Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung - Chương 12: Hello, giáo thảo đại nhân (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
278


Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung


Chương 12: Hello, giáo thảo đại nhân (3)


Editor: Bạch Diệp Thảo

“Âu Dương, không, em không thể ích kỷ như vậy! Sao em có thể trơ mắt nhìn anh bị liên lụy được! Em biết có rất nhiều người đã sớm chờ xem chuyện cười của em! Hiện giờ em hoàn toàn thành trò cười rồi, sao em có thể làm anh chịu tội theo được?!”

Dương Thiên Dĩnh nói vậy, Âu Dương Khanh cảm thấy rất hụt hẫng, đau lòng ả hiểu chuyện, săn sóc và lương thiện, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của Dương Thiên Dĩnh và Dương San San, lại nghĩ đến việc hôm nay, sắc mặt gã trầm xuống.

“Là ai muốn biến em thành trò cười?”

Dương Thiên Dĩnh lắc đầu không nói, chớp đôi mắt ủy khuất đáng thương nhìn gã.

Dương San San ở bên đã sớm không kiềm chế được, “Còn có thể là ai ngoài những người bên ngoài đó! Là bọn họ thiết kế hãm hại Dĩnh Nhi, họ ghen ghét anh và Dĩnh Nhi ở cùng nhau!”

“Dĩnh Nhi múa cổ vũ, Bắc Vũ Đường kia cũng múa cổ vũ. Những người đó nâng Bắc Vũ Đường, ép Dĩnh Nhi lên sân khấu. Bộ cổ phục này không cần nói cũng biết là bọn họ xuống tay! Bắc Vũ Đường nhất định là sợ Dĩnh Nhi múa đẹp hơn cô ta, âm thầm làm Dĩnh Nhi xấu mặt!”

“San San, đừng nói nữa!” Dương Thiên Dĩnh hét lên rất đúng lúc.

Dương San San nghẹn, “Dĩnh Nhi, cậu quá lương thiện nên bọn họ mới dám bắt nạt. Âu Dương, người làm bạn trai như anh sẽ không mặc kệ bạn gái bị ủy khuất chứ?”

“San San!” Dương Thiên Dĩnh cao giọng thêm, không đồng ý nhìn Dương San San, “Bắc gia không phải là người chúng ta có thể chọc, cậu không cần cho Âu Dương thêm phiền toái!”

Dương Thiên Dĩnh quay đầu nói với Âu Dương Khanh: “Âu Dương, anh không cần nghe cậu ấy. Em không sao, thật đấy!” nước mắt âm thầm tuôn rơi, cộng thêm bộ dáng nhu nhược động lòng người kia, làm Âu Dương Khanh nhìn mà đau lòng muốn chết.

“Em yên tâm, em là người của Âu Dương Khanh anh. Người bắt nạt em chính là bắt nạt anh. Dù là ai ra tay với em, anh cũng sẽ thay em bắt chúng trả lại gấp đôi!” Âu Dương Khanh trịnh trọng hứa hẹn.

Sao gã có thể để cô gái mình yêu chịu ủy khuất đến vậy cơ chứ, chuyện hôm nay, gã nhất định sẽ khiến những người bắt nạt ả trả giá đắt!

Phụ nữ của Âu Dương Khanh gã là người mà bọn họ có thể bắt nạt sao!

Dương Thiên Dĩnh đắc ý trong lòng, trên mặt lại là cảm động, ngoài miệng khuyên: “Âu Dương, không cần vì em mà làm lớn chuyện. Chuyện này em vẫn chịu được.”

Âu Dương Khanh cúi đầu hôn lên nước mắt trên khóe mắt ả, “Em là đồ ngốc, sao anh có thể để em bị ủy khuất được. Ngoan, không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Âu Dương.” Dương Thiên Dĩnh ôm chặt cổ Âu Dương Khanh. Nếu không phải Dương San San vẫn còn ở đây, có lẽ ả đã chủ động hiến thân luôn rồi.

Dương San San nhìn hai người, trong lòng vừa hâm mộ vừa đố kỵ – đố kỵ với chính bạn tốt của mình.

Ả không đẹp bằng mình, lại có thể tìm được một chàng trai vừa giàu vừa đẹp trai như Âu Dương. Đặc biệt là nghe chuyện vừa rồi, trái tim cô ta lại càng không yên.

Dương Thiên Dĩnh nhìn thoáng qua ánh mắt bạn tốt nhìn Âu Dương Khanh. Là phụ nữ, sao ả có thể không biết ánh mắt đó nghĩa là gì được.

Hừ, ả biết ngay là cô ta cũng mơ ước Âu Dương!

Hừ, luôn nói phòng trộm phòng cướp phòng khuê mật, xem ra San San cũng không đáng tin.

Dương Thiên Dĩnh cho Dương San San một ánh mắt, Dương San San vốn không muốn đi cũng đành phải ra khỏi phòng hóa trang. Dương San San vừa đi, Dương Thiên Dĩnh cầm lòng không đậu hôn Âu Dương Khanh.

Một nụ hôn, dưới sự câu dẫn của Dương Thiên Dĩnh, hai người như củi khô bốc lửa, cháy rừng rực. Phòng hóa trang rất nhanh truyền ra tiếng nam nữ hoan ái.

Hành lang cuối dãy, Bắc Vũ Đường nhìn hình ảnh mãnh liệt trong di động, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh, ấn lưu.

Lần tiệc mừng năm mới này, có thể nói là cao trào liên tục, tổng kết là có hai việc chính được mọi người nghị luận. Thứ nhất, Bắc Vũ Đường được người xưng là “Nữ thần cổ vũ”. Chuyện thứ hai là Dương Thiên Dĩnh “múa thoát y”. Không biết ai đăng video Dương Thiên Dĩnh lên mạng, nháy mắt có hơn trăm vạn lượt xem, vô số lượt share lại.

Nhưng video bị cắt bỏ rất nhanh, lời nói xấu về Dương Thiên Dĩnh cũng bị xóa. Tin một vị minh tinh ngoại tình sau kết hôn được tung ra. Chuyện về Dương Thiên Dĩnh trên mạng mới kết thúc.

Trong trường rất nhanh lan truyền một tin khác, Bắc Vũ Đường đố kỵ Dương Thiên Dĩnh nên vu oan hãm hại ả, động tay động chân trên trang phục của Dương Thiên Dĩnh.

Đám Triệu Vân nghe được tin này, tức giận đến nỗi tim gan tì phổi đều đau!

“Cậu nói Dương Thiên Dĩnh kia là loại mặt hàng gì mà làm cậu đố kỵ được? Những người này rốt cuộc có não không vậy!” Triệu Vân thở phì phì, toàn bộ nhà ăn đều nghe được tiếng của cô.

Nhà ăn học viện Thánh Dạ phân cấp rõ ràng, tầng hai và ba đều là thiên hạ của lớp A, B, mời đầu bếp quốc tế. So với bên ngoài cũng là tiêu chuẩn của khách sạn bốn sao.

Triệu Vân đang la hét ở tầng hai.

“Ghen ghét cô ta? Cô ta có gì làm cậu ghen chứ? Muốn tài không có tài, muốn sắc không có sắc!”

Vừa lúc Âu Dương Khanh dẫn Dương Thiên Dĩnh và Dương San San từ tầng ba xuống, nghe được lời Triệu Vân nói.

Sắc mặt Dương Thiên Dĩnh lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Gặp chuyện này, không cần ả ra tay, sẽ có người khác ra mặt thay. Dương San San lập tức mở miệng: “Này, các người nói ai đấy!”

Mọi người trong nhà ăn thấy hai đương sự đều ở đây, đồng loạt chờ xem kịch vui.

Triệu Vân lạnh lùng liếc Dương San San, “Ai tiếp lời thì là người đó nha. Sao nào? Cô cảm thấy hai cô đẹp như thiên tiên chắc?”

“Cô!” Dương San San khó thở.

Dương Thiên Dĩnh lập tức kéo Dương San San lại, “San San, thôi bỏ đi.”

Âu Dương Khanh vốn không muốn đối mặt với đoàn người Bắc Vũ Đường, thấy cô gái mình yêu ép dạ cầu toàn, sao có thể để ả chịu ủy khuất?

“Triệu Vân, cô chú ý đi!” Âu Dương Khanh lên tiếng.

Triệu Vân là ai, sao có thể sợ gã.

“Sao nào, Âu Dương đại thiếu gia muốn quản chuyện của tôi? Tay anh dài quá nhỉ? Triệu Vân tôi muốn nói gì thì nói, ai dám quản?!”

Lâm Tiêu đứng bên trầm trồ khen ngợi, “Hay, nói rất đúng!”

Âu Dương Khanh không ngờ hai cô ấy không cho gã mặt mũi như vậy, khuôn mặt trầm xuống nhìn về Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng, biểu tình trước sau như một.

Âu Dương Khanh nói với Bắc Vũ Đường: “Bắc Vũ Đường, quản người của cô cho tốt!”

Bắc Vũ Đường đặt quyển sách trên tay xuống, đứng lên. Trong nháy mắt đó, khí tràng của cô phát huy toàn bộ. Một cổ uy áp mãnh liệt hướng thẳng về phía đám người Âu Dương Khanh.

Bắc Vũ Đường dùng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn gã, “Anh là ai?”

Một câu, không thừa một từ, cũng không thiếu một từ, trả trở về.

Đó là làm lơ, chưa bao giờ đặt gã vào mắt.

Lúc này, Âu Dương Khanh chỉ cảm thấy mình bị người ta vả một cái rất mạnh.

Âu Dương Khanh cảm thấy nhục nhã chưa từng có!

Triệu Vân và Lâm Tiêu hả giận, hai cô ấy đã sớm ngứa mắt Âu Dương Khanh. Cái bộ cao cao tại thượng đứng trên người khác kia thật sự rất ngứa mắt!

Dương Thiên Dĩnh thấy Âu Dương Khanh yếu thế, lập tức mở miệng: “Bắc tiểu thư, tuy tôi không xinh đẹp như cô, nhưng tôi dựa vào thực lực để vào học viện Thánh Dạ.”

Dương San San lập tức phụ họa: “Dĩnh Nhi nhà chúng tôi dùng thành tích tốt nhất tất cả các môn, lấy học bổng toàn phần để vào học viện Thánh Dạ. Không giống ai đó dựa vào gia thế mới có tư cách gia nhập. Nếu không có cha mẹ tốt, chỉ sợ không biết giờ đang ở đâu.”

Triệu Vân và Lâm Tiêu tức chết! Con khốn kia dám châm chọc hai cô dựa vào gia thế!

Dương San San dùng lời này nhằm vào đám người Bắc Vũ Đường, nhưng vô tình lại mắng toàn bộ đám nhị thế tổ.

Nhị thế tổ: người thừa kế gia tài của lớp cha chú để lại – giống phú nhị đại

Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Hai người không thể đầu thai tốt hơn lại thành lỗi của chúng tôi rồi? Hai người nên hỏi tổ tiên, vì sao lại vô dụng như vậy, không thể che chở con cháu.”

“Mày! Bắc Vũ Đường, mày đừng quá phận. Mắng chúng tao thì được, sao có thể mắng tổ tiên bọn tao!” Dương San San tức giận.

Triệu Vân lập tức phản dame, “Mấy người vừa ăn cướp vừa la làng à? Không phải các cô vừa nói câu đó sao? Sao giờ lại trách bọn tôi? Cũng không thể vì các cô nghèo, nên chuyện gì chúng tôi cũng phải nhường các cô đó chứ?”

“Bọn tao không giàu, nhưng dựa vào chính đôi tay của mình. Dù thế nào cũng mạnh hơn đám sâu gạo chỉ dựa vào cha mẹ như chúng mày!”

Lâm Tiêu không khách khí cười nhạo: “Học phí là do cô tự kiếm tiền trả? Quần áo trên người là cô tự kiếm tiền mua? Đó đều là cha mẹ cho cô. Cô có tư cách gì nói chúng tôi?”

“Tao không có tư cách, nhưng Dĩnh Nhi có. Bọn mày vừa châm chọc cậu ấy không tài không sắc, nhưng cậu ấy dựa vào thành tích ưu tú, dùng học bổng toàn phần mà vào. Chúng mày phải xin lỗi cậu ấy!” Dương San San đúng tình hợp lý yêu cầu.

“Học bổng toàn phần, thành tích tốt nhất đúng không?”

“Đúng vậy, không sai!” Dương San San kiêu ngạo nâng cằm nhìn Bắc Vũ Đường.

Dương Thiên Dĩnh rất vừa lòng, vừa rồi bọn họ hạ thấp mình như vậy, nếu không có thực lực, chẳng phải đã bị bắt nạt.

Bắc Vũ Đường hơi câu môi, “Đối với những người có bậc cha chú che chở như chúng tôi, phần học bổng này không lọt được vào mắt. Vốn định để lại cho những người cần, không ngờ trong miệng cô lại biến thành bất kham như vậy. Một khi đã vậy, chúng ta cùng chờ xem, bạn học Dương Thiên Dĩnh có thể lấy được học bổng toàn phần năm nay hay không.”

Lời vừa dứt, mọi người đều sửng sốt, chợt nhận ra Bắc Vũ Đường đang muốn pk (personal killing) Dương Thiên Dĩnh đây mà!

Đối với chiến thư của Bắc Vũ Đường, Dương Thiên Dĩnh không hề sợ hãi, “Bắc Vũ Đường, tôi biết cô có gia thế, nhưng tôi sẽ không từ bỏ học bổng toàn phần của tôi.”

“Học bổng toàn phần của cô?” Bắc Vũ Đường cười nhàn nhạt trào phúng, “Hy vọng mấy tháng sau cô còn có thể nói được những lời này.”

Dương Thiên Dĩnh nhìn gương mặt Bắc Vũ Đường, đặc biệt là sắc mặt cao cao tại thượng lúc này, hận không thể chạy lên xé nát! Còn không phải là có gia thế tốt sao, nếu tao cũng có, Bắc Vũ Đường mày không là cái thá gì hết!

Chuyện Dương Thiên Dĩnh và Bắc Vũ Đường so đấu nhanh như một trận gió truyền khắp trường.

Đúng lúc này, âm thanh đã lâu không thấy của hệ thống vang lên trong đầu.

[Đinh, nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện. Đánh bại Dương Thiên Dĩnh, giành được học bổng toàn phần. Nhiệm vụ giả tiếp nhận hay từ chối? Mười giây đếm ngược trả lời. 10, 9,….]

“Tiếp nhận!”

Khi Bắc Vũ Đường tiếp nhận rồi, nghe được hệ thống nói.

[Ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh sẽ có khen thưởng nha, cố lên! Bổn hệ thống xem trọng cô!]

Chuyện Bắc Vũ Đường pk Dương Thiên Dĩnh truyền khắp trường rồi, thành tích lúc trước của hai người bị tìm ra, quả là hai cực phân hóa.

Bắc Vũ Đường không được coi là thông minh, còn có gia thế ở đó. Học không nghiêm túc, thành tích kém đến thảm thương. Từ giữa cao trung trở đi đều là thành tích không đạt.

Nếu không phải Bắc gia đại tiểu thư, chỉ sợ đại học hạng ba cũng không vào được.

Còn Dương Thiên Dĩnh, từ nhỏ đến lớn, thành tích ưu tú, còn thường đại biểu toàn trường tham gia thi đấu, giải thưởng không ít, trong đó còn có một giải quốc tế.

Một phiếu điểm như vậy, đủ làm mọi người lau mắt mà nhìn ả.

Rất nhiều người bàn xem ai là người cười cuối cùng, tuy phần lớn nhị thế tổ càng muốn Bắc Vũ Đường thắng, nhưng trong lòng cũng không coi trọng Bắc Vũ Đường.

Dù sao, chênh lệch hai bên quá lớn, có thể không cần so.

Một học bá, một học tra, ai sẽ giành được học bổng toàn phần, không cần đoán cũng biết ai có cơ hội cao hơn.

Học bá: Thi được điểm cao.

Học tra: Thi bị điểm thấp.

Triệu Vân và Lâm Tiêu tuy tin Bắc Vũ Đường, nhưng vẫn không nhịn được mà đề nghị: “Vũ Đường, tớ có biết một gia sư cực kỳ lợi hại, để bà ấy dạy cậu hai tháng, thành tích nhất định tăng gấp bội.”

“Tớ cũng biết một người!”

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn hai người: “Hai cậu tin tớ không?”

Hai người không chút do dự trả lời: “Tin.”

“Vậy yên tâm ngồi chờ xem diễn là được.” Bắc Vũ Đường tiếp tục đọc sách.

Triệu Vân và Lâm Tiêu cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách cô đang đọc, nháy mắt cảm thấy 囧囧.

“Vũ Đường, cậu có lấy nhầm sách không thế?”

Không phải lúc này cậu nên đọc sách giáo trình chuyên ngành à? Sao lại cầm quyển tiểu thuyết đọc thế hả?!

Bắc Vũ Đường nhìn quyển sách trong tay, “Không nhầm.”

Triệu Vân và Lâm Tiêu hóa đá.

Vũ Đường ơi Vũ Đường, cậu chắc chắn cậu có thể vượt đóa bạch liên hoa Dương Thiên Dĩnh kia à?

Một bên khác, Dương Thiên Dĩnh đang chuyên tâm đọc sách, Dương San San ríu rít một bên, nếu không phải tin tức có ích, có lẽ ả đã sớm bắt Dương San San câm miệng.

“Dĩnh Nhi, tớ hỏi thăm rõ rồi. Bắc Vũ Đường kia chính là một nhị thế tổ ăn no chờ chết! Thành tích từ nhỏ đến lớn, trừ tiểu học và sơ trung còn đỡ, lên tiếp thật không nỡ nhìn.”

“Đặc biệt là thành tích cao trung, quá đẹp! Thành tích thi đại học đều là 10 – 20 điểm. Trời ơi, não nó phát triển kiểu gì không biết! Vậy mà thi chỉ được 10 – 20 điểm!” Dương San San tận lực trào phúng.

“Dĩnh Nhi, cậu hoàn toàn không cần lo cô ta đoạt học bổng toàn phần của cậu. Dù chúng ta có cho cô ta một năm, cô ta cũng không đuổi kịp cậu.”

Dương Thiên Dĩnh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vì cẩn thận, ả vẫn không dám sơ suất.

Dương San San không để bụng: “Dù cho cô ta cố, cũng không phải người có thiên phú học tập. Mời ai đến dạy cũng vô dụng. Hai tháng, dù giáo viên có giỏi cỡ nào, cũng không dạy được đến mức kia. Dạy một người từ 10 – 20 điểm đến đạt tiêu chuẩn đã khó hơn lên trời, càng đừng nói là so với cậu!”

Dương Thiên Dĩnh cũng nghĩ vậy, chỉ cảm thấy Bắc Vũ Đường kia ngu xuẩn, giúp ả một bước lên trời, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đừng nói như vậy.”

Dương San San rất bất đắc dĩ thở dài, “Tớ nói này, Dĩnh Nhi à, cậu đừng lương thiện như vậy nữa được không? Người ta đã đối xử với cậu như vậy rồi! Chẳng trách người ta không để cậu vào mắt.”

“Được, được, tớ hiểu. Tớ đọc sách một lúc đã.” Dương Thiên Dĩnh không kiên nhẫn tiếp tục dông dài.

Lần pk này, ả tuyệt đối không thể thua!

Nếu thua, không chỉ ả mất thể diện, Âu Dương cũng không còn mặt mũi.

– Bắc gia-

Tần quản gia vui vẻ bước lên mở cửa xe, Bắc Vũ Đường vừa xuống xe đã nghe quản gia báo: “Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã trở lại.”

Bắc Vũ Đường sửng sốt, nhàn nhạt đáp, “Ừ.”

Bước chân không dừng lại, đi thẳng vào trong nhà.

Vừa vào, đã nhận được một cái ôm nhiệt tình, Bắc Vũ Đường không biết theo ai.

“Con gái ngoan của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết!”

Mẹ Bắc kéo Bắc Vũ Đường vào phòng khách, cha Bắc ngồi trên sofa đọc tạp chí, thấy hai mẹ con đến thì đặt tờ tạp chí xuống.

Bắc Vũ Đường nhìn đôi vợ chồng trung niên trước mắt, khí chất và diện mạo đều thượng phẩm, đặc biệt, cô còn cảm nhận được khí thế của thượng vị giả trên người cha Bắc.

“Ba mẹ.” Bắc Vũ Đường dựa theo cách gọi thế giới này lên tiếng.

Mẹ Bắc đánh giá Bắc Vũ Đường, đôi mắt sáng chói, “Đường Đường càng ngày càng xinh đẹp!”

Xinh đẹp làm mẹ Bắc không nói lên lời, nhưng luôn cảm thấy khác khác, đương nhiên là theo hướng tích cực.

Cha Bắc đánh giá con gái, quả nhiên đã khác. Lúc trước con bé có phần nóng nảy, giờ đã trở nên trầm ổn, đại khí.

Đại khí: Tài năng, chí khí rất lớn.

Cha Bắc vừa lòng với việc con gái thay đổi, chỉ là nghi ngờ, mới hai tháng thôi, đã thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Cha Bắc khác mẹ Bắc, nhìn thấu triệt hơn.

Buổi tối, mẹ Bắc tự mình xuống bếp nấu cho Bắc Vũ Đường một bàn đồ ăn ngon. Bắc Vũ Đường rất xúc động. Từ xưa đến nay chỉ có phụ thân và ca ca chăm sóc chiếu cố cô.

Tình thương của mẹ là gì, cô chưa từng được cảm nhận.

Hiện giờ, cô ở trên người “Bắc Vũ Đường”, lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của mẹ. Đó là một cảm giác làm người cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, thậm chí còn có chút chua xót khôn kể.

Xoạch!

Nước mắt không tiếng động rơi xuống.

“Đường Đường, con sao vậy?” mẹ Bắc khẩn trương, “Sao đang vui lại khóc?”

Bắc Vũ Đường sờ khóe mắt, có hơi ướt. Cô cũng không biết vì sao. Có lẽ là cảm tình còn sót lại của nguyên chủ, lại có lẽ tình yêu của bọn họ làm cô xúc động.

Cha Bắc cũng ngẩng đầu nhìn cô, mang theo tia tìm tòi nghiên cứu và quan tâm nồng đậm.

Bắc Vũ Đường sái nhiên cười, “Con không sao, hình như có gì bay vào mắt thôi.”

Sái nhiên: giật mình, tả cái dáng kinh hoàng

“Thật sự không sao?” Mẹ Bắc vẫn không yên tâm.

“Thật ạ!” Bắc Vũ Đường đảm bảo nhiều lần, mẹ Bắc mới nửa tin nửa ngờ ngồi về chỗ cũ.

Cha Bắc rất ít lên tiếng cũng nói: “Thời gian gần đây có ai bắt nạt con sao?”

[Đinh! Ký chủ chú ý, không thể để bất cứ ai trong vị diện phát hiện cô thay đổi. nếu có người phát hiện, chứng minh được cô không phải nguyên chủ, sẽ bị trừ một nửa điểm tích lũy.]

Bắc Vũ Đường nhíu mày: Sao không nói sớm!

[Ngượng quá, bổn hệ thống quên mất.]

Bắc Vũ Đường: Quả nhiên là một hệ thống không đáng tin.

Hệ thống: Lần này nhịn, không so đo với cô!

Bắc Vũ Đường hồi tưởng cách nói chuyện của nguyên chủ, nghịch ngợm nói: “Ba, ba nghĩ gì thế! Con là ai, sao có thể để người ta bắt nạt chứ!”

Cha Bắc thấy vậy, lông mày không tự giác nhiễm ý cười.

Đây mới đúng là con gái ông!

Xem ra ông nghĩ nhiều rồi.

Mẹ Bắc cũng cười nói theo: “Con nha! Bản lĩnh gây chuyện của con ấy, chỉ có con bắt nạt người khác thôi!”

Buổi tối, Bắc Vũ Đường gõ cửa thư phòng cha Bắc.

Cha Bắc nhìn con gái bưng trà vào, đặt văn kiện trong tay xuống.

“Ba, trễ thế này còn làm việc. Ba phải chú ý cơ thể.”

Từ hệ thống hố cha đó biết bị người phát hiện sẽ trừ điểm tích lũy, Bắc Vũ Đường bắt đầu cân nhắc, dùng tính cách nguyên chủ nói chuyện với người khác như thế nào.

“Không có việc không đăng điện tam bảo, nói đi, có chuyện gì.” Cha Bắc là người hiểu rõ tính cô nhất.

Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm: “Không có việc gì, con muốn hỏi, sinh ý nhà ta như thế nào?”

Cha Bắc kinh ngạc nhìn cô, lộ ra biểu cảm hài hước, “Con không phải phiền nó nhất à, sao đột nhiên lại quan tâm thế?”

Bắc Vũ Đường cười haha, “Ba, trước con còn nhỏ không hiểu chuyện. Giờ con lớn rồi sẽ khác chứ! Con nghe nói nhà ta chiếm được một miếng đất phía nam. Cha định hợp tác với ai?”

Cha Bắc rất hứng thú nhìn cô, trong lòng lại suy đoán, tập đoàn đáng ghét nào dám chạy đến cầu con gái đây!

“Còn chưa quyết định. Con có kiến nghị gì không?” Cha Bắc cười tủm tỉm hỏi.

Khóe mắt Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn, đúng lúc nhìn về miếng đất phía nam kia, theo tính cách Bắc Vũ Đường nhất định sẽ hỏi một câu, nhưng tính cách nguyên chủ lại….

Bắc Vũ Đường cầm văn kiện kia, cẩn thận xem một lần, cuối cùng dừng trên những công ty có ý định hợp tác, lại thấy có tập đoàn Âu Dương, tập đoàn Thượng Quan, còn mấy tập đoàn có thực lực trong nước, trong đó có một công ty không bắt mắt lắm.

Tập đoàn Âu Dương, tập đoàn Thượng Quan, còn có công ty Hằng Nguyên là ba chủ lực đối phó Bắc gia lúc trước.

Cha Bắc thấy cô đọc nghiêm túc, không giống như đang đùa, bắt đầu có phần chờ mong.

Bắc Vũ Đường đặt văn kiện xuống, nghiêm túc nói với cha Bắc: “Âu Dương gia, Thượng Quan gia, còn cả công ty Hằng Nguyên này không thể hợp tác.”

“Vì sao?” Cha Bắc có chút tò mò.

Ba nhà này thực lực hùng hậu, là các công ty có tư cách nhất trong đây, nhưng đều bị con gái phủ quyết, làm ông rất tò mò.

Bắc Vũ Đường thu thái độ bất cần đời lại, khí thế Vương phi vô tình tản ra, còn mang theo hận ý áp lực.

“Bọn họ không xứng!”

Cha Bắc sửng sốt, khi đối mắt với cô, không hiểu sao lại rùng mình.

Một khắc đó, ông cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

“Con cảm thấy công ty nào thích hợp nhất?” Cha Bắc hỏi tiếp.

Bắc Vũ Đường nghiêm túc xem lại, nhờ ký ức của ký chủ, tìm một vài tin hữu ích, cuối cùng dừng mắt ở công ty nhỏ cuối cùng.

“Nó! Con cảm thấy nó thích hợp nhất!”

Cha Bắc nhướng mày, có chút kinh ngạc. Cô không lựa chọn những công ty lớn mạnh, lại chọn công ty nhỏ cuối cùng.

“Công ty này mới thành lập không lâu, thực lực yếu nhất. Sao con lại chọn nó?”

Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm nói: “Ba, nếu nó là một công ty vừa thành lập, thực lực yếu nhất, vậy vì sao nó lại xuất hiện ở trên bàn ba chứ.”

Nếu xuất hiện trên bàn cha Bắc, nó tất nhiên có giá trị.

Cha Bắc sửng sốt, chợt cười to.

Công ty này xuất hiện trong danh sách, trừ lý do ông thưởng thức người lãnh đạo của nó ra, còn là vì phương án họ đưa ra cũng làm ông hài lòng.

Bắc Vũ Đường thấy ông như vậy, hiểu rõ trong lòng.

Thật ra trong lòng cha Bắc sớm đã có quyết định, không phải ai khác, chính là công ty không có nhiều tiếng tăm kia.

Nếu không có chuyện của nguyên chủ và Âu Dương Khanh, cha Bắc hẳn sẽ hợp tác với công ty này. Sở dĩ cô chọn nó, đơn giản là vì trong ký ức của nguyên chủ, tiền đồ của công ty đó là vô hạn.

Khi nguyên chủ chết, người lãnh đạo công ty này dùng hai năm, biến nó trở thành công ty top đầu thành phố H.

Ánh mắt cha Bắc rất tốt, không vì công ty này mới thành lập mà coi thường nó.

Bắc Vũ Đường cười, “Xem ra ba rất vừa lòng công ty này.”

Cha Bắc gật đầu, “Không hổ là con gái ba!”

“Ba, nếu con muốn một công ty lớn phá sản thì phải làm như thế nào?” Bắc Vũ Đường đã đọc rất nhiều sách về kinh thương, cũng biết rất nhiều trường hợp, cuối cùng vẫn quyết định hỏi cha Bắc.

Lý thuyết dù sao cũng chỉ là lý thuyết.

Cô không thể thất bại, nên chỉ có thể dựa vào cha Bắc.

Thời gian không nhiều, cô không thể ở lại đây lâu.

Tuy nói một năm ở đây chỉ là một ngày trong thế giới thực, nhưng cô cũng không thể dùng quá nhiều thời gian ở đây.

Cha Bắc nhướng mày, “Công ty nhà ai?”

“Tập đoàn Âu Dương.” Bắc Vũ Đường nói.

Cha Bắc rùng mình, tập đoàn Âu Dương cũng không phải là công ty vớ vẩn.

“Có thể nói cho ba biết lý do không?” Cha Bắc nhìn cô rất nghiêm túc.

Bắc Vũ Đường bất cần đời cười: “Bởi vì con ngứa mắt nhà Âu Dương.”

Kiểu nói này rất phù hợp tính cách nguyên chủ.

“Con đang làm loạn à.” Cha Bắc nói vậy nhưng ánh mắt sáng như đuốc của ông lại nhìn chằm chằm cô. Tuy con gái nhìn bất cần đời, nhưng sao ông lại không nhận ra nó đang nghiêm túc đây.

Con gái ông tuy nũng nịu, đôi lúc thích chơi xấu, nhưng chưa bao giờ như vậy. Nếu cô muốn phá sập tập đoàn Âu Dương, vậy chắc chắn có nguyên nhân ông không biết.

“Ba dạy con hay không nào~” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm vẻ đoán chắc nhìn ông.

“Dạy cũng được, nhưng chuyện này ba không hỏi, để xem con học được những gì.” Cha Bắc nói vậy.

“Được ạ.”

Cha Bắc bắt đầu nói những kinh nghiệm mình từng trải qua, những đối thủ từng gặp, những bẫy rập trên thương trường. Cha Bắc nói nghiêm túc, Bắc Vũ Đường cũng nghe rất nghiêm túc, có lúc còn nêu ra ý kiến của mình.

Cha Bắc nghe cô phân tích, đôi mắt càng lúc càng sáng. Ông có cảm giác mình có người kế tục rồi.

Mẹ Bắc vào chuẩn bị gọi cha Bắc đi ngủ, lại thấy hai cha con nghiêm túc nói chuyện thương trường, chấn động.

Bà đứng bên nghe con gái phân tích vụ án thu mua tài chính mới nhất mà trợn mắt há mồm. Tuy cô còn chưa nói được toàn diện, nhưng trọng điểm đều đã nắm được.

Cuộc nói chuyện kéo dài đến 12h đêm.

Mẹ Bắc vội kêu dừng, “Hai cha con ông đúng là một khuôn đúc ra, đã nói là không dứt được. Khuya rồi, có gì mai nói tiếp. Giờ thì về phòng nghỉ đi.”

“Được.”

Buổi giao lưu tối nay làm cha Bắc phát hiện ra tài năng buôn bán của con gái. Chỉ cần thêm thời gian, cô sẽ là một ngôi sao sáng trong làng thương nghiệp.

“Đường Đường, con có muốn đến công ty không? Lý luận phải đi đôi với thực tiễn mới được.”

“Có ạ.” Bắc Vũ Đường dứt khoát đồng ý.

Hiện giờ nói gì cũng chỉ là lý luận suông, thương trường như chiến trường, thay đổi chớp nhoáng. Bắc Vũ Đường hiểu đạo lý này. Cô không nghĩ chỉ lý luận suông có thể vặn ngã được Âu Dương gia.

Bắc Vũ Đường rời khỏi thư phòng còn chưa đã thèm.

Cha Bắc và mẹ Bắc vui mừng: “Xem ra chúng ta có người kế nghiệp rồi.”

Mẹ Bắc nhìn chồng, “Trông ông vui chưa kìa. Giờ có tính để con gái nhận công ty chưa?”

Cha Bắc trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Theo ý Đường Đường.”

Mẹ Bắc thấy ông như vậy, biết ông đã có ý bồi dưỡng con gái. Trước kia ông bà đã từng có ý để con gái kế thừa sản nghiệp, học quản lý kinh thương, nhưng Đường Đường không chịu, không có hứng với thương nghiệp, nên ông bà cũng từ bỏ, đổi ý tìm một người chồng tốt, giúp cô vui sướng cả đời.

Giờ thấy con gái trưởng thành, bộc lộ tài năng, cha Bắc cũng đổi ý.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường xin nghỉ tiết cuối, từ chối lời mời của Triệu Vân và Lâm Tiêu, trực tiếp đến tập đoàn Bắc thị. Đây cũng là lần đầu tiên cô tới đây.

Nguyên chủ rất ít khi tới đây, thậm chí có phần chán ghét nơi này.

Bắc Vũ Đường vừa vào cửa, mới đi được hai bước, đã bị một bảo an ngăn lại.

“Cô gái nhỏ, cháu tìm ai?”

“Cháu tìm ba.”

Bảo an chỉ về khu phục vụ cách đó không xa: “Cháu cần sang đó đăng ký trước, sau đó để ba cháu xuống đón.”

“Bắt buộc ạ?”

Bảo an nói thẳng: “Tất nhiên rồi. Dù là con gái chủ tịch tới cũng vậy. Đây là quy định của công ty.”

“Được rồi. Để cháu gọi điện cho ông ấy.” Bắc Vũ Đường không hiểu lắm.

Bảo an gật đầu, “Ừ, cháu trực tiếp gọi cho ba cháu, để ông ấy xuống đón đi.”

Bắc Vũ Đường gật đầu.

Cô lấy di động ra gọi cho cha Bắc. Cha Bắc ngồi trong phòng họp nhìn thoáng qua di động, không tự giác cười.

“Đường Đường, sao vậy con?”

“Ba, con đang ở công ty, ba xuống dưới đón con đi. Ba không đón con, con không vào được.” Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn nói.

Bảo an hơi bực. Thân là công nhân của công ty, phải biết quy định không được để người ngoài tự ý tiến vào. Cha của cô gái nhỏ này thật là, sao không nói cho cô ấy trước chứ.

Cha Bắc sửng sốt, không ngờ cô lại đến trước, “Được, con chờ một lát, ba để chú Vương xuống đón con.”

“Vâng.”

Ngắt điện thoại, bảo an hỏi: “Sao rồi?”

“Ba cháu đã cho người xuống đón cháu.”

“Vậy là tốt rồi. Cháu qua khu nghỉ ngơi bên kia chờ lát đi.” Bảo an chỉ khu vực có sofa cách đó không xa.

Bắc Vũ Đường mỉm cười, “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Bảo an có ấn tượng không tệ với cô gái nhỏ xinh đẹp này, hỏi nhiều thêm một câu: “Cô gái nhỏ, ba cháu tên là gì?”

“Bắc Chí Hồng.”

“À.” Bảo an chỉ cảm thấy tên này khá quen tai, nhưng tạm thời không nhớ ra là ai.

Bắc Vũ Đường ngồi chờ, cầm di động tra tư liệu.

Khu phục vụ, bảo an vừa đi qua, nhân viên phục vụ đã hỏi: “Cô gái nhỏ kia tìm ai thế?”

“Tìm ba.” Bảo an trả lời.

Nhân viên phục vụ nhìn trang phục Bắc Vũ Đường mặc, khen ngợi, “Mọi người nhìn thấy chiếc đồng hồ cô gái nhỏ kia đang đeo không?”

“Đồng hồ đó làm sao à?”

“Đó là đồng hồ của hãng Patek Philippe, một cái có giá thấp nhất là 50 vạn.”

“Cái gì?!”

Mỹ nữ khác của quầy tiếp tân và bảo an kinh ngạc.

“Mọi người đoán xem ba cô ấy là ai? Sao lại có nhiều tiền như vậy?” Nhân viên phục vụ cảm khái.

Bảo an nói: “Ba cô ấy tên là Bắc Chí Hồng.”

“À.”

Cô phục vụ tạm thời chưa phản ứng lại, đã thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang phẳng phiu, dáng người cao lớn đĩnh bạt bước thẳng đến chỗ Bắc Vũ Đường.

“Tiểu thư Vũ Đường.”

Bắc Vũ Đường đứng lên, lễ phép gật đầu với bí thư trưởng của cha Bắc – bí thư Vương, “Chú Vương.”

Bắc Vũ Đường đi theo bí thư Vương vào thang máy, để lại đám người đang hoá đá.

“Tôi… Tôi… Tôi không nhìn lầm chứ? Bí thư Vương xuống đón người!” Phản ứng của bảo an có chút chậm chạp.

Nhân viên phục vụ đã phản ứng lại, “Cô ấy là con gái chủ tịch. Thiên kim tập đoàn Bắc thị chúng ta.”

– Một bên khác, trong thang máy-

“Tiểu thư Vũ Đường, Bắc tổng bảo chú bốn giờ đến đón cháu, không ngờ cháu đã đến trước.” Bí thư Vương mỉm cười.

“Cháu xin nghỉ một tiết qua đây trước, lại quên nói cho ba cháu. Đúng rồi, ba cháu đang làm gì thế?”

“Bắc tổng đang họp.”

Thang máy đến đích. Bắc Vũ Đường tưởng bí thư Vương sẽ dẫn cô vào phòng nghỉ chờ, không ngờ ông trực tiếp dẫn cô đến phòng họp.

Lúc cửa phòng họp mở, Bắc Vũ Đường mới kinh ngạc phát hiện.

Khi hai người xuất hiện, ánh mắt của toàn bộ người trong phòng đều hướng về phía Bắc Vũ Đường. Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và tò mò của họ, Bắc Vũ Đường thoải mái hào phóng, không hề nhút nhát chút nào.

Bắc Chí Hồng vẫy tay với Bắc Vũ Đường, ý bảo cô ngồi bên ông, không giới thiệu thân phận của cô cho mọi người mà bảo người đang báo cáo: “Tiếp tục.”

Bắc Chí Hồng đưa tư liệu về hội nghị hôm nay cho cô nhìn, Bắc Vũ Đường xem nhanh, mười lăm phút sau đã xem đến trang mà hội nghị đang bàn đến.

Giằng co suốt một giờ, Bắc Vũ Đường nghe rất nghiêm túc, còn ghi bút ký. Đến khi hội nghị kết thúc, cô chưa từng mở miệng, vẫn luôn bàng thính.

Ra khỏi phòng họp, Bắc Chí Hồng cười hỏi: “Cảm thấy sao?”

“Không tệ ạ.” Bắc Vũ Đường cảm thấy có chút ý tứ.

Bắc Chí Hồng thấy con gái không bực bội, mà còn hứng thú hơn.

Bắc Chí Hồng đột nhiên lo được lo mất, sợ mình đang nằm mơ. Ông càng sợ con gái chỉ hứng thú nhất thời.

Bắc Chí Hồng dẫn theo Bắc Vũ Đường về văn phòng, bắt đầu dạy học.

Cùng lúc đó, tin hòn ngọc quý của tập đoàn Bắc thị – Bắc Vũ Đường đến công ty mau chóng lan truyền.

Mọi người ra khỏi phòng họp cũng suy đoán Bắc Vũ Đường sắp vào công ty làm việc.

Bên ngoài mưa gió bão bùng, bên trong lại có người chỉ nhào vào học tập, xem cách cha Bắc xử lý công việc, đàm phán. Có lẽ với người khác, đây là một việc buồn tẻ, nhưng trong mắt Bắc Vũ Đường thì khác.

Thời gian này, Dương Thiên Dĩnh bận rộn học tập tra cứu, thời gian ở cùng Âu Dương Khanh cũng ít đi. Hôm nay, ả muốn chuẩn bị cho gã một kinh hỉ, cố ý đến căn phòng mà bọn họ ở, làm một bữa tối dưới ánh nến.

Dương Thiên Dĩnh ngâm nga khúc hát, tâm tình tốt xách nguyên liệu nấu ăn, đến căn phòng nhỏ của mình. Ả vào phòng bếp, đặt nguyên liệu nấu ăn xuống, lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ truyền từ phòng ngủ chính ra.

Dương Thiên Dĩnh cảnh giác bước lại gần, cửa phòng không đóng kín, từng tiếng ái muội truyền qua khe cửa, có nam có nữ, một giọng nói còn quen thuộc đến thế.

Dương Thiên Dĩnh cảm thấy sét đánh ngang tai đứng ở cửa phòng, ả tức giận muốn chạy vào chất vấn Âu Dương Khanh, nhưng bàn tay cứ đơ giữa không trung không dám đẩy cánh cửa kia.

Một khi ả đẩy cánh cửa ra, ả và Âu Dương Khanh sẽ chấm dứt.

Ả cắn chặt môi, đôi mắt oán độc nhìn hai người đang nước sữa giao hòa trên giường.

Ả muốn xem, con hồ ly tinh nào dám tranh thủ lúc ả lơ là Âu Dương Khanh mà nhảy vào.

Nữ nhân trên giường thở mạnh một hơi, lộ ra khuôn mặt quen đến không thể quen hơn.

Dương San San!!!

Sao có thể là cô ta, sao cô ta có thể đối xử với ả như vậy?!

Mất công ả còn xem cô ta là bạn bè tốt nhất, cô ta lại dám câu dẫn bạn trai ả!

Tiện nhân này! Tiện nhân đáng chết này!

Dương Thiên Dĩnh nhìn chằm chằm Dương San San đang đắm chìm trong tình dục như muốn ăn thịt cô ta vậy.

Dương Thiên Dĩnh nhịn, cầm hai túi đồ ra ngoài, đóng cửa lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng, khuôn mặt của ả lại âm u tối tăm đến sợ.

“Cháu gái, sao lại đứng ở cửa nhà không vào?” Dì cách vách nhận ra Dương Thiên Dĩnh, kỳ quái: “Cháu quên mang chìa khóa à?”

Dương Thiên Dĩnh không để ý bà, trực tiếp đi lướt qua vào thang máy.

Dì ấy thấy ả đi vội, miệng nói thầm: “Cô gái nhỏ này sao sắc mặt lại kém vậy nhỉ, người không biết còn tưởng muốn đi giết người cơ, ánh mắt đáng sợ quá.”

Dương Thiên Dĩnh ra khỏi thang máy, ném toàn bộ đồ mua ở siêu thị vào thùng rác.

Đầu óc ả hiện giờ rất loạn, loạn lắm, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ đến hình ảnh Âu Dương Khanh và Dương San San ôm nhau trên giường.

Trời dần tối, ánh đèn trên phố sáng lên.

Ả giống như một du hồn, đần độn đi trên phố.

“Tiểu thư, muốn uống một ly không?” một người mời chào ở quán bar hô với Dương Thiên Dĩnh.

Dương Thiên Dĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu “Nghê Hồng” lấp lánh ánh đèn, bước chân vào trong.

Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường đang ở trong thư phòng của cha Bắc nhận được một tin nhắn.

Bắc Vũ Đường click mở, trong đó chỉ có vài từ ít ỏi.

“Con chuột vào bẫy.”

Bắc Vũ Đường xem qua, xóa tin nhắn, tiếp tục công việc.

– Quán bar Nghê Hồng-

Dương Thiên Dĩnh uống rượu liên tục, từng chén lại từng chén. Việc duy nhất ả muốn làm lúc này là uống thật say, quên hết mọi chuyện.

Một người là bạn trai ả, một người là bạn thân ả, hai bọn chúng cùng nhau lừa gạt, phản bội ả.

“Tiểu thư, tôi dẫn cô đến nơi khác uống rượu.”

Dương Thiên Dĩnh gạt bàn tay trên vai xuống, “Tránh ra.”

“Bảo bối, ngoan nào, đừng nháo.”

“Tránh ra, tôi muốn uống rượu, cho tôi rượu.”

Người đàn ông liếc mắt nhìn bartender một cái. Bartender xoay người, người đàn ông kia thừa dịp bốn bề vắng lặng, thả đồ vật vào trong rượu.

Người đàn ông cầm chén rượu đưa tới trước mặt ả, “Rượu của em.”

Dương Thiên Dĩnh uống sạch. Ánh mắt người đàn ông kia chợt có ánh sáng lóe qua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN