cha, con không thể chăm sóc cha mẹ được nữa, cha lúc nào cũng yêu thương con, còn nhớ khi mẹ không cho con ăn đồ ngọt vì sợ đường trong máu tăng, cha đã lén mẹ cho con ăn một ít, còn nói đó là bí mật cha con mình, con còn nhớ mỗi khi đi học là cha tết tóc cho con … cha con xin lỗi
_ Lương Hạ, An Thuyên, Tiểu Tuyết mình may mắn khi được làm bạn với các bạn, chúc … chúc cả ba người hạnh phúc
Tiếu Sang Sang quay gương mặt yếu ớt nhìn Huỳnh Văn, Huỳnh Văn cũng nắm chặt tay cô
_ Anh, khi nào anh lại nói nhiều vậy chứ!
_ Không phải như vậy em càng yêu anh hơn sao, bà xã
Tiếu Sang Sang mỉm cười rồi ngất đi, cả căn phòng rối loạn gào thét, đến khi bác sĩ bảo tất cả bình tĩnh cô ấy vẫn còn, chỉ là ngất đi thôi, tình trạng có thể kéo dài sáng mai.
Nhìn Tiếu Sang Sang cùng Huỳnh Văn từ xa, An Thuyên, Tiểu Tuyết, Lương Hạ còn có những người bạn của họ điều cầu mong kỳ tích xuất hiện
Ở một khoảng đất trống, Tiếu Sang Sang dựa đầu vào vai Huỳnh Văn, Tiếu Sang Sang nhìn về hướng mặt trời mọc còn Huỳnh Văn nghiêng đầu nhìn người trong lòng
_ Anh à, ở Newyor chúng ta có rất nhiều kỷ niệm ư
_ ừ!
_ Anh, anh nói là anh yêu em, chúng ta đã hẹn hò
_ Ừ! Anh yêu em (Huỳnh Văn khàn khàn giọng)
_ Vậy Angle là ai?
Tiếu Sang Sang nghiêng mặt đối diện với Huỳnh Văn, Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ôm cô vào lòng, giọng nói không kìm được mà có chút run
_ Là em, là em, chính là em. tên của em khi ở Newyor, Angle thiên thần nhỏ của anh, là em
_ Đồ xấu xa, anh là đồ xấu xa, hại em hiểu lầm như vậy, hại em còn ghen với chính mình, hại em đau như vậy, đồ xấu xa… (Tiếu Sang Sang nức nở)
hôn lên đôi môi đang không ngừng trách cứ, giọng điệu Huỳnh Văn cưng chiều
_ Anh là đồ xấu xa, được chưa, anh xấu xa nên Chúa mới ban một thiên thần là Angle đến dạy dỗ anh
Tiếu Sang Sang ngưng khóc
_ Anh, anh cõng em được không? em rất nhớ những ngày chúng ta cùng nhau đi dạo
_ Được!
Huỳnh Văn khom người cõng Tiếu Sang Sang đi dạo, dưới ánh nắng nhạt nhòa làm người qua đường không ngừng ngưỡng mộ đôi tình nhân trẻ.
_ Anh, khi anh đọc sách ở thư viện rất đẹp trai nha, những cô gái kia cứ liếc mắt nhìn anh
_ Về sau anh chỉ đọc sách ở nhà, cho em xem (Huỳnh Văn đáp)
_ Anh, em thích cùng anh leo núi chinh phục đỉnh Phú Sĩ ở Nhật
_ Về sau, anh và em cùng đi (Huỳnh Văn đáp)
_ Anh, em thích ăn món ăn anh nấu lắm
_ Ừ, về sau anh nấu cho em (Huỳnh Văn đáp)
_ Anh, em thích ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, em thích dã ngoại, thích các hoạt động ngoài trời
_ Ừ
Huỳnh Văn chưa kịp nói hết câu, Tiếu Sang Sang lại nói.
_ Anh, Sân vườn nhà chúng ta trồng hoa hồng đi được không? em thích mỗi ngày được ngắm hoa
_ Được! (Huỳnh Văn đáp không do dự)
_ Anh, anh nói yêu em đi
_ Anh yêu em, rất yêu (Huỳnh Văn giọng khàn khàn)
_ Anh, em cũng yêu anh, yêu cho đến hết cuộc đời
_ Ừ! anh biết
_ Anh, anh đi chậm thôi được không, em hơi mệt
_ Ừ!
Huỳnh Văn dừng chân lại một giây, sau đó chậm rãi đi tiếp.
_ Anh, em muốn sau này mặc áo đôi với anh khi dạo phố, mỗi buổi sáng cùng nhau chạy bộ, mỗi tối anh đánh ghi ta cho em nghe …
giọng nói Tiếu Sang Sang nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Huỳnh Văn vẫn cõng Tiếu Sang Sang trên lưng, chậm rãi bước, thay cô tiếp tục nói
_ Không đợi sau này, chút nữa anh đọc sách em nghe, chỉ hai chúng ta thôi không ai làm em ghen nữa, thích không
_ Không cần chờ về nhà ngắm hoa, bây giờ anh đưa em đi ngắm hoa hồng mà em thích
_ chút nữa anh sẽ nấu cơm cho em ăn, nấu món cari mà em thích
_ Không đợi đến sau này, chút nữa anh và em mặc áo đôi nha.
_ Chiều nay chúng ta ngắm hoàng hôn, chỉ hai chúng ta thôi
_ Anh yêu em, mãi mãi cũng yêu em, em thấy không mọi người đang ghanh tỵ với chúng ta đó, bà xã à chúng ta mau đi ngắm hoa thôi, sau đó sẽ ăn trưa, anh sẽ nấu, rồi chúng ta mặt aó đôi…
Tại khu vườn hoa hồng, người ta thấy chàng trai ôm cô gái vào lòng mình,luyên thuyên nói chuyện và chỉ tay vào vườn hoa, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên tóc cô gái. Nhưng cô gái, nằm im không cử động
_ Chú ơi, sao bạn gái chú không trả lời chú vậy (bé trai qua đường tò mò)
_ Vợ chú đang ngủ
_ Dạ! (bé trai lễ phép chào rồi đi)
Huỳnh Văn thủ thỉ vào tai Tiếu Sang Sang
_ Em lười quá, sắp ăn trưa rồi mà còn ngủ nướng nữa
_ Về thôi, anh nấu cơm trưa cho em
Huỳnh Văn bế Tiếu Sang Sang rời khỏi vườn hoa, trở về nhà Lương Hạ, đặt cô xuống chiếc ghế ngay bếp, anh bắt đầu làm đồ ăn, chốc lát lại nhìn cô cười
_ Em thật lười, thế mà còn ngủ
chốc lát nữa Huỳnh Văn ngẩn đầu cười bảo
_ Dạ dày em không tốt, anh không cho hạt tiêu hay ơt́ vào đâu, em đừng nài nỉ
… Buổi trưa xong rồi, anh đọc sách cho em nghe nha, Huỳnh Văn lấy quyển sách và bắt đầu đọc, cứ thế … sau đó anh lấy aó đôi mặc vào cho anh và cô ẵm cô ra ngoài ngắm hoàng hôn
_ Em lười quá, còn ngủ nữa, mặt trời lặn rồi, hoàng hôn kìa, em xem … kia màu tím, kia màu xanh…
Mọi người nghẹn ngào, chẳng ai nói được câu nào, nói gì đi nữa Huỳnh Văn cũng trả lời , cô ấy đang ngủ, cô âý lười quá…
Huỳnh Văn ôm Tiếu Sang Sang vào phòng, không chịu nổi Hướng Anh Đông lên tiếng
_ Huỳnh Văn, cô ấy đã…
_ suỵt… cô âý ngủ, yên lặng (tay hắn siết chặt Tiếu Sang Sang hơn)
_ Cô âý không phải ngủ, anh mau tỉnh lại đi, mọi người còn làm gì vậy, tách họ ra nếu không anh ta điên mất (Hướng Anh Đông)
Huỳnh Văn hoảng loạn, nước mắt không ngừng rơi, càng ôm chặt Tiếu Sang Sang hơn. Giọng nói hổn loạn van xin tha thiết
_ Đừng, đừng đến đây, đừng mang cô ấy đi, đừng đến đây,.. xin, tôi xin các người, một lần thôi, một lần thôi… để tôi bên cô ấy
Tiếu Du không nói gì, ông lẳng lặng đẩy xe ra khỏi phòng, cảm giác đó ông hiểu được, vừa ra khỏi phòng ông lại đưa mắt hướng lên trời như oán trách.
_ Để anh ấy bên Sang Sang một lúc nữa đi, chắc họ có điều muốn nói với nhau. (Tiểu Tuyết)
Cánh cửa đóng lại, Huỳnh Văn mới nới lỏng cánh tay đang ôm Tiếu Sang Sang ra, lấy tay vén mái tóc cuả cô lên
_ Em vẫn còn lười, ngủ gì lâu thế. Họ còn muốn tách chúng ta ra, anh với em có rất nhiều nơi chưa tới, rất nhiều việc chưa làm cùng nhau mà, chúng ta sẽ leo núi Phú Sĩ, mặc áo đôi dạo phố, chúng ta sinh em bé, em nói xem, con khi sinh ra giống em hay giống anh đây, chúng ta sinh con gái đi, con gái giống em, thông minh xinh đẹp
_ em nói gì, em thích con trai, con trai sẽ giống anh, em thích ư
_ Nhưng mà anh thích con gái hơn, vậy em sinh đôi nha, 1 trai, 1 gái, cả nhà 4 người chúng ta cùng nhau mặc aó đôi, cùng nhau làm cơm, cùng nhau dạo phố
_ Nếu như, nếu như … có thể một lần quay lại anh nhất định lau khô giọt nước mắt em, sẽ bên cạnh em mỗi ngày, cùng em mặc áo đôi, cùng em dạo phố, cùng em nấu ăn, cùng em đi hết quảng đường còn lại, đi đến đầu bạc răng long, anh sẽ không làm em khóc nữa… Nhưng mà đời này làm gì có nếu như… em ngủ gì lâu thế, em nghe anh nói không, anh yêu em, em là nguồn sống tôi, là ánh nắng là trái tim anh
_ Em đừng giận anh mà, anh yêu em, em sao không trả lời anh, em đừng ngủ nữa. Em chờ một tý anh sẽ ngủ cùng em, chúng ta cùng nhau làm những chuyện chưa làm … ở kiếp sau, hoặc là em tỉnh lại đi mà, nhìn anh này vợ à
VÀI TIẾNG SAU
cánh cửa mở ra, mọi người sửng sờ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!