Mày Lấy Tao Đi
Phần 50
MÀY LẤY TAO ĐI 50
Nó tỉnh giấc khi người mệt mỏi rã rời. Nó không biết nó đang ở đâu. Và ai đưa nó vào đây.
Hai mắt nặng như chì đảo xung quanh xem có ai bên cạnh.
-San. San tỉnh rồi hả?
Nó mở mắt nhìn chung. Có lẽ Chung đã đưa nó vào đây. Nó mở miệng nhưng cổ họng khàn đặc không nói nổi. Chung sờ lên trán nó.
-San vẫn sốt đó. Nằm Im đi.
Nó nằm ngoan.
-Uống nước không Chung lấy nước cho
Nó gật. Chung cầm cốc nước với thìa bước lại gần xúc cho nó mấy thìa nước vào miệng. Sau khi có nước. Nó đã nói được thều thào.
-Chung đến lâu chưa.
-Mình tới được một lúc rồi. San mệt thì cứ nghỉ ngơi đi. Đừng nói gì cả.
Nó gật đầu nằm xuống nhắm mắt lại. Thiếp đi ngủ tiếp. Chung ở với nó đến chiều thì nó gọi thằng Xù vào xin cho ra viện. Sở dĩ như vậy vì nó không muốn làm mất thời gian của Chung. Nó đang vướng vào tai tiếng. Không thể nào liên lụy tới Chung được.
Nó về quán nằm một mình, Khổ quá, hai chị em lừa mãi mới được vệ tinh về nhà. Thằng Xù cũng không muốn để nó một mình nhưng nó nhất quyết không nghe. Nó nằm trên giường suy nghĩ, dù người vẫn còn sốt và cơ thể rất rệu rã. Nó nhớ đến chuyện hôm đó với bố, nhớ đến câu nói của mẹ chồng, nhớ đến tin nhắn mà tên kia và người yêu nó nhắn qua lại.
Nó mở điện thoại, dòng trạng thái đã được xóa đi không thấy hiện lên nữa. Tin nhắn gửi nó rất nhiều, vẫn như thói quen, nó giữ im lặng. Vì giờ bằng chứng đâu ra mà chứng minh nó không cầm tiền. Nỗi nhục bán thân chưa bao giờ lại đau đớn đến vậy. Nó có tội tình gì. Thằng khốn nạn.
Nó lại khóc. Mệt mỏi… Thật sự rất mệt mỏi.
Nó quăng điện thoại sang một bên chả buồn nghe ai đang gọi nữa. Kệ đi. Kệ hết đi. Đâu có ai nghĩ cho cảm xúc của nó bao giờ.
Nó nằm đó đến khuya. Khi tiếng cửa nhà gõ ầm ầm mà nó không tài nào dậy mở ra được.
-San ơi. Mở cửa ra.
-San ơi.
Tiếng thằng Xù và tiếng Chung. Hai đứa nó.
-San ơi.
Tiếng gọi của hai thằng vọng lên to tướng. Nó với điện thoại gọi.
-Có chuyện gì đấy.
-Ở trong nhà không.
-Có.
-Sao gọi không nghe.
-Tắt chuông ngủ mà. Mấy người về đi. Tôi không nghĩ quẩn đâu. Đừng lo.
-Ăn hết cháo chưa.
-Rồi. Mày cứ về đi.
-Chung nó lo hơn tôi ý.
-Bảo Chung là tao ổn rồi. Không sao.
-Đây… Đi mà nói đi này.
Xù đưa điện thoại cho Chung. Lão nói như cái máy
-San đang mệt thì phải nghe máy chứ.
-Cho tôi nghỉ đi. Muốn khỏi thì cứ nghe điện thoại liên tục thế này thì nghỉ vào đâu.
-Xin lỗi. Nhưng nếu San nói San về đây nằm một mình thì tôi không bao giờ đồng ý cho San về đâu.
-Cảm ơn. Tôi ổn mà.
-Giờ tôi không yên tâm. San cố gắng xuống mở cửa đi. Tối nay tôi ở lại với San.
-Cảm ơn ông. Ông Trai chưa vợ. Tôi có chồng. Cái đó không tiện.
-Tôi không ngại.
-Ông không ngại nhưng tôi ngại. Bao nhiêu chuyện chưa giải quyết xong. Giờ không muốn thêm chuyện nữa. Tôi không sao đâu. Ông về đi.
-Vậy San ngủ đi nhé. Đừng suy nghĩ nhiều. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề giúp San.
-Cảm ơn ông. Tôi cúp máy nhé.
Nó tắt máy thở dài. Chung này có vẻ như thích nó rồi đúng không. Đã vậy còn không thèm quan tâm quá khứ của nó. So với tên kia, Chung điềm đạm hơn, trí thức hơn, và biết cách quan tâm hơn.
Nhưng mà giờ đàn ông làm nó phát ớn lên rồi. Tai tiếng giờ còn chưa giải quyết hết. Thêm ông này nữa chắc nó phát điên.
Giờ nó chả muốn liên quan gì đến đàn ông nữa. Không đáng để nó hi sinh nữa rồi.
Nằm suy nghĩ vu vơ một lúc thì nó với điện thoại. Lần này có một dòng trạng thái mới của tên Hà mã vừa đăng lên. Những bức ảnh tin nhắn của hắn và cái Hường về chuyện 200 triệu.
Hắn có đăng lên một dòng giải thích và xin lỗi nó khá dài.
Đọc xong nó lại khóc. Thế nào là không xứng đáng làm chồng, thế nào là hèn, thế nào là cảm thấy có tội. Sao giờ kết thúc rồi lại ân hận làm gì.
Nó khóc hu hu như trẻ con. Bao nhiêu quá khứ của hai đứa ùa về trong tâm trí. Nó không phủ nhận những ngày sống cùng hắn. Đan xen những lúc bực mình là những niềm vui rất lạ. Mà nhờ cuộc hôn nhân này. Mới kéo nó trở về là chính nó. Để nó không nhầm lẫn giới tính của mình. Cũng là dạy nó học cách mạnh mẽ, học cách nhẫn nhịn và chịu đựng. Học cách thích nghi với cuộc sống gò bó của gia đình.
Nhưng mà cái cách mà người đàn ông nó từng rất tin tưởng nghĩ về nó. Thật sự thất vọng vô cùng. BD cũng là người đâu phải ăn trộm ăn cắp gì mà đáng bị kì thị như vậy. BD cũng là người tốt mà chắc gì nhiều người bình thường đã tốt bằng.
Nó ngồi dậy gạt nước mắt không khóc nữa. Bê bát cháo đã nguội lạnh trên bàn xúc đút vào mồm. Cái dạ dày nó trống rỗng. Nó BD thì cũng không phải là đứa hèn nhát, không phải là đứa yếu đuối để cho người ta cười chê. Mà nó sẽ sống. Sống để người khác nhìn vào. Sống để người ta thấy rằng. Dù nó có là ai, thì không có ai có quyền coi thường nó hết.
Nó và cháo vào mồm liên tục cùng nỗi ấm ức. Rồi khi nuốt không kịp thì nghẹn rồi ho ra. Nó một lần nữa lại khóc. Khóc giữa bốn bức tường. Giữa nỗi cô đơn và đau đớn không có ai thấu hiểu.
Mấy ngày sau đó, nó đã đỡ hơn nhiều. Có thể đi lại bình thường được. Tinh thần cũng lạc quan hơn. Việc đầu tiên sau khi ra khỏi nhà chính là đi cắt tóc. Nó lại đi cắt tóc tomboy các bác ạ. Tai tiếng quen rồi. Có gì ngại. Bản thân Để tóc ngắn khiến nó nhớ lại mình của một thời hồn nhiên yêu đời trước kia.
Vừa về đến cửa hàng đã thấy Chung đứng chờ ở đó. Trên tay cầm một bó baby trắng rất đẹp.
-Chung… Chờ tôi đấy à.
-San khỏe rồi hả. Đi đâu về vậy.
Nó đưa tay lên vuốt tóc mà không cần giải thích.
-Tóc mới hả. Đẹp đấy.
Chung đưa cho nó bó hoa.
-Nãy đi đường thấy người ta bán cái này đẹp nên mua về cho San cắm.
-Cảm ơn Chung. Lần sau không làm thế. Tôi là gái có chồng rồi. Người ta cười cho đấy. Không hay.
-Ai nói gì tôi không quan tâm. Chỉ cần San vui là được.
-Tôi cũng không vui đâu.
-Vì San vẫn là vợ Quân à.
-Uh.
-Vậy thì ly hôn luôn đi. Giờ chả còn gì để giấu nữa. Vỡ nở hết rồi.
-Sao cứ mong bạn bè bỏ nhau thế hả. Chúng ta là bạn mà.
-Ảnh hưởng đến những người quan trọng của tôi, thì tôi phải lên tiếng.
-Chung đi về đi. Từ giờ tôi không muốn thấy Chung. Cũng không muốn nghe Chung nói về chuyện giữa chúng ta nữa. Tôi mệt mỏi vì đàn ông lắm rồi.
-San làm thế có bất công với tôi không.
-Tôi nghĩ là không. Tôi để im cho Chung quan tâm mới là bất công với Chung.
-Về đi. Tôi đi vào đây.
-San… Tôi đã làm gì sai nào.
-Chung không sai. Chỉ là tôi đang rất mệt mỏi với các mối quan hệ của mình.. Và giờ tôi muốn được yên thôi. Về đi.
Nó quay đi còn Chung đứng im. Nó không biết có người đang nhìn chúng nó nói chuyện từ xa. Nó đi lên nhà. Bỏ bó hoa xuống trong bực bội. Sở dĩ không vứt vào thùng rác bởi Chung vẫn là ân nhân của nó. Vẫn là người nó tôn trọng. Nhưng hôm nay nó phải nói thế này. Chính là không muốn gieo thêm hi vọng vào lòng Chung. Nó muốn trong mắt hai đứa, chúng nó vẫn là bạn của nhau.
-Alô. Con nghe bố.
-San.
-Dạ.
-Bố về rồi. Chốc về nhà ăn cơm. Bố có chuyện cần nói với hai đứa.
-Con sẽ về. Nhưng con không ăn cơm đâu ạ. Bố cứ ăn đi. Không phải đợi con.
-Không được. Con về nhà đi. Có gì nói. Không được phép làm như vậy.
-Con xin lỗi bố. Con ăn với bạn rồi.
-Được rồi. Vậy tối con về.
-Vâng.
Nó thở dài đi vào tắm rửa rồi đứng lên đi ra cửa hàng phôtô.
Sau khi xong việc mới phóng xe về nhà.
Bố chồng nó thấy nó thì ra ngồi trên ghế nghiêm túc.
-Con chào bố mẹ.
-Con về đấy à.
-Vâng.
-Ngồi đi.
Nó ngồi xuống đảo mắt một vòng quanh nhà. Ngôi nhà dường như chả thay đổi chút nào. Chỉ có không khí trầm đi nhiều thôi.
-Con khỏe chưa. Bố nghe nói con nằm viện.
-Con khỏe rồi bố ạ. Con bán hàng rồi.
-Uh. Thế cũng mừng.
-Mẹ với thằng Quân xuống bây giờ đây.
Nó ngồi thẳng dậy ngước lên nhìn mẹ chồng nó.
-Con Chào mẹ.
Mẹ chồng nó cũng ngại. Gật đầu đáp nó rồi ngồi xuống.
-Uống nước đi con.
–Nhím gọi anh xuống.
-Anh xuống kia.
-Con đi lên học bài đi.
-Vâng
Hắn đi xuống. Nó cúi xuống không thèm nhìn.
-Bố gọi con về hôm nay. Vì ba chuyện.
-Đầu tiên là Xin lỗi con về chuyện tin nhắn của Quân.
-Tiếp theo là trách các con hành động dại dột.
-Và cuối cùng là đưa ra giải quyết vấn đề của hai đứa, cũng như là để mẹ con nói chuyện với nhau.
-Con Xin lỗi bố. Lúc ấy con nghĩ dại.
-Hai đứa mang cả hôn nhân ra để làm trò chơi là điều không thể chấp nhận được. Sau này không sống bên nhau nữa. Thì cũng đã mang tiếng dang dở rồi.
Con cứ thử nhìn cái con bé bạn thằng Quân. Nó có một đời chồng. Giờ Mẹ mày không đồng ý. Sau này, con cũng thế có phải bố mẹ mang tội khi không dạy dỗ được chúng mày. Chưa tính đến hai bên nhà là bạn bè hàng xóm sớm tối nhìn thấy nhau.
-Con xin lỗi bố.
-Bố là do con gợi ý trước..
-Mày là đàn ông mà mày không nghĩ. Sống chung, ăn chung, ngủ chung rồi. Giờ nói hết năm bỏ là bỏ. Mày có phải con người không hay suy nghĩ như con gì.
-Bố…Xin bố không phải suy nghĩ gì cả. Chúng con sống với nhau, nhưng một năm qua vẫn giữ tình bạn trong sáng. Không có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra đâu ạ.
Nó thẳng thắn.
-Quân cũng giữ cho con và rất tôn trọng con. Con không có gì trách móc Quân về chuyện đó.
-Được rồi. Như thế bố cũng yên tâm rồi.
Nó rút tờ giấy trong túi ra.
-Tiện đây có bố mẹ và và Quân. Con cũng xin phép trình bày. Chuyện của chúng con mọi người đã biết. Chúng con cũng nói với nhau chỉ giúp nhau một năm thôi. Giờ cũng một năm rồi.
– Con cảm ơn bố mẹ trong thời gian qua đã yêu thương chăm sóc cho con. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ chúng con.
– Con cho dù không là con bố mẹ nữa cũng không bao giờ quên tình cảm của bố mẹ. Con cũng xin phép vẫn được gọi bố mẹ là bố mẹ của con.
-San… Con bình tĩnh. Mẹ giận mà nói vậy. Quân nó cũng là do con bé kia hại. Giờ chúng ta là người một nhà. Phải đoàn kết chống lại địch. Sao con lại vì vài chuyện nhỏ đó mà buông tay.
Hắn ngồi im. Hắn bơ phờ. Râu có cạo mà gầy đi nhiều.
-Hai đứa về nhà đi. Về rồi cùng nhau giải quyết.
Cả hai đứa ngồi im cúi xuống.
-Bố đã sang Xin lỗi ông ngoại rồi. Giờ hai đứa sống với nhau một năm trời. Không phải là không có tình cảm. Mà hai đứa không chịu thừa nhận thôi. Coi như bố mẹ tha thứ. Người ngoài họ nghĩ sao, nói gì kệ họ. Mình cứ sống tốt họ sẽ hiểu. Quan trọng là hai đứa với nhau.
-Nhưng mà con không yêu nó.
Cả nhà ngẩng lên nhìn nó. Ánh mắt tên kia ánh lên tia đau lòng. Bố mẹ cũng bất ngờ vì câu nói dứt khoát của nó.
-Một năm rồi. Con xin phép bố cho con đi. Con muốn tự do. Sống cho mình.
-Tại sao lại nghĩ như thế. Tuổi con phải có gia đình rồi. Lập thân rồi mới lập được nghiệp chứ.
-Con xin lỗi bố.
-Con nói con muốn tự do chả khác gì con sống ở đây bố mẹ không cho con đi đâu, không cho chơi với ai nhỉ.
-Con không có ý đó mẹ ạ.
-Nói thế là mọi người hiểu thế.
-Em để anh nói chuyện với các con đi. Chuyện đó. Giờ không quan trọng nữa
– Con nó còn dại. Nếu đã nghĩ thông. Không làm như thế này. Cho nên phải nhẹ nhàng mà khuyên bảo.
Mọi người ngồi im.. Bố lại quay sang nó nhìn..
-Chuyện này cứ từ từ. Giờ cả hai đứa đang mất bình tĩnh. Không nên đưa ra quyết định.
-Con đã suy nghĩ rất nhiều rồi bố ạ. Giờ cũng là lúc nên làm rồi ạ.
-Cái này để trao đổi với ông bà bên kia.
-Bố mẹ con, chắc chắn cũng đồng ý thôi ạ. Vì chúng con lớn rồi. Xin bố mẹ để chúng con lựa chọn cuộc sống cho mình. Sai đâu chúng con xin chịu. Không một lời kêu ca.
Nó nói thế bố thở dài quay sang nhìn hắn.
-Quân. Vợ con nói thế con nghĩ thế nào.
-Nó muốn thế nào cũng được.
Hắn trả lời chán đời.
-Mẹ thằng này. Đẻ ra thằng hèn.
-Chúng con chưa có gì với nhau. Cũng chỉ là trò bồng bột. Cho nên…nó muốn đi. Để nó đi. Con không cản. Mà cũng không có quyền cản.
Nó nghe câu đó thì đau lòng. Rốt cuộc nó đã hi vọng hắn Xin lỗi. Giữ nó lại, van xin nó tha thứ. Nhưng cuối cùng là nó ảo tưởng. Hắn cũng chả có tình cảm gì sau một năm bên nhau. Chỉ là thói quen, chỉ là bồng bột, chỉ là ham muốn nhất thời của đàn ông. Và chỉ là lợi dụng khi biết nó còn trong trắng. Chán thật.
-Giờ mày muốn như nào.
-Con chả muốn như nào nữa. Nếu nó muốn chia tay chứ gì. Đưa đơn đây.
Hắn với tay lấy cái đơn ly hôn mà nó đã nhờ người ta in ra cho. Không thèm đọc mà kí luôn vào đó rồi đứng lên. Hắn nói cũng không thèm nhìn nó.
-Đấy. Kí xong rồi đấy. Về đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!