Mạt Thế Hai, Ba Sự - Chương 32: Gu thẩm mỹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Mạt Thế Hai, Ba Sự


Chương 32: Gu thẩm mỹ



Thời điểm tan họp, Chu Ngọc nhỏ giọng nói: “Thằng ranh Ngô Kiến Hùng cùng một dạng với Liêu Thục Phân mẹ nó, đều thích chiếm món lợi nhỏ.”

Triệu Chí Văn khinh bỉ xì một cái: “Mẹ cũng không phải không biết đức hạnh nhà nó, một bộ người toàn thế giới đều thiếu nợ nó, đáng đời bị nhà nó chiếm tiện nghi vậy, một thằng hai mươi mấy tuổi rồi còn không làm nổi công việc nào, mỗi ngày ngồi trong nhà chơi game.”

Bởi vì ân oán giữa nhà Cảnh Lâm và Liêu Thục Phân, vì thế nên một nhà Triệu Chí Văn cũng không tiện quan hệ với gia đình gã, một là không nhìn nổi nhân phẩm đối phương, hai là bản thân coi Cảnh Lâm như con trai ruột, tự nhiên không nỡ để Cảnh Lâm bị người khác bắt nạt, do đó người hai nhà cũng không ít lần đối chọi gay gắt.

Triệu Thừa Hoài không muốn vợ mình lắm mồm, nghe bọn họ nói vài câu liền mở miệng quát ngừng lại: “Được rồi, để người khác nghe thấy lại phiền phức.”

“Tôi nói hai câu thì sao chứ.” Chu Ngọc khinh thường bạn già nhà mình, có điều nói vậy nhưng cũng không thêm câu nào nữa.

Triệu Chí Văn cùng Cảnh Lâm cũng nhịn không được yên lặng nở nụ cuời.

Trước đi tới nhà Triệu Thiểu Kiền lĩnh nước thuốc, về nhà mấy người đều xoa xoa. Cảnh Lâm hỏi cảm giác thế nào, Triệu Chí Văn nói là có tác dụng giảm ngứa, nhưng không lớn lắm, thỉnh thoảng vẫn sẽ nhịn không được vươn tay gãi một hồi.

Bận rộn đến giữa trưa, đã quá giờ cơm. Bởi vì ban ngày Chu Ngọc mang theo Nhạc Nhạc, không tiện ra ngoài, cũng không yên tâm Triệu Thừa Hoài một mình đi ra, nên ngày hôm nay cũng không xuống ruộng hái đồ ăn, buổi trưa Chu Ngọc liền nấu một nồi mì sợi trứng gà, thích hợp người một nhà ăn. Ăn cơm xong lúc nghỉ ngơi, Cảnh Lâm nghe thấy lợn trong chuồng vẫn luôn kêu, liền hỏi Chu Ngọc xảy ra chuyện gì.

“Đói bụng, nhưng thức ăn bên trong máng chúng nó cũng không động a.” Chu Ngọc cau mày nói, tối qua lợn vẫn luôn kéo họng gọi, bà còn tưởng ngã bệnh rồi, thế nhưng quan sát hồi lâu cũng không thấy dáng vẻ sinh bệnh gì, tuy rằng trông khá thảm nhưng xem vẫn rất có sức sống.

Cảnh Lâm nghĩ tới đám gà con nhà mình kia, “Cho ăn gì ạ?”

“Cỏ nhổ lên ngày hôm qua.” Hôm qua một đống cỏ lớn trước cửa như vậy, rất tươi, nên bà không đi ra ngoài cắt rau dền cơm nữa, đem cỏ cắt nát trộn lẫn với trấu, trước tiên cho gà ăn, rồi đến lợn.

Tất cả gà còn bình thường, nhảy nhót tưng bừng. Nhưng lợn vẫn luôn kêu, làm cho bà phải đau đầu.

Cảnh Lâm nói: “Khả năng đám cỏ kia có vấn đề. Một đêm liền sinh trưởng, mùi vị, dinh dưỡng các thứ cũng thay đổi.”

Chu Ngọc nhất thời bật dậy muốn chạy hướng chuồng lợn, “Đám lợn này sẽ không có chuyện gì đi, tuy rằng còn lại nhiều lắm, nhưng vẫn có ăn một chút.” Cũng do bà bất cẩn không nghĩ tới phương diện này.

Hai cha con Triệu Thừa Hoài cũng căng thẳng nhìn cậu, phải biết hai con lợn đó tốn không ít lương thực mới đổi được.

“Sẽ không có vấn đề gì.” Cảnh Lâm vội vàng nói, “Chắc do mùi vị không ngon, nên lợn mới kiêng ăn.”

Sau đó cậu để Triệu Chí Văn đạp xe ba bánh sang nhà cậu một chuyến, trước khi vào cổng, Cảnh Lâm kiểm tra một hồi Huyễn trận cấp thấp bố trí hồi trước, quả nhiên cũng tựa như Tỏa Linh trận, đều bị phá hỏng hết, cậu trước cầm ba bộ lá bùa Tụ Linh trận, đem cải thảo tại sân trước nhà mình rút ra một nửa, để Chu Ngọc vứt một ít vào máng lợn thử xem sao. Thuận tiện ngắt một cái lá đưa đến bên mỏ Quạc Quạc.

Quạc Quạc chúi đến ngửi một cái, há mồm ngoạm, sau đó đôi mắt hạt đậu trừng lớn, động tác càng lúc càng nhanh, chờ ăn xong, còn ở trên đầu gối Nhạc Nhạc căm phẫn gọi tới gọi lui, cạc cạc kêu: Khốn nạn! Lá rau ăn ngon như vậy lại gạt nó không cho nó ăn, hại nó tối qua vì lấp bụng mà khổ cực tìm kiếm trong đống cỏ cao ngất, quả thực mệt chết ngỗng rồi. Còn đem nhiều lá rau ngon như thế cho tên khác nữa! Của ta chứ! Tất cả là của ta chứ!

Cảnh Lâm nghe hiểu ý của Quạc Quạc, vỗ vỗ cái đầu nhỏ nghịch ngợm của nó, sau khi nhìn một lát mới ra ngoài tìm Chu Ngọc.

Chu Ngọc một mặt nghi vấn: “Sao cải thảo của con lợn lại ăn a?”

Đương nhiên là bởi vì Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận rồi. Cảnh Lâm cũng là tại thời điểm Chu Ngọc nói lợn không ăn cỏ dại mới nảy lên ý nghĩ này, trong không khí cũng không chỉ nhiều thêm linh khí, còn có một loại gì đó không biết tên nữa, thứ này kết hợp với linh khí, khiến động thực vật xuất hiện hai cực phân hóa, một loại là thực vật chỉ phát triển như bình thường, động vật thì như Quạc Quạc, mở ra linh trí, thế nhưng sẽ không uy hiếp an toàn đối với con người. Một loại nữa chính là thực vật như hoa bìm biếc bên trong thị trấn kia, mở ra trí tuệ, đồng thời cũng đi săn, động vật lại như con khỉ lớn miệng đầy răng nanh, đối với loài người tồn uy hiếp nhất định tới an toàn.

Tụ Linh trận, không phải linh khí sẽ không tụ lại. Thứ không biết tên gì đó kia đã bị hoàn toàn bài trừ ở bên ngoài, cải thảo sinh trưởng, sinh mệnh lực sinh trưởng vượt qua cực hạn, hoàn toàn thuần túy dựa vào linh khí thúc đẩy. Giống như việc ngươi đứng hô hấp sau một chiếc ô tô cùng với đứng hô hấp bên cạnh một cái cây vậy, một bên hít vào khí thải ô tô, một bên có mùi thơm ngát của thực vật, cái trước khiến ngươi không thoải mái, cái sau lại làm ngươi khoan khoái, khác nhau rất rõ ràng.

Mà “ngươi” ở nơi này, kỳ thực chính là động thực vật bị thúc đẩy sinh trưởng tại hoàn cảnh khác nhau.

Đám Chu Ngọc không nghĩ tới một cái trận pháp lại có hiệu quả tốt như vậy, phải biết những cỏ dại bị diệt trừ kia, tuy ngày hôm sau lại mọc lên không ít ở trên đường, nhưng cũng chỉ là chồi non mà thôi, tốc độ phát triển cùng với đợt đầu tiên tựa như được phun thuốc tăng trưởng hoàn toàn không thể sánh kịp, nếu có trận pháp tại, vậy sau này chẳng phải không lo ăn uống?

Đối với vấn đề này, Cảnh Lâm lắc đầu một cái: “Chuyện này hiện nay không thể xác định, dù sao cỏ dại cùng cải chíp đều là chủng loại sinh trưởng ngắn ngày.” Về phần ngoài chúng ra, thì phải thử mới biết được.

Nhưng điều này cũng đã rất tốt, chí ít mọi người có một viên thuốc an thần, coi như sau đó thiếu lương thực, chỉ dựa vào đám cải thảo này cũng không chết đói được.

Triệu Thừa Hoài ngắt một mảnh lá nuốt vào, chỉ cảm thấy vị trong trẻo, mùi vị ngọt ngào, sau khi nuốt xuống khoang miệng còn tràn đầy hương thơm, nhất thời mắt sáng ngời: “Hương vị không tồi, cho lợn ăn quá đáng tiếc.”

Chu Ngọc cùng Triệu Chí Văn cũng ngắt một khối ném vào trong miệng, dồn dập gật đầu, quả thật không tệ. Ăn xong còn nhịn không được ngắt thêm một khối từ từ nhấm, tựa như hút nước quả vậy, cũng không lưu ý đến chuyện rửa hay chưa rửa.

Triệu Chí Văn nói: “Như vậy đi, chúng ta tìm chút hạt giống cỏ dại, chuyên môn gieo tại một mảnh đất, cậu bố trí một hồi trận pháp, có thể chứ?” Như vậy sẽ không phải lo lắng lợn không có thức ăn mà bị đói chết.

Cảnh Lâm tự nhiên không có chuyện không đáp ứng.

Buổi chiều Cảnh Lâm trước giúp nhổ hết cỏ xung quanh nhà Triệu Chí Văn, sau đó thừa dịp bên ngoài còn nóng không có người nào, đem trận pháp bố trí, rồi mang theo một bộ trận phù tới nhà Nghiêm Phi.

Nhà Nghiêm Phi Cảnh Lâm là lần đầu tiên đến, thời điểm tới nơi Chu Phỉ Phỉ và Nghiêm Lộ đang ngồi dưới mái hiên phẩy quạt, nhìn Nghiêm Phi cùng Nghiêm Nhuệ Phong đeo găng tay ở đất trồng rau nhổ cỏ, thỉnh thoảng còn chỉ một chút, cỏ chỗ nào chỗ nào còn chưa nhổ sạch sẽ.

Chu Phỉ Phỉ thấy Cảnh Lâm cùng Triệu CHí Văn mang theo Nhạc Nhạc đến, vội vàng từ băng ghế đứng lên, cười nói: “A Lâm đến rồi a, nhanh ngồi nhanh ngồi. Tiểu Triệu, trong phòng có ghế đẩu cháu đi vào chuyển vài cái ra, ôi Nhạc Nhạc hôm nay vẫn đáng yêu như thế, Lộ Lộ a, nhanh đi lấy chút thức ăn ra cho Nhạc Nhạc.”

(Sự khác biệt giữa con râu và con rể =.,=)

Bận rộn một trận, hai cha con họ Nghiêm rửa tay cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.

Cảnh Lâm cảm thấy Chu Phỉ Phỉ cười rất quỷ dị, đối với cậu và Nhạc Nhạc cũng quá mức thân cận, làm cho cậu có chút không dễ chịu, nhìn chung quanh một hồi, thấy nhà y đã đem cỏ dại xung quanh thu dọn sạch sẽ, liền trực tiếp vào đề: “Kỳ thực cháu sang đây, là muốn bố trí một trận pháp cho gia đình mình.”

(Kỳ thực cháu sang đây, là muốn rước em Phi Phi về nhà =))))))) ôi chết mất)

Cái gì? Trận pháp?

Người nhà họ Nghiêm một mặt mờ mịt nhìn Cảnh Lâm, biểu thị không có nghe hiểu.

Vào lúc này chính là thời điểm Triệu Chí Văn biểu hiện, hắn nói: “Là như vậy, Cảnh Lâm từ nhỏ đã theo một ông lão trong thôn chúng cháu học ít thứ……”

Nghe xong, người nhà họ Nghiêm ngạc nhiên nói, “Vậy A Lâm chính là thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết rồi!”

Cảnh Lâm lắc đầu, “Cháu hiện tại cũng chỉ hiểu biết chút bề ngoài mà thôi.” Cậu bây giờ chỉ có thể bố trí một vài trận pháp đơn giản, còn phải dựa vào lá bùa mới có thể bảo tồn linh khí tạo thành một tấm trận phù.

Nghiêm Phi nói: “Vậy cũng rất lợi hại rồi.” Một nửa tương lai còn chưa truy tới tay lại có bản lĩnh lớn như vậy, mà y hiện tại duy nhất có thể xem được chính là một chút công phu quyền cước, y đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, xem ra cần phải cố gắng rèn luyện tăng cường chính mình, gia tăng thêm các kỹ năng mới được!

Thời điểm bố trí trận pháp, Chu Phỉ Phỉ quả thực càng xem Cảnh Lâm càng thỏa mãn, mà Nghiêm Phi thì lại chết mê chết mệt bởi khí tràng quanh thân Cảnh Lâm, đè lên trái tim đang không chịu nghe lời mà nhảy loạn, trầm mặc không nói gì, nhưng ánh sáng trong mắt lại hừng hực muốn nuốt chửng người.

Lúc bày trận, Cảnh Lâm vẫn cảm giác có một đạo tầm mắt nóng rực theo sát bước chân mình, cũng may bố trí Tỏa Linh trận đã rất nhuần nhuyễn, chẳng mất bao lâu liền chìm đắm vào sự huyền ảo bên trong trận pháp, bỏ ra mười mấy phút, liền hoàn thành việc bố trí.

Sau khi trận pháp hoàn thành, người đầu tiên đi vào là Nghiêm Lộ, rồi mới đến những người khác nhà họ Nghiêm. Mọi người cảm thụ một hồi, ông bà Nghiêm và Nghiêm Phi đều biểu thị hiện nay không cảm giác ra cái gì bất đồng, chỉ có Nghiêm Lộ, nói là thật thoải mái.

Nghiêm Lộ trời sinh lực lớn, từ gốc rễ đã cùng thể chất thân thể người khác không giống, điều này cũng là nguyên nhân nàng không bị muỗi cắn, có thể cảm giác được sự thoải mái trận pháp mang đến.

Theo ý định của Cảnh Lâm, cậu muốn đi tới ao sen nhìn một chút mấy đóa hoa, thế nhưng cỏ dại quanh thân chưa trừ, có khả năng đang đi liền bị ngã xuống ruộng, nên tạm thời vẫn chưa thực hiện được.

Ngồi tán gẫu một lúc, Cảnh Lâm liền nói phải trở về, cậu muốn thu dọn sân sau rồi gieo xuống hạt giống rau trồng, cải thảo cũng phải gieo một ít. Nghiêm Phi theo sát, một mặt nghiêm túc thành thật biểu thị y muốn đi theo học tập một chút, y vẫn chưa biết cuốc, chưa biết trồng rau.

Người trẻ tuổi đều thích tụ tập cùng nhau chơi đùa, cuối cùng Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ cũng đi theo.

Vừa tới sân, sau khi Triệu Chí Văn mở cổng ra, liền trông thấy một con cóc to tổ chảng ngồi xổm sau cổng, nhất thời quát to một tiếng nhảy về sau, “Đó là thứ gì!”(Yêu quái phương nào!Σ(°△°|||))

Nhạc Nhạc nói: “Ộp Ộp.”

“Ộp!” Được Nhạc Nhạc nhắc tới, con cóc đáp lại một tiếng.

Cảnh Lâm đã quên nói chuyện này, mau chóng giải thích một hồi, “Đây là cóc biến dị, hẳn là không nguy hiểm.”

Triệu Chí Văn vẫn còn có chút nhút nhát, né xa xa phẩy tay thét to, “Cóc ngoan không cản đường, mau tránh ra.”(Yêu quái mau tránh ra! =)))))

Thế nhưng Ộp Ộp vẫn không nhúc nhích, hướng về phòng khách nhảy một bước, mọi người mau chóng né ra cho nó đi, sau đó chỉ thấy Ộp Ộp chọn một góc, như ngày hôm qua ngồi xổm bất động.

Nghiêm Phi nhìn một lúc, thấy Ộp Ộp một mực yên tĩnh săn mồi, liền nói: “Họ nhà cóc, ếch không phải đều ăn ruồi muỗi sao? Không phải nó đang săn mồi đấy chứ?”

“Chắc thế.” Cảnh Lâm nói, hôm qua Ộp Ộp ngồi chờ ở sân trước, sáng nay nó vào sân sau, lúc này lại nhảy vào phòng, vẫn luôn một bộ tư thế săn mồi.

Nghiêm Phi liếc nhìn cánh tay bóng loáng lộ ra bên ngoài của Cảnh Lâm, nói: “Em và Nhạc Nhạc không bị muỗi cắn, có phải đều bị nó ăn hết rồi?”

Cảnh Lâm nghĩ một hồi, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói hai câu cùng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc liền chạy đến chỗ Ộp Ộp, ngồi xổm xuống, bé thật giống như hoàn toàn không thèm để ý những nốt sần trông rất buồn nôn trên da Ộp Ộp kia, Cảnh Lâm không kịp ngăn cản, chỉ thấy bé dùng tay nhẹ sờ sờ lưng Ộp Ộp, hỏi: “Ộp Ộp, cậu đang làm gì trong nhà tớ thế?”

Ộp Ộp méo xệch đầu, “Ộp!”

Sau đó liền nghe Nhạc Nhạc “A” một tiếng, rồi nói: “Vậy sao, vậy cậu ăn no chưa?”

“Ộp!”

Mấy người Nghiêm Phi nhìn thấy ngạc nhiên không thôi, Triệu Chí Văn nói: “Nhạc Nhạc từ khi nào có thể trao đổi cùng động vật?”

“Từ sau khi bé tỉnh lại.” Cảnh Lâm đáp.

Thấy Nhạc Nhạc đã giao lưu xong xuôi với Ộp Ộp, Nghiêm Lộ hỏi bé: “Nhạc Nhạc, cháu không sợ nó sao, nó có bộ dạng một lời khó miêu tả nổi như vậy.”

Nhạc Nhạc không hiểu “một lời khó miêu tả nổi” của nàng là có ý gì, mờ mịt nhìn nàng, “Không sợ a, Ộp Ộp rất xinh đẹp đó.”

Xinh đẹp…… Mọi người trầm mặc, được rồi, xem ra gu thẩm mỹ của chúng ta có chút khác biệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN