Mạt Thế Hai, Ba Sự
Chương 31: Cầu nguyện
Sức chiến đấu của đám Cảnh Lâm không thấp, thêm nữa đối phương chỉ có năm người, tình thế cơ hồ nghiêng về một bên. Rất nhanh, nhóm năm người bên đó bao gồm Lưu Nhị Khuê ngã trên mặt đất, mặt mũi sưng vù vết thương không tính nhẹ. Lưu Nhị Khuê nghiêm trọng nhất, vai bị Nghiêm Phi dùng cờ lê đập mạnh một cái, đã hoàn toàn không nhấc lên nổi. Cằm cũng bị đánh trật khớp, nói cầu xin tha thứ còn không lưu loát được, nước mắt nước mũi tèm lem.
Thế nhưng chẳng ai đồng tình gã. Trước đây thời điểm còn yên bình, tên này đã xưng vương xưng bá, hiện tại gặp mặt lại nghĩ cướp đồ vật của bọn cậu, còn lấy sự an toàn của Nghiêm Lộ ra uy hiếp đoàn người. Nếu như Nghiêm Lộ là một cô nương phổ thông, ngày hôm nay bọn cậu chỉ hơi kém một điểm thôi, thì người bị đánh đến nằm bò lết không dậy nổi chính là bọn cậu, kết cục của Nghiêm Lộ có thể tưởng tượng được.
Không đánh thì không đánh, nhưng đã đánh phải đem đối phương đánh sợ đến triệt để mới thôi.
Cảnh Lâm nhặt lên mấy cái gậy đám Lưu Nhị Khuê đánh rơi trên mặt đất, thuận tiện hỏi bọn chúng một câu: “Sợ đau hay chưa?”
Mấy tên đàn ông vừa nãy còn hùng hồn “da dày thịt béo” gật đầu như băm tỏi.
Nghiêm Phi lạnh lùng nói: “Thế đạo tuy nhìn thấy loạn lạc, nhưng cũng không phải thiên đường để các ngươi tùy thời làm ác. Đánh nhau sao, ai sẽ không đánh chứ.”
Đám Lưu Nhị Khuê tuy rằng bị thương nặng, nhưng không chết được. Đoàn người Nghiêm Phi đoạt lấy năm cây gậy kia, xách đồ vật đi khỏi con phố lên đường cái, khởi hành về nhà, rất nhanh sẽ rời đi nới đó.
Mãi đến tận lúc trong bụi cỏ không còn nhìn thấy nhóm người kia, Lưu Nhị Khuê mới từ trên đất bò lên, cùng mấy anh em dìu đỡ lẫn nhau, biểu hiện hung tàn nhìn chằm chằm nơi nhóm người Cảnh Lâm biến mất.
“Thù này chúng ta nhớ!” Lưu Nhị Khuê nói ngắc ngứ không rõ hăm dọa, sau đó ai ôi kêu đau được anh em dìu đi. Ngày hôm nay đi ra không tìm thấy thức ăn còn bị đánh một trận, thiệt thòi lớn.
Năm người hùng hùng hổ hổ, động tác gian nan hướng về bên phải đi ngược lại với đám người Cảnh Lâm. Rất nhanh, còn đường này lần thứ hai đã không có bóng người, nếu không phải trên đất còn vết máu loang lổ, thì không ai biết được vừa nãy nơi đây đã trải qua một trận chiến đấu. Gió thổi bụi cỏ lao xao vang vọng, mang theo mùi máu tươi nhẹ nhàng lan xa.
Sau đó không lâu, một con rết dài tới hai mét bỗng nhiên bò ra từ bụi cỏ, đầu của nó hồng hồng, phần lưng lại đen nhánh phản sáng, bộ chân to khỏe, móc chân sắc bén. Hai cái râu thật dài đong đưa trên không trung, răng nanh to lớn liên tục đóng mở. Nó vây một vòng quanh những vết máu trên mặt đất kia, sau đó xoay thân thể đi ra khỏi con phố, hướng lên đường cái, râu nó hoạt động càng lợi hại hơn, đầu tiên bò một hồi về phía phương hướng đám người Lưu Nhị Khuê rời đi, sau đó lại do dự dừng lại, rất nhanh xoay đầu, đuổi theo sau nhóm người Cảnh Lâm.
Hình thể con rết to lớn, đám cỏ dại trên lối đi hoàn toàn không thể che đậy được bóng dáng nó. Một vài cư dân đóng cửa trốn trong nhà trong lúc vô tình vén rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, vừa vặn thấy được rết khổng lồ vụt qua bên dưới, nhất thời sợ hãi bưng kín miệng.
Bởi vì sợ lại gặp gỡ những người một lời không hợp liền đánh cướp như Lưu Nhị Khuê, nên tốc độ đám Cảnh Lâm trở về so lúc tới nhanh hơn rất nhiều, chờ rốt cuộc bước lên trên đường xi măng đã thanh lý cỏ trong thôn, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới có hứng thú cười cười nói nói.
Triệu Thiểu Kiền vỗ vỗ vai Nghiêm Phi, nói: “Không ngờ cậu còn là một người luyện võ a.”
Nghiêm Phi nói: “Hồi học tiểu học bị lớp trên lừa gạt tiền sinh hoạt, sau khi cha tôi biết liền báo một lớp võ thuật cho tôi cùng Lộ Lộ, vẫn luyện mười mấy năm nay.”
Lý Phi Vũ cùng Cao Trường Huy đều ở bên cạnh sùng bái nhìn y, ai khi còn bé không có mộng đại hiệp chứ.
Triệu Chí Văn vuốt những vết đỏ trên cánh tay, cực kỳ phiền muộn, nếu như mình cũng biết võ công thì tốt rồi, ngày hôm nay bị đánh cho chật vật như thế, toàn bộ đều bị Nghiêm Lộ thấy được, quá mất thể diện.
Trong thôn không ít người đều ở dưới ruộng nhà mình diệt cỏ dại, thấy đám Cảnh Lâm trở về, nhất thời ném công việc trong tay vây quanh, đông hỏi một câu tây hỏi một câu về tình huống bên ngoài.
Tất cả mọi người không chú ý, con rết to lớn rốt cuộc men theo mùi đuổi tới đã xuất hiện phía sau bọn cậu. Đôi râu hưng phấn loạn động, tràn đầy vui sướng khi phát hiện con mồi. Nhưng mà, khi con rết bò lên trước một bước, cả người liền cứng đờ bất động, sau đó dùng tốc độ so lúc trước còn nhanh hơn mà xoay đầu chạy trốn, nó phát ra một thanh âm sợ hãi nhỏ đến mức không thể nghe thấy, phảng phất như đằng sau có thứ gì đó tạo nên uy hiếp cực lớn vậy, rất nhanh chạy thoát khỏi nơi đây, biến mất dạng trong bụi cỏ.
Mà bên kia, Mã Thuần Chính để mọi người đến nhà hắn, đợi lát nữa đồng thời nói một thể, đỡ phải nói lại cho mấy người không có mặt tại đây.
Mấy người phân chia gậy rút, Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ chủ động biểu thị không tham dự trong lần phân phối gậy này, Lý Phi Vũ có gậy thép, Cảnh Lâm đem chùy sắt bản thân được phân cho hắn, còn mình thì lấy đến một cái gậy rút, bốn người khác vừa vặn mỗi người một cái. Sau đó Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ trước về nhà, đi ra ngoài một vòng lớn như vậy, quần áo trên người đều đầy sương muối, tắm rửa đổi thân quần áo rồi đi qua sau.
(sương muối: mồ hôi toát ra dính lên quần áo bị hong khô sẽ đọng lại mấy hạt li ti, ai có mồ hôi dầu thì ít gặp trường hợp này, nhưng mồ hôi muối thì thường xuyên thấy)
Về phần Cảnh Lâm, thì trực tiếp về nhà. Con cóc không còn ở chỗ kia nữa, Cảnh Lâm cho rằng nó đi rồi, kết quả lại ở sân sau tìm thấy nó. Cảnh Lâm không quản nó, bên trong phích nước còn có hơn nửa chỗ nước đun sôi tối qua, Cảnh Lâm pha với nước giếng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới đi tới nhà Triệu Chí Văn. Lúc về đến nhà, Triệu Chí văn cởi trần để Chu Ngọc thoa rượu thuốc. Trên người hắn trúng vài gậy, địa phương bị đánh sưng đỏ lên, đan xen với vết sẹo bị thương do dao chém lần trước.
Triệu Chí Văn một bên nhịn đau một bên hướng Cảnh Lâm đỏm dáng: “Xem, tượng trưng cho nam nhân.”
Nhạc Nhạc đôi mắt đỏ hoe, trên lông mi con vương giọt nước mắt. Cảnh Lâm ôm bé vào lòng, “Chú Triệu Chí Văn của cháu không có chuyện gì.”
Lúc Cảnh Lâm tiến vào hai người Chu Ngọc trên dưới đánh giá cậu một phen, trước Triệu Chí Văn đem quần áo cởi ra, Nhạc Nhạc thấy trên lưng hắn ngang dọc vết đỏ liền sợ đến phát khóc, cho rằng Cảnh Lâm cũng sẽ như vậy, la hét đòi về tìm cậu xem. Vẫn là Triệu Thừa Hoài dỗ dành một lúc mới nhẫn nhịn lại.
Chu Ngọc nói: “May con không có chuyện gì, không thì Nhạc Nhạc lại phải khóc.”
Cảnh Lâm dỗ dành Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc của chúng ta phải làm nam tử hán đại trượng phu, không thể luôn khóc nhè được, biết không?”
Nhạc Nhạc miễn cưỡng gật gật đầu, còn chuyện làm được hay không, đến lúc đó lại nói sau đi.
Thoa xong thuốc, Triệu Chí Văn mặc quần áo vào, nhe răng trợn mắt nói: “Trên người vừa ngứa vừa đau, cảm giác này thực toan sảng!”(Toan sảng: chua xót dễ chịu)
Người một nhà đi hướng về phía gia đình Mã Nhân Thiện, đi tới nửa đường, phía trước vang lên thanh âm “Keng keng keng”. Mấy người cho rằng có chuyện gì, tăng nhanh cước bộ về phía phát ra thanh âm, sau khi đến nơi mới phát hiện là Mã Thuần Chính đang cầm cái chậu sắt, tay khác vung lên gậy rút gõ vào mép chậu. Nhìn thấy đám Cảnh Lâm, Mã Thuần Chính cười toe toét nói: “Không phải đến từng nhà gọi người, phương pháp này không tồi, sau đó có việc sẽ thông báo mọi người như vậy, cứ thế mà làm.”
Mấy người sợ bóng sợ gió một hồi, Chu Ngọc nói: “Tốt thì tốt, chính là đột nhiên vang lên quá đáng sợ.”
“Quen là tốt thôi.” Triệu Thừa Hoài nói.
Người trong thôn cũng nghe thấy tiếng “Keng keng”, vốn còn đang tản mạn tiêu sái trên đường, ai cũng thành vội vàng chạy tới. Đợi người đến đông đủ, Mã Thuần Chính hài lòng thu hồi chậu sắt, tốc độ tập hợp so ngày thường nhanh hơn ít nhất là nửa giờ, hiệu quả không sai.
Lần mở họp này, Mã Thuần Chính nói trước tiên, hắn đem tình hình nghe kể ở nhà Tạ Thư nói lại, cũng thuật hết những gì mà bọn hắn nhìn thấy trên đường tới thị trấn, còn nói lên nguyên nhân đánh nhau với bọn Lưu Nhị Khuê, “Phụ cận thôn chúng ta đều là núi rừng, những động thực vật biến lớn biến đến hung hãn kia nhất định sẽ có, tôi vừa mới trở về thấy không ít cô chú ở trong đất ruộng thanh lý, từ hôm nay trở đi, mọi việc muốn đi ra ngoài, tốt nhất nên kết bạn cùng đi, như chuyện thanh lý ruộng đất này chẳng hạn, tốt nhất là mấy nhà có đất ruộng liền nhau cùng hẹn đi ra ngoài làm việc, chẳng may xảy ra chuyện gì, cũng có thể giúp một tay.”
Người ở trong thôn không đi ra ngoài nghe những lời nói của Mã Thuần Chính, trên mặt cũng xuất hiện vẻ mặt kinh hãi giống như đúc lúc bọn cậu ở nhà Tạ Thư.
“Này, bên ngoài sao lại thành ra như vậy chứ?”
“Hoa bìm biếc ăn thịt người? Lừa ai chứ? Hoa bìm biếc sân sau nhà tôi ngoại trừ cành hoa nhiều hơn, thì kích thước cũng không có biến hóa gì so với trước đây a.”
“Mễ Mễ nhà tôi đã không thấy mấy ngày hôm nay rồi, có phải cũng biến đổi lớn rồi hay không, gặp tôi nó còn nhớ tôi không?”
Trần Tuyết Phương khóc lớn: “Sao số tôi khổ như vậy, con trai con dâu còn ở bên ngoài, gặp những động thực vật ăn thịt người kia, bọn chúng làm sao bây giờ a! Hai đứa cháu của tôi còn nhỏ như vậy!”
Mã Nhân Thông cũng bị tiếng gào khóc của người vợ già làm đỏ cả vành mắt.
Lưu Anh Hoa bên này yên lặng rơi nước mắt, mấy ngày nay bà mỗi ngày đều khóc, khóc đến mức không thành tiếng rồi.
Vì thế, Mã Thuần Chính không thể không phản bác lại lời giải thích lúc trước của chính mình hòng an ủi những cô bác đang thương tâm gào khóc này, “Các bác cũng đừng tuyệt vọng như thế, vừa nãy không phải Lan Lan nói, hoa bìm biếc tại sân sau nhà nàng không giống với gốc bìm biếc trên thị trấn kia sao, trường hợp như thế chỉ là cá biệt thôi. Một nhà Tạ Thư có thể bình an trở lại, cháu tin bọn họ cũng có thể từ bên ngoài trở về, huống hồ bọn họ ở bên ngoài cũng không phải một thân một mình, cùng nhau công tác đều là hương thân phụ cận, thời điểm ra đi kết bạn thành đoàn, không đạo lý lúc trở lại mỗi một thân một mình được.”
Mấy người Trần Tuyết Phương nghe xong, tuy vẫn thương tâm, thế nhưng tâm tình cũng ổn định không ít.
Mã Thuần Chính nói xong, đến phiên Mã Nhân Thiện. Ông cũng vừa mới trở về được chốc lát, mang theo một đám người đi các thôn xung quanh, đoàn người đều có ý nghĩ muốn đi ra ngoài tìm kiếm người thân, nhưng sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, mới phát hiện ý nghĩ này bây giờ mà bắt tay vào làm, là chuyện vô cùng khó khăn. Không xe, không điện thoại, đi lại ăn uống cũng là cả vấn đề, cộng thêm đầy rẫy cỏ dại, đều ngăn cản lại trước mắt. Mà coi như những vấn đề này giải quyết được, thì lúc đi ra ngoài có thể thuận lợi tìm được người sao? Nói không chừng ngươi mới bước chân ra người ta đã trở về rồi.
Vì thế ông nói cho người trong thôn, điều có thể làm bây giờ, cũng chỉ có thể ngồi nhà lẳng lặng chờ đợi, cầu nguyện cho những người thân bên ngoài, hi vọng bọn họ có thể bình an trở về.
Sau khi hội nghị kết thúc, Triệu Thiểu Kiền mở miệng nói mấy người cùng đi ra ngoài thôn hôm nay trực tiếp đến nhà hắn lĩnh nước thuốc giảm ngứa, nước thuốc đã phối tốt, nếu những người khác trong thôn muốn nước thuốc hết ngứa, thì lấy đồ vật đi đổi.
Không sai, chính là đổi.
Phần lớn người đều không có dị nghị, nhưng có kẻ lại chanh chua nói: “Đều trong một thôn, sao lại có thể đối xử khác biệt như thế a?”
Triệu Thiểu Kiền nhìn người nói chuyện, tính tình tốt không so đo với gã, chỉ nói: “Đương nhiên đối xử khác nhau rồi. Trước tiên không nói đến đây là đạo lý khi ngươi sinh bệnh đem tiền thuốc thang trả phí cho thầy thuốc tại trước kia, mà còn vì một chút dược liệu đó, mấy người chúng tôi là cùng người khác đánh một trận, trên người đều có thương tích. Ngươi nửa điểm lực cũng không ra liền muốn cho không, chuyện nào dễ dàng như vậy.” Nói xong còn xắn tay áo lên lộ ra một vết do gậy đập lên người.
Triệu Chí Văn càng trực tiếp, vén lên áo mình để bọn họ nhìn một chút lưng của mình.
Người kia bị sặc đỏ cả mặt, không phục hừ lạnh một tiếng, núp sau mẹ gã không lên tiếng nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!