Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
Chương 25: Khẩu vị của bổn tiểu thư cũng không nặng như vậy
Bởi vì tử nhỏ đã chịu ảnh hưởng của các ba, hơn nữa mấy anh em trai nhà cô luôn lôi kéo cô cùng đi chổ này chỗ kia nên thể lực của cô rất tốt, khi học trong trường quân cảnh cô từng là quán quân chạy đường dài.
Ước chừng chạy một lúc lâu, cuối cùng Tô Tiểu Mạt cũng đến gần được toa sau của chiếc xe việt dã, cô lấy cây súng tự động đanh mang trên vai xuống, vừa chạy vừa nhắm bắn vào bánh sau của chiếc xe.
Phát đầu tiên bắn trật nhưng tới phát thứ hai cô đã bắn trúng, chỉ thấy chiếc xe lập tức nghiêng sang một bên nhưng vẫn tiếp tục tăng tốc, cô cũng gia tăng tốc độ, lại gần chiếc xe một lần nữa, rút súng bắn thủng cái bánh sau còn lại, sau đó chiếc xe vì không chịu nổi sức nặng nên có vẻ lung lay nhưng người ngồi bên trong vẫn không chịu từ bỏ, vẫn cố gắng kéo chiếc xe về phía trước.
Tô Tiểu Mạt không khỏi có chút tức giận, sao còn chưa chịu từ bỏ, nếu vậy thì cũng đừng trách cô không khách khí, sau đó cô tiếp tục lên đạn, trong hai giây ngắn ngủi nhắm ngay bình xăng mà bắn, sau phát bắn đó cô bình tĩnh thu súng lại, một tay cầm súng, bên ưu nhã tiến về phía trước, còn không quên nhướng mày đếm, “Một, hai, ba…” Mãi đến khi cô đếm tới mười, chiếc xe việt dã mới dừng lại.
Tô Tiểu Mạt thong thả tiến lại gần chiếc xe, vừa rồi khi cô đếm được một nửa thì nhìn thấy có một bóng người bị đá khỏi chiếc xe, trực tiếp ngã quỵ trên đường, cô vốn định tiến lên xem người đó còn sống hay không lại thấy Trữ Hạo đang đứng trong xe nhắm ngay đầu của tên áo đen vừa bị đá ra ngoài mà bắn một phát súng, nhất thời máu tươi văng khắp nơi, miệng của Tô Tiểu Mạt mở thật lớn, cái cằm cũng muốn rơi xuống đất, tên Trữ Hạo này cũng thật ác, ngay cả một người cũng không buông tha, nghĩ tới đây cô không khỏi có chút lo lắng cho mình, nếu đến lúc nào đó bọn họ phát hiện ra thân phận của cô, tên này có thể trực tiếp dùng súng bắn cô như vậy hay không? (cái này chị yên tâm, em bảo đảm là ko) Nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt rùng mình một cái, xem ra về sau cô phải cẩn thân một chút.
Quả nhiên lời đồn không giả, ai ai cũng nói nam nhân bên trong cổ bảo đều là vương tử, hơn nữa tính cách của năm vị vương tử này cực kì thô bạo, thích giết người làm trò vui, quả nhiên không ngoa, không cần nhìn tới bốn tên kia, chỉ cần nhìn Trữ Hạo hạ thủ độc ác như thế đã là bằng chứng chứng minh tốt nhất rồi.
Tô Tiều Mạt vừa đi vừa nghĩ, bất giác đã đi tới trước chiếc xe việt dã, nhìn tên áo đen ngã chỏng vó trên đường, mắt mở to, trên trán còn có một cái lỗ thật lớn do Trữ Hạo bắn, cô bĩu môi, tựa thân vào chiếc xe việt dã, tiện thể vươn tay hái một cái lá cây đặt lên môi thổi, giương mắt nhìn khung cảnh buổi đêm.
Tương phản, bên trong xe lại không được hữu tình như bên ngoài, trong xe việt dã tổng cộng có sáu người, cộng thêm tên cầm đầu nữa là bảy, vừa rồi Trữ Hạo chỉ mới bắn chết tên lái xe, còn năm tên thuộc hạ. Trữ Hạo đứng bên trong xe, không gian chật chội khiến hắn rất khó di chuyển, chỉ có thể miễn cưỡng chống lại năm tên, hắn liếc mắt nhìn về phía Tô Tiểu Mạt đang nhàn nhã bên ngoài, đôi mắt tối xầm lại, ánh mắt nhìn mấy tên áo đen vây công mình cũng thêm vài phần ngoan lệ, bắn mấy phát súng trực tiếp lấy mạng ba tên, còn ba tên khác (kể cả ẻm thủ lĩnh), tên thủ lĩnh đám áo đen thấy tình hình không ổn vội vọt người ra ngoài, giương mắt liền nhìn tới Tô Tiểu Mạt đang lười biếng tựa người vào xe, chuyển mắt tà tà nhìn hắn.
Đôi mắt của tên thủ lĩnh liền lạnh lùng, nâng tay lên nhắm vào Tô Tiểu Mạt mà nổ súng, lại có cảm giác như có gì đó đang lại gần, hắn cúi đầu liền nhìn thấy một cây súng tự động chỉa vào thân dưới của hắn.
“Tốc độ chậm quá, đúng là trình độ kém” Tô Tiểu Mạt chặc lưỡi nói, sau đó bóp cò súng, nhưng không bắn vào ‘chỗ kia’ của tên thủ lĩnh áo đen “Nổ súng đi, sao lại không bắn chứ, tôi đang chờ anh bắn đây này!”
“Cô… cô là ai?” tên kia lúc này vẫn duy trì tư thế cầm súng, trầm giọng hỏi.
“Anh bị ngốc à, không nghe rõ âm thanh của tôi sao? Tôi tất nhiên là phụ nữ rồi!” Tô Tiểu Mạt khinh bỉ liếc tên áo đen một cái “Này, tôi rất tò mò, với bản lĩnh như thế thì sao anh có thể làm lão đại được nhỉ?”
“Hừ, cô muốn làm gì?” sắc mặt tên này bắt đầu trầm xuống, thấp giọng hỏi.
“Nhìn mà không biết sao, tôi muốn bắt anh về làm con tin, nói anh nhốc thì đúng là quá cất nhắc rồi, phải nói là rất ngu ngốc mới đúng” Tô Tiểu Mạt phiết miệng châm chọc, “Anh có giơ súng như thế thì cũng không thể làm gì đâu, không bằng để súng xuống đi theo chúng tôi đi, nếu chọc tôi giận lên thì cũng không biết là có lỡ trượt tay mà ‘pằng’, sợ là đến điện Diêm La báo danh cũng bị chặn lại vì thiếu hụt bộ phận nha”
Đôi mắt của tên thủ lĩnh áo đen càng lúc càng tối, đột nhiên hắn lóe về một hướng, sau đó giơ súng lên bắn về phía Tô Tiểu Mạt, cô lạnh lùng nhìn hắn, sau đó thân thể dễ dàng tránh thoát được, súng trong tay cô cũng bắn về phía trong đùi của tên áo đen kia, chỉ kém vài mm nữa là trúng vào ‘cái kia’ của hắn.
Tên này cũng không thèm hừ lấy một tiếng, vội vàng khụy một gối xuống, giương mắt lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Mạt.
Trữ Hạo lúc này cũng đã xử lý xong hai tên áo đen còn lại, lại nhìn thấy tên thủ lĩnh khụy xuống đất thì hỏi, “Cô làm gì hắn vậy?”
“Phế!” Tô Tiểu Mạt lạnh lùng nói, “Anh xử lý tên này đi, tôi không thích hương vị trên người hắn, đừng làm bẩn tay tôi”.
Tô Tiểu Mạt nói xong cũng không thèm liếc về phía tên kia một cái nào, vác súng tự động đĩnh đạc tiến về phía trước.
Trữ Hạo cúi đầu nhìn bãi máu ở chỗ tên thủ lĩnh vừa quỳ, rõ ràng chán ghét nhíu mày, lạnh lùng hỏi, “Tôi không có dây thừng, gần đây cũng không có, làm sao trói hắn đây?”
“Sao anh phiền phức như thế” Tô Tiểu Mạt nghe Trữ Hạo nói vậy thì xoay người, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, “Trực tiếp túm lên là được rồi”.
Trữ Hạo cực kì nghe lời túm áo tên kia, kéo lê hắn trên mặt đất.
Tô Tiểu Mạt khóa chốt an toàn của cây súng, nâng tay lên hướng về phía eo của tên thủ lĩnh kia.
Tê kia nhất thời cả kinh, thân thể nhịn không được rụt lại một chút, “Cô muốn làm gì?”
“Đừng làm cái bộ mặt như thể tôi sắp ‘làm’ anh như vậy, khẩu vị của bổn tiểu thư cũng không nặng thế đâu” Tô Tiểu Mạt nghe tên kia nói vậy liền quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, sau đó nhanh nhẹn đưa tay cởi dây lưng của hắn đưa vào tay của Trữ Hạo, “Chuyện đơn giản như vậy cũng phiền tới tôi, tôi đã từng dạy anh thế nào hả?” (what? Có à?)
“Cô có dạy tôi cái gì à?” Trữ Hạo đưa tay nhận cái đai lưng từ tay của Tô Tiểu Mạt, tiện thể kéo một cái, cô liền nằm gọn trong lòng hắn, đối diện với đôi mắt thâm trầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!