Mê Mẩn Vì Em - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Mê Mẩn Vì Em


Chương 19


Trong đêm tiếng hét thất thanh chói tai ấy khiến cô ngủ say tự dưng bừng tỉnh. Du Lệ mở mắt kèm nhèm bò dậy, lúc bật đèn đầu giường cũng nhìn thấy người đàn ông ở nửa giường bên kia ngồi dậy theo, vẻ mặt cô buồn ngủ hỏi, “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Chử Hiệt, “Không rõ”

Nghe câu trả lời dứt khoát “không rõ” kia, lúc đầu Du Lệ ngơ ngác nhìn anh một lát, một lát sau, bị cơn buồn ngủ ập tới mới nghĩ ra.

Nếu ở chỗ khác, nửa đêm mà nghe được tiếng thét chói tai thế, chắc sẽ chạy đi xem xem là cái gì. Nhưng chỗ này là lâu đài quỷ hút máu, là thời điểm hoạt động ban đêm của quỷ hút máu, nguy hiểm hơn ban ngày nhiều.

Lúc này Du Lệ có một ý nghĩ, chẳng lẽ là ai đó bị quỷ hút máu tập kích đi?

Tiếng thét chói tai ấy chỉ vang lên một chút rồi nhanh chóng biến mất.

Hai người đều bất động.

Du Lệ nghĩ, lâu đài còn có cha xứ giáo đình, quỷ hút máu, Ma tộc Ankass, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không cần người thường như cô đi ra ngoài làm gì.

Vì thế cô vô cùng bình tĩnh quyết định, đợi trong phòng, đợi xem không có gì thì lại ngủ tiếp.

Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập nát do ở cửa có tiếng gõ mạnh.

Du Lệ mở cửa, thì thấy trợ lý Trịnh Tuyết Dung tới, thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, nói nhanh, “Chị Du, nghe bảo tiểu thư Marisa mất tích rồi, mọi người đang đi tìm cô ấy”

Sau đó lại hạ giọng thì thầm, “Chị bảo, có phải cô ấy gặp phải kẻ xấu nào không? Ừm…. Có lẽ có kẻ xấu lẻn vào trong phòng tiểu thư Marisa rồi mang cô ấy đi chăng?”

Cứ nghe thấy lâu đài này xây từ thế kỷ mười bảy, tuy đã qua mấy thế kỷ mới tu sửa lại, vẫn giữ phong cách ban đầu, hiệu quả cách âm và tính an toàn không tốt lắm. Trợ lý Trịnh cảm thấy, lâu đài cổ này rất không an toàn.

Thần sắc Du Lệ bất động, cũng hạ giọng thì thào, ‘Chị cũng không rõ”

Đang nói thì thấy cửa phòng bên mở ra, thiếu niên Alger Guzman có làn da tái nhợt cùng trợ lý cậu ta đi ra.

Alger nhìn thấy người ở trước cửa phòng bên cạnh, cũng không thấy lạ, nói với Du Lệ, “Nghe bảo Marisa mất tích, đạo diễn đã phái người đi tìm rồi, nếu cô cũng đi tìm, thì đừng có lên lầu bốn nhé”

Du Lệ nhướng mày, thấy lời Alger hơi kinh ngạc, bất kể trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt vẫn nói, “Tôi biết rồi”

Alger nói xong, dẫn trợ lý cùng rời đi.

Nhìn thấy Alger rời đi, trợ lý Trịnh hơi nghi hoặc hỏi, “Chị Du, ý anh ta là gì thế?”

Mặt Du Lệ lạnh tanh đáp, “Quản gia lâu đài chẳng phải nói rồi sao, bảo chúng ta đừng có lên lầu bốn, ở đó hẳn là nơi cư trú của chủ nhân tòa lâu đài đi”

Đây chính là lâu đài quỷ hút máu, không cần nghĩ cũng biết vì sao mà cấm con người lên đó rồi.

Trợ lý Trịnh nhanh chóng tiếp thu giải thích này, hỏi dò Du Lệ xem phải làm gì tiếp theo, có cần giúp đi tìm người không? Những người khác trong đoàn làm phim đều đi tìm cả, nếu họ cứ ở trong phòng không ra mặt, không rõ đám người nước ngoài này sẽ nghĩ thế nào về họ, dù không muốn tìm, cũng cần phải cố ra mặt mới được.

“Vậy đi thôi” Du Lệ đáp.

Trợ lý Trịnh đáp một câu, đang định rời đi, đột nhiên thấy nam nhân từ phòng đi ra, bất giác không biết nói gì nữa.

Đợi lúc cô nàng phản ứng kịp thì đã thấy một nam một nữ đi xa rồi.

Trợ lý Trịnh chạy nhanh đuổi theo họ, vừa nhìn vào hộ vệ tuấn mỹ chằm chằm, vừa hỏi, ‘Chị Du à, sao Chử tiên sinh lại ở trong phòng chị thế ạ?”

“Anh ấy là hộ vệ của chị, ở trong phòng chị là bình thường không phải sao?” Du Lệ hỏi kỳ lạ.

Trợ lý Trịnh, “Nhưng mà, anh ấy là đàn ông…”

“Chị biết anh ấy là đàn ông, mắt chị không vấn đề gì, có thể nhìn ra giới tính của anh ấy. Hơn nữa chẳng phải hộ vệ cần phải bảo vệ chị an toàn 24/24 giờ đó sao? Không ở gần thì sao bảo vệ chị được chứ?”

Trợ lý Trịnh, “……” Chị ấy nói rất có lý, chẳng thể nào phản bác lại được.

Nhưng mà, ở cùng cũng gần nhau quá mà, đều ở trong phòng chị đó.

Trợ lý Trịnh không dám tưởng tượng cảnh hai người ở trong phòng như thế nào, giải quyết vấn đề ngủ ra sao nữa.

Trợ lý Trịnh bối rối đi theo hai người xuống lầu, đi tới đại sảnh của lầu một.

Trong đại sảnh, đại đa số đoàn làm phim bị tiếng thét chói tai làm cho tỉnh giấc đều tụ tập ở chỗ này hết.

Du Lệ nhìn nhìn, phát hiện ngoài Marisa mất tích ra, nam chính, nữ số 2 và Alger đều không thấy, nói vậy đã đi tìm người rồi.

Đạo diễn Robert Dessein đang nói gì đó với quản gia lâu đài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trợ lý của Marisa Gibson đang đứng một bên, vẻ mặt nôn nóng nói, ‘Marisa của chúng tôi lúc nào cũng ngoan, không dễ rời đi lâu đài đâu”

Nghe thấy trợ lý nói, trong đám người có người phì cười khi nghe thấy từ “ngoan ngoãn” này, không cách nào áp lên người Marisa Gibson cho nổi.

Tuy Marisa Gibson trông xinh xắn đáng yêu, nhưng tính cách ngầm thì chẳng ai dám khen, không phải ai cũng thích cô nàng, có một số ít thấy cô nàng rất ngứa mắt.

Sắc mặt đạo diễn Robert khó coi nhìn qua, mọi người nhanh chóng điều chỉnh lại biểu hiện của mình.

Tiếp đó lại nghe thấy quản gia bảo, ‘Lâu đài chúng tôi vô cùng an toàn, chỉ cần tiểu thư Marisa không lên lầu bốn và một số nơi bị cấm thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”

“Nhưng mà không thấy Marisa!” Robert đáp, “Tiên sinh Kiệt Phu, cô ấy không thấy ở lâu đài, chuyện này cần ông giúp rồi?”

Tiên  sinh quản gia Kiệt Phu nói, ‘Đó là dĩ nhiên, tôi sẽ bảo người hầu tới đây giúp tìm kiếm”

Sau khi nghe được lời bảo đảm của quản gia, sắc mặt đạo diễn Robert Dessein tốt hơn nhiều, tiếp đó ông ta nói mấy câu với những người đợi ở đây, bảo họ không cần chạy loạn, rồi mang theo nhân viên công tác đi ra ngoài tìm người.

Những người khác thấy thế, cũng thấy không có chuyện gì làm, vì thế cũng hào hứng giúp đi tìm.

“Xì, có người quả nhiên to gan, đến cả nhóm tiên sinh Luda cũng đều giúp đi tìm người, chỉ có cô ta là ngơ ngác đứng ở đó, cứ tưởng mình là công chúa nước mình sao?”

“Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của cô ta kìa, thật sự là người Đông Phương đẹp nhất sao?”

“Nếu có Marisa ở đây, cũng không thèm coi quả hồng mềm đó đâu…. Đi tìm cô ấy đi”

“Nhưng mà….”

Mấy nữ diễn viên lúc đi ngang qua Du Lệ, liếc mắt nhìn cô một cái thì  thào bàn tán.

Trợ lý Trịnh nổi giận, mấy ngày nay cô nàng đã cảm giác rất rõ lấy nữ chính Marisa cầm đầu cùng một số ít diễn viên Hollywood xa lánh nghệ sỹ Đông phương, nhưng trên mặt vẫn không lộ rõ, chỉ ngầm xa lánh một cách trần trụi, rất nhiều lần cô nàng có cảm giác những người nước ngoài đó có ác ý với họ.

Mẹ nó chứ, đám khỉ da trắng này tự cho mình là loại người số một, thật ra không phải là khỉ sao?

“Đi thôi” Du Lệ nói với trợ lý Trịnh.

Trợ lý Trịnh ép tính tình lại, bảo, “Họ….”

“Làm nhục người khác rồi cũng bị người khác làm nhục thôi, đừng nóng vội” Du Lệ vỗ vỗ vai cô nàng, chọn bừa một nơi đi mất.

Cả ba cùng đi lên lầu tìm.

Lâu đài rất lớn, các phòng thì nhiều, tuy cả đoàn làm phim đều cùng vào ở, nhưng vẫn không ở hết các phòng, còn có rất nhiều phòng trống không ai ở, họ cứ tìm từng phòng từng phòng một. Nếu là người không quen thuộc lâu đài, thì cảm thấy nơi này tựa như một mê cung vậy, rất dễ bị lạc đường.

Tuy lâu đài hiện giờ đã bật điện, nhưng rõ ràng có mấy chỗ không lắp đèn điện, chắc là bởi ngày thường ít người đi lại, đơn giản tiết kiệm không lắp, ánh sáng chung quanh tối tăm, đi trong đó, âm trầm, khiến tim đập lông tóc dựng đứng.

Trợ lý Trịnh thấy họ càng đi càng xa, không còn nghe rõ tiếng những người khác nữa, bất giác nói nhỏ, “Chị Du, chúng mình đi tới chỗ khác xem xem”

Du Lệ thấy bộ dạng sợ hãi của cô nàng, an ủi, ‘Không có gì phải sợ, có Chử Hiệt ở đây rồi”

Trợ lý Trịnh thấy cô tự tin như vậy, quay đầu nhìn Chử Hiệt, thấy nam nhân cao lớn trước sau đều đứng cạnh các cô, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, thoạt nhìn có cảm giác rất an toàn, bất giác cũng yên tâm hơn.

Không rõ đi tới chỗ nào, đột nhiên trợ lý Trịnh kêu lên sợ hãi, “Chị Du, hình như ở đó có người”

Du Lệ nhìn theo tay cô nàng chỉ, thì thấy phía trước là một hành lang rất dài, hành lang không có đèn, chỉ có ánh trăng len từ cửa sổ vào, chiếu lên một vùng sáng.

“Ở đâu thế?” Du Lệ nhìn kỹ.

Một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng trợ lý, Du Lệ quay đầu, phát hiện không thấy trợ lý đâu nữa.

“Tuyết Dung! Tuyết Dung….” Cô gọi liên tục, hơi nôn nóng hỏi nam nhân bên cạnh, “Chử Hiệt, Tuyết Dung đâu rồi?”

Chử Hiệt nhìn về hành lang cách đó không xa, đôi mắt xanh băng bình tĩnh như ban đầu, thấy cô nôn nóng, thì bảo, ‘Tôi sẽ dẫn cô ấy về, cô ở chỗ này đừng nhúc nhích đó”

Du Lệ theo bản năng đáp vâng một tiếng, định hỏi gì đó, thì thấy tiên sinh Bảo Phiêu đã như một trận gió vọt thẳng vào hành lang hắc ám, nhanh chóng biến mất trước mặt.

Nhìn người bị hành lang hắc ám nuốt gọn, Du Lệ chậm rãi có phản ứng, hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình cô.

Bên cạnh không có ai,  thế giới yên tĩnh mới đáng sợ làm sao, cô nhìn chằm chằm vào hắc ám chung quanh, không kìm được mà thầm nuốt nước bọt, chỉ mong có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng nghĩ tới lời Chử Hiệt nói lúc trước, cố gắng nén nỗi sợ hãi xuống, quyết định an phận đứng đợi tại chỗ.

Cóc….cóc…cóc….

Trong thế giới an tĩnh không rõ từ lúc nào có tiếng tí tách rồi tóc tóc vang lên, từ lúc nghe không rõ cho đến lúc rõ hẳn lên, cứ phảng phất như ở bên tai vậy.

Du Lệ cảm thấy thanh âm đó vô cùng quỷ dị, nghe cứ như tiếng giày cao gót của phụ nữ nện trên sàn nhà bóng loáng có thể soi được, lại như thanh âm giọt máu rơi tí tách, khiến người ta cảm thấy lạnh toát.

Cô trợn trừng mắt, theo bản năng nhìn quanh.

Dưới ánh mắt trừng to của cô, trong hành lang hắc ám, có thứ gì đó tiến gần tới cô, tiếng tóc tóc đó càng ngày càng gần, trong nháy mắt ánh trăng như lẩn vào trong đám mây đen, Du Lệ nhìn thấy một bóng người quỷ dị, tiến từ hành lang hắc ám tới gần cô.

Lông tóc như dựng thẳng đứng, cô theo bản năng lùi lại sau một bước.

Trong bóng đêm, bóng người quỷ dị đó tiến gần tới cô, Du Lệ không kìm được lại lùi lại sau, mãi cho đến khi dưới chân đạp phải khoảng không, cả người ngã ngửa ra sau, lăn ra mặt đất.

Lúc ngã lăn ra mặt đất trong nháy mắt, hắc ám lui dần, ánh nến sáng ngời thắp sáng cả thế giới.

Du Lệ ngã ngồi trên mặt đất, mắt chớp chớp ngơ ngác nhìn về phía trước.

Vẫn là một hành lang rất dài, hai bên vách hành lang có treo đèn tường, đèn tường là ngọn nến được thắp lên, ánh nến thắp sáng cả hành lang dài, trong thế giới sáng ngời ấy, không thấy có bóng quỷ dị gì cả.

Du Lệ quay đầu nhìn lại sau, chỉ thấy một hàng lang bình thản, không nhìn thấy đầu cầu thang trống không mà cô đạp hụt kia đâu.

Cô chậm rãi bò dậy, đánh giá hoàn cảnh chung quanh, phát hiện ra bố cục hành lang ngập tràn dấu vết lịch sử, cứ như là phong cách nguyên thủy của thế kỷ mười bảy mười tám vậy, không thấy dấu vết hiện đại đâu. Trên vách tường treo rất nhiều tranh, có tranh phong cảnh, có tranh vẽ người, cứ cách ba mét lại có một bức tranh.

Nơi cô đang đứng, vừa vặn treo trên tường một bức tranh vẽ người.

Du Lệ không tự chủ được mà nhìn người vẽ trong đó, đó là một nam nhân anh tuấn mặc áo bành tô đen, tay cầm kim trượng, đầu đội tóc giả xoăn nâu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm kim trượng như dùng sức lộ ra khớp xương, cứ như đang cố nhẫn nại gì đó vậy.

Đột nhiên đôi mắt nam nhân giật giật, chậm rãi chớp mắt, đối mắt cùng nhìn cô.

Du Lệ, “….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN