“Chạy!” Phó Diễn túm cổ áo Giang Tinh Hoài, đẩy người lên cầu thang.
Giang Tinh Hoài nhìn vừa lười vừa gầy, lá gan còn không lớn, hắn lo cậu trốn không kịp, chỉ có thể kéo cậu nhóc chạy cùng.
Một giây sau.
Giang Tinh Hoài thoăn thoắt như một chú thỏ, chân đạp lên tay vịn, xoay người đứng vững vàng trên thành cầu thang của tầng 15.
Tốc độ cực nhanh, động tác linh hoạt.
Phó Diễn ngửa đầu nhìn cậu: “……”
“Làm gì vậy! Chú lẹ lên!” Giang Tinh Hoài hướng hắn hô to, hô xong mới hoang mang hỏi, “Chân chú bị thương sao?”
Phó Diễn bình tĩnh phun ra: “…!Tôi 32 tuổi.”
“Tôi hiểu rồi!” Giang Tinh Hoài vội vàng nhảy trở về kéo cánh tay của hắn, chỉ tiếc mài sắt không thành thép, “Nhanh lên! Họ sẽ không nể chú lớn tuổi mà không cắn chú đâu!”
Phó Diễn: “……”
Thằng oắt này.
“Chạy!” Giang Tinh Hoài đưa tay qua.
Phó Diễn duỗi tay cầm chắc: “Chạy!”
Hai người nắm tay lao lên lầu.
Nhiều lần Giang Tinh Hoài cảm thấy cổ chân bị níu lại.
Loại cảm giác rượt đuổi này — Giang Tinh Hoài quay đầu nhìn Phó Diễn luôn cố ý chạy sau cậu nửa bước.
Chú Phó Diễn quả là một người hàng xóm tốt bụng, ý nghĩ này bất chợt xuất hiện trong đầu cậu
“Lấy máy chơi game của cậu ra!” Phó Diễn đột nhiên hô.
“Máy chơi game gì cơ?” Giang Tinh Hoài giả ngu.
“Đưa cho tôi!” Phó Diễn nói.
“Đã lúc nào rồi mà chú còn muốn máy chơi game của tôi!” Giang Tinh Hoài mắng, nhanh chóng rút từ hông balo một chiếc máy chơi game, luống cuống tay chân đưa cho hắn, “Già mà không đứng đắn!”
Phó Diễn mở máy, ấn sáng màn hình, tùy tiện chọn một trò chơi, mở to âm lượng.
“Lo chạy đi chú! Giờ đâu phải lúc chơi game!” Giang Tinh Hoài sợ chết khiếp.
Trong vòng chưa đầy nửa phút, hai người bọn họ đã băng qua ba tầng cầu thang, bỏ xa đám người biến dị một tầng lầu.
Giang Tinh Hoài thấy cửa thoát hiểm tầng 17, giống như nhìn thấy Bồ Tát sống, giang hai tay chạy tới “Về nhà về nhà!”
Một tay Phó Diễn kéo cổ áo, ngăn cản động tác của cậu, tay kia ném máy chơi game vào bên trong cửa.
Tiếp đó kéo cậu nhóc núp sau cánh cửa cầu thang nặng trịch.
Phó Diễn che miệng Giang Tinh Hoài, cố gắng ngăn tiếng thở dốc mệt nhọc.
Trong không gian nhỏ hẹp tăm tối, trán Giang Tinh Hoài tựa vào lồng ngực Phó Diễn, hít thở khó khăn, giãy thế nào cũng không thoát.
“Ba…!hai…!một…” Phó Diễn nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu đếm.
Một giây sau, tiếng bước chân lộn xộn lũ lượt kéo đến.
Đám người biến dị kia đã đuổi kịp! Tiếng nhạc trò chơi ầm ĩ không ngừng reo ở phía trong cửa.
Giang Tinh Hoài đột nhiên hiểu chuyện, cậu nhớ lại Phó Diễn từng nói người biến dị dựa vào thị lực và thính giác để tìm kiếm con mồi.
Toàn bộ người biến dị đã sập bẫy.
“Đóng cửa.” Phó Diễn khe khẽ nói.
Hai người đồng loạt dùng sức đẩy cửa cầu thang vừa dày vừa nặng! Người biến dị chạy ở cuối nhanh chóng phản ứng lại, xoay người vọt đến!
Phó Diễn liều mạng chắn cửa, Giang Tinh Hoài khóa chốt.
Cùm cụp hai tiếng, cửa hoàn toàn đóng chặt.
Chỉ một giây sau, tiếng va đập ào ào ập đến! Cánh cửa cầu thang chống lửa cuối cùng cũng phát huy tác dụng vào lúc này.
Giang Tinh Hoài thở hổn hển, run rẩy buông chốt cửa, gục đầu kiểm tra.
“Đi thôi.” Phó Diễn nắm chặt tay cậu.
Giang Tinh Hoài im lặng gật đầu, cúi người nhặt ván trượt trên mặt đất.
Phó Diễn nhìn cậu: “Uống nước không?”
Giang Tinh Hoài từ chối, ủ rũ căng thẳng đi xuống cầu thang, cả người ỉu xìu.
Phó Diễn nghĩ ngợi một chút: “Chờ sau khi ra ngoài, cậu thích máy game nào thì tôi sẽ mua tặng cậu.”
“Cái nào cũng được?” Giang Tinh Hoài nghiêng đầu hỏi.
Phó Diễn gật đầu: “Tùy ý chọn.”
Giang Tinh Hoài cười hì hì, nhấc ván trượt: “Vì máy chơi game!”
Phó Diễn vỗ lưng cậu, nhưng không tới một phút sau, loại cảm xúc tội lỗi này đã mất tăm mất tích.
Bởi vì cậu nhóc Giang Tinh Hoài ở trạng thái bình thường — quả thật có chút ầm ĩ.
Đại khái cũng là vì bị dọa.
Có người khi sợ hãi sẽ hét to để bớt căng thẳng, cũng có những người sẽ bắt đầu nói nhiều.
“Hiện giờ chúng ta đang ở tầng 5, còn một tên mập phát hiện ra chúng ta, chắc hẳn là bị lạc mẹ.” Giang Tinh Hoài nhìn chằm chằm nhóc mập mạp quanh quẩn trong góc thang.
“Chú diệt được 9 mạng rồi, giờ đến lượt tôi ra tay.” Giang Tinh Hoài cảnh giác cầm ván trượt, lặng lẽ nhắm vào đầu gối của nó, “Cái thằng nhóc béo này tôi biết này, lần trước nó nghe bà nội xúi giục, dám giật ván trượt của tôi!”
Nhóc mập lao đến, dùng hành động thực tế chứng minh nó còn dám làm lại lần nữa.
“Phó Diễn! Phó Diễn!” Giang Tinh Hoài khóc thét chạy ngược về.
Phó Diễn bất đắc dĩ, đành phải tự mình gánh vác.
Bãi đỗ xe tầng 1.
Phó Diễn đẩy cửa thoát hiểm, cẩn thận đánh giá.
Giang Tinh Hoài lút cút sau lưng hắn, ấm ức cúi đầu lau vết máu trên ván trượt.
“Vừa rồi tôi không nỡ ra tay với thằng nhóc ấy, chú hiểu không? Tôi không phải người nhân cơ hội không có người lớn ở cạnh mà bắt nạt người khác.” Giang Tinh Hoài khe khẽ biện hộ.
“Tôi biết rồi.” Phó Diễn vỗ đầu cậu hai cái.
Giang Tinh Hoài ngại ngùng rụt cổ, đã rất lâu rồi không còn ai xoa đầu cậu nữa.
“Đi thôi.” Phó Diễn nói.
Bãi đỗ xe tối đen như mực, chỉ có biển báo thoát hiểm màu xanh ở vách tường phát ra ánh sáng lờ mờ.
Cả khu vực đều quá yên tĩnh, Phó Diễn híp mắt quan sát bốn phía, có nửa số xe trong bãi còn trống, số còn lại bị phá nát không ra hình dạng.
Trên sàn bê tông còn có vết máu loang lổ sẫm màu.
Giang Tinh Hoài nhảy tránh né vết máu, nghiêng đầu hỏi: “Xe của chú đậu ở đâu?”
“Suỵt –” Phó Diễn cau mày nghiêng tai lắng nghe.
Hình như có tiếng người khóc…!
“Phía bên kia.” Giang Tinh Hoài chỉ về một chiếc xe ô tô màu đỏ đậu sát tường.
Giang Tinh Hoài chậm rãi tới gần chiếc xe đó.
Cửa xe bị khóa, cửa sổ tối đen, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Không đợi Giang Tinh Hoài tới gần.
Rắc! Một tiếng.
Giang Tinh Hoài sợ đến nhảy lùi về sau, lại nhìn sang, trên cửa sổ xe đột nhiên xuất hiện dấu tay đẫm máu.
Không lâu sau, lớp sương mù trên cửa kính bị xóa nhòe.
Ở phía ghế lái có một người phụ nữ tóc tai tán loạn, trong lồng ngực ôm một bé gái.
Bé gái ôm lấy cổ của mẹ, liên tục cắn hết miếng này đến miếng khác.
Máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy trắng cùng kiểu dáng của hai người.
Giang Tinh Hoài trợn tròn mắt, theo bản năng muốn mở cửa xe.
Khóa an toàn bật khỏi cửa sổ, nhưng Giang Tinh Hoài không thể nào kéo ra được.
Vì người phụ nữ đã khóa cửa xe từ bên trong.
Cô ấy quay đầu nhìn họ, liều mạng lắc đầu, khàn giọng kêu: “Đi…đi…”
Giang Tinh Hoài sững sờ, viền mắt cay cay.
Giờ phút này, thế giới hoàn toàn xé rách tầng giấy mỏng, mở ra sự thật đẫm máu trước mặt cậu.
Giang Tinh Hoài rốt cuộc cũng hiểu thế giới này thật sự đã thay đổi.
Phó Diễn che kín mắt cậu nhóc, “Đừng nhìn, đi thôi.”
Xe khởi động, Giang Tinh Hoài chợt ngoảnh lại nhìn về chiếc ô tô đỏ kia, sau đó gấp rút quay đầu, khóe mắt đỏ au.
“Đói bụng không?” Phó Diễn hỏi.
“…!Tôi không ăn nổi.” Giang Tinh Hoài cúi đầu lủi thủi.
“Tôi có giấu một gói bò khô.” Phó Diễn nói.
“Hay là lấp bụng một chút vậy.” Giang Tinh Hoài nói.
Phó Diễn bật cười.
Xe chạy khỏi bãi đậu xe, ánh sáng ban ngày chói mắt dần dà xuất hiện.
Hai người cùng lúc nheo mắt lại.
Khi mở mắt ra, cũng không có ai lên tiếng.
Chỉ trong một ngày một đêm, cả thành phố như bị phủ một lớp bụi, gió cuốn những chiếc túi nilon dọc đoạn đường heo hút, những thùng rác lăn lóc ven đường, biển quảng cáo xiêu vẹo và một vài chiếc giày đơn độc sót lại trên phố.
Thành phố trở nên xám xịt và yên tĩnh.
“Không biết bạn bè tôi giờ thế nào rồi?” Giang Tinh Hoài nặng nề thở dài, “Tôi chỉ nhớ số điện thoại của ba.”
“Sẽ không sao đâu.” Phó Diễn an ủi cậu.
“Vậy bây giờ mình đi đâu?” Giang Tinh Hoài vô định nhìn con đường phía trước.
“Khu Tây Nam.” Phó Diễn nói.
“Ngoại thành sao?” Giang Tinh Hoài hỏi.
“Nhân khẩu ở thành phố đông đúc, càng tăng nguy cơ lây nhiễm với quy mô lớn.” Phó Diễn giải thích, “Chúng ta phải tránh xa tâm dịch.”
“Bị tắc đường rồi.” Giang Tinh Hoài nói.
Phó Diễn đạp phanh, nhíu mày xem xét tình huống.
Xe cộ trước mắt xếp thành hàng, tiếng còi xe hòa cùng tiếng phẫn nộ sốt ruột, khếch đại trong gió.
Gió mang từng đợt âm thanh truyền đến khu vực quảng trường cách đây vài con phố, nơi đó có mấy ngàn người im lặng, chen chúc, chực chờ.
Chân tay bọn họ cứng đờ, khuôn mặt xanh xao, sưng vù.
Đều là những người đã bị lây nhiễm.
Dường như ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, mấy người lây nhiễm bắt đầu rục rà rục rịch.
Bước chân của họ dần đổ dồn về đây.
Đã qua một phút đồng hồ, Phó Diễn cau mày, đảo quanh vô lăng, chuẩn bị kiếm một con đường khác.
Hắn cảm thấy không đủ an toàn nếu tiếp tục chờ đợi.
Hắn quay xe, đạp ga.
Lúc này, phía sau có một chiếc xe jeep phóng đến như điên! Khoảng cách quá ngắn nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Hai xe suýt soát đạp phanh.
Xe jeep miễn cưỡng ép sát đuôi xe bọn họ mới dừng lại được.
Sắc mặt Phó Diễn tối sầm, xiết chặt vô lăng.
“Bị ma đuổi à?” Giang Tinh Hoài nhíu mày từ cửa sổ xe thò đầu ra, hướng về phía xe jeep hô, “Alo! Mấy người nhường đường một chút đi!”
Không đợi người trên xe jeep trả lời.
Đột nhiên từ ven đường có hai người chạy đến, một thằng nhóc lưu manh nhuộm tóc vàng đang cố giành lấy đống thức ăn trong ngực người đàn ông trung niên mập mạp.
“Đm?” Giang Tinh Hoài ngồi ở ghế phó lái đột nhiên văng tục, mở cửa nhảy xuống nhanh như gió.
“Giang Tinh Hoài!” Phó Diễn cũng xuống xe.
“Giáo viên chủ nhiệm của tôi!” Giang Tinh Hoài không quay đầu lại, cầm ván trượt xông lên, “Lão Cảnh! Cúi đầu!”
Cảnh Mãn Hồng theo bản năng ôm bụng bia, khom người.
“Nhận một cú từ ông nội mày này!” Giang Tinh Hoài giơ ván trượt đập gã.
Tóc vàng ôm đầu ngã xuống đất.
“Giang Tinh Hoài!” Cảnh Mãn Hồng gọi.
“Là em nè.” Giang Tinh Hoài đắc ý nâng ván trượt, cảm thấy mình như một vị anh hùng từ trên trời rơi xuống vào lúc nguy cấp ấy.
“Thầy đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Không được mặc quần rách!” Cảnh Mãn Hồng mắng cậu.
Giang Tinh Hoài cúi đầu ngắm nghía: “…Có mỗi một lỗ thôi mà.”
“Chết tiệt! Đó là cái quái gì vậy?” Tóc vàng lồm cồm bò dậy, khiếp sợ nhìn đoạn đường cách đấy không xa.
“Giang Tinh Hoài!” Âm thanh của Phó Diễn từ bên kia truyền tới.
Giang Tinh Hoài nhanh nhẹn quay đầu, thấy cảnh tượng sau lưng Phó Diễn, đồng tử bỗng nhiên co lại.
Khung cảnh phản chiếu trong mắt cậu vô cùng đáng sợ, đủ khiến bất cứ ai phải nổi da gà.
Vô số xác sống tranh nhau chen lấn qua hàng xe, giãy dụa vượt qua đám người đang thi nhau chạy, kính xe vỡ nát, máu phun đầy trời.
Tiếng thét sắc nhọn, rên rỉ cầu cứu đầy thống khổ, từng người nhanh chóng ngã xuống, rồi lại gấp gáp đứng lên, trực tiếp gia nhập đoàn người nhiễm bệnh.
Đợt thi triều đầu tiên bùng nổ trước mặt bọn họ!
“– Chạy mau!” Phó Diễn nhấc balo của Giang Tinh Hoài, gấp gáp di chuyển.
“Chạy ngay đi! Đừng đứng đơ ra đấy! Mau lên!” Cảnh Mãn Hồng liều mạng phất tay, đẩy Giang Tinh Hoài lên trước, “Nhà thầy ở trên đấy! Em lên trước đi!”
“Phó Diễn!” Giang Tinh Hoài sốt ruột vòng ngược về.
“Đứng dậy!” Cảnh Mãn Hồng hấp tấp dìu tóc vàng ngã trên mặt đất, “Cố chạy đi!”
“Giang Tinh Hoài! Trở về làm gì!” Phó Diễn xông đến, lần đầu tiên xuất hiện vẻ giận dữ, “Chạy về phía trước!”
Giang Tinh Hoài cười hì hì, đổi hướng chạy bán sống bán chết.
Vừa chạy được một đoạn, đột nhiên có một người máu me đầy đầu phóng ngang qua.
“Đệt!” Giang Tinh Hoài trợn mắt ngoác mồm, “Bị thương mà chạy lẽ dữ vậy!”
“Đệt cái gì! Em còn dám nói tục! Thầy còn chưa tính sổ với em!” Cảnh Mãn Hồng vừa chạy vừa nghiêng đầu quát cậu, “Sao không đi học hả? Lại còn chuyển nhà! Sắp thi đại học rồi có biết hay không?”
“Bây giờ là lúc nói chuyện này à!” Giang Tinh Hoài rống lên.
“Sao không phải!” Cảnh Mãn Hồng đập cái bốp lên lưng cậu, “Em đừng tưởng bây giờ không cần đi học nữa! Thầy nói cho em biết! Đừng có mơ!”
Phó Diễn đột ngột chen vào: “Thầy giáo, nhà thầy ở bên trái hay bên phải.”
Cảnh Mãn Hồng nghiêng đầu nhìn Phó Diễn: “Anh là ai!”
Giang Tinh Hoài: “Chú ấy là — “
Cảnh Mãn Hồng tự mình lĩnh hội: “Anh là ba của Giang Tinh Hoài nhỉ? Anh có biết lần trước Giang Tinh Hoài kiểm tra toán được 12 điểm không?”
Giang Tinh Hoài không muốn thừa nhận: “Tôi không!”
Cảnh Mãn Hồng một lòng phê bình Phó Diễn: “Thành tích là thứ yếu! Nhưng anh làm người lớn cũng không thể không quan tâm!”
Phó Diễn: “Không, tôi chỉ là — “
“Con cái thích ăn gì! Ước muốn của con là gì! Anh có biết không!”
Phó Diễn: “Tôi không…”
“Anh đương nhiên không biết! Bởi vì anh không quan tâm thằng bé! Anh không để thằng bé trong lòng! Không yêu thằng bé!” Cảnh Mãn Hồng vô cùng đau đớn hò hét.
Phó Diễn: “……”
_____^_^_____
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Diễn: Xin lỗi, giờ yêu liền.
________
Chanh: Tóm tắt chương này – “Chạy!”.