Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 51: Muốn tắm chung?
Huyền lập tức hét lên cắt ngang lời Dương, khuôn mặt đanh lại tỏ vẻ không đồng ý. Anh ấy đang đùa cô sao? Nghĩ cái gì mà mang chuyện này lên hỏi mấy người trong công ty. Như vậy chả khác nào gây thêm họa cho cô?
“Sao lại không được?”
Huyền cúi đầu nghĩ ngợi một chút, đôi mắt đảo liên tục như đang muốn tìm ra cách giải quyết cho vẹn toàn. Mà nghĩ đi nghĩ lại, anh vốn là sếp, một vị sếp đẹp trai phong độ ngời ngời mà bao nhiêu cô gái trong công ty thèm đến chảy nước dãi. Chuyện này mà đến tai họ, dĩ nhiên người sai luôn luôn là cô rồi, không cần nghĩ cũng đã biết kết quả. Cái đám mê trai ấy thấy sếp là tít mắt lại, nghe lời sếp răm rắp như thế thì làm gì biết phân biệt phải trái. Tốt nhất chuyện này vẫn nên giữ bí mật, tuyệt đối không để bọn họ biết được. Bằng không, ngày tháng sau này cô còn khổ dài dài. Không khéo còn bị đám fan cuồng trong công ty ganh ghét hãm hại cũng nên.
Dương thấy bộ dạng của Huyền như vậy thì khẽ cười thầm trong lòng. Anh vẫn khoanh tay ngả người ra sau ghế chậm rãi quan sát từng hành động cử chỉ của cô. Đôi mắt ánh lên một tia ma mị, nhìn thẳng vào người đối diện mà câu lên một đường cong nơi khóe miệng.
Ánh đèn vàng nhạt bao trùm lên bóng dáng bé nhỏ của cô gái đang ngồi khúm núm trên sofa. Chốc chốc cô lại đưa tay lên khịt khịt mũi vài cái. Nhìn thấy hình ảnh này, người khác thật chỉ muốn nhào tới mà ôm gọn lấy trong lòng. Bộ dáng lúc này của cô quả thực vô cùng đáng yêu, giống y hệt một đứa con nít không hơn không kém.
“Thôi, không cần nói nhiều. Để tôi gọi điện cho trưởng phòng kế hoạch hỏi cậu ta xem chuyện này là ai đúng ai sai.” Dương khẽ nhướn người về trước cầm cái điện thoại đang đặt trên bàn. Tay anh vừa lướt trên màn hình, Huyền đã nhào tới giật phăng lấy điện thoại anh giấu ra sau lưng hét lên: “Không được!”
“Cô làm trò gì thế?”
“Tôi…” Mặt Huyền lấm tấm mồ hôi. May mà cô ngăn kịp không thôi tiêu đời. Nhất thời không biết nói gì, cô đắn đo một lúc rồi mới nhìn thẳng vào người Dương trả lời: “Thôi được rồi, vậy tôi đồng ý. Nhưng sếp phải đồng ý với tôi một chuyện trước.”
“Còn dám ra điều kiện? Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao? “
“Không biết, nếu sếp không đồng ý tôi cũng không đồng ý.” Huyền nhìn thẳng vào mắt Dương mà trả lời một cách dứt khoát. Ngay lúc này cô cần phải thật cứng cỏi lên mới được. Không thể để cái bộ dáng dọa người kia hạ gục. Mạnh mẽ lên, cô là ai chứ? Lùn thông minh, Lùn xinh đẹp mà.
“Vậy cô nói thử xem?”
“Chuyện này sếp tuyệt đối phải giữ bí mật. Cả chuyện tôi tới làm việc nhà cho sếp nữa. Không được để ai biết, bằng không tôi…”
“Cô thế nào?”
“Không chịu thì tôi mặc kệ sếp. Bất quá tôi nghỉ việc ở công ty luôn.”
Cái con nhóc này, còn dám cả gan đặt điều kiện với anh. Được rồi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, xem sau này anh trị cô như thế nào. Cứ chờ đấy.
“Được, quyết định vậy đi. Cô ngồi đây đợi tôi một chút.” Nói xong, Dương đứng dậy chậm rãi bước về phòng. Một lát trở ra, anh ngồi xuống trước mặt Huyền, đặt tờ giấy gì đó với cây bút xuống bàn nhìn cô lên tiếng: “Kí tên đi.”
Kí tên?
Huyên hơi nghi hoặc nhìn Dương, sau đó lại quay sang nhìn tờ giấy đặt trên bàn. Tình huống này có vẻ quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Cầm tớ giấy lên khẽ liếc sơ qua, Huyền liền hiểu ra ngay vấn đề. Sếp cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái trò cam kết giao kèo này nữa?
“Cái gì đây?”
“Không biết đọc chữ sao?”
“Ý tôi là sao lại phải kí cái này?”
“Vì tôi không yên tâm. Lỡ như cô lại giở trò lật lọng thì tôi biết làm thế nào? Đừng có nói nhiều nữa, mau kí đi. Tôi mà đổi ý thì muốn kí cũng không được đâu.”
Huyền thầm cảm thấy cay cú trong lòng. Đúng là gã sếp dở hơi. Lớn già đầu rồi còn làm mấy trò con nít, vậy mà bày đặt lên mặt dạy đời người khác. Đúng là chỉ được cái mã bên ngoài chứ thực chất là một tên dở hơi, biến chất, biến thái đến biến dạng. Chỉ được cái bắt nạt người khác là giỏi.
“Còn trừng mắt nhìn à? Có kí không?”
Dương khẽ chau mày hù dọa khiến Huyền mặc dù đang cảm thấy tức tối cũng có vài phần sợ hãi. Phải nói là cô cực kì sợ cái bộ dáng dọa người này của anh. Bởi vì những lúc thế này, cô cảm nhận được có một mùi nguy hiểm to lớn đang bao vây xung quanh mình. Cô hay bị mâu thuẫn bởi hành động và lí trí mỗi lần ở trước mặt anh như vậy. Rõ ràng là lí trí bắt cô phải cứng rắn, vậy mà chẳng hiểu sao cứ răm rắp làm theo lời anh.
Cúi xuống gườm gườm đôi mắt, sau đó Huyền cũng miễn cưỡng kí xoèn xoẹt vào tờ giấy. Có vẻ như tờ giấy bị cô mang ra trút giận hay sao mà viết chữ muốn rách cả giấy.
“Được rồi, không còn việc gì nữa. Tôi về đây!” Đập tờ giấy xuống bàn, Huyền nghiến răng, giật phăng cái túi xách đứng dậy. Cô muốn đi khỏi đây ngay lập tức. Cô sợ mình không kiềm chế được lại xảy ra án mạng.
“Đứng đó!”
Tay bấu chặt quai túi, chân nghiến mạnh xuống nền nhà. Cô tức giận, lửa dường như đã sắp bốc lên tới tỉnh đầu. Bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn giết anh cũng có. Cái lão chết dẫm này, còn muốn hành hạ cô tới bao giờ đây? Cô quay sang gắt: “Lại sao nữa? Sếp làm ơn tha cho tôi đi. Tôi còn phải về, tôi còn nhiều việc lắm, không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với sếp đâu.”
“Cô nghĩ tôi rảnh lắm hay sao mà để cô ở đây nói chuyện với tôi? Nói chuyện với cái đầu gỗ như cô tôi thà nói với cái gối.”
“Vậy sếp ngồi đó mà tâm sự mỏng tâm sự dày với cái gối đẹp đẽ kia đi. Tôi về.”
“Cô chắc mình muốn đi bộ về?”
Huyền chợt ngớ ra gì đó. Phải rồi, lúc nãy đi chung xe với anh tới đây mà, cô quên mất. Tất cả là do cái lão chết tiệt kia. Cô hậm hực lại: “Tôi đi xe ôm.”
“Ở đây không có xe ôm.”
“Vậy tôi…”
“Ở yên đấy, tôi đưa về.”
Hả?
Trong lòng Huyền lặng lẽ lan tràn một chút cảm động. Anh ấy đưa cô về. Vậy mà cô tưởng anh chắc chắn sẽ để cô đi bộ chứ. Thì ra anh cũng không tuyệt tình lắm. Mắt cô chợt long lanh xoay lại nhìn Dương.
“Không cần cảm động. Tôi sợ cô trốn mất, mai không có ai tới làm việc nhà. Mà cái đồ đầu đất như cô, có khi vừa ra tới cửa đã bị lạc rồi cũng nên.”
“…”
Không đợi Huyền có phản ứng gì, Dương đứng dậy quay trở vào trong. Bước chân bỗng dừng lại trước cửa phòng, anh xoay lại nhìn người còn đang đứng chôn chân tại chỗ, mặt đen như đít nồi. Ánh mắt anh mang đầy vẻ châm chọc: “Tôi vào thay đồ. Cảnh cáo cô đừng có mà ở ngoài rình trộm.”
“Tôi thèm vào mà nhìn.”
“Tôi biết cô thèm cho nên tôi phải nhắc trước.”
“Tôi…sếp cút vào thay đồ đi.” Huyền tức quá, cầm luôn cái gối nhỏ đặt trên ghế ngay bên cạnh phi luôn về phía Dương. Anh chỉ nở nụ cười đắc ý rồi chui tọt vào bên trong đóng cửa lại.
Ngồi trên xe, Huyền lơ đãng nhìn xuyên qua cửa kính ngắm nghía bên ngoài. Cô rất ít khi ra khỏi nhà nên cũng chẳng bao giờ để ý kĩ. Buổi tối ở thành phố đúng là rất nhộn nhịp. Đèn đường sáng trưng, vô số những biển quảng cáo đủ loại lập lòe những thứ ánh sáng với nhiều màu sắc khác nhau vô cùng bắt mắt. Dòng xe cộ cũng đông đúc tấp nập, người qua kẻ lại rộn rã trông thật náo nhiệt.
Trái với sự náo nhiệt bên ngoài, không khí bên trong xe vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nghẹt thở. Người bên này thì im lặng ngắm cảnh, người bên kia thì im lặng lái xe. Cứ thế, chiếc xe lăn bánh đều đều, lướt qua dòng người kia một cách chậm rãi trong im lặng.
Chiếc xe đột ngột dừng lại khiến Huyền hơi ngạc nhiên. Cô quay sang nhìn Dương khẽ nhíu mày. Đang định lên tiếng hỏi thì anh đã nói trước: “Ngồi đó đợi chút!”
Nói xong, anh mở cửa xe bước ra ngoài. Huyền hơi khó hiểu nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Cô khẽ nhắm mắt, tựa người ra sau lưng thả lỏng cơ thể. Cả ngày hôm nay cô thấy mệt mỏi vô cùng. Từ mai lại còn phải tới làm việc nhà cho lão sếp dở hơi kia nữa. Đúng là số cô xui xẻo thật. Thảo Huyền phiên âm ra nghe cứ như là cỏ mực ấy, nghe thôi là đã thấy tăm tối rồi.
Tiếng mở cửa xe khiến Huyền giật mình. Vừa mở mắt ra, cô đã thấy anh ném cái túi gì đấy vào lòng cô, lơ đãng tra ổ khóa xe rồi nổ máy. Cô hết ngạc nhiên nhìn anh rồi lại nhìn cái túi màu trắng đang giữ trong lòng.
“Ăn đi!”
Thì ra là đồ ăn. Nhắc mới nhớ, cả buổi tối bị anh quay như một con rối cho nên quên cả đói, bây giờ mới biết là mình đang đói. Mở túi ni lông ra, những cuộn cơm tròn tròn được đặt ngay ngắn trong hộp khiến cô tự nhiên cảm thấy có chút gì đó nghèn nghẹn trong lòng.
Là cơm cuộn, anh vẫn nhớ cô thích ăn cơm cuộn sao?
“Ăn cho hết, phí tiền của tôi!” Dương không quay sang nhìn cô, vẫn chăm chú nhìn về phía trước lái xe. Bây giờ anh có quát mắng Huyền thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cô đã xuất hiện một thứ cảm giác gọi là xúc động rồi.
Cô không nói gì, đúng hơn là không thể nói nên lời, cứ như có thứ gì đó đang chặn ngang cổ họng vậy. Vừa ăn, cô vừa lơ đãng nhìn ra ngoài. Một vài giọt nước nóng hổi lăn khỏi khóe mi làm nhòe đi đôi mắt trong veo vốn có. Cô làm sao thế này? Sao tự nhiên lại khóc thế này?
Người ngồi bên cạnh hình như đã phát hiện ra. Tự nhiên thấy cô khóc anh lại có chút xót xa. Tận sâu trong thâm tâm, anh chỉ muốn nhào sang mà ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang khẽ run run kia vào lòng. Nhưng làm sao có thể đây?
“Cầm lấy. Bộ đồ ăn dở tới mức ăn mà cũng khóc được sao?”
Một túi khăn giấy nhỏ chìa về phía Huyền. Quay sang nhìn Dương, anh vẫn đang chăm chú lái xe. Huyền nhận lấy, sau đó lúng túng quay lại như muốn che giấu đi khuôn mặt lem nhem nước mắt kia.
“Ai nói tôi khóc? Chắc là đường khói bụi nhiều quá.”
“Tôi đóng cửa kính xe rồi, khói bụi chui vào đường nào? Xuyên kính sao?”
Huyền cúi đầu trộm liếc sang bên cạnh, sau đó như một đứa con nít đang giận dỗi mà cầm những miếng cơm cuộn ăn ngấu nghiến. Thì cứ cho là vậy đi, bộ anh ấy không làm khó cô được chút thì chết à?
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Huyền. Quay sang định nói gì đó với Huyền, anh mới phát hiện cô đã ngủ quên từ lúc nào. Hèn gì nãy giờ thấy im lặng vậy. Định gọi cô dậy nhưng nhìn cô đang ngủ say sưa như thế anh lại có chút không nỡ. Nhoài người sang gần cô, anh lặng lẽ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn kia một cách kỹ càng hơn. Gầy quá, trông chẳng có chút sức sống nào.
Một nụ hôn nhè nhẹ tựa như cơn gió khẽ lướt qua cánh môi mỏng phớt hồng kia. Dương nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, khẽ đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc đang vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Đột nhiên Huyền khẽ cựa quậy khiến Dương giật mình, vội vã thu cơ thể lại chỗ cũ. Đầu anh đụng trên trần xe kêu “cốp” một tiếng.
Huyền mở mắt ra, lơ ngơ nhìn xung quanh: “Ơ, tới nơi rồi à?”
Dương chỉ “ừ” một tiếng rồi lúng túng quay đi chỗ khác.
“Vậy tôi vào nhà đây, sếp về đi. Cảm ơn sếp đã đưa tôi về.” Huyền với lấy cái túi xách đặt dưới chân, mở cửa xe định bước ra thì bị anh túm lại.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Cô…không chúc tôi ngủ ngon sao? Tôi là sếp đấy, phép lịch sự tối thiểu cũng không có.”
Huyền hơi ngớ ra một chút. Không chúc ngủ ngon là không lịch sự sao?
“Vậy chúc sếp ngủ ngon.”
“Ừ, cô cũng ngủ ngon. Vào nhà đi. “
“Sếp về cẩn thận ạ!” Khẽ cúi đầu chào rồi bước ra ngoài, Huyền vội vã đi nhanh vào trong nhà.
Dương ngồi trong xe, lặng lẽ quan sát cô cho tới khi bóng dáng của cô khuất sau cánh cửa anh mới yên tâm chậm rãi điều khiển xe rời khỏi đó.
Bầu trời đêm thật yên tĩnh, đủ để nghe được tiếng gió xào xạc rít qua kẽ lá, đủ để cảm nhận được hai nhịp tim của hai con người đang khẽ thổn thức. Cô và anh, trong lòng cả hai người đều đã xuất hiện một mối tâm tư.
Việc Dương bị thương phải nghỉ ở nhà đã lan truyền khắp công ty. Mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp suốt ngày gõ cửa tìm Huyền hỏi han đủ thứ khiến cô cảm thấy nhức đầu vô cùng. Bọn họ đang thắc mắc tại sao hôm đó sau khi Dương lôi cô lên xe lái đi thì ngay hôm sau đã bị thương phải nghỉ việc.
“Huyền, hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay sếp ăn hiếp em nên em lỡ tay đánh sếp đến trọng thương?” Mấy chị nhân viên phòng dưới đang vây xung quanh Huyền hỏi han dồn dập khiến cô cảm thấy giống như mình đang bị hỏi cung vậy.
“Không, em không liên quan đến chuyện này mà. Thật đấy! Em cũng không biết tại sao nữa. Để khi nào sếp đi làm lại mọi người hỏi anh ấy thử xem.”
“Thế hôm đó tại sao sếp lại chở em đi? Mà hai người đã đi đâu và làm gì?” Ánh mắt háo hức của mấy chị nhân viên kia khiến Huyền chỉ biết cười khổ trong lòng. Cô gãi đầu, nặn ra nụ cười gượng gạo: “À thì…sếp bắt em mua áo khác đền nên chở em tới tiệm bán đồ. Sau đó anh ta vứt em lại giữa đường rồi bỏ đi mất. Báo hại em phải đi bộ về.”
“Thật không? Sếp mà lại là người như vậy sao? Khó tin quá!”
“Thật mà, nhìn thế thôi chứ lão ấy biến thái lắm. Lại còn keo kiệt bủn xỉn vô cùng, không giống mọi người nghĩ đâu. Đừng có bị cái vẻ đẹp trai ấy che mắt.”
Mấy người kia quay sang nhìn nhau ngờ vực. Huyền chỉ biết thầm than khổ sở, còn hi vọng cái người nào đó ngồi ở nhà không bị hắt xì.
Mấy chị kia quay sang lại định hỏi gì đó thì bị tiếng chuông tan ca cắt ngang. Huyền như vớ được vàng, vội vã sắp xếp lại bàn làm việc một chút rồi với cái túi xách chuồn khỏi đó, không quên để lại một nụ cười nham nhở. Đám người kia chỉ biết nhìn nhau, ôm một bụng thắc mắc mà ra về.
Như thường lệ, sau khi tan ca, Huyền chạy ngay tới quán cà phê nhỏ đối diện công ty bên góc đường. Ở đó có chú xe ôm đang đợi cô sẵn rồi. Lúc đầu Dương nói sẽ tới đón cô nhưng có bị điên cô mới đồng ý. Làm vậy chả khác gì muốn ôm thêm một mớ rắc rối vào người. Thế là cô quyết định đi xem ôm.
Đứng trước cửa, Huyền đưa tay gõ nhẹ vài cái. Một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì bên trong cô mới lấy điện thoại ra bấm số gọi nhưng không có ai bắt máy. Cô hơi nóng lòng một chút, nhưng cũng chỉ biết đứng bên ngoài chờ. Một lúc sau ở trong vẫn im lặng không một tiếng động, cô đột nhiên nghĩ tới trường hợp xấu. Có khi nào anh định làm gì đó mà không được rồi bị ngã hay gì không?
Ai xì…nghĩ linh tinh.
Cô nhẹ lắc đầu xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn kia. Nhưng quả thực trong lòng vẫn có chút lo lắng. Cuối cùng, không kìm lòng được mà tự vặn cửa bước vào. Thì ra cửa không khóa, làm nãy giờ cô đứng chờ bên ngoài như con dở vậy.
Cửa vừa mở, đập vào mắt cô là cảnh tượng mà cô vô cùng không mong muốn được nhìn thấy. Cô đứng sững sờ ra đó, tròn mắt nhìn người đang cởi trần, quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông.
Khẽ nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn cứng không thốt nên lời. Thôi rồi, cô lại mất máu rồi. Cái gã biến thái này, ở nhà cả ngày sớm không tắm, muộn không tắm lại canh lúc cô tới mà đi tắm. Có phải là cố ý không?
“Cô tới rồi à?” Dương nhìn thấy phản ứng của Huyền thì có chút buồn cười, nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài. Anh chậm rãi bước tới sofa ngồi xuống, đưa tay phất phất mấy giọt nước còn vương trên tóc: “Còn đứng đó làm gì? Ngày nào cũng nhìn chưa đủ sao hả cái đồ háo sắc!”
“Sếp…sao sếp lại tắm giờ này?”
Câu hỏi của Huyền khiến Dương có chút khó hiểu. Nhưng anh cũng không mấy để ý tới mà tự nhiên lại muốn trêu cô một chút. Quay sang nhìn Huyền bằng ánh mắt gian xảo, anh chậm rãi lên tiếng: “Vậy chứ phải tắm giờ nào? Không lẽ phải chờ cô tới để tắm chung à? Muốn tắm chung sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!