Mạt Thế Tập Kích Tôi - Chương 7: Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Mạt Thế Tập Kích Tôi


Chương 7: Chương 7


“Ở bên đó!” Cảnh Mãn Hồng chỉ vào nhà lầu cũ kỹ phía trước.

Giang Tinh Hoài đến đầu tiên, mạnh mẽ mở chốt cửa sắt, đứng trước cửa hô: “Nhanh lên.”
Cảnh Mãn Hồng vọt vào, Phó Diễn bọc hậu.
Giang Tinh Hoài lập tức đóng cửa, cửa sắt kêu ầm một tiếng.

Vì dùng quá nhiều lực nên khi buông ra, bàn tay cậu tê liệt chấn động.

Giang Tinh Hoài đè trái tim đập bình bịch, lùi về sau một bước, không còn sức lực, đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Không sao chứ Tinh Tinh?” Cảnh Mãn Hồng đầu đầy mồ hôi đến dìu cậu.
“…!Em không sao.” Giang Tinh Hoài thở hổn hển nhìn ông.
Cảnh Mãn Hồng là một giáo viên nghiêm túc, nhiệt huyết, không thể nghi ngờ là vô cùng có tư cách.

Nhưng Giang Tinh Hoài không thể chịu được chuyện người thầy đã vào độ tuổi trung niên của cậu có niềm đam mê mãnh liệt với việc gọi biệt danh thân mật của mọi người vì ông đã đánh mất quyền nuôi con vào tay vợ cũ.

“A!” Cảnh Mãn Hồng đột nhiên ngẩng đầu, “Đó không phải là cái cậu Tóc Vàng mới cướp đồ của thầy sao?”
“Cái gì?” Giang Tinh Hoài nhổm đầu ngó ra ngoài cửa.

Tóc Vàng ngã trên đường cách họ không xa, tuyệt vọng đá vào đám người bệnh.

Hốt hoảng dùng cả tay và chân bò lên, máu me đầy đầu, liều mạng trốn vào một cửa tiệm cách gã gần nhất, nơi có người vừa gấp gáp chạy vào.

Nhưng khi người kia thành công vào cửa, không do dự liền đóng sập cửa.

Chỉ cần thêm một giây nữa thôi là Tóc Vàng đã có thể vào cùng.

“Mở cửa! Còn không mau mở!” Tóc Vàng rướn cổ hét lớn.
Người bên trong hoàn toàn không có động tĩnh.

Mà nhóm người lây nhiễm đã kéo đến sát đít.

“Đệt!” Giang Tinh Hoài vùng dậy kéo cửa sắt, “Chỗ này!”
Tóc Vàng quay đầu, không kịp do dự, vắt chân lên cổ mà chạy, kéo theo cả đội quân mấy trăm người biến dị nhào đến.

Vô số móng tay sắc nhọn trắng bệch xẹt qua áo ba lỗ mỏng manh của gã.

“Đóng cửa lại!” Tóc vàng chui vào, lập tức giúp đỡ Giang Tinh Hoài đẩy cổng.

Nhưng đã quá muộn.

Người biến dị đầu tiên tấn công, Giang Tinh Hoài thiếu chút nữa bị hất văng.

“Đè mạnh vào! Đè lại!” Cảnh Mãn Hồng dùng cả người kề trên cửa sắt, cố gắng dùng trọng lượng cơ thể mà ngăn cản.

“Đệt! A –” Lông vàng hết sức đẩy, cần cổ nổi gân xanh, “Tao fuck bà nội tụi bây — “
Lúc này một cánh tay đột nhiên xuất hiện từ trong kẽ hở, gắt gao kẹt ở cửa.

Phó Diễn một tay chặn cửa, một tay khác nhanh nhẹn rút dao chém.

Đoạn tay màu xanh trắng rơi xuống đất.

Trong khoảnh khắc đó, cánh tay cơ bắp rắn chắc ẩn giấu dưới bộ áo vest của Phó Diễn chợt dùng sức, “Đẩy!”
Mọi người đồng loạt cắn răng đẩy mạnh, cửa sắt trong thế giằng co gay gắt cuối cùng cũng từng chút đóng kín.

Nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, Phó Diễn kéo mạnh chốt cài.

Cửa sắt ngăn đi mùi máu khiến đám người biến dị bắt đầu nôn nóng và tức giận, không ngừng đập cửa.

Cánh cửa sắt bị va đập ầm ầm, vụn sắt rơi lả tả.

Đối mặt với từng đợt va chạm, cửa sắt trước sau vẫn sừng sững, kiên quyết chống lại làn sóng tiến công này.

“Ổn rồi…” Cảnh Mãn Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Phó Diễn căng thẳng hoàn hồn, cất dao, cởi áo vest và nới lỏng cà vạt, bắt đầu thở dốc.

“Chú uống nước không?” Giang Tinh Hoài cực kỳ chân chó mang cho hắn một chai nước khoáng.
Phó Diễn nhận nước, tiện tay lau mồ hôi trên mặt, sau đó mở nắp chai, trả lại: “Cậu uống đi.”
Giang Tinh Hoài cũng không khách sáo, ngửa đầu tu một ngụm lớn, rồi đưa cho hắn.

Phó Diễn uống hết nửa chai còn lại, hỏi: “Thầy Cảnh, nhà thầy ở đâu?”
“Phải rồi, lên lầu, lên lầu.” Cảnh Mãn Hồng trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ bụng mập mạp, đi trước dẫn đường, “Đi lên tầng 5, đứng ở đây nghe âm thanh này dọa cho hết cả hồn.”
Phó Diễn nhấc balo của hắn và Giang Tinh Hoài.

“Để tôi!” Giang Tinh Hoài giành túi trong tay hắn.
Phó Diễn nở nụ cười, để cậu nhóc cầm lấy, vừa đi lên lầu vừa quan sát tình huống: “Trong tòa nhà còn ai không?”
“Trước dịch bệnh vốn không có người ở, chỗ này là khu nhà cho giáo viên của trường tôi.

Một tháng nữa tôi chuyển đến căn hộ mới, tạm thời ở đây chỉ còn mình tôi thôi.” Cảnh Mãn Hồng rút chìa khóa, mở cửa phòng, “Mời vào.”
“Lão Cảnh không xem thời sự à? Sao tự nhiên thầy lại ra ngoài?” Giang Tinh Hoài vừa vào cửa, lập tức xụi lơ trên sofa, “Thầy mũm mĩm như thế, chạy còn không nổi chẳng khác gì dâng mỡ tận miệng.”
“Trong nhà không còn gì ăn, thầy quan sát ngoài cửa sổ nghĩ không nghiêm trọng đến vậy, muốn ra chợ tìm một người bạn thân thiết mua đồ ăn.” Cảnh Mãn Hồng nói đến đây thở dài, “Mới vừa xách về, thì bị đứa nhỏ này chặn cướp.”
Giang Tinh Hoài ngó đầu nhìn Tóc Vàng lúi húi ở cuối hàng.

Tóc Vàng nhìn qua hơn 20 tuổi, mặc áo ba lỗ và quần bó sát, dưới chân đeo giày vải.

Mắt một mí, tóc dài rẽ ngôi ba bảy tiêu chuẩn, mái che đi một con mắt, trông có vẻ rất không đúng đắn.

Là loại lưu manh xã hội.

Giang Tinh Hoài chốt hạ.
“Thầy bảo chia cho cậu ấy một nửa, đừng giành giật nếu không sẽ vỡ hết.” Cảnh Mãn Hồng rót bốn ly nước, “Thế mà cậu ấy cứ không muốn, nhất định phải cướp cho bằng được.”
“Ông đây cũng không phải ăn mày.” Tóc Vàng đột nhiên lên tiếng, âm thanh cao vút mạnh mẽ, “Ông dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm, không cần bố thí.”
“Đcm?” Giang Tinh Hoài ngạc nhiên, “Không cần bố thí thế có cần sĩ diện không?”
“Mày quản tao à!” Tóc Vàng trợn mắt, sửng cồ.

“Ò đúng rồi! Sao tôi không nhìn anh xuống lỗ ở ngoài luôn cho rồi!” Giang Tinh Hoài bật dậy trừng gã.

“Đừng có làm ầm lên! Trời ạ!” Cảnh Mãn Hồng chen vào giữa, dùng cơ thể mập mạp ngăn hai người, “Uống miếng nước! Ồn ào chết mất!”
Tóc Vàng lạnh lùng nghiêng mặt.

Giang Tinh Hoài hừ một tiếng, ngồi dựa vào Phó Diễn, nhỏ giọng oán hận: “Sao lại có người khó ưa như anh ta vậy chứ.”
“Đói chưa?” Phó Diễn hỏi cậu.
Giang Tinh Hoài vội vã gật đầu, lực chú ý trong nháy mắt bị dời đi: “Đói sắp chết rồi.”
“Đói bụng hả?” Cảnh Mãn Hồng nghe đến thế, đứng dậy, “Bạn thầy có cho mấy gói mì, còn có cả trứng gà, để thầy nấu một ít.”
“Tin tức nói không được ra khỏi nhà, nhưng nếu không liều mạng đi kiếm thực phẩm, có lẽ phải chết tươi trong nhà mất.” Cảnh Mãn Hồng vừa đi vào nhà bếp vừa lải nhải, “Mọi người đến hôm nay là trúng mánh rồi, đồ ăn trong nhà có thể chống đỡ được một thời gian nữa, không cần lo lắng.”
Thừa dịp đang nấu nước sôi, Cảnh Mãn Hồng từ phòng bếp thò đầu ra: “Còn chưa hỏi, mới nãy hai người lái xe chuẩn bị đi đâu đấy?”
“Khu Tây Nam.” Giang Tinh Hoài trả lời.

“Tôi có nhà ở đấy, bên trong có dự trữ một ít thức ăn.” Phó Diễn tiếp lời.

“Hai người còn muốn đi?” Cảnh Mãn Hồng nhíu mày, sắc mặt lo lắng.
Giang Tinh Hoài nghiêng đầu nhìn Phó Diễn.
Phó Diễn gật đầu, cậu cũng vội vàng gật theo.
“Không khả thi, hai người cũng thấy bên ngoài như thế nào rồi đấy.

Những người bị bệnh gặp ai cũng cắn, giống như đoàn quân châu chấu chỉ biết gặm nhấm, kéo qua khu vực nào thì khu vực ấy chỉ còn sót lại xương vụn.” Cảnh Mãn Hồng liên tục xua tay, “Không thể đi ra ngoài đâu, trong nhà vẫn còn thức ăn.

Chờ tới khi thành phố ổn định đã, hai ngày trước tôi nghe có tiếng súng, hẳn là bên phía quân đội sắp đến cứu chúng ta.”
“Với tình hình này, xem ra cửa sắt dưới lầu không đỡ được bao lâu nữa.” Phó Diễn trầm giọng nói, “Chờ đợi không phải cách hay, đột phá vòng vây mới có đường sống.”
Cảnh Mãn Hồng khẩn trương nhíu mày, ông biết rất rõ, dù cửa sắt dưới lầu không gặp sự cố gì thì mấy gói mì ông mang về nhiều nhất cũng chỉ đủ dùng trong một tuần.
“Tôi không đồng ý ra ngoài.” Tóc Vàng bỗng nhiên nói.
“Anh không đồng ý cục kít!” Giang Tinh Hoài lườm gã, “Có ai cho anh vào đâu?”
“Thế thì mày cmn đừng có mở cửa!” Tóc Vàng phát cáu.

“Có gan thì anh đừng có vô!” Giang Tinh Hoài đập bàn phản bác.

“Đệt! Mẹ mày!” Tóc Vàng sắn ống tay vô hình của chiếc ba lỗ gã đang mặc.

“Anh thử làm lại lần nữa tôi xem!” Giang Tinh Hoài càng nói càng hăng.

Phó Diễn đứng lên, ngăn cản Giang Tinh Hoài, nhìn chằm chằm Tóc Vàng, ánh mắt mang theo nhắc nhở.
Giang Tinh Hoài cao 1m75, Phó Diễn hơn cậu nửa cái đầu, khoảng chừng 1m87, 1m88.

Chiều cao của Tóc Vàng và Giang Tinh Hoài xêm xêm nhau, chỉ đành ngước lên nhìn.

Bị Phó Diễn cảnh cáo như thế, cảm giác ngột ngạt thoắt ẩn thoắt hiện, gã đành nuốt ngược mấy lời thô tục muốn phun ra từ miệng vào.

“Lại cãi nhau!” Cảnh Mãn Hồng cầm muôi canh từ phòng bếp đi ra, trên mặt mang theo tức giận, “Muốn làm gì! Trông có chỗ nào giống thanh niên không! Không biết lễ phép là gì à? Đã từng nghe qua thế nào là Bát vinh bát sỉ* hay chưa? Ngu dốt! Không hiểu chuyện!”
* Bát vinh bát sỉ: Có ý nghĩa tương tự 5 điều Bác Hồ dạy nhé.
Giang Tinh Hoài run lên, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Trước đó, Cảnh Mãn Hồng từng làm chủ nhiệm khoa.

Sau khi ông đảm nhiệm lớp 12, tính cách trở nên tương đối hiền hòa hơn rất nhiều, nhưng một khi đã mắng ai đó thì khí thế của ông vẫn đáng sợ như cũ.

Tóc vàng cũng nơm nớp lo sợ không nhúc nhích, hiển nhiên cũng bị dọa rồi.
“Làm đi!” Cảnh Mãn Hồng móc ra hai tờ đề toán, đập lên bàn, “Không làm không có đồ ăn!”
Giang Tinh Hoài oan ức bĩu môi, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Phó Diễn.
Phó Diễn nhận được tín hiệu: “Thầy Cảnh, vẫn nên — “
“Im lặng! Không ai được lên tiếng!” Cảnh Mãn Hồng cầm muôi canh dọa hai đứa nhỏ, “Ngồi xuống!”
Giang Tinh Hoài và Tóc Vàng giật mình, lập tức ngoan ngoãn làm theo.

“Lấy bút!”
“Cúi đầu!”
“Làm bài!”
Hai người bị ép múa bút thành văn.
Phó Diễn ho khan hai tiếng: “Thầy Cảnh, quyết định của thầy là?”
“Đi thì đi.” Cảnh Mãn Hồng vung vẩy cái muôi, “Cố thủ cũng không phải cách tự cứu mình, nhưng không thể mù quáng lao ra như vậy được.

Trước hết phải có mục tiêu, lộ trình cụ thể.”
“Đương nhiên.” Phó Diễn gật đầu.
Cảnh Mãn Hồng nói xong thì trở lại nhà bếp, lúc quay về bưng một nồi mì tôm trứng: “Hết giờ! Nộp bài!”
Giang Tinh Hoài và Tóc Vàng đồng loạt dừng bút.
“Ai thấp điểm thì không được ăn.” Cảnh Mãn Hồng cặm cụi chữa bài thi.

Mùi mì trứng nóng hổi bốc lên, Giang Tinh Hoài không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Phó Diễn lặng lẽ vẫy tay với cậu nhóc.

Ánh mắt Giang Tinh Hoài lập tức sáng rỡ, rón rén chuồn qua đấy.

Phó Diễn không dấu vết chắn trước mặt cậu.
Cảnh Mãn Hồng chấm xong bài thi, không ngẩng đầu đã gọi tên: “Giang Tinh Hoài không được ăn, điểm của Tóc Vàng là — “
“Ông có tên có tuổi! Gọi là Lục Tài Hoa!” Tóc Vàng không cam lòng ngắt lời.
“Được, Tóc Vàng.” Cảnh Mãn Hồng tuyên bố kết quả, “9 điểm!”
Giang Tinh Hoài cười ẻ.
Tóc Vàng trốn vào một góc.

“Giang Tinh Hoài.” Cảnh Mãn Hồng nhìn về phía Giang Tinh Hoài.
Giang Tinh Hoài lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“5 điểm!”
Giang Tinh Hoài: “……”
Hoàng mao dừng bước, quay đầu lại: “Ha ha.”
Giang Tinh Hoài: “Bà nội cha anh!”
Tóc vàng: “Con mẹ mày* — “
* Ở đây tác giả dùng cụm từ 格老子.

Một cách chửi châm biếm ở Tứ Xuyên.

Mình chưa biết thay thành từ nào cho phù hợp cả TT.
“Lại cãi nhau! Thích cãi đúng không? Mỗi đứa viết bản kiểm điểm 5000 chữ cho tôi!” Cảnh Mãn Hồng quát.

Cả hai đồng lòng ngậm miệng, cúi đầu sám hối.

“Chẳng biết phân bì cái gì! Điểm đều như cứt chó, so làm gì!” Cảnh Mãn Hồng công kích bừa bãi.

Phó Diễn nghe thế, bật cười.
“Cười cái gì mà cười! Tôi nói anh!” Cảnh Mãn Hồng xoay họng súng, chỉ vào hắn, “Con mình làm bài có 5 điểm mà còn cười!”
Nụ cười Phó Diễn cứng đờ.
_____^_^_____
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh lão sư: Mấy tên khốn kiếp này có là gì?.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN