Mày Lấy Tao Đi
Phần 38
MÀY LẤY TAO ĐI 38
Chưa cần cô ta có động thái nào thì mọi chuyện của nó đã um xùm lên trên mạng xã hội.
Những kẻ tranh thủ dìm nó vì ganh ghét có cơ hội tung hỏa mù.
Ảnh cái Hường lăn ra đường còn nó đứng đơ ra, cùng những dòng tố cáo đại loại như.
-nhẫn tâm đẩy ngã hại người ta xảy thai.
-cướp người yêu của cái Hường. Sau đó dùng thủ đoạn hại nó xảy thai.
-Rồi ham giàu. Giả tạo.
Nhiều lắm mà nó không buồn đọc. Bởi nó quá sốc trước những lời đồn đại như vậy.
Kể từ hôm đó. Mỗi lần đăng bán hàng. Rất nhiều cái mồm nhảy vào chửi bới. Cho dù họ chả hiểu gì về vấn đề này. Chỉ là nghe một tai và ảnh hưởng bởi tâm lý đám đông.
Doanh số bán hàng giảm sút nghiêm trọng. Nó mệt mỏi, áp lực đến nỗi phát ốm, nằm trên giường không buồn dậy.
Tên kia… Hắn cũng về nhà… Vì mẹ không bao giờ để hắn gần với cái Hường. Nhưng giờ nó ở bên nhà mẹ đẻ, mấy hôm nay, hai đứa không gặp nhau.
Nó nằm bẹp dí trên giường, chùm chăn kín đầu, tiếng cạch cửa và tiếng bước chân tiến lại gần nó.
-Mẹ… Con không đói. Đừng bắt con ăn.
Cả không gian lại rơi vào im lặng. Nó không thấy ai nói thì vẫn nằm im. Một lúc sau người ta ngồi xuống cạnh nó. Tay kéo cái chăn ra khỏi đầu nó.
-Dậy ăn đi. Nhịn làm gì?
Nó nghe vậy thì hờn.
-Không đói.
Hắn thở dài.
-Đừng có làm khổ mình thêm nữa. Người ta cũng đủ mệt mỏi rồi.
Nó ngồi vùng dậy vì nghĩ ra. Hắn nhìn bộ dạng thảm hại của nó thì thở dài.
-Cái Hường có sao không?
-Cô ấy… Xảy thai rồi.
Hắn ngập ngừng. Nó ngồi đơ ra.
– Nó có thai thật à?
Mặt nó tiu nghỉu. Phần vì thương đứa bé, phần vì buồn khi hai người họ có con với nhau. Tuy nó không bao giờ ảo tưởng sức mạnh về vị trí của nó trong lòng hắn, tuy nó hiểu hắn yêu cái Hường và họ đã coi nhau như vợ chồng. Nhưng trong lòng vẫn thấy buồn nhiều lắm các bác ạ. Có cô vợ nào lại trớ trêu như nó không.
Nó ngồi bần thần thì hắn nhìn nó ngập ngừng hỏi.
-sao lại đẩy ngã nó. Có chuyện gì. Bình tĩnh nói chứ.
Nó trừng mắt nhìn hắn. Biết là yêu nhau sẽ tin nhau. Nhưng tên này mù quáng quá. Hiểu đơn giản, nó không có động cơ gì để hại cái Hường.
Cơn ấm ức càng dâng lên cao hơn. Nó oan ức là một chuyện, tổn thương là một chuyện, nhưng bao nhiêu tình cảm dành cho hắn coi như tan vỡ hết. Nó đau… Thật sự rất đau.
Nó ứa nước mắt.
-Ông nghĩ tôi đẩy người yêu ông ngã hả?
-Tôi không nghĩ.
-Vậy ông nghe người yêu ông nói sao là ông tin vậy đúng không?
-Không phải.
Hắn vẫn cố giải thích.
-Vậy ông dựa vào cái gì để nói tôi hại nó. Lúc đó không có ai nhưng nếu ông không tin. Ông cứ việc hỏi cái người va vào cô ta.
-anh ta tỉnh rồi. Và tôi có hỏi.
-Vậy anh ta nói sao.
-Anh ta nói. Thấy hai người cãi nhau và cô ấy ngã ra.
-Vậy là ông kết luận tôi hại nó. Hại con ông.
Nó quát lên. Hắn đưa tay giữ nó.
-Bình tĩnh.
-Tôi biết ông yêu nó cho nên nó nói gì ông cũng tin.
-Nhưng nó đang mang thai và đó là con tôi.
-Vậy là ông nghĩ tôi hại chết con ông à.
-Tôi biết bà không cố ý nên mới nói có gì bình tĩnh giải quyết.
Hắn càng nói câu bình tĩnh, càng làm nó trở nên mất bình tĩnh hơn. Cảm giác bị đổ oan nó kinh khủng lắm. Nhất là nó mang tiếng hại chết một sinh linh. Hắn ta cũng không hề hỏi nó nguyên nhân vì sao xảy ra cơ sự này, cũng không hề quan tâm xem cảm xúc của nó như thế nào.
Nó là con người mà, nó cũng là phụ nữ rồi cũng sẽ làm mẹ. Nó đâu muốn mất đi đứa con của mình.
-Ông nghĩ tôi tệ hại như vậy sao? Ông nghĩ tôi là đứa hại chết con ông à.
Nó gắt lên. Nước mắt đầm đìa vì uất ức.
-San bà nói nhỏ đi được không?
-Tôi không thể chịu đựng được.
-Bà cứ làm theo cảm xúc thế này bao giờ mới trưởng thành được.
-Làm ơn nghĩ cho tôi đi. Dù sao đứa bé cũng mất rồi. Bà nói thế, lấy lại được không?
-Vậy là ông vẫn nghĩ tôi là kẻ xấu xa đúng không. Ông tin nó, vì ông yêu nó. Vì tôi chỉ là một đứa lợi dụng, một đứa cơ hội. Giờ ông muốn giũ bỏ chứ gì.
-Tôi cũng không cần. Tôi nói cho ông biết… Tôi làm đấy. Tôi hại nó đấy. Ông về nói với nó như thế. Rồi hai người sẽ hạnh phúc bên nhau. Tôi trả lại ông cho nó. Tôi không cần. Đúng hơn là tôi không thèm. Rẻ rách.
-Bà…
Hai đứa sao lại cãi nhau.
-San, con nói bớt lời đi.
-Quân… Mày không động viên nó thì thôi. Nó là vợ mày. Sống với nhau năm giời phải hiểu nhau, tin nhau chứ.
Mẹ chồng nó quát.
-Con không cần nó tin. Mẹ bảo nó về đi. Về đi cho con nhờ.
Nó gào lên, leo lên giường trùm chăn khóc. Hắn đứng đó. Giận nó rồi cũng bỏ đi.
-có gì hiểu lầm phải nói rõ ra, đằng này vơ hết trách nhiệm vào người làm cái gì hả. Hai đứa càng lớn càng ngang bướng.
-Vậy chuyện đứa bé.
Mẹ nó hỏi mẹ chồng.
-Đúng là hồi trước con bé này quen Quân nhà em. Nhưng Quân dạo này nó bận. Em không tin nó còn qua lại với con bé này.
Đúng là mẹ nào rồi cũng binh con. Rõ là biết hắn như thế vẫn cố cứu vãn.
-Thôi cái San bình tĩnh. Giờ cả hai đứa đang rối bời. Chờ một vài hôm nữa ngồi lại cùng nhau giải quyết.
-Bà về đi nghỉ đi. Cháu nó không sao đâu ạ.
-Vâng. Bà để ý cháu cho em nhé.
-Vâng.
Mẹ chồng nó đi rồi. Mẹ đẻ nó đứng ngoài thở dài
-Có phải thằng Quân nó lòng thòng với con bé kia có chửa đúng không?
Nó không nói.
-nói ra mẹ xem nào. Đừng có im lặng nuốt vào như thế.
-Không. Mẹ để con yên.
-Đàn ông nó nhiều lúc va vấp. Bỏ qua được thì bỏ qua. Còn nếu nó không có ý hối cải. Thì nghĩ cách khác mà giải quyết. Nhịn quá cũng không tốt đâu còn. Mình còn trẻ. Đừng tự làm khổ mình.
-Vâng. Mẹ để con ngủ.
-San.
-Mẹ… Làm ơn để con yên.
Nó vùi đầu vào chăn. Mệt mỏi. Mắt sưng mọng vì khóc. Nó không ngủ được mấy đêm nay. Nó suy nghĩ đủ thứ chuyện. Nhất là trong đầu luôn quẩn quanh hai chữ chia tay. Bởi nó thấy nó thừa thãi. Nó đúng là kẻ thứ ba chen ngang cuộc tình của hai người họ. Giờ chúng nó mất đứa con. Mà trong lòng hắn luôn nghĩ là tại nó. Thì liệu có tiếp tục được với nhau hay không?
Nó sang nhà chồng ở, chủ yếu để dọn đồ dần. Hai đứa nó chả nói chuyện với nhau. Hắn giận nó hại con hắn . còn nó cũng giận hắn vì tội mù quáng tin người. Nhưng thôi thì nếu hắn chọn tin cái Hường. Thì có lẽ hắn yêu cái Hường và suốt phần đời còn lại sống với một kẻ giả tạo như cô ta cũng là xứng đáng cho lựa chọn của hắn.
Nó thu dọn đồ đạc vào vali. Lấy lí do vào thăm bạn trong Sài Gòn nhưng thật ra nó bay sang Thái thăm Min. Min ở đó hai tháng rồi mà vì quá bận rộn lo cho tên kia mà nó chỉ có thời gian nói chuyện với Min qua điện thoại.
Nó chợt giận mình. Cuối cùng thì bọn đàn ông đích thực chả có gì tốt đẹp. Nó vẫn cứ là mù quáng, vẫn cứ là nhẹ dạ tin. Nhưng rồi sống lâu mới biết đêm dài. Mà đêm dài làm người ta vỡ mộng.
Nó đi xuống nhà. Bố chồng đã về chơi. Nó ngồi xuống trước mặt họ.
-Bố mẹ, con muốn xin phép bố mẹ đi chơi mấy hôm.
-Con đi đâu.
-Con có người bạn trong Sài Gòn. Muốn vào thăm nó.
-Thế còn cửa hàng.
-Dạo này cũng ít người mua. Con chỉ duy trì một nhân viên thôi ạ.
-Cái chuyện đó ảnh hưởng đến công việc của con vậy sao.
-Cũng chỉ chút ít thôi bố ạ. Chủ yếu con cũng muốn nghỉ ngơi thư giãn đầu óc và quan trọng nghĩ cách bán hàng sao cho hiệu quả hiệu quả hơn.
-Con nói vậy là bố mừng rồi. Biết nhìn vào vấn đề và giải quyết là một điều sáng suốt. Đừng chăm chăm nhìn vào khó khăn. Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết của nó. Bố tin vào cả hai con.
-Con cảm ơn bố.
-Đi liệu về.
-Vâng ạ. Chiều mai con đi.
-Quân nó đưa con ra sân bay à.
-Vâng.
-Vậy nghỉ sớm đi.
-Vâng ạ. Con xin phép bố mẹ.
Nó đứng lên đi lên phòng một lúc thì tên kia cũng về nhà. Hắn đi vào phòng cởi áo. Dạo này chúng nó không nói chuyện. Nói đúng hơn là nó không tiếp lời tên kia. Hắn có vẻ cũng giận nó. Hai đêm nay đều chờ nó ngủ mới đi về.
Thấy cái vali để sát tường hắn tiến lại giường kéo chăn của nó.
-Tại sao lại cho đồ vào vali thế kia.
-Tôi đi có việc.
-Đi đâu.
-Đấy là chuyện của tôi.
-Giờ bà là vợ tôi. Đi đâu tôi phải biết. Bố mẹ hỏi còn biết đường trả lời.
-Tôi không phải vợ ông.
Nó vung chăn ra khỏi mặt nhìn hắn. Hắn đang bực vì Thái độ bất hợp tác của nó. Giờ thêm câu đó càng bực. Hắn mở tủ rút tờ giấy đăng ký kết hôn ném xuống trước mặt nó.
-Cái gì đây.
-Đấy chỉ là trò chơi giữa chúng ta thôi. Nếu thực sự coi trọng cuộc hôn nhân này, ông đã không qua lại với nó. Và nếu chúng ta thật sự yêu nhau. Tôi sẽ không bao giờ để cô ta xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Tôi không để cho cô ta vui vẻ đến giờ này đâu. Ông nghe rõ chưa?
Nó ngồi dậy, trừng mắt phản ứng lại.
-Vậy bà muốn bỏ tôi.
-Khi tôi quay về, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này. Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi, kết thúc sớm ngày nào, tự do ngày đấy.
-Cô muốn tự do đúng không?
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
-Tôi cho hai người đến với nhau đàng hoàng còn gì.
-Cô không nghĩ được cái gì hay ho hơn là thù hận và trả thù à.
-Tôi nghĩ hay chính anh mới là người suy diễn. Anh bớt ảo tưởng đi.
Hắn nắm cổ tay nó kéo lên. Mắt trợn trừng vì quá giận.
-Không đi đâu hết, ở nhà.
-Buông ra.
-Đã nói là không đi đâu hết.
-Mày có quyền gì mà cấm tao.
-Đừng có mày tao. Bố mẹ đang ở dưới.
-Buông ra.
Nó giật tay mình.
-Ở nhà.
-Không.
Hắn nắm mạnh hơn.
-Đừng làm người khác bực mình thêm nữa.
-Nếu mày không muốn bố mẹ biết chuyện chúng ta thì buông ra.
-Mày tính gào lên đúng không.
Hắn cũng cùn rồi. Nó đứng im nhìn.
-Giờ nghe rõ đây. Nói xem đi đâu.
Nó quay đi không thèm nhìn hắn. Hắn đứng sát lại. Trừng mắt làm nó sợ.
-Đi sài gòn
Hắn cau mày.
-Không đi đâu hết.
-Tao sẽ đi, mày không có quyền cấm tao. Không có quyền.
-Không có đúng không.
Hắn tức giận, đưa tay bế bổng nó đặt xuống giường rồi đè lên.
Nó vừa bất ngờ vừa sợ. Hắn mắt đỏ ngầu. Tóm tay nó đưa lên đầu giữ chặt.
-Muốn bướng đúng không.
-Buông tao ra.
-Mày muốn đi với nó chứ gì.
-Tao đi với ai kệ mẹ tao. Mày đi với con kia đi. Bỏ tao ra.
-Bỏ ư. Mày nghĩ đơn giản quá rồi đấy.
Hắn cúi xuống hôn nó thật mạnh lên môi. Ghì nó xuống giường. Hai tay giữ chặt hai tay nó trên đầu.
Nó không cử động được. Không la hét được. Nó run lên. Chả nhẽ lần đầu tiên của nó lại trong hoàn cảnh này và là tên này. Nó thấy không đáng. Không đáng đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!