Mày Lấy Tao Đi - Phần 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1437


Mày Lấy Tao Đi


Phần 43


MÀY LẤY TAO ĐI 43
Hắn đóng vai người đàn ông của gia đình các bác ạ.
Sáng dậy sớm tập thể dục rồi phụ mẹ dọn đồ ăn sáng. Tất nhiên mẹ không khiến hắn nấu vì phụ nữ hay xót con. Nhưng mẹ thấy vui vì hai đứa tỏ ra hòa bình. Thấy hắn tỏ ra hối cải và nó bao dung.
Nhưng hắn có cơ hội thể hiện tài năng vào buổi trưa.
Hắn chở nó từ cửa hàng về. Nó ngồi nhặt rau còn hắn tranh thủ cắm cơm. Thường thì thức ăn mẹ đã chuẩn bị sẵn. Chúng nó chỉ việc cắm cơm và nấu thêm chút canh thôi. Nhưng nay hắn muốn tự tay nấu cho nó ăn.
-Nấu được không đấy.
-Dễ mà. Có tí cơm tí canh thôi mà. Kiếm tiền còn làm được. Nấu cơm chỉ là thói quen.
-Quan trọng là thói quen rèn được bao lâu, nấu được bao lần ý.
-Cứ ngồi đó. Ai bảo đàn ông không biết nấu cơm nào.
Nó chỉ phụ mấy việc lặt vặt còn để hắn tự diễn. Canh sôi bồng lên tắt cả lửa. Cầm vào bỏng mấy ngón tay, chưa tính Thái thịt cắt vào tay nữa.
Phụ nữ có vụng cũng không tệ bằng đàn ông. Nó hết cười rồi lại thấy thương cái vẻ vụng về ấy. Hắn cứ tỏ ra mạnh mẽ để nó không cười chứ nhìn cái mặt là biết ngay. Nó tủm tỉm tiến lại đứng ngay sau hắn ngó nghiêng.
-Ổn không. Cần giúp gì không.
-Không sắp xong rồi. Rửa tay đi.
Nó nhìn cái bếp lộn xộn, dầu mỡ, muối, bột ngọt văng tứ tung. Tay hắn cũng đỏ vài vết vì bỏng. Nó thương nhưng hắn không cho giúp thì thôi. Nó đi ra dọn bát. Thi thoảng ngước xem hắn xong chưa. Hắn bầy mọi thứ ra đĩa rồi bỏ lên bàn. Xong quay lại dọn bãi chiến trường. Mồ hôi chảy tứ tung. Ướt đẫm cả cái áo phông. Dọn xong hắn lên đi tắm. Nó ngồi dưới chờ tranh thủ thẩm định.
Về hình thức, rau đỏ nước canh đục. Thịt khô vàng và quắt lại nhỏ vừa miếng. Trứng cuộn thì không biết là cuộn hay chưng nữa. Còn món tôm thì phải gọi là tôm xử trảm. Nói vậy là các bạn đã hiểu..
Về mùi vị. Trứng hình như cho nhầm bột ngọt thành muối. Mặn… Tôm thì cho quá nhiều đường, còn thịt thì bạn có thể nghĩ đến món trâu gác bếp khi mà người ta đưa cho bạn cả miếng to tướng nhai. vừa ngọt vừa chua vừa mặn và vừa ngấy vì chồng nó vừa tắm cho chúng bằng dầu.
Ngon… Rất chi là ngon… Cho đến lúc nó ăn miếng đầu tiên.
Hắn đi xuống thấy nó đang gắp đồ ăn thì hỏi dò.
-Ngon không
-Ăn được.
-Đấy. Thấy chưa. Nấu cơm dễ mà
Nó cười. Hắn với nồi cơm để lên ghế mở ra. Cơm cho nhiều nước nát như cháo. Nó nhìn mà bịt miệng cười.
-Ăn cơm nát mới không đau dạ dày.
Đây là lý do chồng em chống chế khi hắn nấu cơm nát các bác ạ. Nó cười ra cả nước mắt. Hắn ngồi im. Không thèm nói mà bê bát cơm lên gắp thức ăn cho vào miệng nhai thưởng thức thành quả của mình.
-Eo… Thịt cứng thế.
-Thì chiên quá lửa rồi mới cho mắm chứ sao.
-Sao vừa chua vừa mặn vừa ngọt. Rõ là mỗi thứ chỉ cho có một muỗng thôi.
Hắn cho muỗng múc canh khác với muỗng gia vị nhé. Sao hắn chả hiểu. Hắn vội vàng gắp trứng.
-Sao mặn thế nhỉ. Eo ơi. Nhầm muối với mì chính rồi.
-Ăn thử tôm treo cổ đi.
Nó gắp cho hắn con tôm rụng đầu.
-Có món này tạm ổn. Thà ngọt còn hơn mặn.
Hắn gắp cho nó con tôm cười ngại.
-Vợ ăn tạm nhá. Chồng học dần.
Nó vừa buồn cười vừa xúc động. Là hắn đang cố gắng lấy lại tình bạn dù là chỉ một tháng thôi.
Nó cúi xuống ăn. Đồ ăn vẫn gắp bình thường vì đó là công sức, là mồ hôi và máu của hắn. Quan trọng là có sự chân thành của hắn ở đó nữa.
-Này không ngon ăn ít thôi. Đau bụng đó.
-Không ngon như mẹ nấu nhưng ăn được mà.
Nó quay sang gắp miếng rau. Cái thứ rau vàng đục nhấc lên là rời ra. Nhũn nhũn như được hầm quá lửa khiến nó bật cười.
-Thôi không ăn nữa. Chốc đi ăn hàng.
-Thôi. Mất công nấu rồi thì ăn đi.
-Người ta nấu cơ mà.
-Người ta nấu thì mình ăn. Dù sao mình cũng không nấu nên có ăn là tốt rồi. Phàn nàn gì.
Nó múc bát canh húp rồi nhìn hắn.
-Ăn đi rồi dọn.
Hắn tưởng nó đểu nên dỗi không thèm ăn. Đi ra bưng đĩa quả gọt cho nó ăn các bác ạ.
Ăn xong hai đứa cùng dọn. Hắn nhận chân rửa bát mà nó không khiến. Tranh giành mãi cuối cùng nó phân công. Hắn rửa rồi nó tráng. Hắn lóng nga lóng ngóng. Nó đứng bên cạnh nhìn. Dù rất sạch sẽ nhưng nước vẫn bắn tứ tung. Hắn quay qua tủm tỉm nhìn nó.
-Vài lần nấu là quen. Sau này người ta nấu ngon lại nghiện.
-Uh. Đẹp trai, biết kiếm tiền, biết nấu cơm. Thế thì còn gì bằng.
-Hãnh diện không.
-Có.
-Vậy thấy thích không.
-Thích.
-Yêu không.
-Không.
Hắn cáu mày. Tưởng cho nó lọt lưới được sao. Nó tỉnh lắm.
Hắn quay sang té cho nó tí nước vào mặt.
-Ê… Nước đó sạch không mà hắt người ta.
-Đáng đời.
Nó cho nguyên nắm bọt lên tay xoa má hắn.
-Dám liều.
-Đồ ở bẩn.
-Ai khơi ngòi.
Hắn cũng làm nắm bọt chét lên đầu nó. Không lên má chắc sợ hóa chất sẽ làm hỏng da nó. Hai đứa nghịch bọt xà phòng như trẻ con. Lúc đang đùa nhau thì hắn va vào con dao lúc nào.
-Máu kìa.
Tay hắn đầy máu. Hắn nắm lấy ngón tay. Nó đưa vào vòi nước chảy xem máu ở đâu. Đứt một miếng to tướng mà không biết đau là gì. Hắn nắm vào chỗ đau không cho nó nhìn vì biết nó sợ.
-Bỏ ra xem nào.
-Không sao. Mang băng ugo ra đây.
-Bỏ ra xem có chảy máu nữa không.
-Không sao mà.
Nó cuống lên vì lo. Hắn thì bình tĩnh lắm. Nó chạy ra lấy băng mang vào. Hắn không cho nó nhìn mà tự mình đi vào trong nhà vệ sinh băng.
Nó chạy theo. Đứng cửa gõ.
-Mở cửa ra.
-Không sao đâu. Ra bây giờ.
-Mở cửa ra mau.
Nó giận hắn. Sao lại không cho nó quan tâm. Không cần nó quan tâm đúng không. Nó đập cửa nói dỗi.
-Không thèm quan tâm chứ gì. Được rồi. Đây không cần. Đây đi cho khuất mắt.
Nó bỏ đi lên gác. Hắn mở cửa chạy theo.
-Có gì mà dỗi.
Nó khóc không thèm nói.
-Không sợ máu à.
Hắn kéo lại.
-Nhìn thấy là sợ ngất ra đấy.
-Uh đấy. Mang ra cho con kia nó băng cho. Nó thương nhất.
Hắn bật cười cái kiểu dỗi hờn trẻ con của nó.
-Được rồi. Đây này.
Hắn giơ ra. Nó không thèm nhìn mà quay đi.
-Đây này.
Hắn đưa ra trước cho nó xem. Cái tay đang băng dở. Nhưng băng không chặt. Máu vẫn đang chảy.
-Máu kìa.
-Để xuống lấy băng lên băng lại hộ nhá.
-Vào phòng đi. Đây xuống lấy.
Nó đi xuống rồi mang băng lên. Hắn đã cầm lấy tay. Nó ngồi xuống thì hắn với cái áo kê xuống tay.
-Làm gì đấy.
-Hứng máu.
-Eo… Nói gì ghê.
Hắn cười. Nó nhẹ nhàng mở cái băng. Vết cắt sâu trên đầu ngón tay. Máu vẫn đang chảy.
-Khéo phải đi khâu.
-Khâu làm gì. Da lành mấy hôm là khỏi.
Nó buộc ngón tay lại rồi mới dùng cồn vệ sinh. Nó sợ máu, lại nhát đâu. Nên thấy thì thương lắm.
-Đau không.
Hắn định nói không nhưng nghĩ sao trở mặt nói có.
-Đau lắm. Thổi cho cái.
Nó vừa băng vừa thổi thổi. Chả biết tên kia đang cười vào mũi nó.
-Á…
-Đau à. Xin lỗi.
Nó lại thổi mạnh hơn. Rồi tự nhiên thương quá mà rưng rưng nước mắt.
-Sao đấy. Người ta chảy máu mà.
Hắn đưa tay kia lau nước mắt.
-Từ sau đừng nấu cơm nữa. Nhìn khổ không này.
-Thương không.
Nó gật. Hắn cười.
-Đau lắm.
Nó biết mà. Nó mà bị đau á. Nó sợ lắm luôn. Hắn lau nước mắt rồi cúi xuống chạm đầu mình vào đầu nó thủ thỉ.
-Nấu cơm cho vợ ăn. Đau tí cũng không có vấn đề gì.
Nó ngẩng lên nhìn. Hai ánh mắt gặp nhau. Đôi mắt đỏ hoe long lanh của nó trông thật tội. Còn hắn cứ nhìn nó chằm chằm. Đôi mắt tha thiết muốn gần nó. Hai đứa ngây ra mất giây. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống gần nó hơn. Tim nó đập thình thịch. Hắn cũng hồi hộp. Đôi mắt hướng về đôi môi đang hờ hững đợi chờ của nó. Nó hình như ngừng thở rồi khẽ khép mắt lại chờ đợi…chờ đợi nụ hôn của hắn.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN