Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách
Chương 9
Ngụy Tử Ngô tự nhiên cũng biết, vấn đề là, Phó gia ủng hộ thái tử, lại có quan hệ thân thiết. Cho dù cha nàng ở kinh thành, Phó Dư Châu cũng không có khả năng vì cha nàng trị liệu. Huống chi ông còn ở Liêu Tây.
Ngụy Tử Ngô véo ngón tay, Ngụy gia cùng nàng đã đắc tội thái tử từ trước, thái tử tất nhiên ngóng trông cha nàng sớm ngày toi mạng, không âm thầm thêm dầu vào lửa đã là tốt tính, Phó Dư Châu làm sao có thể ra tay trị liệu.
Cố Kiến Tự nhìn Ngụy Tử Ngô, thái hậu còn ở đi, lúc này không tiện nói.
Đợi thái hậu về Từ Di Cung dùng bữa tối, sắc trời đã tối.
Lúc nhắc tới Phó Dư Châu, nhớ tới bệnh phụ thân, đêm nay, tâm tình Ngụy Tử Ngô không tốt.
Trên đường Cố Kiến Tự đưa Ngụy Tử Ngô quay về Dực Hoa Cung, nhìn nàng rất nhiều lần, đợi đi đến chỗ hàng lang nước đọng thì Cố Kiến Tự dừng bước.
Nơi này ngay góc khuất, ánh sáng u ám, Ngụy Tử Ngô không biết vì sao Cố Kiến Tự dừng lại. Liền nghe hắn nói: “Xúc Xúc, ngươi không cần lo lắng, ngày mai ta liền đi tìm Phó Dư Châu.”
Ngụy Tử Ngô nghĩ: “Quên đi, Phó Dư Châu tính tình cổ quái, hắn sẽ không đồng ý. Ta nhờ người thay một gả miêu y, nghe nói ở Miêu Lĩnh cũng có thể sinh tử thịt người bạch cốt, đang trên đường đến kinh thành. Đợi hắn đến, ta định đi Liêu Tây…”
Lời nói chưa dứt, đột nhiên Cố Kiến Tự bắt lấy cổ tay nàng.
Ngụy Tử Ngô ngẩn ra, theo bản năng nghĩ tránh ra, nhưng Cố Kiến Tự nắm liền không buông. Ngụy Tử Ngô nhớ tới Ngụy quý phi từng nói, năm sau nàng sẽ gả cho Cố Kiến Tự, dần dần liền không cử động nữa.
Cố Kiến Tự thấy Ngụy Tử Ngô nhu thuận, bàn tay nắm cổ tay trong suốt trắng noãn, cảm giác lại non mềm trắng mịn, trong lòng áp chế đi một ít, rất nhanh đã có một cổ hỏa khác ập tới.
Hắn nhìn chằm chằm Ngụy Tử Ngô, trầm mặc không nói gì.
Ngụy Tử Ngô bị nhìn có chút khẩn trương, nói: “Biểu ca.”
Nàng không hề nhìn ánh mắt đối phương, hướng bên cạnh không mở mặt.
Ngụy Tử Ngô nho nhỏ đáng yêu, làm cho người khác nổi lên dục vọng chiếm giữ.
Cố Kiến Tự nâng lên tay kia.
Vừa chạm được mặt của nàng, Ngụy Tử Ngô lập tức lui về phía sau. Bị hắn bắt được cũng nhân cơ hội rút tay về.
“Biểu ca.” Nàng nhíu mày. Cố Kiện Tự từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, đêm nay chẳng biết tại sao, thái độ khác thường. Cho hắn nắm cổ tay, đã là cực hạn của nàng.
Cố Kiến Tự bình tĩnh lại, trong lòng hắn rõ ràng, nếu trước mắt cô gái này không phải là biểu muội của hắn, đổi lại là cái xuất thân thấp hèn, hắn đã sớm đem nàng…
Ngụy Tử Ngô phát giác Cố Kiến Tự khác thường, nói: “Biểu ca, ngươi nếu không có gì, ta trở về chỗ cô.”
Cố Kiến Tự thấy Ngụy Tử Ngô không hề ngượng ngùng, chớ nói chi là có ý định cùng hắn hoa tiền dưới ánh trăng, một nguyên nhân, chỉ có thể than nhỏ.
Ngụy Tử Ngô đối với chuyện tình cảm xác thực ngây thơ, hoặc là phải nói, nàng nửa phần cô gái hoài xuân, tình trạng nhớ thương cũng không có.
Ngụy Tử Ngô từ nhỏ ngày thường ngọc tuyết đáng yêu, tinh xảo xinh đẹp nếu người nào ôm sẽ không nỡ buông tay. Còn thấp lè tè như bánh trôi thì đã có người đánh chủ ý lên nàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Nghiêu, là cách vách Túc quốc công phủ có một con thỏ nhỏ dụ dỗ nàng. Tiểu phá hài chưa đủ lông đủ cánh, còn biết đem Ngụy Tử Ngô lên núi, nói với nàng, gọi ta là phụ thân hai lần, liền cho ngươi ăn con thỏ này!
Ngụy Nghiêu giận dữ, bĩu môi đánh mông Ngụy Tử Ngô thành hoa tám cánh. Từ nay về sau, nữ nhi nô Ngụy hầu gia, bắt đầu lo lắng nữ nhi mưu trí bị đám xú nam nhân lừa.
Ngụy Nghiêu lúc bắt đầu giáo dục là như vậy: Xúc Xúc, trên đời này, trừ bỏ cha nam nhân bên ngoài đều không phải thứ tốt! Nam nhân đều là gấu mù giả trang, bên ngoài bọn họ khoác một tầng da người, vừa đến ban đêm, hoặc là thời điểm bốn bề vắng lặng, sẽ cởi ra lớp da người, lộ ra tướng mạo con gấu sẵn có, chuyên ăn tiểu cô nương. Đem các nàng ăn đến đầu ngón tay cũng không còn.
Đương nhiên, phụ thân không giống với bọn họ, phụ thân là một nam nhân chân chính.
Hù dọa bảo bối của chính mình như vậy cũng không còn cách nào khác, hắn là võ tướng, hoặc là xuất chinh hoặc là thú biên, không có khả năng đem theo tiểu nữ nhi nũng nịu nhìn bên người. Không lưu ý nàng, không biết ai sẽ lợi dụng thời điểm mà dụ dỗ nữ nhi bảo bối của hắn.
Ngụy Tử Ngô tin tưởng nhất là phụ thân, nàng cũng biết con gấu là chuyên đi ăn thịt người, trong lòng từ nhỏ đã có bóng ma.
Sau này, Ngụy quý phi nói với đệ đệ, về sau đem Ngụy Tử Ngô gả cho Cố Kiến Tự, Ngụy quý phi cảm giác, chất nữ này cùng với các cô nương khác không giống nhau, ở một vài phương diện, giống nhau là có chút không bình thường.
Thời điểm tiến cung nhìn thấy vài hoàng tử, tiểu cô nương nhà khác đều tươi cười điềm đạm, biết vài ca ca bộ dạng đẹp mắt, tự nhiên cũng thích cùng bọn họ nói chuyện. Chỉ có Ngụy Tử Ngô, cho tới bây giờ chỉ nói chuyện cùng vài cô nương, chỉ chủ động cùng nữ nhân nói chuyện.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!