Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách


Chương 10


Nhìn thấy vài vị hoàng tử ca ca, các đồng bạn đều tiến lên chào hỏi, nàng một mình đứng rất xa, tròng mắt đen bóng nhìn khắp nơi… Cũng không ngờ rằng lại bị chú ý đến.
Sau khi biết rõ vấn đề, Ngụy quý phi hướng đệ đệ nghiêm khắc chỉ rõ vấn đề, thời điểm lão đại Ngụy Nghiêu dạy nàng lần nữa mới nói: Xúc Xúc, kỳ thật biểu ca ngươi không phải là con gấu.
Nay Ngụy Tử Ngô đã lớn, tự nhiên biết nam nhân chính là nam nhân, sẽ không có da người do con gấu đội lên, nhưng luôn đối với nam nhân không có hứng thú. Vô luận là Cố Hi Nhạc cao hứng phấn chấn cùng nàng thảo luận thoại bản tình yêu, hay là Ôn Mật ở trước mặt nàng biểu đạt ái mộ đối với thái tử, nàng đều cảm thấy không thú vị. Cảm thấy nam nhân cùng tình yêu đều không có cái gì tốt.
Cố Kiến Tự nói: “Xúc Xúc, nếu ngươi có gì khó khăn thì cứ nói với ta, không cần cái gì cũng tự dựa vào chính mình.”
Ngụy Tử Ngô nghĩ chắc là Cố Kiến Tự đang nói đến chuyện tìm đại phu cho phụ thân, nói: “Ta không cho ngươi đi tìm Phó Dư Châu, là vì biết tìm cũng vô dụng.”
Cố Kiến Tự nói: “Ta không phải nói chuyện này, ta nói chuyện khác.”
Thanh âm của Cố Kiến Tự rất thấp, Ngụy Tử Ngô cảm thấy không khí hơi trầm xuống.
“Lý Hạo hao tổn thì hao tổn, hắn làm bại lộ ra án tử cũng là do lòng tham của hắn nhất định là có nguyên nhân, nếu không như thế cũng sẽ không kêu thái tử bắt được nhược điểm.” Cố Kiến Tự ý vị thâm trường nói: “Nếu phía trước hắn gặp chuyện không may, ta cũng không biết Lý Hạo là cậu ngươi. Nếu không, thái tử lúc thượng triều vạch tội của hắn thì ta sẽ vì hắn nói chuyện.”
Thấy Cố Kiến Tự đột nhiên nói chuyện chính sự, Ngụy Tử Ngô giật mình, lập tức nhìn xung quanh.
Cố Kiến Tự nói: “Yên tâm, chỗ này không có ai, ta cố ý cho người qua bên kia, bên ngoài cũng có người nhìn dùm.”
Hắn lại nói: “Theo ta tra xét Lý Hạo, mới biết được hắn còn cho người điều tra qua Đoạn Tiềm và bí mật Đoàn gia, tiếp tục, ta mới biết lần này ngươi đi Liêu Tây, không chỉ vì cậu ngươi ở đó. Ngươi còn chuyển qua tiếp cận Đoạn Tiềm? Ngay cả chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không nói cho ta biết.”
Đúng là hoàng đế phái Đoạn Tiềm đi tiếp chưởng binh quyền Ngụy gia, hơn ba mươi tuổi.
Hắn là người ủng hộ lập đương kim hoàng đế nguyên lão Đoạn Trấn nhi tử, tuy là con vợ kế, Tuyên Hòa ba mươi năm đoạt giải nhất võ cử, Vệ phủ lang tướng, ở vị trí này mười hai năm, chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, tựa như một người bị quên đi.
Nhưng mà, lúc này đây, hoàng thượng đột nhan ra thánh chỉ ban cho hắn Định Quốc bảo kiếm, lĩnh ba ngàn binh sĩ đến Liêu Tây, tiếp quản quyền lực Ngụy Nghiêu.
Ngụy Tử Ngô đến Liêu Tây, không chỉ có bên ngoại biết là đi chăm sóc bệnh cho phụ thân.
Bị Cố Kiến Tự nói ra, Ngụy Tử Ngô cũng không giấu diếm nữa, nói: “Ừ, là ta tiếp cận Quá Đoạn Tiềm. Bởi vì ta tra được dấu vết để lại, Đoạn Tiềm có lẽ không phải là người của hoàng thượng, mà là nguyện trung thành với thái tử. Chỉ cần có thể tìm được chứng cớ xác thực, có thể làm cho hoàng thượng biết thái tử tay dài như vậy, cư nhiên ngay cả binh quyền Hà Bắc cùng Liêu Tây cũng muốn giữ, tất nhiên sẽ chèn ép hắn.”
Thần sắc Cố Kiến Tự khẽ nhúc nhích, Ngụy Tử Ngô nghĩ hắn tiếp tục hỏi việc Đoạn Tiềm, nhưng mà Cố Kiến Tự lại nói: “Thái tử làm việc cực kỳ cẩn thận. Đoạn Tiềm này không giống bình thường, ngươi tạm thời đừng có làm gì, chờ cậu đỡ bệnh lại nói sau.”
Thấy Ngụy Tử Ngô trầm mặc, Cố Kiến Tự biết trong lòng nàng còn có ý nghĩ khác.
Hắn nói: “Xúc Xúc, cậu đang trong tay người khác, về sau ngươi đừng làm như vậy nữa, toàn bộ hãy giao cho ta xử lí.”
Ngụy Tử Ngô mặt nhăn mày nhíu, chậm rãi hỏi: “Lời này của biểu ca là có ý gì? Người nào cũng biết ngươi và Ngụy gia cùng cột vào nhau. Ngươi là đang lo lắng cái gì sao?
Cố Kiến Tự chính là nam nhân, biết nam nhân bất quá cần chính là quyền, tiền, sắc. Ngụy Tử Ngô tư sắc như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người đánh chủ ý lên nàng.
“Xúc Xúc, muội tin tưởng huynh. Chuyện của cậu, chuyện của muội, đều là chuyện của huynh.”
Ngụy Tử Ngô không nói gì. Trước nghĩ không cần chọc giận hoàng đế, tính trước làm sau, đây là lí giải của nàng. Nhưng mà, nàng cũng không muốn nàng cùng phụ thân con bài chưa lật giao cho người khác, bao gồm Cố Kiến Tự.
Ngụy Tử Ngô nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, phụ thân nàng từng nói qua: “Nữ nhi của Ngụy Nghiêu ta, chẳng lẽ nào không thể tự bảo vệ mình.”
Phụ thân nói với nàng, thời điểm gì, điều căn bản nhất là phải bảo vệ mạng sống của mình trước tiên.
Cố Kiến Tự cũng biết Ngụy Tử Ngô sẽ không lập tức đáp ứng, nói: “Muội về nghĩ lại cho tốt. Huynh đưa muội về cung mẫu phi.”
Một đêm này Ngụy Tử Ngô ở Dực Hoa Cung, trằn trọc hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, mới dùng qua đồ ăn sáng, Tam công chúa đã đến đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN