Mê Mẩn Vì Em - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Mê Mẩn Vì Em


Chương 20


Lúc cô chìm trong hoài nghi, người đàn ông trong tranh đột nhiên nhìn cô nở nụ cười quỷ dị, sau đó thò tay ra chỗ cô…

A a a! Là bàn tay được vẽ trong tranh sơn dầu!

Tuy mấy năm nay gặp phải không ít chuyện thần quái, nhưng vẫn bị cảnh này làm cho sợ tới chết khiếp, lùi lại sau theo bản năng.

Nhưng điều càng khiến cô thấy hoảng sợ chính là, lúc tay người đàn ông thò từ trong tranh sơn dầu trơn nhẵn ra ngoài, thế mà lại kéo dài ra được, chộp thẳng tới cô. Cái tay đó tái nhợt, lúc thò dài ra giống như sợi mì được kéo dài vô hạn vậy, cái tay càng ngày càng nhỏ, có thể nhìn thấy cả gân cốt, giống như tay quỷ vậy.

Du Lệ sợ tới mức lùi lại sau liên tục, mãi cho đến tận khi không lùi được nữa, phát hiện ra mình đã lùi đến sát mặt tường khác.

Khoảng cách hành lang chừng ba mét, nhưng tay người trong tranh lại có thể duỗi dài ra vô hạn, vốn không cách nào trốn nổi.

Mắt thấy cánh tay kia sắp chạm tới, Du Lệ theo bản năng ngồi thụp xuống tránh, tay đó cũng thò xuống theo, như bóng với hình vậy, chộp thẳng vào đúng trái tim của cô.

Con mẹ nó, nó muốn móc tim của cô ra!

Du Lệ quả thật sắp điên mất, tốc độ cô rất nhanh, vốn không nhanh bằng tay của người đàn ông trong tranh.

Cô không nghi ngờ cái tay đó dài ra giống móng vuốt động vật có thể xuyên thẳng qua ngực cô dễ dàng, móc nội tạng của cô ra.

Vào cái lúc cô còn tưởng cái tay đó sắp móc trái tim cô ra rồi, đột nhiên nó dừng lại cách ngực cô một khoảng, sau đó trong đầu cô vang lên một tiếng thét chói tai mờ ảo thê lương, cái tay đó nhanh chóng rụt lại, trở về trong tranh.

Du Lệ nhìn cảnh này như trong mộng, cả người ngơ ngẩn.

Người đàn ông trong tranh có vẻ rất thống khổ, khuôn mặt anh tuấn méo mó vặn vẹo, ánh mắt hoảng sợ, còn cánh tay tranh sơn dầu lúc trước thò dài ra kia cũng không còn trắng nhợt nữa mà đã bị cháy đen xì.

Du Lệ chớp chớp mắt, tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định, hiện giờ người đàn ông trong tranh kia không làm hại được cô.

Tuy là thế nhưng cô vẫn thấy sợ, cảm thấy mọi chuyện xảy ra đêm nay quá mức quỷ dị.

Đầu tiên là Marisa Gibson mất tích, tiếp đó họ cùng đi tìm kiếm trong lâu đài, tiếp đó trợ lý của cô đột nhiên biến mất, Chử Hiệt lại đi giúp cô tìm người, để lại mình cô ở chỗ này. Vốn đang đứng đợi rất ổn, thì đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tiến gần tới cô, hại cô lùi lại phía sau đạp vào khoảng không, rồi bị ném thẳng vào cái hành lang khó hiểu này.

Có thể khẳng định rằng, hiện giờ cô vẫn còn ở lâu đài.

Bây giờ ngẫm lại, Chử Hiệt bảo cô đợi ở đó đừng nhúc nhích, hẳn sẽ không có chuyện gì, nếu không anh đã không nói vậy. Nhưng bóng đen xuất hiện đột ngột đó, chẳng lẽ là đuổi mình cô về phía đó sao?

Du Lệ đứng đợi ở đó một lúc, phát hiện ra người đàn ông trong tranh không còn thử thò tay từ trong tranh sơn dầu ra nữa, chỉ dùng đôi mắt ngập tràn ác ý nhìn cô, hiểu rõ hiện giờ mình hẳn đã an toàn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thở phào, cô lại bắt đầu nghi hoặc, đây là đâu?

Lúc ấy họ đang tìm người ở lầu hai, tuy đạp phải khoảng không nhưng đó phải là lầu hai mới đúng chứ. Lúc trước quản gia cũng không có nói lầu hai tòa lâu đài không đi được, chỉ bị cấm không được đi lên lầu bốn hoặc chỗ nào đó ở lầu ba thôi mà.

Hiện giờ ngẫm lại, quản gia cũng không cho họ đi vào nơi đó, ngoài vì nguyên nhân lâu đài này là lâu đài quỷ hút máu ra, có lẽ còn có nguyên nhân khác nữa.

Chẳng lẽ là có liên quan đến tranh quỷ dị trong hành lang này sao?

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, hiện giờ cô cần phải làm là nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm quỷ dị này đi.

Du Lệ lấy lại bình tĩnh, rời mắt đi, không thèm xem người đàn ông trong tranh nữa, nhìn cả hai đầu hành lang thật kỹ. Hành lang này rất dài, từ chỗ cô đang đứng, phảng phất như đang ở giữa hành lang vậy, không biết nên đi bên nào.

Vì thế cô chọn bừa một hướng để đi.

Vừa đi, Du Lệ vừa quan sát tranh trên tường.

Cũng không rõ có phải lúc trước hành động của người đàn ông trong tranh không, mà tranh trên tường trong nháy mắt biến thành bức họa “sống’, bất kể là tranh phong cảnh, nhân vật trong tranh vẽ thế nào cũng xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Lúc lại đi qua một bức tranh vẽ nhân vật lần nữa, Du Lệ nhìn thấy người phụ nữ trong tranh đang cong chiếc môi đỏ chót lên cười nhìn cô, ác ý trong mắt không giấu được, nhưng lại như kiêng kỵ thứ gì đó, không dám ra tay giống người đàn ông trong tranh lúc trước.

Du Lệ lại rời ánh mắt đi lần nữa, tiếp tục đi tiếp.

Lúc đi qua một bức tranh phong cảnh vẽ nhân vật, đột nhiên Du Lệ dừng lại đánh giá cẩn thận.

Đây là một bức tranh vẽ thoạt nhìn rất tầm thường, trước ngôi nhà có ngói đỏ tường trắng, là một cái bàn trải khăn, trên bàn đặt rất nhiều đồ ăn, có bảy tám đứa trẻ đang chơi đùa trong sân, có đứa đứng ở trước bàn ăn ăn vụng, có đứa chơi trong sân, có đứa nấp dưới bàn, có đứa thò đầu ra từ mặt bàn, cười vô cùng ngây thơ chân chất. Một người mẹ đẫy đà mập mạp đang bưng một rổ bánh mì nướng từ trong phòng đi ra, đang đứng đón bọn trẻ ăn cơm, hình ảnh nhìn vô cùng ấm áp.

Nhưng Du Lệ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

(Cứu tôi…. cứu tôi với….)

Đúng rồi, lúc cô đi qua bức tranh này, hình như đột nhiên nghe thấy tiếng Marisa Gibson mất tích vậy.

Thanh âm đó có vẻ không được bình thường cứ vậy truyền qua không khí vào tới tai, vang lên trong đầu, nghe cực kỳ quỷ dị.

“Tiểu thư Gibson?” Du Lệ nghi hoặc gọi một câu.

(Cứu tôi….Xin cô, mau tới cứu tôi…)

Giọng Marisa càng nôn nóng, trong nôn nóng lộ ra tia tuyệt vọng.

Lúc này Du Lệ khẳng định thêm nghi hoặc trong lòng, hỏi thử, “Tiểu thư Gibson, cô đang ở đâu?”

(Tôi đang ở…. trong tranh…. Xin cô, cứu tôi với…)

“Tranh ư?” Du Lệ lắp bắp kinh hãi.

Tuy giật mình, nhưng vừa rồi suýt bị người đàn ông trong tranh túm được, lại nhìn thấy bức tranh như đã “sống” dậy, Du Lệ nhanh chóng chấp nhận loại chuyện quỷ dị này rồi, hỏi ngay, “Cô ở trong tranh nào?”

(Là bức trước mặt cô đó…. Mau cứu tôi với, xin cô đó….Tôi sắp bị chúng giết chết rồi…..)

Có thể để cho một Marisa xấu tính cao ngạo lúc này cất tiếng cầu xin cô, thì thấy tình cảnh hiện giờ của cô ta không tốt chút nào.

Du Lệ nghe được lời cô ta nói, lại nhìn kỹ bức tranh trước mặt lần nữa, ánh mắt nhìn kỹ vào từng nhân vật trong tranh, từ người mẹ hiền lành bưng bánh mì đến đứa trẻ ăn vụng, rồi đến đám trẻ đang nô đùa trong sân, nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường trong đó.

Trong đó có ba đứa trẻ đang quay lưng ra phía ngoài bức tranh, vây một chỗ, như đang chơi trò chơi gì đó, ở đó còn ló ra một cánh tay đeo chiếc vòng bảo thạch đỏ, nói rõ cho người bên ngoài tranh biết, chỗ ba đứa trẻ đang che giấu, còn có một người nữa.

Du Lệ nhìn chằm chằm cái tay đó, nhanh chóng nhớ ra, gần đây Marisa vẫn luôn đeo chiếc lắc hồng bảo thạch này.

“Cô hiện giờ là….đang bị ba đứa bé vây quanh sao?” Du Lệ lại hỏi.

Vào lúc cô thốt ra lời đó, giống như mở một cơ quan nào đó ra vậy, đột nhiên tất cả mọi người trong tranh đều quay đầu nhìn ra, trong mắt ngập tràn bất mãn và ác ý, người mẹ hiền lành không còn hiền lành nữa, đứa trẻ ăn vụng cũng không còn ăn vụng nữa, đám trẻ con ngây thơ chân chất ấy lại càng lộ ra nụ cười đầy ác ý lạnh lẽo.

Du Lệ lại bị hoảng sợ lần nữa, theo bản năng lùi lại phía sau.

Tuy vừa rồi trải qua cảnh suýt bị người đàn ông trong tranh túm lấy, hiện giờ lại thấy tất cả mọi người trong tranh như “sống” lại, dùng ánh mắt ngập tràn ác ý nhìn mình chằm chằm, vẫn khó chấp nhận nổi.

Tiếp đó, cô thấy trong đó có một đứa trẻ ló đầu ra từ trong tranh, nhe răng về phía cô, lộ ra hàm răng sắc nhọn như răng cá mập, nhào về phía cô.

Đứa trẻ đó chỉ có đầu chui ra từ trong tranh sơn dầu, cổ thì dài vô tận, nhe răng cập cập, giống như rắn văng tới, Du Lệ theo bản năng lùi lại sau, trơ mắt nhìn cái đầu kia bổ nhào tới trước mặt cô, không rõ bị thứ gì ngăn lại, hét lên một tiếng, cái đầu bốc khói đen, làn da tái nhợt như bị lửa đốt, kêu khóc om sòm rụt về trong tranh.

Đứa trẻ trốn trong tranh bị đốt mặt cháy đen, khóc lóc cực kỳ thê thảm, những người khác trong tranh lập tức dùng ánh mắt kinh sợ nhìn cô, nhanh chóng vây quanh đứa trẻ đang kêu khóc, người mẹ ôm chặt đứa trẻ vào trong lòng, dùng ánh mắt lên án khiển trách cô, cứ như đang trách móc cô sao lại có thể gây tổn thương tới trẻ con như thế.

Con mẹ nó chứ, cô còn muốn lên án họ đang dọa cô đó kìa.

Những người này di động, Du Lệ liền nhìn thấy cái người đang bị ba đứa trẻ ngăn cản lại đúng chính là Marisa Gibson đang mặc áo ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN