Mẹ à! Mau kết hôn
Phần 43
Không khí xung quanh đương nhiên là vô cùng ám muội , có vài tiếng thở dốc , và cả những âm thanh khiến người ta đỏ mặt .
Qua đi vài tiếng họ mới rời khỏi nhau , Hạnh ở trong vòng tay Phong , cô chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống bình yên tới như thế. Bỗng nhiên..
– Mẹ ơi …mẹ….
– cả hai người giật mình khi nghe có tiếng gọi ở bên ngoài, có lẽ bé Nhi học bài xong rồi đang đi tìm Hạnh có việc gì đó.
Hạnh mặc quần áo lại rồi đi ra ngoài , bé Nhi đã xuống tới tầng trệt .
– có chuyện gì sao con ?
– mẹ có điện thoại ạ .
Hạnh thở phào nhẹ nhõm , hóa ra chỉ là có điện thoại.
Bé Nhi : người ta gọi nhiều lần lắm mẹ ạ .
Hạnh cầm lấy điện thoại , thấy số điện thoại của Dương .
Chắc phải có chuyện gì đó nên Dương mới gọi nhiều như thế, Hạnh cũng muốn hỏi thăm tình hình của Thảo một chút nên đã gọi lại cho Dương.
Ngay sau đó thì Dương nghe máy.
– Em đã đi đâu vậy? Anh đã gọi điện cho em rất nhiều lần.
– Tôi xin lỗi, tôi có việc bận. Anh gọi cho tôi có gì không?
– anh muốn gặp em.
Hạnh nhìn đồng hồ, bây giờ cũng là gần 12 giờ khuya rồi . Cô sao có thể ra ngoài mà gặp Dương được chứ? Nghĩ vậy nên Hạnh từ chối.
– bây giờ cũng muộn rồi, tôi còn phải cho bé Nhi ngủ nên không thể ra ngoài được.
– giờ tâm trạng của anh đang rất mệt mỏi, anh muốn có người nói chuyện. Anh cần gặp em.
– tôi. …
Hạnh muốn nói gì đó thì thấy Phong đi tới, bây giờ hạnh đã chính thức trở thành bạn gái của Phong nên chuyện nửa đêm đi ra ngoài gặp một người đàn ông khác là hoàn toàn không thể. Nếu như cô không dứt khoát từ chối thì sau này sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Cho dù giữa Hạnh và Dương có quan hệ gì đi chăng nữa thì nó cũng chẳng tránh khỏi những suy nghĩ mờ ám.
Hạnh nói với Dương.
– xin lỗi anh, nhưng tôi không thể ra ngoài được.
– vì người đàn ông đó sao?
Cảnh quay lại nhìn Phong, bắt gặp Ánh mắt Ôn Nhu dịu dàng của người đàn ông ấy mà trong lòng cảm thấy quyết đoán.
– đúng là như vậy .
– kể cả khi anh ta coi em như người thay thế?
– anh nói vậy là có ý gì?
– Em có biết tình cảm giữa cậu ta và Thảo trước đây sâu đậm đến mức nào không?
– đó đã là quá khứ rồi, tôi tắt máy đây.
Hạnh tắt điện thoại, Dương ném mạnh cái điện thoại xuống giường , anh ta vò đầu bứt tóc rất khổ sở.
” Dương , mày đang làm cái quái gì vậy Dương? Tại sao lại tự biến mình trở thành một kẻ hèn hạ đến mức này? ”
Dương cười, nhìn nụ cười của anh ta khổ sở đến mức cảm thấy đau đớn.
Bản thân Dương cũng chưa làm bất cứ điều gì ép buộc Hạnh, anh ta luôn nghĩ mọi chuyện cần có thời gian rồi từ từ Hạnh cũng sẽ hiểu được tình cảm của mình.
Nhưng không nghĩ là Phong lại ra tay nhanh đến như thế, đúng như người ta vẫn bảo nhất cự ly nhì khoảng cách, kẻ nào gần thì kẻ đó chính là người chiếm ưu thế.
Dương đã từng nghĩ chỉ cần mình luôn đứng ở phía sau thì chắc chắn sẽ có lúc Hạnh quay đầu nhìn lại, nhưng dường như Dương đã lầm mất rồi.
Có cảm giác bản thân mình thực sự rất hèn, không thể có được tình cảm của người con gái ấy liền lập tức tìm cách phá. Bản thân Dương trước giờ không phải là con người như vậy, nó làm Dương cảm thấy nhức nhối trong người.
Dương viết vài chữ rồi gửi cho Hạnh.
– xin lỗi , lẽ ra anh không nên nói như vậy.
Hạnh đọc xong tin nhắn cũng đỡ cảm thấy buồn bực trong người, Phong nhìn biểu hiện của Hạnh có chút lạ nên hỏi.
– có chuyện gì xảy ra với em vậy?
– anh Dương vừa gọi. Anh ấy nói những điều rất lạ.
– có chuyện gì sao?
– Anh ấy muốn gặp em.
– Không được, em sao có thể ra ngoài gặp anh ấy giờ này.
– em đã từ chối.
– anh xin lỗi , nhưng anh thực sự không thoải mái nếu như em gặp riêng anh ấy.
-ghen sao ?
– không phải.
– Vậy thì gọi là gì?
Phong gãi đầu .
– ừm ….anh cũng không biết nữa …Nhưng cảm thấy rất khó chịu.
Hạnh cười , thực sự mọi thứ đều rất ấm áp.
– Thôi em đi lên phòng đây, nếu không bé Nhi sẽ chờ .
– đợi chút đã .
Phong kéo Hạnh lại lần , thì thầm .
– không thể cùng anh ngủ chung một phòng được sao?
– anh hâm à , như thế sao được .
– thực sự không thể ?
– tất nhiên là không thể .
– vậy ôm anh một cái đi .
– không .
– một cái thôi .
– đã bảo là không mà .
Phong kéo Hạnh vào lòng ôm chặt .
Phong : như thế này người ta gọi là cưỡng ôm.
Sau đó Phong đặt lên trán Hạnh một nụ hôn nhẹ nhàng.
– còn đây chính là cưỡng hôn.
– biến thái .
Hạnh lấy chân đạp lên chân Phong rồi bỏ chạy , Phong nhìn theo , cảm giác ngọt ngào vẫn còn nguyên vẹn.
Phong định đi lên phòng đi ngủ thì có điện thoại, là điện thoại của Dương.
– gặp tôi ở chỗ cũ .
Dương chỉ nói có mấy câu như thế rồi tắt máy, Phong nhắn tin cho Hạnh .
– công ty anh có việc gấp , hai mẹ con ngủ ngon nha. Anh đi một lát sẽ về .
Gửi xong tin nhắn ấy Phong lái xe ra ngoài , có lẽ có chuyện gì đó rất quan trọng nên Dương mới hẹn gặp Phong vào giờ ấy.
Bước vào trong quán bar, không khí ở nơi này vẫn đang vô cùng náo nhiệt, ở trong một góc vắng vẻ, Dương đã ngồi đó từ lúc nào.
– anh ..
– tới rồi . Ngồi đi .
Dương đẩy ly rượu về phía Phong .
– Cậu uống đi .
– anh có chuyện gì sao?
– cậu nghĩ còn có thể có chuyện gì?
– có phải tình hình của Thảo không tốt?
– con bé rất ổn, vài ngày nữa là có thể xuất viện.
– Vậy thì tại sao?
– Tôi cảm thấy cuộc đấu giữa chúng ta thực sự không công bằng.
– ….
– cậu và Hạnh, có phải hai người đã vượt qua mức quan hệ bình thường rồi không?
Phong gật đầu, điều này mặc dù không nên kể cho người khác biết nhưng Dương cần biết về chuyện này.
– từ bao giờ .?
– chính là hôm Thảo bỏ thuốc kích dục vào trong ly nước cam. Cả em và Hạnh cùng uống, lúc ấy bọn em không thể kiềm chế.
Dương cười khổ .
– chính là đặt bẫy nhưng lại không bắt được con mồi mà dâng hai tay cho người khác .
– Em và Hạnh sẽ kết hôn .
– Tôi chỉ muốn hỏi cậu một điều. Cậu thương Hạnh được bao nhiêu?
Lúc này thì Phong đã có thể trả lời được câu hỏi của Dương, chẳng có một chút ngần ngại nào Phong nói luôn.
– em không biết là em thương Hạnh bằng nào, em chỉ cần biết là cuộc sống của em không thể nào thiếu mẹ con cô ấy. Em yêu cô ấy, em muốn ở bên cạnh cô ấy bây giờ và mãi mãi sau này.
– Vậy còn tình cảm của tôi thì sao?
Phong im lặng , Dương cười khổ sở .
– vốn dĩ mọi thứ chưa bao giờ là bắt đầu. Tôi cứ nghĩ là mình sẽ thắng cậu, nhưng nếu như tôi cố gắng để giành chiến thắng thì người đau khổ nhất chắc chắn sẽ là Hạnh.
– Em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
– tôi chưa từng nói với cô ấy là bản thân có tình cảm với cô ấy. Cũng chưa từng hứa sẽ ở bên hay bảo vệ cô ấy . Cứ nghĩ là sẽ không cần nói mà chỉ cần hành động . Nhưng chưa kịp làm gì thì đã thất bại một cách thảm hại.
Dương lúc này đã uống hơi nhiều, chuyện của Thảo đã khiến Dương đau đầu giờ lại còn thêm chuyện của Hạnh.
– Tôi sẽ không tranh giành hay đấu đá gì với cậu cả, tôi cũng sẽ không khiến cho cô ấy phải khó xử.
– em sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ yêu thương hai mẹ con cô ấy.
– cậu dám không đối xử tốt với mẹ con cô ấy sao? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
– Em cảm ơn anh.
– lý do gì?
– vì anh đã dừng lại.
– Tôi có thể không dừng lại sao? Có thể cướp một người phụ nữ mà trái tim người đó đã trao cho một người đàn ông khác. Có thể sao?
Phong im lặng, chỉ có Phong theo đuổi Hạnh chứ Dương chưa từng nói bất cứ điều gì với Hạnh. Dương chỉ âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ để có thể đến với hạnh một cách tốt nhất. Hay nói chính xác là sự cầu toàn của Dương đã làm hỏng tất cả. Đôi khi sự hoàn hảo lại không mang lại kết quả tốt nhất, Dương điều tra được tất cả quá khứ của Hạnh, là nghĩ bản thân sẽ có thể dùng những thứ đó để an ủi Hạnh một cách chính xác. Nhưng bản thân còn chưa kịp mang những điểm mạnh ấy ra thì Hạnh đã thuộc về người đàn ông khác.
Một người đàn ông không có bất cứ một sự tính toán nào như Phong cuối cùng lại là người giành chiến thắng.
– cậu về đi. Từ giờ về sau có người ở nhà chờ rồi.
– vậy em về trước.
Phong đứng lên đi về, Dương vẫn ngồi ở đó rồi gọi thêm một chai rượu.
” tôi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để cho em có một cuộc sống tốt nhất. Nhưng chẳng thể ngờ những thứ tốt nhất ấy lại không phải thứ em cần. Bây giờ thì tôi đã hiểu, những thứ hoàn hảo lại chẳng phải là những thứ tốt nhất”
Một ly rồi lại 2 ly, nỗi buồn của Dương dường như cuốn vào những ly rượu ấy. Không say nhưng cũng chẳng còn tỉnh táo, nhưng vẫn có thể suy nghĩ được mọi thứ một cách thấu đáo. Và Dương hiểu ra rằng, chưa nói bất cứ điều gì với Hạnh chính là một may mắn.
Dương cũng chẳng phủ nhận Phong là một người đàn ông tốt và hợp với Hạnh. Hay nói một cách khác là khi Hạnh đến với Dương hay đến với Phong thì đều có thể hạnh phúc.
” có lẽ bây giờ chỉ cần em hạnh phúc là anh cảm thấy ổn. Không thể ở bên cạnh em cũng được, nhưng anh nhất định sẽ không để người khác làm tổn thương em”
Phong trở về nhà mở cửa ra thì thấy Hạnh vẫn đang ngồi ở phòng khách.
– sao em còn chưa ngủ.?
– Anh chưa về em không ngủ được. Công ty có chuyện gì gấp đến mức mà nửa đêm anh phải đi vậy?
– có vài cái hợp đồng cần phải ký gấp để sáng mai chuyển đi sớm. Em không cần lo cho anh .
Thoáng qua Hạnh đã có thể ngửi thấy mùi rượu và Hạnh biết là Phong đang nói dối . Lẽ nào …
Chỉ nghĩ đến đó thôi là nước mắt Hạnh tự nhiên rơi xuống , cô rất sợ quyết định của mình là sai , sợ sau này Phong cũng sẽ lừa dối mình như thế .
Phong thấy Hạnh khóc , tâm tư bắt đầu trở nên rối loạn .
– Hạnh , sao em lại khóc ?
– em không sao .
Phong nắm chặt lấy hai bả vai Hạnh , ép cô nhìn thẳng vào mắt mình .
– em sao vậy ? Nói anh nghe đi , sao em lại khóc .
Lúc này mọi ấm ức Hạnh đều nói ra hết .
– Anh là kẻ nó dối .
– anh …anh …
– anh gì mà anh. Người anh toàn là mùi rượu, Anh đã đi đâu với ai làm gì thì anh tự biết.
Hạnh quay người bỏ đi, bàn tay cô lại một lần nữa bị bàn tay Phong giữ lấy.
– em nghe anh nói đi.
– anh còn gì muốn nói.
– Anh… Thực ra người anh đi gặp là anh Dương.
– vậy tại sao anh phải giấu em?
– chuyện này thực sự không thể nói rõ được. Anh chỉ sợ em cảm thấy khó xử.
– anh nói linh tinh gì thế? Tại sao anh đi gặp anh Dương em lại phải khó xử.
– chuyện này thực sự không thể nói rõ được. Nếu em không tin anh thì có thể gọi điện hỏi anh Dương. Anh thực sự đã đi gặp anh ấy mà.
Phong càng giải thích Hạnh càng không hiểu, Phong lại không thể nào nói cho Hạnh biết bởi vì tình cảm của Dương đối với Hạnh Dương chưa nói thì làm sao Phong lại đi nói được.
– Hạnh , em phải tin anh. Anh không muốn lừa dối em, chỉ là chuyện này..
– em đi về phòng ngủ đây.
Hạnh vẫn chẳng thể nào tin được những lời mà Phong nói. Cô đi về phòng ngủ nhưng trằn trọc mãi không thể nào ngủ được. Một lúc sau thì điện thoại có tin nhắn, là tin nhắn của Phong.
– em tin anh đi có được không? Anh thực sự không có lừa dối em mà.
Hạnh đọc tin nhắn nhưng không trả lời, chính là cô không biết phải trả lời kiểu gì.
Sau đó thì điện thoại lại có tin nhắn, nhưng lần này không phải tin nhắn từ Phong mà là tin nhắn từ Dương.
” Lúc nãy anh có gặp Phong. Anh cũng mong cậu ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho em ”
Lúc Dương gửi tin nhắn ấy cho Hạnh là lúc Dương đã say lắm rồi.
Hạnh đọc được dòng tin nhắn ấy cảm thấy hơi hoang mang . Lẽ nào những gì Phong nói là thật , Phong đã thực sự đi gặp Dương sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!