Mẹ à! Mau kết hôn - Phần 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
855


Mẹ à! Mau kết hôn


Phần 44


– em vẫn ở cạnh các chị mà .

Có tiếng của Vân .

– Có chuyện gì thế?

Ngọc : Em Hạnh báo tin sắp đi lấy chồng.

– lấy thằng nào?

– Còn ai trồng khoai đất này nữa.

– bao giờ?

– chủ nhật tuần này.

– chết mẹ.

Rồi chị Vân cầm lấy điện thoại nói với Hạnh.

– mày bảo anh xã nhà mày cho bọn chị ứng lương trước có được không? chứ tình hình đói kém như thế này tiền đâu mà đi đám cưới.

– các chị đừng trêu em nữa, em đang rối không biết như thế nào đây này.

– có cái gì mà rối, xe hoa thì không phải bước chân lên rồi. Mặt mỗi váy cưới vào xong tổ chức là xong, mày cứ làm như lấy chồng đi mấy nghìn cây số không bằng.

– thì biết là vậy nhưng em đã được làm đám cưới bao giờ đâu.

– Lên mạng mà xem, thiếu gì. À mà này , chị em gặp nhau một tí đi, có gì bọn chị tư vấn thêm cho.

– vâng, vậy mai chị em mình gặp.

Hạnh tắt điện thoại, cô đi ra ngoài thì thấy Phong đang đứng ở ngoài sân nói chuyện điện thoại với ai đó.

Vừa nhìn thấy Hạnh Phong có chút ấp úng .

– sao em lại ra đây?

– anh có chuyện gì sao?

– à không, chỉ là một chút công việc.

Nói với Hạnh như thế rồi Phong nói vào điện thoại.

– Lát nữa em tới gặp anh rồi sẽ nói thêm.

Phong tắt điện thoại.

– Bây giờ anh ra ngoài gặp đối tác có chút chuyện. Em ở nhà nha.

– Anh đi đi.

Nơi Phong tới lại là quán bar, ở đó có Dương .

– cậu tới đây làm gì?.

– anh đừng uống nhiều nữa.

– không uống thì cậu bảo tôi nên làm gì?

– anh như thế này em thực sự cảm thấy rất khó xử.

– cậu có được người con gái cậu yêu rồi bây giờ đến cả buồn cậu cũng muốn cấm đoán tôi hay sao? Tôi đã bảo không cần cậu an ủi rồi cậu còn đến đây làm gì? Cậu muốn biến tôi trở thành một kẻ ngốc hay sao?

– Em không có ý đó.

– cậu không phải lo cho tôi, đám cưới cứ diễn ra và tôi chắc chắn sẽ không phá nó. Tôi cũng muốn cô ấy được hạnh phúc.

– nhưng anh như thế này em thấy không yên tâm. Rất có hại cho sức khỏe.

– tôi là bác sĩ, cậu không phải lo. Cậu đi về đi, nửa đêm đi ra ngoài như thế này cô ấy sẽ lo lắng.

– em…

– Là đàn ông thì nói được làm được. Tôi đã nói mình từ bỏ thì chắc chắn sẽ từ bỏ. Với lại cô ấy đã bao giờ thuộc về tôi ?. Về đi ..

Phong trở về , dù trong lòng cảm thấy rất buồn những Phong cũng không biết phải làm gì cho Dương vào thời điểm ấy.

Phong yêu Yêu Hạnh, muốn được ở bên cạnh Hạnh, bản thân nên có một chút ích kỷ không nên nghĩ quá nhiều cho người khác.

Còn về phía Dương, bản thân Dương đã quyết định từ bỏ để Hạnh có một cuộc sống bình yên thì Dương cũng không có ý định làm đảo lộn nó.

Vẫn luôn mong nghĩ rằng bản thân chỉ là có những cảm xúc nhất thời, qua đi một thời gian chắc chắn sẽ là yên bình trở lại.

______

Trong một con hẻm nhỏ, có một người đàn ông thân hình xác xơ tiều tụy nằm ở dưới mái hiên nhà. Ông ta nhìn có vẻ rất đói khát, rất mệt mỏi.

Dường như đã mấy ngày rồi ông ta không được một bữa cơm tử tế.

” con ranh con chết tiệt, bây giờ mày đang ở đâu. Mày có biết là bố mày bây giờ sắp chết vì đói rồi không?

Ông ta đói khát nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm chửi Hạnh, người đàn ông đó chính là lão Minh, cho dù có đến chết thì ông ta cũng không thay đổi được bản chất khốn nạn.

Lúc ông ta cảm thấy chân tay run rẩy không thể nào đứng vững được thì cũng là lúc có một người đi ngang qua. Thấy ông ta khổ sở nên cho ông ta một ổ bánh mì. Ông ta nhận được ổ bánh thì cảm ơn rối rít, ăn xong ổ bánh mì cảm thấy cơ thể cũng đỡ mệt mỏi hơn, lúc này ông ta bắt đầu suy tính.

” bây giờ cứ nằm chờ đây để ăn xin thì không phải là cách. Chỉ có đi ăn trộm mới mong có được miếng no đủ”

nghĩ vậy rồi mắt ông ta đảo xung quanh , nhìn thấy bờ tường nhà đối diện có vẻ thấp và ông ta có thể trèo vào được.

Hàng ngày ông ta đi lang thang từ con phố này tới con phố khác chứ không ở cố định một chỗ, sức già không đi làm thuê mướn được chỉ còn nước ăn xin. Đấy coi như cũng là cái giá mà ông ta phải trả cho những chuyện mà ông ta đã gây ra cho Hạnh, chỉ có điều vẫn là chưa đủ.

Cũng chỉ vì ông ta mà Hạnh trải qua biết bao nhiêu đau đớn, ông ta bây giờ có chịu khổ thì cũng đâu có thấm gì.

Ông ta cố gắng trèo qua được bức tường ấy, nhìn ngó xung quanh rồi lẻn vào đến chỗ cửa, khẽ mở cửa ra bằng những gì mà ông ta học được từ lũ lưu manh, ông ta bước chân vào trong nhà.

Trong ánh đèn lờ mờ hắt ra từ chiếc bóng đèn ngủ cắm ở ổ điện phòng khách, ông ta nhìn thấy có một cái két sắt.

Nhà ông ta vào nhìn sơ qua cũng biết là nhà có tiền, ông ta lại không đủ khả năng để phá két sắt nên đã đi quanh phòng khách xem có gì đáng giá để ăn trộm không.

Ông ta nhìn thấy vài chiếc bình cũ kỹ để cẩn thận trên kệ đóan chắc chắn là đồ cổ và có giá trị nên ông ta đã lấy nó. Nhưng thật xui xẻo cho ông ta khi chạm trúng cái còi báo động để ở trên sàn nhà ngay chỗ chân tủ.

Ngay lập tức tiếng còi báo động phát ra , điện được mở sáng và người lao ra đầu tiên là một người đàn ông vô cùng to cao.

Lão Minh vội vã đặt cái bình xuống chỗ cũ rồi quay lưng định bỏ chạy. Nhưng chỉ trong vòng 1 phút người đàn ông đó đã khống chế được lão Minh rồi ấn lão ta nằm sát xuống dưới nền nhà.

– lão già này chán sống rồi, nhà ai không ăn trộm lại dám to gan ăn trộm ở nhà công an sao? Bây giờ thì ông sẽ được vào trong tù mà ăn cắp chung với mấy thằng tội phạm.

Tay lão Minh bị người đàn ông ấy giữ chặt, chỉ ít phút sau đó thì có xe tới chở ông ta đi.

Vậy là những tháng ngày sau này của ông ta nhất định sẽ mục gông ở trong tù.

Ông ta phải chịu báo ứng, lẽ ra thì ông ta đã có được một cuộc sống êm ả bên con cái nhưng ông ta lại không muốn. Hết lần này đến lần khác ông ta bày mưu tính kế hành hạ Hạnh.

Ngay cả khi ông ta điêu đứng không còn mảnh đất dung thân thì ông ta vẫn không ngừng lên kế hoạch.

Chỉ cần còn ngày nào ông ta còn quanh quẩn ở bên ngoài thì chắc chắn Hạnh sẽ gặp nguy hiểm, còn không thì sẽ bị ông ta làm phiền không thể sống hạnh phúc được.

Ông ta vào tù chính là điều may mắn nhất với Hạnh.
Nói qua một chút về cuộc sống của thằng Nam sau khi vào tù . Cũng nhờ phúc đức của nó tích lại nên được các anh em trong trại đối sử rất tốt . Cơm ăn hai bữa quần áo phiên bản đặc biệt . Đặc biệt hơn nữa là ngày ăn năm bảy trận đòn , không anh này đá thì cũng anh khác đạp. Ăn đòn thay cơm là chuyện thường nhật không có gì lạ .

Thi thoảng mẹ nó vào thăm , nhìn con trai mà nước mắt ngắn nước mắt dài .

Cuối cùng thì sau bao nhiêu tính toán cũng vẫn là tay trắng chứ chẳng có gì khác.

Có hai đứa con nhưng bây giờ không có đứa nào bên cạnh, có thể có tới hai người vợ nhưng bây giờ cũng không còn bất cứ một ai.

5 năm cũng chẳng phải là dài nhưng nó cũng là một một khoảng thời gian đủ để đánh mất đi rất nhiều thứ ở bên ngoài.

Lẽ ra thì bà ta đã có con dâu có cháu có gia đình vui vẻ, nhưng cũng chỉ vì khinh thường người khác mà bây giờ cái giá mà bà ta phải trả đó chính là sống cô độc một mình. Hàng tuần hàng tháng qua lại nhà tù để thăm con trai.

Bà ta biết con trai có cuộc sống rất khổ sở nhưng biết lấy đâu ra tiền để mà đút lót cho quản giáo.

Tất cả những gì mà bà ta có thì cũng đã nộp trả hết cho nhà nước. Còn duy nhất căn nhà nếu bán đi thì sau này con trai ra tù lấy gì mà ở.

Tất cả mọi thứ âu cũng là quả báo dành cho những con người chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Để đến khi một lúc nào đó họ gặp khó khăn thì không có bất cứ ai bên cạnh giúp đỡ.

Nhân quả thực sự không bỏ sót bất cứ một ai.

————

Ở bên ngoài trời nắng hơn 40 độ, có một người phụ nữ già nua gầy gò lê từng bước trên con đường nhựa bỏng rát bán từng tờ vé số. Bà ta vừa đi vừa ngẫm nghĩ đến cuộc đời của mình, bây giờ khi già sắp xuống với ông bà thì nhà cửa không có, con cái cũng không .

Nghĩ đến cuộc sống yên ả trước kia mà bà ta cảm thấy thèm, mỗi khi ốm đau là luôn có người nấu cháo chăm sóc, vậy mà bà ta lại không biết thân biết phận đem cái phận gì ghẻ của mình ra để mà hành hạ đàn áp người khác.

Bây giờ khi già chẳng thể nào làm được gì nữa mới thấm được. Nếu như bà ta biết điều yêu thương Hạnh một chút thì có lẽ bây giờ bà ta đã có cuộc sống vô cùng an nhàn.

Nhưng ông trời cũng chẳng thể bao dung nổi lòng người hiểm ác, những gì mà bà ta gây ra thì bà ta phải nhận lấy, cho dù có là ai có từ bi đến mức nào cũng chẳng thể nào cứ vớt nổi những điều ác độc mà bà ta đã gây ra.

Thử tưởng tượng nếu như cuộc sống của Hạnh không gặp được những con người tốt thì có lẽ bây giờ cô gái ấy là uất ức đến mức phải tự tử mà chết rồi .

Vậy nên tất cả những gì mà những kẻ kia phải chịu là hoàn toàn xứng đáng. Người tốt thì luôn luôn sẽ gặp những điều tốt, còn những kẻ khốn kiếp thì trước sau gì cũng phải gặp báo ứng.

Chủ nhật …

Không khí xung quanh không náo nhiệt như những đám cưới khác. Chỉ có mấy chục người bạn thân thiết, và những người thân đặc biệt quan trọng tới dự đám cưới của Hạnh và Phong.

Thực ra thì còn một cặp đôi khác, nhưng họ không mặc váy cưới, chỉ là một chiếc váy trắng dài và bộ vest màu xanh dương.

Phong cũng muốn để mẹ mình mặc váy cưới nhưng có lẽ do ngượng nên mẹ Phong không chịu.

Cô dâu chú rể ăn mặc trang nhã không quá nổi bật, Nhi thì khoác lên mình bộ váy thiên thần. Con bé cười suốt vì cảm thấy rất vui. Sau này cuộc sống của nó sẽ có bố đưa đón tới trường, chỉ cần nghĩ tới đó thôi là con bé đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Trong lễ đường, Phong nắm lấy tay Hạnh thì thầm.

” anh xin lỗi, xin lỗi vì đã chẳng thể tìm thấy em sớm hơn. Nhưng sau này nhất định anh sẽ lo lắng quan tâm em thật nhiều để bù đắp những ngày tháng khổ sở. Anh Yêu Em”

chỉ mấy lời đó thôi cũng đủ làm Hạnh cảm động đến phát khóc. Chiếc nhẫn được xỏ vào trong tay đồng nghĩa với việc Hạnh trao trọn hết cuộc đời mình cho Phong.

Các chị ở bên dưới nhìn Hạnh ai cũng chúc phúc cho cô. Cuộc sống của họ cũng không còn đen tối nữa, đã có thể ngẩng cao đầu thoát khỏi cái thân phận gái gọi thấp hèn. Đúng là làm việc tốt chắc chắn sẽ gặp được người tốt.

Ở xa xa phía lễ đường Dương nhìn về phía hai người họ, trên môi nở nụ cười.

” cho dù có đặc biệt ra sao thì qua bao nhiêu sóng gió nó cũng chẳng còn đặc biệt. Anh không trách móc bất cứ điều gì, chỉ mong sau này em sẽ hạnh phúc”

Lời thì thầm ấy giống như lời chúc phúc đến Hạnh, Dương quay lưng bước đi. Yêu một người có rất nhiều ý nghĩa. Nếu được ở cạnh người ấy chăm sóc thì là điều rất tốt. Còn nếu không thể thì hãy yên lặng để họ được hạnh phúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN