Mê Mẩn Vì Em - Chương 236: Ngoại truyện 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Mê Mẩn Vì Em


Chương 236: Ngoại truyện 3


Du Lệ không ngờ được là lão tổ tông tộc thông linh cũng chạy tới hẻm Thanh Xuyên để thuê nhà, nể mặt bạn, cô định miễn tiền thuê nhà cho, giảm nửa tiền điện, nhưng lão tổ tông tộc thông linh rõ ràng là một nhân vật thần tiên thiện lương, cứ không chịu.

“Loại ngọc quyết này ở chỗ ta có rất nhiều, đều là vật bồi táng của người khác, có ném ở đó cũng chẳng ai cần” Tiếu Đát Phong ông hòa bảo.

Du Lệ, “….”

Rốt cuộc ngài lão chạy từ chỗ nào ra vậy ạ? Ở đó đều là đồ cổ ha?

Du Lệ cảm thấy bản thân mình khả năng là bị ảnh hưởng bởi huyết thống ma tộc, nhìn thấy lão tổ tông tộc thông linh, cứ có một cảm giác bản thân thật tà ác dơ bẩn, giống đám yêu ma quỷ quái khác, đều chạy mất.

Hôm nay rốt cuộc bạn thân cũng mà đứa con bán yêu của cô ấy tới nhà cô, đây là lần đầu tiên Du Lệ nhìn thấy Hề Bảo, cả người đều bị sự đáng yêu của bé chiếm trọn.

“Ai nha, đây là tiểu Hề Bảo sao, làm con nuôi cô nha, thật đáng yêu quá đi, để mẹ nuôi bế cái nào!”

Tiểu Hề Bảo là một đứa bé không hề sợ người lại, hơn nữa từ nhỏ đã sinh hoạt ở một nơi mà yêu ma quỷ quái gì chưa từng thấy chứ, dĩ nhiên cũng không sợ vị dì quái dị này rồi, sau khi được cô bế, cười với cô một cái, sau đó lại vô cùng bĩnh tĩnh chơi đồ chơi của mình.

Du Lệ thấy gương mặt nó đáng yêu quá hôn mấy cái.

Thằng nhóc lặng yên liếc cô một cái, bình tĩn rút khăn tay ra lau nước miếng trên mặt, không nói gì.

Du Lệ, “….” Có phải con nuôi đang ghét cô không đây?

Giang Úc Lnh nhịn cười, cũng không thèm nhìn con mình, bảo, “Hề Bảo khá giống cha nó, có chút hơi kiêu sạch”

Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra, không kìm được lặng lẽ liếc nhìn Hề Từ đang nói chuyện với lão tổ tông tộc thông linh, thấy thế nào cũng đều cảm thấy đây là một người đàn ông tuấn tú và vô cùng dị dàng, vẫn là một người chồng quốc dân, không giống kiểu người cao ngạo sạch sẽ mà.

Giang Úc Linh đáp, “Tính yêu khó sửa, đừng có bị vẻ ngoài của bọn họ lừa nhé”

Du Lệ a một câu, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua vị Chử tiên sinh vẫn buồn rầu vì chuyện ly hôn, lại nhìn nhìn đám yêu ma quỷ quái bên cạnh, lập tức hiểu ra, đám yêu ma quỷ quái này thật sự dều không bình thường tý nào.

Du Lệ ôm Hề Bảo không rời, lúc ăn cơm vẫn bế.

Cũng may Hề Bảo là một đứa bé khác hẳn, không phải vì một người dì vừa mới quen biết bế mà khóc làm loạn, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, nhìn đến nhàm chán thì cúi đầu chơi trò chơi hoặc nghịch ngón tay mình, ngoan ngoãn đến yêu.

Giang Úc Linh thấy cô thích trẻ con như thế, bất giác cười nói, “Cậu có thể đẻ một đứa với Chử Hiệt mà”

Chử tiên sinh đứng bên trong nháy mắt nhìn qua, trong mắt lộ ra tia mong chờ, Tiểu Bình Quả của bọn họ còn chưa thấy bóng đâu, có Tiểu Bình quả rồi thì chắc có thể phục hôn được chứ nhỉ?

Du Lệ đưa trứng chưng bón cho Hề Bảo, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Không đẻ, chúng mình vừa ly hôn xong”

Giang Úc Linh tưởng mình nghe nhầm, đang êm đẹp ly hôn gì chứ? Theo bản năng nhìn về phía Chử Hiệt, thấy thần sắc của anh, lập tức hiểu ra, cũng không rõ là cùng kẻ địch với bạn thân là tốt hay dở, nhìn về Chử Hiệt với ánh mắt đồng tình.

Cô ho khẽ một cái, quyết định không nói gì nữa. Bạn thân thích yêu thế nào thì tùy, đỡ lúc tức lên không phát tiết ra ngoài lại thấy khó chịu.

Hôm nay vẫn náo loạn đến khuya.

Thời gian quá muộn, Giang Úc Linh và Hề Từ mang theo con ngủ lại hẻm Thanh Xuyên,  định sáng mai giúp lão tổ tông tộc thông linh chuyển nhà, tiện nhìn xem cần mua thêm gì, cũng cùng đi mua, đỡ cho lão tổ tông tách ra khỏi xã hội quá lâu, chẳng hiểu gì, chẳng may bị người ta lừa thì làm sao đây?

Mễ Thiên Sư đợi thiên sư đến rầu thúi ruột.

Tuy biết vị này là lão quái vật cũng là lão tổ tông, nhưng thân phận quá đặc biệt, tạm thời không dám để ông ấy tùy ý chạy ra ngoài nha.

NHưng hiện giờ có Hề Từ và Giang Úc Linh tới tiếp nhận, Mễ Thiên Sư cũng không phải nhọc lòng bận tâm nữa, rất yên tâm đi làm chuyện của mình, dẫn Tô Loan đi làm nhiệm vụ.

Sau khi dẫn Bà Cô về phòng nghỉ, Du Lệ cùng Chử Hiệt về phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Du Lệ tắm một cái đi ra thấy Chử tiên sinh ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm hai tờ giấy ly hôn với ánh mắt thâm thù đại hận, chỉ muốn trực tiếp xé chúng ra thành từng mảnh nhỏ mà thôi.

“Không đi tắm à?” Du Lệ hỏi,

Ánh mắt Chử Hiệt nhìn lên mặt cô, nói rầu rĩ, “Tiểu Lệ Chi, anh không muốn ly hôn”

Du Lệ a một câu, vô cùng lạnh nhạt.

Chử tiên sinh lại uể oải lần nữa, uể oải đi tắm.

Đợi lúc anh tắm xong ra, thấy Du Lệ nằm trên giường chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường cho anh.

Anh bò lên giường, thò tay ra ôm cô vào lòng, thấy cô không phản kháng, lại được tấc tiến thêm, chôn mặt trong cổ cô, rầu rĩ bảo, “Tiểu Lệ Chi, khi nào có thể phục hôn được?”

“Xem biểu hiện của anh”

“Hiện giờ chúng mình đang tính là bạn bè nam nữ sao?”

“Anh nói xem?”

“Đương nhiên tính rồi!”

Chử tiên sinh nói như định đóng cột, tâm tình lạnh nhạt cuối cùng cũng thay đổi tốt đẹp, ôm cô cọ đi cọ lại, hơn nữa còn lén lút thò cái đuôi ra, vươn dần lên từ chân cô lên, cuốn lên đến eo cô.

Du Lệ bị kinh sợ, quay đầu trừng anh, “Cấm không được biến thành rồng, sẽ làm hỏng phòng, ngày mai tổ Dị Văn sẽ tới mời anh uống trà đó”

Chử Hiệt thò lại gần hôn lên mặt cô, “Không biến, nhưng nếu em muốn nhìn, anh có thể cho em nhìn”

Sau khi khôi phục lại ký ức ở thế giới nhân loại, Chử Hiệt liên hệ lại biểu hiện bản thân lúc biến thành Ma Long kia, cho dù không ngại hình tượng cũng không kìm được mà che mặt rên rỉ. NHững điều đó là lịch sử đen tối nhất của anh, cố tình lúc đó anh không cách nào khôi phục hình người, sợ Ma tộc khác cướp mất cô đi, cố sức làm những chuyện ngu ngốc, thậm chí còn ghen với cả bản thân đến lợi hại nhất, cứ lúc nào cũng giục cô đi ly hôn với chính mình.

Người khác đều bẫy cha còn anh lại rớt vào đúng bẫy mình.

Du Lệ cười tủm tỉm nhìn anh.

“Sao không cho em nhìn thế?”

“Em ngủ trước đi”

Chưa đến hai phút, Du Lệ đã ngủ mất rồi.

Trong mơ, Du Lệ thấy xuất hiện một màn sương mù dày đặc, trong màn sương dày đặc ấy xuất hiện một bóng quái vật cực lớn.

Du Lệ không còn là con người đơn thuần vô tri vô giác như ngày trước nữa, cô trấn định đứng ở đó nhìn quái vật xuất hiện từ giữa sương mù dày.

Sương mù lui dần, quái vật cũng xuất hiện nguyên hình, vảy màu đen, thân thể cao lớn, rõ ràng là Ma Long.

Ma Long vương cái đuôi cuốn cô lên, nếu không phải do hình thể khổng lồ của nó, ước chừng cái con rồng này đều muốn cọ cả người lên người cô để thể hiện sự yêu thích muốn gần gũi với cô.

Du Lệ cự tuyệt.

Cô đập bay cái đuôi đó đi, lui lại sai mấy bước, ngước mặt nhìn con Ma Long nói, “Biến trở về hình người đi”

Ma Long nghe lời biến thành hình người, thò tay ra ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên mặt cô đầy lưu luyến không nỡ buông.

Du Lệ hỏi, “Trước đây lần đầu tiên lúc em nằm mơ bị kéo vào cảnh trong mơ, người trong mơ có phải là anh không?”

Chử Hiệt ừm một câu, “Là anh, những yêu ma quỷ quái khác không dễ tiến vào giấc mơ của em”

Đây là lực lượng của bia Mễ Nại Tư, cũng chỉ có bia Mễ Nại Tư mới có thể khiến anh dễ dàng tiến vào trong giấc mơ của cô, gặp cô trong mơ.

Anh hơi ngượng đáp, “Lúc ấy anh rất tò mò với em, lại không cách nào tiếp cận được em vào ban ngày đành phải….”

Du Lệ lập tức muốn công kích anh, có cần dọa cô đến vậy không?

Còn cô cũng thực sự muốn công kích, bùng nổ luôn mà không cần giải thích.

Dù ở trong mơ cũng muốn công kích là được, chỉ có Ma Long da dày thịt béo có đánh cũng không cảm giác gì.

Cuối cùng Du Lệ lấy chân đá anh một cái ra lệnh anh rời khỏi giấc mơ của cô đi.

**

Sáng hôm sau, lúc Du Lệ rời giường, cả người lạnh lẽo, mặt hằm hằm xuống lầu.

Đồ Nhĩ Tư đang ăn sáng cùng bà lão, thấy thần sắc Du Lệ không ổn, vội vàng ăn mấy miếng cho xong bữa sáng. Bà lão thì bình thản ăn cháo, ăn xong, láu miệng cũng đi luôn.

Chử Hiệt đưa một quả trứng luộc cho Du Lệ, lấy lòng bảo, “Tiểu Lệ Chi, ăn trứng đi, đợi chút chúng mình cùng đi thăm Hề Bảo nhé”

Mị lực của tiểu Hề Bảo đáng yêu đến cực độ, sắc mặt Du Lệ đỡ hơn rất nhiều.Ăn sáng xong, nhóm Du Lệ đi tìm nhóm Giang Úc Linh, thấy Giang Úc Linh và Hề Từ hôm nay đang giúp lão tổ tông nhà họ trang trí nhà cửa; nên xung phong nhận việc trông con hai người.

Giang Úc Linh rất yên tâm ném con cho họ, nói với con trai mình, “Hề Bảo à, ba ba mụ mụ hôm nay phải giúp tổ gia gia trang trí nhà cửa, con cùng mẹ nuôi đi chơi nhé, được không?”

Tiểu bánh bao Hề Bảo gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ.

Lần đầu tiên Du Lệ trông trẻ con, không có kinh nghiệm gì cả, nhưng ở hẻm Thanh Xuyên cũng không có gì nhiều, chỉ có người và yêu ma quỷ quái là nhiều, trông trẻ con thì nhóm ông bà lão vô cùng có kinh nghiệm.

NHưng nhanh chóng Du Lệ phát hiện ra Chử tiên sinh trông trẻ con cũng ra dáng lắm.

“Anh trông được trẻ con à?” Du Lệ kinh ngạc hỏi.

Chử Hiệt cầm khăn mềm lau miệng dính hoa quả cho tiểu Hề Bảo, mặt mèo biến thành mặt bánh bao trắng nõn, bình tĩnh đáp, “Chưa từng, nhưng thấy người khác trông cũng có xem qua sách rồi”

Du Lệ ồ một câu, cứ tưởng anh có năng lực học tập rất mạnh nên không nghĩ nhiều.

Thực tế từ lúc Bà Cô bắt đầu giục họ mau chóng sinh Tiểu Bình Quả ngày đó, Chử tiên sinh đã ngầm xem lén các loại video và sách sinh con, dạy con, cố gắng học cách làm người ba tốt rồi. Hiện giờ vừa lúc có tác dụng nên càng cố gắng chăm sóc trông trẻ thành thạo hơn cả Du Lệ.

Có mặt Chử Tiên sinh, Du Lệ cảm thấy trông trẻ con cũng rất đơn giản.

Tới trưa Du Lệ ngồi ở ban công đón gió, nhận được điện thoại của An Như, “Đang làm gì thế? Nếu rảnh tới công ty một chuyến được không?”

“Đang trông trẻ ạ” Du Lệ đáp.

An NHư như bị đả kích lớn, thét to, “Cháu biến mất một năm, chắc không phải đi đẻ con đó chứ hả? Chuyện đẻ con này là chuyện lớn đó thế mà cháu chẳng nói cho ta câu nào!” Tiếng rít gào cuối cùng ấy có thể thấy bà đang phẫn nộ tới mức nào.

Du Lệ sợ bà mệt vội vã bảo, “Là Hề Bảo con của Úc Linh ạ, không phải con của cháu đâu. Còn chuyện cháu biến mất một năm, là đi làm xây dựng đó ạ, dì An, cháu đang xây một tòa thành lớn ở Ma giới, hôm nào cháu dẫn người đến chơi ạ”

An Như cười ha ha một tiếng, tỏ vẻ không có hứng thú. Bà chẳng có hứng thú gì với tất cả những đồ vật của toàn bộ phi nhân loại.

Du Lệ hàn huyên một hồi với An Như, mãi cho đến khi Hề Bảo dụi mắt, thì kết thúc chuyện trò, ôm bé về phòng ru bé ngủ.

Còn chuyện ru bé ngủ vẫn là nhiệm vụ của Chử tiên sinh.

Du Lệ ghé một bên nhìn, nhìn Chử tiên sinh dịu dàng ru tiểu Hề Bảo ngủ, tự dưng cảm thấy, hình như đẻ một đứa con cũng không tồi, Chử tiên sinh nhất định là một người cha tốt.

Sau khi Hề Bảo ngủ, Chử Hiệt đặt nhẹ bé xuống giường, lấy chăn mỏng đắp cho bé.

Du Lệ và Chử Hiệt cùng ngủ một bên, trẻ con lúc ngủ đều thích có người lớn ở cạnh, như vậy ngủ càng lâu hơn chút.

Hai tay trắng nõn của Hề Bảo để lên đầu ngủ đến vô cùng ngọt ngào, chỉ cần nhìn khuôn mặt đáng yêu của nó thôi cũng khiến trong lòng con người mềm nhũn, mềm đến ngọt ngào.

Hai người nhìn bé con nằm trên giường, tầm mắt không tự chủ được lại cùng chạm nhau.

Đột nhiên Chử Hiệt thò tay ra ôm lấy eo cô, ghé sát tai cô, nói nhỏ, “Tiểu Lệ Chi, chúng mình cũng sinh một Tiểu Bình Quả nhé”

“Không nhất định cứ là Tiểu Bình Quả” Du Lệ đáp, “Biết đâu lại có thể giống anh là rồng chứ?”

“Rồng cũng được” Chử tiên sinh yêu cầu vô cùng thấp, chỉ cần là con của họ thì bất kể là quả táo hay Ma Long thì anh đều thích hết.

Du Lệ không bị anh mê hoặc, vì cô đang nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc.

Du Lệ ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói với Chử tiên sinh, “Nếu em sinh con, đến lúc đó là sinh ra con hay đẻ ra trứng thế?”

Chử Hiệt, “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN