Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc - Chương 26: Có muốn liếc mắt đưa tình thì cũng nên tránh xa một chút
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc


Chương 26: Có muốn liếc mắt đưa tình thì cũng nên tránh xa một chút


“Ha ha, tôi nói nhầm, nhầm chút ấy mà” Tô Tiểu Mạt cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tản ra từ trên người của Trữ Hạo thì vội vàng cười chân chó, nói.

“Phải không?” vẻ mặt của Trữ Hạo rõ ràng là không tin.

“Đương nhiên, so với vàng còn thật” Tô Tiểu Mạt gật đầu như giã tỏi, đùa sao, hảo hán không chấp nhặt chuyện trước mắt, tiểu nữ tử co được giãn được, bây giờ cho hắn lấn tới một chút, đợi sau này chị mạnh lên rồi thì chị nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Trữ Hạo cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh đang liều mạng chớp chớp đến sắp rút gân của Tô Tiểu Mạt, hai mắt đều là chữ ‘những gì tôi nói là thật hết á’, hắn lại không nói gì lạnh lùng nhìn.

Tên thủ lĩnh áo đen bị hai người lơ nãy giờ tuy rằng không có bị thắt lưng trói nhưng ùi hắn cũng bị trúng một phát súng, chỗ đó thật sự rất đau, hiện tại hắn không tài nào đứng thẳng được lại nhìn thấy hai người kia đang ôm ôm ấp ấp thì khinh bỉ trong lòng, bất mãn trừng Trữ Hạo và Tô Tiểu Mạt, hai người muốn liếc mắt đưa tình, hôn nóng hôn lạnh gì thì cũng nên tránh xa một chút chứ, tôi thì đang đau muốn chết mà còn phải nhìn hai người yêu đương, bộ không thấy quá đáng sao?

“Nhìn đủ chưa?” Tô Tiểu Mạt nhất thời cảm thấy không khí xung quanh có chút kì quái, cô bị Trữ Hạo nhìn tới mức cả người không tự nhiên, trên người lông mẹ lông con nó cứ dựng thẳng lên.

“Rồi” Trữ Hạo lạnh lùng đáp, buông Tô Tiểu Mạt ra, giương mắt lại trùng hợp nhìn tới ánh mắt bất mãn của tên áo đen thì nhanh chóng vươn tay, trực tiếp buộc hai tay tên đó lại.

Giây phút Tô Tiểu Mạt thoát khỏi vòng tay của Trữ Hạo thì chợt cảm thấy không khí xung quanh thật trong lành, như xuân về hoa nở, tên Trữ Hạo này đúng là khối băng, không, là núi băng ngàn năm mới đúng, bị hắn nhìn như thế quả thực cô cũng sắp bị đông đá mà chết.

Trữ Hạo túm tên thủ lĩnh áo đen, Tô Tiểu Mạt ngang nhiên đi đằng trước, ba người thẳng tiến hướng cổ bảo, nhưng vừa mới đi một đoạn lại nhìn thấy đám áo đen lái xe tải đuổi theo Tô Tiểu Mạt khi nãy, bọn chúng ai ai cũng cầm súng đuổi theo ba người.

Tô Tiểu Mạt vẫn rất khí thế cầm súng tự động, khóe miệng tà mị câu lên, nói với bọn chúng, “Nếu các anh muốn vị lão đại đây chết thì cứ nhào vào, còn không thì cút qua một bên, đừng làm chị bẩn mắt”.

Đám áo đen này ít nhất cũng phải tới hai ba mươi người, bọn họ vốn muốn đồng loạt chỉa súng vào Tô Tiểu Mạt nhưng khi nhìn về phía tên thủ lĩnh sắc mặt trắng bệt, thân dưới toàn là máu thì sửng sốt quay mặt nhìn nhau.

Tô Tiểu Mạt thấy đám áo đen bất động, giương giọng nói, “Này, các anh không thấy bây giờ đã hơn nữa đêm rồi sao, giả bộ âm mưu gì chứ, còn không mau nhường đường”.

“Lão đại” Tên áo đen đứng đầu gọi tên thủ lĩnh một tiếng.

“Nghe bọn họ” tên thủ lĩnh lạnh lùng nói.

“Như vậy mới đúng” Tô Tiểu Mạt nhướng mày, sau đó nhìn mấy tên áo đen kia dần thồi lui.

Tô Tiểu Mạt bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, thong thả đi về phía trước, Trữ Hạo nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý như thế thì khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên, sau đó chỉa súng vào sau ót tên thủ lĩnh, kéo đầu dây trói hắn ta một cái, đi sát phía sau của Tô Tiểu Mạt.

Đi được một hồi thì tới chỗ bọn họ dừng xe, Tô Tiểu Mạt rất tự nhiên leo lên một chiếc xe bỏ trống, Trữ Hạo lập tức đẩy tên thủ lĩnh vào rồi cũng ngồi một bên, dưới cái nhìn đầy cảnh giác của bọn áo đen, Tô Tiểu Mạt lái xe thẳng tiến về cổ bảo.

Tên thủ lĩnh áo đen rất trấn định mà tiến vào chiếc xe, cũng không thèm để ý tới vết thương trên đùi mà đi thẳng về phía trước, ngồi cạnh Tô Tiểu Mạt, không nói lời nào.

Tô Tiểu Mạt đang lái xe thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Trữ Hạo, bịt mắt hắn lại”.

“Ừ” Trữ Hạo cũng nghĩ tới những gì cô nghĩ, sau đó lấy từ trong túi ra một cái khăn tay, bịt mắt tên thủ lĩnh lại.

Khóe miệng của Tô Tiểu Mạt không khỏi run rẩy, “Này khối băng, anh thích khăn tay lắm à, trên cổ tay tôi có một cái, anh còn dùng cái khác bịt mắt tên này nữa, rốt cuộc trên người anh có mấy cái khăn vậy?”

“Còn hai cái nữa” Trữ Hạo hoàn toàn không khó chịu khi Tô Tiểu Mạt gọi hắn là khối băng, lạnh lùng trả lời.

“Sao anh có thể mang nhiều khăn tay trên người vậy chứ?”Tô Tiểu Mạt có chút khó hiểu hỏi, cô cảm thấy tên này đúng là cuồng khăn tay, một tên đàn ông sao lại mang nhiều khăn tay như thế trong túi áo ngủ chứ.

“Thích” giọng điệu của Trữ Hạo vẫn rất lạnh nhạt.

“Sở thích của anh quả là không giống người thường” Tô Tiểu Mạt đối với hành động lời ít ý nhiều của Trữ Hạo bội phục sát đất, cô đúng là chưa từng gặp qua người tích chữ như vàng giống hắn đâu, mấy ông ba nhà cô cũng không ít nói thế đâu.

“Ừ” Trữ Hạo ôn hòa lên tiếng.

Tô Tiểu Mạt đã nhìn thấy được bên ngoài ngôi cổ bảo cách cô không còn xa có hơn một trăm tên áo đen đang đấu súng liên hồi, bên trong cổ bảo cũng phải tới hơn ba trăm người nội ứng, Tô Tiểu Mạt thấy thế thì vội vàng lái xe, bất chấp tất cả tăng tốc vọt về cổ bảo.

Trữ Hằng nhìn đạn trong súng tự động trên tay hắn càng lúc càng ít, lại nghĩ nha đầu kia sao còn chưa chịu về, nếu còn trễ hơn nữa chắc hắn cũng không thể cầm cự, đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì một chiếc xe vọt vào, trực tiếp đụng ngã mấy chậu cảnh hai bên đường, Trữ Hằng rống lớn, “Ai nha, ai mà kì quá vậy, chạy xe không nhìn đường à, coi chùng mấy chậu cảnh của tôi!”

Trữ Tích đứng ớ kế bên Trữ Hằng, nghe thấy vậy thì liếc Trữ Hằng một cái, “Anh tư, bộ anh không thấy tài xế là ai à? Chỉ lo mấy cái bồn cảnh”

Trữ Hằng nghe Trữ Tích nói thế thì mới đau lòng ngước lên nhìn chiếc xe, nhìn thấy tài xế là Tô Tiểu Mạt thì giận tới nghiến răng nghiến lợi, “Này Tô Tiểu Mạt, cô vừa trở về đã làm tim tôi chảy nhiều máu như vậy, chẳng những dùng vũ khí bảo bối của tôi mà còn phá hoại mấy bồn cảnh của tôi nữa, cô nhớ đó, nhất định tôi sẽ bắt cô trả lại gấp mười”.

Trứ Tích chỉ thấy Tô Tiểu Mạt lái xe trực tiếp xông thẳng vào đám áo đen, đi tới trước cổ bảo, sau đó cực kì khí phách mở cửa xe bước ra ngoài.

Mấy tên áo đen bên ngoài lập tức tiến lên phía trước vây quanh chiếc xe, Tô Tiểu Mạt nhíu mày, khóe miệng ôm lấy một nụ cười như có như không, thân thể lười biếng dựa vào chiếc xe, “Các anh hình như hơi nhiệt tình quá rồi, không cần hoan nghênh tôi như vậy đâu, muốn hoan nghênh thì cũng nên là lão đại của mấy anh mới đúng”.

Đám người áo đen nghe Tô Tiểu Mạt nói thế thì toàn bộ đều phóng ánh mắt vào người tên thủ lĩnh áo đen đang ngồi trong xe cùng Trữ Hạo, bọn họ liền cả kinh.

Đám người áo đen vội vàng kêu lên “Lão đại”.

“Kêu lớn vậy làm gì, tôi cũng chưa có chết” tên thủ lĩnh áo đen vội vàng ngẩng đầu, cau mày trách cứ.

Tên áo đen dẩn đầu trong đám vội vàng hỏi, “lão đại, sao anh lại bị bọn họ bắt?”

“Bắt thì cũng đã bắt rồi, hỏi nhiều thế làm gì?” tên thủ lĩnh áo đen nâng hai mắt lên, liếc qua đám áo đen một cái, “Tốt lắm, các cậu rút lui đi”

“Nhưng mà… lão đại” tên áo đen kia vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Không nhưng nhị gì cả, ông đây cũng đã bị bắt rồi, cho dù có tiếp tục thì đám phế vật các cậu còn làm được trò trống gì, lâu như vậy chẳng nhưng không đánh sập cái cổ bảo này mà còn để bọn họ thoát ra bắt ông đây, các cậu đúng là vô dụng” tên thủ lĩnh nhất thời lớn tiếng quát lên, hoàn toàn không để ý tới vết thương trên đùi mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN