Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi
Chương 52: Ghen à?
Bị câu nói của Dương làm cho nghẹn lời, vừa xấu hổ vừa tức giận, Huyền cứ đứng sững ra như vậy không nhúc nhích, mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn: “Tôi…sếp cút vào trong mặc đồ vô ngay đi!” Huyền lúng túng quay người lại. Cái quái gì thế này? Lẽ ra ngay từ đầu cô không nên đồng ý tới đây mới phải. Cô đang làm gì vậy cơ chứ? Thực sự là cô sắp cạn kiệt những giọt máu cuối cùng rồi, cô sắp ngất đi vì thiếu máu rồi.
Dương nhìn thấy Huyền như vậy thì buồn cười, khóe miệng xuất hiện một đường cong rõ rệt. Chẳng biết từ lúc nào anh lại bắt đầu muốn trêu ghẹo cái con nhóc ngốc nghếch này. Cứ nhìn những biểu hiện của cô lúc ngại ngùng là anh chỉ muốn nhào đến cắn cô mấy phát cho bõ ghét.
Chậm rãi đứng dậy xoay người đi vào phòng, Dương vẫn không chịu buông tha cho Huyền mà còn ráng nán lại một chút, quay sang nói với cô bằng giọng đầy châm chọc: “Vậy tôi đi thay đồ. Đừng có mon men lại gần cửa mà rình đấy.”
Lửa đã sắp bốc lên tới đỉnh đầu, hai tay nắm bóp thật chặt, Huyền nghiến răng ken két, hận không thể bay tới một phát đạp chết cái gã biến thái dở hơi phía sau lưng. Cô không thèm trả lời, đợi khi nghe có tiếng mở cửa cô mới xoay người lại đi tới sofa ngồi xuống.
Huyền biết là mình nấu ăn không giỏi, hay nói chính xác là từ xưa tới nay tệ vô cùng, cho nên cô mới thủ sẵn một cuốn sách dạy nấu ăn trong túi. Mấy hôm nay tới nhà anh toàn là ăn đồ có sẵn mà anh nói là đi mua. Nhưng cái lão dở hơi kia tính khí thất thường, lúc thế này lúc thế nọ không biết đâu mà lần. Chính vì thế, trong lúc ngồi chờ Dương, cô tranh thủ lôi cuốn sách ra đọc phòng trường hợp tự dưng lão nổi cơn bắt cô đi nấu cơm cô còn biết đường mà nấu cho lão ăn.
Cô vừa đọc vừa khẽ gục gặc cái đầu nhỏ. Kể ra thì nấu mấy món trong đây cũng không khó lắm, có khi còn rất dễ là đằng khác. Cứ như trong sách mà làm đảm bảo không có vấn đề gì.
“Cô đi nấu cơm đi.”
Nghe giọng nói, Huyền giật mình vội nhét cuốn sách vào trong túi. Quả nhiên cô đoán không sai, thế nào anh ấy cũng bắt cô nấu cơm. Cô tự thấy mình thật là vĩ đại, có thể tiên đoán, dự liệu như thần.
Xoay người lại nhìn, cô thấy Dương từ trong phòng đi ra, trên người mặc một chiếc áo thun mỏng, quần lửng tới ngang đầu gối, thoát khỏi sự chín chắn cùng cương nghị khi mặc đồ công sở. Nhưng dù anh mặc kiểu gì đi chăng nữa thì vẫn đẹp trai như thường. Cô đã từng nói rằng anh là người đẹp, cho nên có mặc rẻ rách cũng đẹp mà. Thế là cô lại được dịp ngẩn ra mà ngắm cái vẻ đẹp ấy.
“Cái đồ háo sắc, còn nhìn à?”
Huyền giật mình, lúng túng quay sang chỗ khác lí nhí: “Tôi…đâu có!”
“Nấu cơm.”
“À…vâng, nhưng tôi chưa mua đồ gì hết. Để tôi ra chợ một chút.”
“Tôi đưa đi!”
Huyền hơi ngạc nhiên trước đề nghị này của anh. Dĩ nhiên là cô từ chối, có điên mới dẫn lão dở hơi ấy đi theo.
“Không cần đâu. Tôi…”
“Đừng có nói nhiều. Đi.”
Không cần Huyền đồng ý, anh đã lướt qua người cô đi ra ngoài. Cô lườm anh một cái cháy mặt rồi cũng lẽo đẽo đi theo sau. Anh đưa cô tới một khu chợ nho nhỏ. Ban đầu Huyền định sẽ đi vào một mình, nhưng Dương lại nhất quyết muốn theo cô vào bên trong. Mặc dù không muốn, nhưng cũng không biết làm gì hơn. Thế là cả hai người một trước một sau dẫn nhau đi vòng vòng quanh khu bán thực phẩm.
“Cô định nấu món gì?”
Bị hỏi bất ngờ, Huyền nhất thời không biết trả lời như thế nào. Thực ra cô đâu có biết mình nấu cái gì, định đi chợ xong mở sách ra xem coi nấu gì mua nấy, ai ngờ bây giờ anh lại đi theo thế này, cô thật không biết mình phải làm thế nào. Không thể để anh biết cô không biết nấu ăn, không thôi kiểu gì anh cũng lôi cô ra chê bai đủ thứ. Đúng là cái gã này dở hơi, đàn ông con trai thì ở nhà ngủ đi, theo người ta đi chợ làm gì cơ chứ?
“Ờ thì…đợi chút…” Huyền lén lút quay người lại, vội vã mở cuốn sách để trong túi rón rén mở ra xem. Cô lật đại một vài trang để tìm xem có món nào dễ dễ nấu thì chọn. Sau đó, cô mới cười đắc ý, nhét lại cuốn sách vào trong, quay sang nói: “Đậu hũ chiên đi.”
Huyền nói với Dương bằng giọng điệu hết sức tự hào và khuôn mặt vô cùng hớn hở, cứ như cô vừa nghĩ ra được một món ăn vô cùng vĩ đại vậy. Cũng đúng mà, cô vừa mới xem trong sách, đây là món dễ làm nhất, vừa rẻ, vừa đỡ tốn công lằng nhằng.
Trái lại với khuôn mặt rạng rỡ của Huyền là khuôn mặt đen sì như đít nồi của Dương. Anh có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô. Hai hàng chân mày hơi nhíu lại, cũng chẳng để ý những người bán hàng xung quanh đang nhìn hai người như đôi vợ chồng trẻ mới cưới. Họ nhìn nhau lắc đầu, cảm thấy tội nghiệp cho anh vì lấy phải cô vợ không biết nấu ăn.
Không khí xung quanh cũng trở nên u ám bởi vì cái vẻ mặt hiện tại của anh.
Có vẻ Huyền đã ngửi được mùi nguy hiểm đang lảng vảng đâu đây, cô cười gượng, gãi gãi đầu lí nhí: “Cái đó không ăn được ạ? Thế để tôi nấu cái khác vậy. Hì hì.” Nhoẻn miệng cười xong, Huyền lại xoay người rón rén rút quyển sách ra lật đi lật lại. Còn đang lén lút xem thì bỗng nhiên cuốn sách bị ai đó giật mất. Hốt hoảng quay lại nhìn, đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy hắc ám của Dương. Huyền nhất thời chỉ biết im lặng, đôi mắt chớp chớp liên tục như để che giấu đi việc làm gì đó xấu xa vậy.
“Cái gì đây?”
Huyền nở một nụ cười nham nhở, đưa tay gãi gãi đầu: “À,…cái đó…thì tôi sợ sếp không hợp khẩu vị của mấy món tôi hay nấu nên mới đang xem thử mấy món khác.”
“Thật sao?”
“Thật…thật mà.”
Nhìn khuôn mặt ngờ vực của Dương, Huyền lại khẽ chột dạ. Trước nay cô có bao giờ nấu cái gì ra hồn. Được mỗi món trứng chiên, trứng ốp la nấu đi nấu lại ăn ngán tới tận cổ thì mấy món khác cô nấu ăn vào không ngộ độc vì độ kinh khủng của mùi vị thì cũng toi mạng vì quá dở. Chẳng hạn như cái lần khiến Khánh phải nhập viện vì ngộ độc chẳng hạn.
Tự nhiên nhắc tới Khánh, Huyền chợt nhớ ra là lâu lắm rồi không liên lạc với Khánh. Cậu ta bị cấp trên điều đi tỉnh khác công tác. Lần đó vì tinh thần tệ quá cô không dám đi tiễn, thế là từ lúc đó tới giờ cũng phải gần hai tháng rồi cô với Khánh chưa nói chuyệnn, cậu ấy cũng chẳng gọi điện nhắn tin gì cho cô. Chẳng biết cậu ta dạo này thế nào rồi.
Cốc…
Chợt nhớ tới Khánh, Huyền đứng ngẩn ra nên bị Dương cốc cho cái vào trán. Cô nhăn nhó xuýt xoa cái trán tội nghiệp.
“Nhanh đi, chuẩn bị tối rồi đó.”
“Sếp trả sách lại đây cho tôi.”
“Đúng là cái đồ đầu gỗ. Đi!”
Dương cầm luôn cuốn sách trên tay gõ lên đầu Huyền rồi xoay người đi. Cô trừng mắt lườm anh, còn giơ nắm tay dứ dứ về phía trước, không để ý ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm. Người này ghé tai người kia thì thầm. Một phụ nữ đứng tuổi bán hàng cạnh đó còn khẽ cười rồi nói lớn: “Đúng là bọn trẻ thời nay khác hẳn chúng ta ngày trước. Đã thành vợ chồng rồi còn như con nít.”
Mấy người kia nghe vậy cũng gật đầu cười theo. Huyền nghe thấy hai từ “vợ chồng” tự nhiên đỏ mặt: “Ơ, hiểu lầm rồi ạ. Bọn cháu không phải vợ chồng. Ai thèm lấy cái gã dở hơi ấy chứ ạ!”
“Thôi, giận dỗi gì nữa. Mau đi theo cậu ấy đi, người ta sắp đi mất rồi kìa. Thời bây giờ mà lấy được chồng biết đi chợ không dễ đâu. Mau đi đi. Thật là, có chồng đẹp trai thế còn ngại gì nữa mà ngại.”
“Ơ, không…không phải mà. Thực ra thì….” Huyền khua tay loạn xạ, định giải thích với mấy người bán hàng thì bị giọng quát của Dương cắt ngang. Cô chỉ biết khổ sở hết nhìn người này tới người kia rồi nhanh chóng đi tiếp. Thôi đành kệ họ vậy, dù gì cũng là người lạ, chắc không có vấn đề gì đâu.
Lẽo đẽo theo sau lưng Dương như con cún nhỏ loanh quanh khắp chợ. Mà cái gã đáng chết này bây giờ được mấy người bán hàng khen nức nở, còn cô cứ như kẻ tội đồ vậy. Ai cũng bảo cái gì mà có ông chồng hết chỗ chê, cái gì mà có phúc không biết hưởng. Đúng là tức chết mà. Mấy cái người này bị vẻ đẹp trai của anh lừa hết rồi. Về ở với lão ấy thử xem là phúc hay họa.
Chẳng biết anh định nấu cái gì mà mua cả đống đồ, báo hại cô bây giờ đang đứng chờ anh lấy xe trước cổng chợ, xách đồ muốn gãy cả tay. Vừa nhìn thấy Dương bước xuống xe, Huyền liền nhăn nhó trách móc: “Sao sếp đi lâu thế? Tay tôi sắp gãy rồi đây này.”
“Không biết để dưới đất à? Đồ lợn. Đưa đây.” Dương tiến lại gần, giật lấy mấy túi đồ trong tay Huyền bỏ vào cốp xe.
Huyền lập tức phồng mang trợn má, hai tay nắm chặt tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Rõ ràng là lúc nãy sếp kêu tôi cầm lấy còn gì? Bây giờ còn nói tôi đầu lợn à? Sếp mới đầu lợn ấy.”
“Thế tôi kêu cô đi cướp ngân hàng cô cũng đi à?”
“Nhưng mà…”
“Anh Dương!”
Có tiếng ai đó gọi tên Dương vang lên cắt ngang lời Huyền. Cả cô và Dương đều không hẹn mà quay lại phía mới phát ra giọng nói ấy. Một cô gái vừa bước xuống khỏi xe taxi, cúi người trả tiền rồi vội vã chạy lại gần họ.
Là Ngọc, cô ta chạy lại ôm lấy cánh tay Dương nũng nịu: “Người ta nhớ anh muốn chết. Cuối cùng cũng gặp được anh rồi!”
Hôm nay Ngọc mặc cái váy màu tím sen ôm sát ngắn cũn cỡn, cổ áo trái tim khoét sâu lộ ra vòng một bốc lửa đầy khiêu gợi.
Dương có vẻ khó chịu trước hành động này của Ngọc. Anh liền gỡ hai tay đang bám lấy tay mình như đỉa đói, nhẹ đẩy cô ta sang một bên lạnh giọng nói: “Đứng đắn chút đi. Cô làm gì ở đây?”
“Anh còn hỏi sao? Em trốn bố mẹ về Việt Nam tìm anh, bây giờ bố mẹ cho người tìm em về. Bữa giờ em bị nhốt trong phòng khách sạn, lúc nãy mới trốn ra được liền đi tìm anh ngay. Anh cũng vô tâm quá đấy, chẳng thèm hỏi han gì người ta cả.” Nói xong, Ngọc lại tiến tới ôm lấy tay Dương, cọ cọ cái vòng một bốc lửa của mình vào cánh tay rắn chắc của anh, chẳng thèm để ý ở bên kia có người đang bốc hỏa lên tới đỉnh đầu, mặt đen như đít nồi nhìn hai người tình tình tứ tứ giữa đường giữa xá. Hai cái người này, họ coi cô là không khí à?
Dương lại một lần nữa đẩy Ngọc ra khỏi người mình, chỉnh lại cái áo vừa bị kéo lệch một chút: “Tôi đâu có mượn cô tìm tôi. Về đi.”
“Không chịu, em muốn ở đây với anh.”
“Chúng ta đi về thôi.”
“Vâng.”
“Tôi nói cô ấy, không phải nói cô.”
Ngọc bây giờ mới để ý sang người bên cạnh. Có vẻ như cô ta không vui khi nhìn thấy Huyền, khuôn mặt đang tươi cười bỗng chuyển sang khó chịu: “Cô ta không phải cái người ôsin ở công ty anh à? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Ăn nói cẩn thận. Là nhân viên cấp dưới.”
“Cũng có khác gì nhau đâu.” Ngọc nhìn Huyền đầy khinh bỉ, môi khẽ cong lên nụ cười đểu. Dương thì có vẻ như không hài lòng với câu nói của Ngọc. Anh cảm thấy ngán ngẩm, chẳng buồn đếm xỉa gì tới cô ta nữa, bước tới mở cửa xe bên cạnh quay sang nói: “Lên xe.”
Huyền đứng ngơ ra đó, hết nhìn Dương lại nhìn Ngọc như không hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Tôi nói cô đó, còn đứng đó à?”
Không kịp để Huyền phản ứng gì, anh đã túm tay cô, lôi cả người ấn vào xe rồi đóng sầm cửa lại, sau đó đi vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào ghế lái rồ ga chạy đi, để mặc Ngọc đứng phía sau gào thét tức giận.
Về đến nơi, chẳng thèm nhìn Dương lấy một cái, Huyền liền lúi húi xách đồ đi vào bếp. Lôi mớ thực phẩm trong túi ra, Huyền chợt nhớ là mình đâu có biết nấu ăn. Cô cười khổ, đưa tay gãi gãi đầu rồi ngồi phịch xuống cái ghế gần đấy.
“Sao không nấu đi? Không biết nấu chứ gì?”
“Ai nói tôi không biết nấu?” Huyền cong môi lên cãi. Đúng là cô không biết nấu, nhưng tự nhiên nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia Huyền lại nhớ tới cảnh tượng lúc nãy, máu nóng trong người lại sôi sục nên không muốn nhượng bộ anh.
“Thế thì nấu đi.”
“Được rồi, tôi nấu. Sếp cút ra ngoài đi, đừng ở đây chướng mắt.”
“Tôi làm cái gì mà chướng mắt? Sợ tôi đẹp trai quá đứng đây cô không tập trung nấu ăn được thì nói đại đi.”
“…” Cái lão này, kiêu ngạo cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Rốt cuộc anh ấy bị biến đổi cái dây thần kinh nào trong người mà có thể tự tin đến tự luyến vậy cơ chứ?
“Tôi không thèm. Đi tìm cái cô tóc vàng tóc đỏ lúc nãy ấy. Chả dính với nhau còn gì. Đi đi, đừng ở đây phiền tôi nấu ăn.”
Nhìn thấy khuôn mặt hừng hực của Huyền, cộng với những lời vừa rồi của cô, Dương hình như ngẫm ra được gì đó. Tự nhiên anh thấy buồn cười nhưng lại không thể hiện ra, chỉ khẽ nheo mắt nhìn cô nghi hoặc: “Cô ghen à?”
Cái gì ghen?
“Chỉ là tôi thấy…thấy ngứa mắt thôi. Hừ, việc gì tôi phải ghen. Linh ta linh tinh.” Huyền xì một cái rõ to rồi quay đi chỗ khác. Cô mà thèm ghen à? Việc gì cô phải ghen?
Nhìn nét mặt giận dỗi của Huyền, lẽ nào Dương còn không biết cô đang nghĩ gì. Cái con nhóc ngố này qua mặt được anh sao? Nhưng anh cũng thôi không muốn chọc ghẹo Huyền nữa, bật ra nụ cười khẽ khẽ: “Vậy tốt. Cô nấu ăn đi, tôi đi gặp cô ấy một chút rồi về.”
Nói xong, Dương khẽ liếc qua nhìn Huyền một chút rồi đi ra khỏi nhà bếp để lại một người đứng đó khói bốc lên tới đỉnh đầu, trút giận lên quả cả chua bằng cách nắm bóp nó trong tay khiến nó bị biến dạng, tưởng chừng như chỉ cần lực mạnh thêm chút nữa thì nó sẽ nát ngay.
Cút, cút hết đi. Ai thèm anh ở lại đây chứ. Đi gặp cái con đấy đi.
Thế là những thứ đồ trên bàn bị cô lôi ra trút giận một cách vô cớ. Thực ra cô không biết mình sẽ nấu món gì, nhưng bây giờ lửa trong người đang hừng hực, thành ra bao nhiêu thứ mua về cứ thế lần lượt bị cô đem ra cắt, gọt, chặt, chém banh bét hết.
Bởi vì đang tức giận, điên cuồng chặt chém cho nên Huyền vừa bị dao cứa cho một phát vào tay vì không để ý. Cô khẽ la lên một tiếng, tuy không lớn nhưng cũng đủ cho người đang ngồi ung dung bên ngoài vội vã bật người dậy, lập tức chạy vào trong bếp.
Dương vừa vào tới trong bếp đã trông thấy Huyền đứng ở một góc bàn, mặt mũi nhăn nhó khổ sở. Trên bàn, bao nhiêu là rau củ quả các thứ bị cắt gọt be bét mỗi nơi mỗi loại. Cảnh tượng trước mắt khiến Dương không khỏi bàng hoàng. Mới ra ngoài chưa đầy năm phút cô đã biến mọi thứ thành đống đổ nát rồi.
Dương lập tức bước tới trước mặt Huyền quát: “Cô làm cái gì thế này? Nấu ăn hay phá nhà?”
Huyền mếu máo ngước nhìn Dương, đôi mắt long lanh chực trào nước mắt: “Tôi…”
“Tay bị cái gì?” Thấy Huyền đang nắm chặt một bàn tay, Dương khẽ nhíu mày nghi hoặc. Không đợi cô trả lời, anh đã túm tay cô giật phắt lên kiểm tra. Bàn tay vừa mở ra, một màu đỏ tươi đã lập tức đập vào mắt anh. Vừa tức giận vừa lo lắng, anh không kìm lòng được mà cốc lên trán cho cô một cái: “Cái con ngu này, cắt rau củ cũng đứt tay. Mày bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chẳng làm được cái gì ra hồn vậy hả?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!