Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung - Chương 13: Hello, giáo thảo đại nhân (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
299


Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung


Chương 13: Hello, giáo thảo đại nhân (4)


Editor: Bạch Diệp Thảo

Hôm sau, Dương Thiên Dĩnh tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

Ả cuống quýt xốc chăn lên, nhìn vết thâm tím trải khắp toàn thân, ả hoảng sợ.

Đáng chết! Rốt cuộc là ai?!

Dương Thiên Dĩnh ôm đầu nhớ lại chuyện tối qua, chỉ nhớ đến Âu Dương Khanh và Dương San San lêu lổng, ả vào quán bar mua say, còn lại trống rỗng.

Đáng chết! Đáng chết!

Dương Thiên Dĩnh mặt đen như đáy nồi, chuyện này không thể để Âu Dương Khanh biết. Dương Thiên Dĩnh tức giận xong, bắt đầu bình tĩnh rửa sạch cơ thể.

Khi ả bước ra khỏi cái khách sạn kia, di động trong túi vang lên. Dương Thiên Dĩnh nhìn thoáng qua cái tên “Âu Dương” đang nhấp nháy, im lặng vài giây mới nhấn nghe.

“Dĩnh Nhi, em đang ở đâu thế?” Điện thoại truyền đến tiếng quan tâm của Âu Dương Khanh.

Dương Thiên Dĩnh nở nụ cười trào phúng, “Em ở bên ngoài có chút chuyện.”

“Tối hôm qua anh gọi cho em, sao em không nghe?” Âu Dương Khanh thấy ả không có việc gì, nhớ tới chuyện tối qua, có hơi tức giận.

Tối hôm qua?! Tối hôm qua hai người chơi đủ rồi, còn nhớ tìm ả cơ à?

Dương Thiên Dĩnh cười lạnh, “Hôm qua em ở thư viện tra cứu, để chế độ im lặng xong quên tắt.”

Âu Dương Khanh nói: “Em không cần liều mạng như vậy. Với bản lĩnh của em, học bổng toàn phần chắc chắn vào tay. Bắc Vũ Đường không phải đối thủ của em đâu.”

“Âu Dương, em vẫn sợ… Dù sao cô ta là thiên kim tập đoàn Bắc thị, nếu cha cô ta ra mặt, dù em nỗ lực, có lẽ cũng không được.” Dương Thiên Dĩnh lại nói ra lo lắng của mình.

Âu Dương Khanh thở dài một hơi, “Bảo bối, chuyện này em không phải lo. Âu Dương gia là một trong các ủy viên của học viện Thánh Dạ. Nếu cô ta muốn động tay động chân, anh sẽ biết ngay.”

“Vâng.”

“Em đang ở đâu, anh qua đón em.”

Dương Thiên Dĩnh nhìn chung quanh, mày nhíu chặt, “Không cần đâu, em sắp đến trường rồi.”

“Được rồi. Lâu rồi chúng ta không ăn bữa tối cùng nhau, không bằng đêm nay…”

Dương Thiên Dĩnh không đợi Âu Dương Khanh nói xong đã cau mày từ chối: “Âu Dương, xin lỗi anh. Hai ngày nay thân thể em không tốt lắm.”

Mỗi lần Âu Dương Khanh đưa ra lời mời ăn bữa tối, thực chất đó là tín hiệu cầu hoan. Lúc trước ả cũng sẽ từ chối, nhưng đều là vì treo Âu Dương Khanh.

Không thể để gã nghĩ gã có thể tùy ý gọi ả được, có từ chối mới càng hấp dẫn. Nếu đồng ý tất cả, rất dễ làm đàn ông cảm thấy mệt mỏi, không quý trọng.

Lúc này ả không dám. Ả nhìn dấu vết trên người, không quá một thời gian là không biến mất. Nếu để Âu Dương Khanh nhìn thấy, chuyện của hai người sẽ chấm dứt thật sự.

Âu Dương Khanh có chút thất vọng, nhưng ai bảo gã yêu ả, thích ả như vậy chứ, “Được rồi. Em phải chăm sóc chính mình cho tốt.”

Thời gian yên lặng trôi qua, rất nhanh đã đến cuối kỳ.

Lần thi này được cả trường quan tâm, đơn giản là vì Bắc Vũ Đường và Dương Thiên Dĩnh pk với nhau. Chuyện này cả hội đồng quản trị cũng biết.

“Vũ Đường, cậu chuẩn bị sao rồi?” Triệu Vân rất lo lắng. Gần đây, cô ấy nghe nói Bắc Vũ Đường đã vào tập đoàn Bắc thị.

Vừa học ở trường, vừa học quản lý, sao có thể học tốt đây. Nếu Bắc Vũ Đường lúc trước cũng là học bá thì không nói, nhưng vấn đề cô ấy lại là học tra cơ!

“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?” Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn Triệu Vân.

Triệu Vân chống trán, “Làm ơn đi, đại tiểu thư của tớ! Sắp thi cuối kỳ rồi, đây là cuộc chiến của cậu và Dương Thiên Dĩnh đấy. Nếu cậu thua cô ta, sẽ trở thành trò cười của cả trường đấy.”

“À.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh đáp.

Triệu Vân thấy cô như vậy, có cảm giác hoàng đế chưa vội thái giám đã vội.

– Tầng cao nhất tập đoàn Bắc thị-

Bí thư Vương báo cáo mọi công tác cho Bắc Chí Hồng xong, lại nói thêm một câu, “Bắc tổng, tiểu thư đánh đố người ta, có cần báo cho trường không?”

Bắc Chí Hồng ngẩng đầu nhìn bí thư Vương, “Không cần. Tôi tin con gái mình.”

Bí thư Vương thấy lão tổng nhà mình tự tin như vậy, cảm thấy buồn cười. Bắc Vũ Đường trước kia là học tra đấy! Dù khả năng học tập của cô hiện tại rất cao, cũng có đầu óc thương nghiệp nhưng thi là thi, có rất nhiều lý thuyết!

Nếu là xét theo tiểu thư Bắc Vũ Đường lúc trước, rất có khả năng trở thành trò cười.

Đêm trước ngày thi, điện thoại Dương Thiên Dĩnh vang lên.

Ả không để ý mở điện thoại ra, đến khi thấy bức ảnh trong đó, tâm thần không yên.

Bối cảnh trong ảnh là căn phòng nhỏ trong khách sạn kia, ảnh chụp ả toàn thân thâm tím, khuôn mặt lại nhộn nhạo cười d*m đãng.

Dương Thiên Dĩnh đánh rơi điện thoại. Âu Dương Khanh vừa lúc đi vào phòng, thấy ả đứng đơ ở đó, di động rơi trên đất, “Em sao vậy?”

Âu Dương Khanh cong lưng muốn nhặt di động lên, Dương Thiên Dĩnh lại như người bị dẫm đuôi, nhanh chóng nhặt trước.

“Em sao vậy?” Âu Dương Khanh nhìn sắc mặt tái nhợt của ả.

Dương Thiên Dĩnh hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười, “Em không sao. Vừa nãy em bị choáng.”

Âu Dương Khanh tiến lên ôm ả, vùi đầu vào cổ ả, tiếng nói khàn khàn truyền vào tai ả, “Em đó, đã bảo không cần cố quá, em lại không nghe lời, giờ thành khổ mình.”

Dương Thiên Dĩnh có khổ không dám nói, người gửi ảnh cho ả muốn làm gì?

“Em nghe lời anh, giờ đi nghỉ.” Dương Thiên Dĩnh ngoan ngoãn nói.

“Vậy mới đúng.”

Hai người nằm trên giường, tay Âu Dương Khanh sờ thân thể ả, lại bị ả ngăn lại.

“Không cần. Ngày mai thi rồi.” Dương Thiên Dĩnh từ chối hắn.

Âu Dương Khanh có hơi mất mát, “Được rồi.”

Dương Thiên Dĩnh biết khoảng thời gian này ả vắng vẻ gã, thật sự là từ lúc mua say, vết thâm tím lưu lại trên người rất lâu mới biến mất.

Hơn nữa gần thi rồi, ả cũng không có tâm trạng làm việc này.

“Chờ thi xong, anh muốn làm gì cũng được.” Dương Thiên Dĩnh bỏ lại một câu.

Âu Dương Khanh sáng mắt, “Đây là em nói đó. Đến lúc đó, em không được từ chối!”

Gã đã sớm nghĩ nên làm cách nào gia tăng tình thú, nhưng lại sợ dọa con mèo hoang này. Giờ ả chủ động, gã sẽ không bỏ qua.

“Vâng.”

Thi học kỳ đúng hẹn mà tới. Dường như vì lần tỷ thí này, các giám thị coi cực kỳ chặt. Vì sao lại như vậy? Tất nhiên là vì Âu Dương Khanh sợ có người cố ý cho Bắc Vũ Đường chép bài nên mới làm vậy.

Kỳ thi kết thúc, vốn phải qua một thời gian nữa mới có kết quả. Nhưng lần này lại khác, kết quả được công bố ngay hôm sau.

Bảng thành tích được dán trên báo trường và bảng tin. Đây đều là lệnh của Âu Dương Khanh.

Bắc Vũ Đường không phản đối, người Bắc thị tất nhiên cũng sẽ không phản đối.

Ngày này, dù là báo trường hay là trên mạng đều là trọng điểm chú ý của mọi người.

Bảng điểm của hệ Bắc Vũ Đường học, tất cả mọi người nhìn vị trí thứ nhất, thình lình viết ba từ – Bắc Vũ Đường.

Thành tích các khoa khác viết phía sau.

Thành tích của Dương Thiên Dĩnh cũng lóa mắt, nhưng trước Dương Thiên Dĩnh còn hai tên khác, ả kém hai người kia mười điểm.

Nếu không phải tại mấy bức ảnh kia ảnh hưởng ả, ả cũng sẽ không để hai thủ hạ bại tướng này đuổi kịp và vượt qua.

Đồ vật vốn nên thuộc về mình giờ trở thành của người khác, ả tức đến nỗi suýt đập vỡ điện thoại.

Sắc mặt Dương Thiên Dĩnh trở nên xanh mét.

“Dĩnh Nhi, cậu không sao chứ?” Dương San San quan tâm hỏi.

Dương Thiên Dĩnh mặt âm trầm: “Bắc Vũ Đường thi ra sao?”

Ả vốn muốn dùng thành tích đứng đầu hệ lấy được học bổng toàn phần, giờ hạng nhất bị cướp rồi. Ả chỉ cầu thành tích Bắc Vũ Đường không bằng ả.

Như vậy, dù không có học bổng toàn phần, ả cũng thắng được Bắc Vũ Đường.

Học bổng toàn phần chỉ có một, chỉ cần thành tích của Bắc Vũ Đường không bằng ả, ả cũng không tính là thua. Dù sao thì cả hai đều không lấy được học bổng, mà thành tích của ả lại cao hơn.

Thật ra cũng là một kiểu thắng, chỉ là không thắng tuyệt đối mà thôi.

Dương San San gần như không cần tìm, trang chủ của trường đã thông báo thành tích của hai người, tiêu đề còn là “truyền kỳ học tra nghịch tập thành học bá”.

Dương Thiên Dĩnh thấy Dương San San nửa ngày không trả lời, lạnh mặt hỏi: “Rốt cuộc sao rồi?”

“Dĩnh Nhi, chuyện này….”

Dương Thiên Dĩnh thấy cô ta như vậy, trong lòng lộp bộp, cướp ipad từ tay cô ta, thấy tiêu đề bắt mắt trên diễn đàn trường kia, đôi tay nắm chặt.

Khi ả nhấn vào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tên Bắc Vũ Đường.

Sao có thể! Sao có thể!!

Thành tích của cô là tốt nhất, trừ một hai môn bị trừ một hai điểm ra, còn lại đều được max điểm! Điểm tổng của cô còn cao hơn các hệ khác năm điểm!

Có nghĩa là cao hơn ả mười lăm điểm!

Không đúng! Chuyện này không có khả năng!

Nhất định là cô gian lận! Nhất định là như vậy! Nếu không, với thành tích thời cấp ba như vậy, Bắc Vũ Đường sao lại lập tức giỏi lên được!

Dương Thiên Dĩnh có chết cũng không tin Bắc Vũ Đường giỏi hơn ả.

Gia thế ả không bằng Bắc Vũ Đường, diện mạo không bằng Bắc Vũ Đường, nếu là học thức ả vẫn luôn tự hào cũng không bằng, ả còn có tư cách gì để so?!

“San San, Âu Dương đâu?” Dương Thiên Dĩnh vội vàng hỏi.

Dương San San do dự một lát mới nói: “Âu Dương vừa thấy thành tích đã đi ra ngoài.”

Dương San San không dám nói, lúc gã đi ra, sắc mặt gã cực kỳ khó coi.

Chuyện này hiển nhiên cũng làm Âu Dương cảm thấy mất mặt, lần thứ hai trở thành trò cười.

Dương Thiên Dĩnh thấy Dương San San dấu diếm gì đó cũng không quan tâm, trực tiếp lấy di động gọi Âu Dương Khanh.

Gọi ba cuộc cũng không có người nghe.

Âu Dương Khanh lúc này đang đứng trước mặt Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường mắt lạnh nhìn người đột nhiên ngăn cản đường đi của mình, “Có việc?”

Âu Dương Khanh vừa gọi điện cho người phụ trách chấm điểm, xác nhận cô không làm gì. Nhưng gã không tin, với thành tích lúc trước của Bắc Vũ Đường, sao có thể đạt hạng nhất toàn trường được!!

“Bắc Vũ Đường, tôi rất tò mò, cô làm cách nào vậy?” Ánh mắt Âu Dương Khanh sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô.

Triệu Vân và Lâm Tiêu thấy gã nói như vậy lập tức nổi giận.

Đây là có ý gì?! Lên án Bắc Vũ Đường gian lận?!

Bạn gái mình thua, lại nói người khác gian lận. Hành động này thực sự quá low!

Triệu Vân chuẩn bị mở miệng trào phúng, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn lại.

“Bởi vì gene tôi tốt. Tôi muốn 0 điểm thì 0 điểm, tôi muốn điểm cao thì điểm cao. Chuyện này đối với tôi không khó. Lúc trước chỉ là tôi khinh thường, không có nghĩa là gene tôi không tốt.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.

Sắc mặt Âu Dương Khanh lạnh lùng.

“À, đúng rồi. Phiền anh chuyển cho bạn gái anh một câu. Học bổng toàn phần của cô ta tôi cầm rồi, còn nữa, sau này học bổng toàn phần đều do tôi bao.”

Để lại một câu như vậy, Bắc Vũ Đường không quan tâm sắc mặt khó coi của Âu Dương Khanh, đi thẳng.

Các cô đi được một đoạn rồi, Triệu Vân mới kích động: “Vũ Đường, ban nãy cậu quá đẹp trai!”

Lâm Tiêu cũng nói theo: “Cậu không thấy được khuôn mặt kia của Âu Dương Khanh đâu, đen như đáy nồi ấy. Lần đầu tiên tớ thấy anh ta bị như vậy đấy!”

Triệu Vân rất hả giận nói: “Haha, thật hả giận! Con bé kia xem thường chúng ta, cứ nghĩ nó là thiên hạ vô địch à!”

“Đúng đấy! Còn mặt dày vô sỉ nói cái gì? Học bổng toàn phần của cô ta! Nói cứ như học bổng toàn phần là chuẩn bị cho cô ta ấy! Xì, không biết xấu hổ!”

Triệu Vân rất tò mò: “Vũ Đường, trước kia cậu cố ý thi điểm thấp à?”

Lâm Tiêu trắng mắt nhìn Triệu Vân một cái, “Vô nghĩa, còn cần hỏi à. Vũ Đường thông minh như vậy, muốn lấy thành tích tối ưu không phải là chuyện chớp mắt à.”

Có phải cố ý hay không thì chỉ có thể hỏi nguyên chủ Bắc Vũ Đường.

Thật ra, Bắc Vũ Đường có thể rất ưu tú, chỉ là từ nhỏ đã ưu tú, vẫn không được cha mẹ nhìn lại. Thời kỳ phản nghịch, cô ấy chọn cách khác để họ chú ý, kết quả vẫn giống trước.

Về đến nhà đã được mẹ Bắc nhiệt tình ôm vào lòng. Mẹ Bắc đã sớm biết chuyện trong trường của con gái, thấy thành tích ngạo nghễ của con, tất nhiên rất vui.

“Con gái mẹ quá lợi hại!” Mẹ Bắc vui mừng ôm tiểu công chúa nhà mình.

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn mẹ Bắc, nếu lúc này nguyên chủ ở đây, cô ấy chắc sẽ rất vui.

“Mẹ, ba về chưa?”

“Con thật không có lương tâm, chỉ quan tâm ba con thôi.” Mẹ Bắc cười trừng cô, “Về rồi, đang chờ con trong thư phòng ấy.”

– Thư phòng-

Cha Bắc thấy Bắc Vũ Đường vào, ý cười ép thế nào cũng không xuống được.

“Lần này con muốn được khen gì?” Cha Bắc hỏi.

“Con chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ sẽ nói cho ba.”

“Được.”

Bắc gia không khí vui vẻ, Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh lại khác hẳn.

Đả kích quá lớn, lớn đến nỗi Dương Thiên Dĩnh không thể chấp nhận. Dù Âu Dương Khanh nói gì, ả cũng tin chắc Bắc Vũ Đường gian lận.

“Âu Dương, thành tích lúc trước của Bắc Vũ Đường đều là giả sao?” Dương Thiên Dĩnh không tin đây là sự thật.

Âu Dương Khanh sắc mặt âm trầm: “Có lẽ trước kia chúng ta đều bị cô ta lừa.”

Dương Thiên Dĩnh thấy Âu Dương Khanh cũng tin tiện nhân Bắc Vũ Đường kia, tin cô ưu tú hơn ả, Dương Thiên Dĩnh sao có thể thoải mái.

Hiện tại ả hận không thể chặt Bắc Vũ Đường thành tám khối!

Không được, ả không thể nhận thua như vậy được!

Âu Dương Khanh bị Âu Dương phu nhân gọi về, Dương Thiên Dĩnh lấy di động, gọi một số rất lâu chưa từng gọi.

– Bắc gia-

Bắc Vũ Đường về phòng mình, nhớ hệ thống từng nói, hoàn thành nhiệm vụ phụ sẽ có khen thưởng.

“Hệ thống, được khen thưởng cái gì?”

[Đinh, hệ thống lên sân khấu, nhiệt liệt vỗ tay!]

Hệ thống hố cha lại dùng ngữ điệu khôi hài buồn cười, chỉ là người nghe không thấy buồn cười, còn thấy hệ thống này không đáng tin.

[Ký chủ, chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ phụ, khen thưởng lần này là một quả đạn sương khói.]

Bắc Vũ Đường nhăm mày, “Đạn sương khói là gì? Nó có tác dụng gì?”

[Đạn sương khói có thể mê hoặc đối thủ, làm đối thủ rơi vào ảo cảnh chính người đó tạo ra, sẽ có phản ứng chân thật nhất. Vô sắc vô vị, người ngoài không nhìn ra. Đạn sương khói là vật phẩm dùng một lần.]

Bắc Vũ Đường biết nó là đồ tốt, nhưng cô càng cần điểm tích lũy hơn. Chỉ cần có điểm tích lũy, cô mới có thể mua nhiều dịch dung hợp, mới có thể tiếp tục ở trong cơ thể Mộc Chi Đào.

“Tôi có thể đổi đạn sương khói thành điểm tích lũy không?” Bắc Vũ Đường hỏi.

[Có thể, nhưng bổn hệ thống nhắc nhở ký chủ một việc. Lần sau, cô muốn mua vật phẩm ấy, điểm tích lũy phải dùng lớn hơn rất nhiều. Nhắc nhở hữu nghị, vật phẩm có tác dụng với ký chủ sau này, kiến nghị giữ lại.]

Bắc Vũ Đường đang muốn từ chối lại hơi do dự, không đổi nữa.

Có bảo bối như vậy, lúc đối mặt với Cố Phiên Nhiên có thể vạch trần khuôn mặt thật của ả.

Bắc Vũ Đường càng cảm thấy đây là thứ tốt có thể đối phó Cố Phiên Nhiên.

[Ký chủ, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ không tệ. Ký chủ định lúc nào thu võng?] Làm một hệ thống tận tụy với công việc, nó tất nhiên sẽ quan tâm tiến độ nhiệm vụ của ký chủ.

“Không vội.” Bắc Vũ Đường nhàn nhạt ném lại hai chữ.

Âu Dương gia vừa tiến vào bẫy mà cô và cha Bắc lập, nếu giờ thu võng, sẽ chỉ làm Âu Dương gia tổn thất da lông, không gây thương tích sâu.

Muốn đối phó với tập đoàn đa quốc gia, không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.

Bắc Vũ Đường không khỏi nhớ lại một đời nguyên chủ, bọn họ có thể dùng nửa năm vặn đổ Bắc gia, tất nhiên là có người đã sớm bày ra thiên la địa võng.

Trong mấy nhà kia, chỉ có duy nhất Thượng Quan gia sánh ngang Bắc gia có khả năng.

Thượng Quan gia và Bắc gia vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, khi đó Âu Dương gia tập trung đối phó Bắc gia, người ngoài không cảm thấy lạ, nguyên chủ cũng nghĩ vậy, cô ấy càng hận Âu Dương gia.

Nhưng đi theo học tập cha Bắc một thời gian, cô càng nhận ra nhiều điều, hiểu càng sâu, nên có một phỏng đoán lớn mật.

Thượng Quan gia sớm muốn diệt Bắc gia, luôn âm thầm mưu hoa, vừa lúc gặp được Âu Dương gia, nắm được uy hiếp của Bắc gia, cắn xé dần Bắc gia, cuối cùng làm Bắc gia hủy diệt.

Chỉ là cái chết của cha Bắc và mẹ Bắc lại là dấu chấm hỏi trong lòng Bắc Vũ Đường.

Người như cha Bắc và mẹ Bắc không giống người không chịu nổi đả kích mà tự sát chút nào.

Aiz, kệ đi!

Nhiệm vụ của cô là diệt trừ Âu Dương gia, trả thù Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh.

Khi mọi người cười nhạo Dương Thiên Dĩnh, một tin đồn lặng yên truyền trong học viện.

“Các cậu biết sao Bắc Vũ Đường lại đứng thứ nhất không?” Có người nhỏ giọng nói.

“Còn không phải thi được sao.”

“Không phải, tớ nghe nói là đã chuẩn bị trước hết rồi. Bắc Vũ Đường đã sớm biết đề, nhớ kỹ đáp án, mới thi được điểm cao như vậy.”

“What? Thật hay đùa thế?” Có người không tin.

Người tung tin liếc nhìn, “Cậu nghĩ lại xem, Bắc Vũ Đường cấp ba là học tra, điểm thi toàn 10-20, giờ đột nhiên được tối đa, cậu thấy có khả năng không?”

“Không có khả năng.”

“Vậy đúng rồi. Bắc Vũ Đường là ai chứ, thiên kim tập đoàn Bắc thị, mánh khoé thông thiên. Cô ta dám nói, tất nhiên là có núi dựa rồi.”

Quần chúng không rõ chân tướng nghe đều cảm thấy có khả năng.

Tin này truyền từ lớp C, D ra, dần truyền đến lớp A, B, thậm chí toàn trường học đều biết. Dưới sự khống chế của người có tâm, mọi người đều biết tin đồn Bắc Vũ Đường gian lận.

Bí thư Vương luôn chú ý biết được, báo ngay cho Bắc Chí Hồng.

Bắc Vũ Đường có gian lận hay không, chỉ sợ không ai rõ bằng ông. Lúc trước ông còn muốn âm thầm giúp đỡ, bị Bắc Chí Hồng từ chối, không ngờ Bắc Vũ Đường thật sự lợi hại như vậy, làm bí thư Vương rất kinh hỉ.

Hiện giờ thấy mọi người nghi ngờ cô, bí thư Vương cảm thấy Bắc Vũ Đường rất oan.

Sắc mặt Bắc Chí Hồng lạnh lùng, “Tra.”

Loại đồn đãi này không phải ngẫu nhiên, mà là có người cố ý dẫn đường. Dám xuống tay với con gái Bắc Chí Hồng ông, ông sẽ làm chúng hối hận.

“Vâng.”

“Đừng cho Đường Đường biết.” Bắc Chí Hồng dặn thêm một câu.

Theo tính Đường Đường, con bé sẽ muốn tự động thủ, nhưng người làm cha như ông tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn con gái bị bắt nạt.

“Vâng, Bắc tổng.” Bí thư Vương nhận lệnh mà đi.

Đám người Triệu Vân nghe tin, nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Bắc Vũ Đường, bô lô ba la nói một tràng.

Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.

Chuyện này cô đã sớm đoán được. Nếu Dương Thiên Dĩnh không ra tay, vậy thì không phải là Dương Thiên Dĩnh rồi. Còn người thúc đẩy phía sau, trừ Âu Dương Khanh, còn có thế lực khác.

“Sao cậu không ngạc nhiên chút nào thế?” Triệu Vân kỳ quái hỏi.

“Đoán được.”

“Vậy cậu định làm gì giờ? Chẳng lẽ mặc họ hắt nước bẩn lên người cậu?” Triệu Vân hỏi.

“Các cậu truyền một tin giúp tớ, nói tớ muốn thi, đề mục do toàn trường công khai ra đề.”

“Omg, Vũ Đường muốn chơi lớn rồi.”

“Bọn họ tặng tớ lễ vật, nếu không đáp lễ thì thật xin lỗi rồi.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.

Triệu Vân và Lâm Tiêu nghe Bắc Vũ Đường nói vậy thì sáng mắt, xem ra Bắc Vũ Đường đã có kế sách ứng đối.

Tin tức đăng trên diễn đàn trường, lập tức gây nên sóng to gió lớn.

Dương San San cầm ipad chạy vội tới trước mặt Dương Thiên Dĩnh, “Dĩnh Nhi, việc lớn không tốt!”

Mấy ngày nay tâm tình Dương Thiên Dĩnh không tệ, dư luận đang đứng bên phía ả. Mọi người đều cho rằng Bắc Vũ Đường gian lận. Người thi với cô là ả cũng trở thành đối tượng được truy phủng.

“Chuyện gì?” Dương Thiên Dĩnh nhận ipad trong tay Dương San San, nhìn thấy nội dung phía trên, cười lạnh, “Cô ta thật không biết tự lượng sức mình. Nếu cô ta đã muốn tìm đường chết, vậy tớ giúp cô ta!”

Dương Thiên Dĩnh oán độc làm Dương San San cảm thấy người bạn tốt này thật xa lạ.

Dương Thiên Dĩnh thấy Dương San San nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, mới ý thức được ả vừa lộ cảm xúc ra ngoài.

“San San, tớ không muốn lại bị bắt nạt.”

Dương San San thu lại cảm giác xa lạ, gật đầu với Dương Thiên Dĩnh, “Cậu không sai. Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”

Dương Thiên Dĩnh ôm lấy Dương San San, “Tớ biết cậu sẽ hiểu mà.”

Nói xong, ánh mắt ả xẹt qua tia sáng lạnh.

Chờ xử lý xong chuyện Bắc Vũ Đường, tao sẽ hiếu kính chuyện mày phản bội và sỉ nhục tao.

Ngày này, vạn dặm không mây, vườn trường vốn an tĩnh lại náo nhiệt vô cùng. Vô số sinh viên chen lấn nhau.

Tất cả mọi người đều muốn xem Bắc Vũ Đường sẽ đáp đề như thế nào, tự chứng minh trong sạch như thế nào.

“Các cậu nói xem, Bắc Vũ Đường có thể đáp được hay không?”

“Nếu không đáp được, vậy mặt mũi cũng mất hết.”

“Chờ xem là biết ngay mà.”

Một đám ríu rít thảo luận dưới đài, đề tài đều là về Bắc Vũ Đường.

Hội trường đã đầy người, thời gian dự định càng lúc càng gần. Lúc kim đồng hồ chỉ 10h, Bắc Vũ Đường từ sau đài đi ra.

Một bộ giáo phục trắng trong, trên người cô lại như một bộ lễ phục dạ hội, tự nhiên hào phóng.

Bắc Vũ Đường cầm mic, ánh mắt thanh lãnh nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng ở vị trí quanh khu Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh.

“Gần đây có rất nhiều tin đồn, trong đó có tin “Bao cỏ Bắc Vũ Đường sao thắng được một học bá”. Được rồi, hôm nay bao cỏ như tôi xấu mặt một lần. Dù sao là bao cỏ, nhìn ngang nhìn dọc đều không bằng học bá.”

Bắc Vũ Đường tự hạ mình làm mọi người đều lộ ý cười. Không ai cảm thấy cô đang tự giễu, đều thấy cô rất hài hước.

Dương Thiên Dĩnh đứng dưới đài, không tự giác nắm chặt tay. Đợi xem lát nữa mày ứng biến kiểu gì!

“Hôm nay thi trước mặt mọi người, vì chứng minh tôi không gian lận, đề thi sẽ do người ở đây ra. Còn do ai, nếu là tôi chỉ, chỉ sợ tôi đáp được rồi cũng sẽ có người nói đại tiểu thư tôi đã chuẩn bị sẵn.”

Bắc Vũ Đường dùng cách trêu chọc mà nói, làm mọi người phía dưới bật cười.

“Không bằng như vậy đi, tôi chọn một người chọn thay tôi. Chọn ai mới tốt nha?” Bắc Vũ Đường nhìn các bạn học đang sôi nổi giơ tay phía dưới.

Cuối cùng, tầm mắt cô dừng trên người Dương Thiên Dĩnh, “Mời bạn học Dương Thiên Dĩnh đi.”

Dương Thiên Dĩnh là người được chọn tốt nhất không thể nghi ngờ, chọn ai cũng có thể bị người ta nói đã bị thu mua trước, chỉ có Dương Thiên Dĩnh từng pk với Bắc Vũ Đường là tuyệt đối không thể.

Dương Thiên Dĩnh cười đắc ý, ả sớm đoán được. Nếu Bắc Vũ Đường muốn ngăn chặn toàn bộ lời đồn, cô chỉ có thể chọn ả.

Tất cả đều giống như trong tưởng tượng của ả.

Bắc Vũ Đường ơi là Bắc Vũ Đường, mày tự cho là thông minh, thật ra mày đã bị tao khống chế rồi.

Giờ ả phải làm thanh danh của Bắc Vũ Đường thật sự thối, làm Bắc Vũ Đường tự rước lấy nhục!

“Không biết bạn học Dương Thiên Dĩnh có đồng ý không?”

Dương Thiên Dĩnh đứng lên, cười nhạt, “Vinh hạnh.”

Dương Thiên Dĩnh lên đài, nhìn mọi người dưới đài.

“Bạn học Vũ Đường là sinh viên hệ tài chính, người ra đề là sinh viên hệ tài chính càng thích hợp, không biết các bạn học ở đây có ai là hệ tài chính ạ?”

Ả vừa dứt lời, rất nhiều người dưới đài sôi nổi giơ tay lên.

Dương Thiên Dĩnh nghịch ngợm chuyển ngón tay, cuối cùng chọn một nam sinh đeo kính, “Chính là cậu.”

Nam sinh đeo kính cầm mic, rất thẹn thùng hỏi đề đầu tiên, “Trong “hiệp nghị Basel”, để loại bỏ sự cạnh tranh không hợp lý giữa các ngân hàng và thúc đẩy sự phát triển lành mạnh của hệ thống ngân hàng quốc tế, tỷ lệ an toàn vốn của các ngân hàng là bao nhiêu?”

Khi cậu ta vừa nói xong, Bắc Vũ Đường đã tiếp: “8%”

“Để ngăn chặn bong bóng tài chính, cách nào có tác dụng kiểm soát rủi ro trong hoạt động của các tổ chức tài chính?”

“Giám sát bên ngoài, kỷ luật tự giác nội bộ, quy định liên ngành và công bằng xã hội.”

Đề mục từ đơn giản đến khó dần lên. Bắc Vũ Đường vẫn đáp trôi chảy, không ngừng nghỉ, người dưới đài chỉ nghe thấy tiếng chuông vang vọng.

Bạn nam sinh kia đã hỏi hết, bại trận.

“Bạn học Dương Thiên Dĩnh, mời bạn chọn tiếp.”

Dương Thiên Dĩnh nắm chặt tay, hít sâu một hơi, mỉm cười: “Được.”

Lần này vẫn chọn một nam sinh tên là Tiếu Kiếm. Tiếu Kiếm cũng nổi danh trong hệ tài chính, chỉ sau Âu Dương Khanh, vì anh ta ưu tú.

Tiếu Kiếm ra đề không đơn giản như nam sinh kia. Đề mục lần này rất xảo quyệt, nhiều kiến thức lạ, không đọc nhiều tin tức tài chính thì không thể trả lời được.

Đây đã vượt qua phạm vi của sinh viên năm nhất, rất nhiều sinh viên năm trên đều đã nhận ra bất thường.

Các sinh viên hệ khác không phát hiện, nhưng sinh viên hệ tài chính lại rõ ràng.

Khi họ cho rằng Bắc Vũ Đường sắp ngã quỵ, Bắc Vũ Đường lại nhanh như rang lạc trả lời, giống như đã thuộc lòng đáp án.

Tiếu Kiếm sửng sốt không ngờ Bắc Vũ Đường có thể trả lời được. Ý chí chiến đấu của anh ta nổi lên. Anh ta muốn xem, kiến thức của cô rộng cỡ nào.

Đề mục lúc này đã không phải sinh viên năm ba có thể trả lời, đừng nói là sinh viên năm nhất, trước đó còn là học tra.

Không ít các giảng viên các hệ đều nhíu mày, sinh viên hệ tài chính đều mang ánh mắt xem kỹ nhìn Tiếu Kiếm.

Biểu tình của sinh viên hệ tài chính khác thường khiến không ít người chú ý.

“Sao thế?” Có người hỏi.

Sinh viên năm trên hệ tài chính trả lời: “Đề Tiếu Kiếm đưa ra đã vượt qua phạm vi sinh viên năm nhất có thể trả lời. Nếu là sinh viên năm cao, chưa chắc đã trả lời được.”

“A! Vậy chẳng phải không công bằng với Bắc Vũ Đường à.”

Sinh viên hệ tài chính gật đầu, sao lại chỉ là không công bằng, đây là cố ý làm khó Bắc Vũ Đường.

Dưới đài nghị luận, mà Bắc Vũ Đường và Tiếu Kiếm một hỏi một đáp còn chưa kết thúc. Tiếu Kiếm ra đề ngày càng sắc bén, Bắc Vũ Đường trả lời càng lúc càng nhanh.

Ai rõ ngọn nguồn đều âm thầm líu lưỡi.

Có người kinh hô: “Tớ thấy đề mục Tiếu Kiếm đưa ra có vẻ không khó.” Nếu không sao Bắc Vũ Đường có thể trả lời dễ dàng như vậy.

Sinh viên hệ tài chính thấy hệ khác nói dõng dạc như vậy, suýt hộc máu.

Dương Thiên Dĩnh nắm chặt tay, không dám tin nhìn Bắc Vũ Đường.

Sao có thể, sao có thể, vì sao Bắc Vũ Đường đều trả lời được!

Khi Bắc Vũ Đường lại trả lời vấn đề của Tiếu Kiếm, Tiếu Kiếm rốt cục bại trận, khâm phục nhìn Bắc Vũ Đường: “Em hoàn toàn xứng đáng.”

Hỏi đáp xong, đừng nói là Tiếu Kiếm kính nể, toàn bộ học sinh hệ tài chính đều giơ ngón tay cái với Bắc Vũ Đường.

Khi Tiêu Kiếm ngồi xuống, không biết là ai bắt đầu, mọi người dưới đài vỗ tay. Ban đầu chỉ có sinh viên hệ tài chính, dần dần toàn bộ hội trường đều vỗ tay.

Tiếng vỗ tay như sấm, giờ phút này, không ai hoài nghi thành tích của Bắc Vũ Đường nữa.

Có sinh viên hệ tài chính còn la lớn, “Ai còn dám nói Bắc Vũ Đường gian lận, tôi đánh người đó!”

“Đúng đấy, đúng đấy!”

“Bắc Vũ Đường hoàn toàn xứng với hạng nhất!”

Triệu Vân và Lâm Tiêu kích động ôm nhau.

Dương Thiên Dĩnh trên đài bị bao phủ trong bóng tối, đặc biệt là khi nghe được tràng vỗ tay dành cho Bắc Vũ Đường, ả như bị chiên trong chảo dầu, cực kỳ khó chịu.

Ả vốn muốn Bắc Vũ Đường xấu mặt trước toàn trường, không ngờ Bắc Vũ Đường không những không bị xấu mặt, mà còn dẹp được lời đồn.

Cảm giác may áo cưới cho người ta này thật sự không dễ chịu chút nào.

Bắc Vũ Đường về hậu trường, trực tiếp lên xe về nhà.

Không biết từ lúc nào, trên mạng xuất hiện một video, về chuyện Bắc Vũ Đường và Dương Thiên Dĩnh múa cổ vũ, làm cô trở thành một danh nhân có tầm ảnh hưởng không nhỏ.

Vì Bắc Vũ Đường nổi tiếng, có người tra ra được chuyện cô pk Dương Thiên Dĩnh. Một học tra đảo ngược thành học bá, làm Bắc Vũ Đường càng nổi tiếng.

Đồn đãi vớ vẩn về Bắc Vũ Đường lúc trước cũng không trốn được anh em mạng, bị kéo hết lên. Rất nhanh, mạng thông tin bị tin tức của học viện Thánh Dạ bao phủ.

Mấy tin kia đều bị thu mua, người tung tin vẫn chưa nói đã bị ai mua.

Trên mạng tích cực thảo luận về Bắc Vũ Đường và Dương Thiên Dĩnh.

Có người nói tin bị Bắc Vũ Đường mua, bằng không một học tra sao có thể thành học bá trong thời gian ngắn như vậy.

Nhưng cũng có người nói đó là Dương Thiên Dĩnh, vì những người kia đều do Dương Thiên Dĩnh gọi. Nếu họ thông đồng với nhau, cũng dễ thuyết phục.

“Bảo bối, em sao vậy?” Âu Dương Khanh thấy Dương Thiên Dĩnh tâm sự nặng nề, hỏi.

Dương Thiên Dĩnh cười miễn cưỡng, “Không sao.”

Dương San San ở bên lại nói, “Còn không phải tại những người trên mạng, nói Dĩnh Nhi thua người ta, cố ý mua chuộc người khác, cũng không thắng được Bắc Vũ Đường. Dĩnh Nhi nhà chúng ta sao có thể mua chuộc người khác được, toàn nói bừa!”

“Hiện tại anh hùng bàn phím nhiều lắm, không có bằng chứng cũng nói lung tung ấn tội cho người khác.” Dương San San rất tức giận.

Âu Dương Khanh mở trang web, quả nhiên nhìn thấy ngôn luận bất lợi với Dương Thiên Dĩnh, sắc mặt hơi trầm xuống, “Yên tâm, anh sẽ xử lý tốt.”

Âu Dương Khanh đến ban công gọi điện thoại.

Rất nhanh những người vốn ủng hộ Bắc Vũ Đường biến mất, ngôn luận chửi bới Bắc Vũ Đường xuất hiện hàng loạt.

Nhiều người không rõ chân tướng cũng cùng mắng Bắc Vũ Đường.

Weibo cá nhân của Bắc Vũ Đường bị những lời nguyền rủa và chửi bới che phủ, cho dù có người nói chuyện giúp cô, cũng bị tiếng chửi rủa nhấn chìm.

Tên Bắc Vũ Đường cũng vì chuyện này mà lên bảng hot search.

[Ký chủ, chuẩn bị phản kích chứ?]

Lúc này, Bắc Vũ Đường đang mở Weibo cá nhân, phát một tin. Đó là một đoạn ghi âm, còn thêm một câu: “Nhận được lễ vật thần bí, chia sẻ cho mọi người”.

Bởi vì Bắc Vũ Đường vẫn đang trong bảng hot search, đoạn ghi âm cô vừa đăng lập tức được các võng hữu chú ý.

Weibo Bắc Vũ Đường vừa đăng lập tức gây ra sóng to gió lớn.

Trong đó có hai đoạn hội thoại ngắn gọn đúng trọng tâm.

“Tôi cho anh hai vạn, chỉ cần anh ra đề gây khó dễ Bắc Vũ Đường trong hội trường! Nếu anh có thể hỏi đến mức cô ta á khẩu không trả lời được, thù lao tăng gấp bội.”

“Được.”

…………

Trên mạng rất nhanh đã phản hồi.

“Wow! Chứng cứ kìa!”

“Ai nha, sao tôi thích vả mặt như vậy nhỉ?!”

“Những người giúp đỡ Dương Thiên Dĩnh kia không phải là thủy quân chứ?! Nghi vấn từ quần chúng không rõ chân tướng.”

“Lầu trên đúng rồi.”

“Giám định xong! Thủy quân!”

“Các cậu có cảm thấy, Bắc nữ thần đưa đoạn ghi âm này lên quá trùng hợp?!”

“Lầu trên có ý gì?”

“Không có gì! Chỉ cảm thấy đoạn ghi âm này có hơi….”

“F*ck!! Đây là muốn bôi nhọ Bắc Bắc nhà chúng ta!”

…………

Một trận chiến cứ diễn ra, đoạn ghi âm là thật hay giả làm người trên mạng tranh luận sôi nổi không ngừng.

[Ký chủ, không tệ! Nếu để họ biết cô cố ý làm lớn chuyện, lợi dụng cơ hội này để đối phó họ, không biết họ có tức đến hộc máu không.]

Bắc Vũ Đường không nói. Chỉ cần hiểu tính cách của một người, có thể đoán được bước tiếp theo đối phương sẽ làm gì, sau đó chỉ cần chôn bom trước chờ kẻ đó giẫm vào là được.

Lúc trước họ lợi dụng internet để bạo lực nguyên chủ, giờ cũng nên nếm thử mùi vị này.

Từ hôm nay trở đi, họ sẽ chậm rãi nếm trải những chuyện mà kiếp trước nguyên chủ đã phải chịu đựng.

Hệ thống thấy Bắc Vũ Đường gọi một cuộc điện thoại, mua thuỷ quân tẩy trắng Dương Thiên Dĩnh.

[Ký chủ, không phải nên nhân cơ hội bôi đen luôn sao? Sao cô lại đi tẩy trắng rồi?]

Bắc Vũ Đường không để ý hệ thống.

[Ký chủ, cô nói đi mà.]

“Cậu thật ồn.”

Hệ thống:……

Trong một đêm, tất cả tin tức trên mạng đều nói tốt cho Dương Thiên Dĩnh!

Cái gì mà tài năng xuất chúng, cái gì mà từ nhỏ đã là học bá, vân vân và mây mây.

Học sinh đức trí thể mỹ như vậy, không thể nào làm chuyện như thế kia, tất cả là có người hãm hại.

Còn có người cố ý lấy Bắc Vũ Đường ra làm ví dụ đối lập với Dương Thiên Dĩnh, dùng để tôn lên sự thiện lương của ả.

Còn nói Bắc Vũ Đường là phú nhị đại chỉ biết dựa vào cha chú, không chuyện xấu nào không làm.

Ngôn luận đảo chiều, giờ tất cả mọi người đều đứng về phe Dương Thiên Dĩnh.

“Hừ hừ, lại là tiết mục người giàu bắt nạt người nghèo!”

“Bắc Vũ Đường thật là nhân tra, đoạn ghi âm kia không cần nói cũng biết là ghép lại để hại Dương Thiên Dĩnh.”

“Ai nha! Đứa trẻ tốt như Dương Thiên Dĩnh, vừa nhìn đã biết là người an phận.”

“Học sinh ưu tú như vậy không thể để đám phú nhị đại không biết trời cao đất rộng này bắt nạt như vậy được.”

“Mọi người cùng nhau hợp lại, chống lại Bách hoá Bắc gia!”

…………

Những tin như vậy có rất nhiều.

Lúc này, Bắc gia lại an tĩnh kỳ lạ.

Mẹ Bắc đọc tin xong, tức điên người, thấy hai cha con bình tĩnh, cũng hiểu ra.

Mẹ Bắc cũng bình tĩnh!

Bên kia, Dương Thiên Dĩnh nhìn tin tức trên mạng, cười tươi rói.

Hiện tại tất cả mọi người đều đứng bên ả, ả muốn coi xem Bắc Vũ Đường xử lý ra sao!

Kết quả như vậy, Dương Thiên Dĩnh quy kết công lao lên người Âu Dương Khanh.

Còn Âu Dương Khanh thì tưởng người gã thuê tới được việc, không ngờ đây là người khác ra tay, chờ đến gã nghĩ lại thì đã quá muộn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN