Mê Mẩn Vì Em - Chương 237: Ngoại truyện 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Mê Mẩn Vì Em


Chương 237: Ngoại truyện 4


Lúc chạng vạng nhóm Giang đại tiểu thư mới ôm bọc to bọc nhỏ về hẻm Thanh Xuyên.

Du Lệ bế Hề Bảo vừa được Chử tiên sinh bón cho ăn no đi tìm họ, thấy căn phòng số 105 đã được bố trí gần xong, bổ sung thêm đồ gia đình vào nữa là ổn, nhìn cả căn phòng trông giống như căn hộ của một quý tộc độc thân ở vậy.

Ừm, vừa nhìn đã thấy đồ cao cấp rồi, khác hoàn toàn so với ổ chó của nhóm Uy Sắt.

Tiếu Đát Phong vô cùng hài lòng, ôn hòa nói với Hề Từ, “Hôm nay vất vả cho các cháu rồi, ở đây rất tốt, sau này ta sẽ ở đây, các cháu có rảnh thì cũng có thể tới đây, ta sẽ dành phòng khách cho các cháu”

Hề Từ mỉm cười đồng ý, cũng không cô phụ tấm lòng của lão tổ tông nhà vợ mình, quyết định sau này sẽ tới đây nhiều hơn.

“Ba, mẹ”

Nghe thấy tiếng con kêu lên non nớt, Giang Úc Linh thò tay ra ôm con trai mình, hôn lên hai má phúng phính của nó, mỉm cười hỏi, “Hôm nay Hề Bảo có ngoan không? Có khóc nháo không?”

“Ngoan, không khóc ạ!” Vẻ mặt Tiểu Hề Bảo nghiêm túc đáp lại, chú ấy còn ru cả mẹ nuôi ngủ nữa kìa.

Giang Úc Linh lại khen thưởng hôn một cái, thấy con trai thẹn thùng vùi mặt vào cổ cô, không nhịn được phì cười.

Sau khi ăn cơm chiều xong, nhóm Giang Úc Linh chuẩn bị rời đi.

Du Lệ lưu luyến bạn thân và tiểu Hề Bảo, nói, “Ở lại mấy ngày đi, dù sao thì bạn hiện giờ cũng còn chưa đi làm mà”

Tiếu Đát Phong trêu con cháu tộc thông linh cũng bảo, “Ta và đứa bé Hề Bảo này rất có duyên, nếu các cháu không vội thì có thể để nó ở lại đây mấy ngày đi”

Giang Úc Linh trầm mặc nhớ tới cha già đang mong ngóng cháu ngoại ở nhà, quay đầu hỏi Du Lệ, “Hẻm Thanh Xuyên có nhận khách thuê là người không?”

Du Lệ, “…. Chắc được, chỉ cần có gan lớn, sức khỏe cường tráng là được”

Giang Úc Linh gật đầu, giải thích bảo, “Nếu để Hề Bảo ở lại đây, vậy mình đoán chắc là ba mình cũng sẽ chạy tới thuê nhà đó”

Du Lệ, “Phụt!”

Loại chuyện như thế này ông Giang tuyệt đối có thể làm được.

Qua vài ngày Du Lệ nhìn thấy ông Giang dẫn theo một con quỷ tới hẻm Thanh Xuyên thuê nhà.

Ông Giang bảo, “Bác nghe bảo hẻm Thanh Xuyên chỉ cho phi nhân loại thuê phòng thôi, vậy thuê cho vợ bác đi, bác ở phòng của vợ bác không sao chứ?”

Đương nhiên là không sao rồi, vì Mễ Thiên sư cũng làm vậy mà, thỉnh thoảng lúc đi công tác về quá muộn cũng lười chạy về nhà cũng chạy tới nhà Tô Loan ở qua đêm đó.

Là tổng tài của tập đoàn Giang thị nổi tiếng, quả thật ông Giang đúng là ông Giang, Du Lệ không nói câu nào làm hợp đồng cho họ ký luôn.

Ông Giang thuê cho vợ ông là phòng số 106, liền kề với phòng của lão tổ tông tộc thông linh.

Tuy ông Giang bên ngoài là một tổng tài bá đạo, người cha quốc dân, nhưng ở trước mặt lão tổ tông thì hạ thấp bản thân xuống, cúi đầu nói thành khẩn, “Tổ tiên, Mẫn Mẫn sau này xin làm phiền ngài chiếu cô cho ạ, đợi sau khi cháu chết rồi, cháu sẽ tới đây với hai người”

Cùng ở với họ làm quỷ sao?

Trong lòng Du Lệ run rẩy, lại nhìn Giang Úc Linh và Hề Từ, ai cũng bình tĩnh, rõ ràng đã quen với đức hạnh của ông Giang rồi.

Là một ông chú trung niên đẹp trai vẫn có thể sống thêm 40 năm nữa, kế hoạch của ông Giang là sau khi chết muốn trở thành quỷ các loại gì gì đó.

Vì một tiểu Hề Bảo, bán một tặng một lại kiếm thêm được một ông Giang kiếm bộn tiền, Du Lệ ôm ngực, thành khẩn nói với ông Giang, “Ba Giang à, không biết ba có hứng thú đầu tư một hạng mục để kiếm thật nhiều tiền không ạ?”

Ông Giang đang bưng một chén cháo bón cho cháu ngoại, nghe thấy vậy hỏi, “Hạng mục gì?”

“Là hạng mục đường truyền kết nối thế giới con người với Ma giới ạ”

Ông Giang, “….”

Cuối cùng thần sắc ông Giang đầy phức tạp ngồi cùng Đồ Nhĩ Tư đàm phán về hạng mục kiếm tiền này.

Du Lệ bình thản ngồi đó, quay đầu nhìn Giang Úc Linh và Hề Từ bảo, “Ma giới thật sự lạc hậu quá rồi, ngoài thành La Tắc A Tư ra thì chỗ nào cũng không có điện cả, còn muốn dẫn từ thế giới nhân loại vào, mình cảm thấy ma giới còn có khả năng khai phá là tất yếu. Nhưng Ma giới có một chỗ tốt là tài nguyên phong phú, tài nguyên khoáng sản, sinh vật, hải dương….”

Hề từ ngẫm nghĩ bảo, “Tôi cho số điện thoại của Lâm Đạt cho cô, cô có thể liên hệ với nó”

Du Lệ cười tủm tỉm đồng ý, đưa số điện thoại cho Chử Hiệt.

“Chử tiên sinh, Ma giới cũng coi như có trách nhiệm của anh, sau này Ma giới phát triển thế nào thì phải dựa vào anh rồi” Du Lệ vỗ vỗ cánh tay Chử tiên sinh, quyết định đem chuyện phiền phức này giao cho anh.

Chử Hiệt ừm một câu, vợ đã cố gắng giúp xây thành La Tắc A Tư rồi, anh không thể để cô vất vả quá được.

Chử Hiệt quay đầu gọi Mai Lợi Nhĩ từ Ma giới tới, bảo ông ta đi nói chuyện hợp tác hạng mục công việc với Lâm Đạt, tùy ý phủi tay đến vô cùng thành thạo.

Mai Lợi Nhĩ, “….”

Du Lệ thấy thế không chỉ trích anh mà chỉ nói với Mai Lợi Nhĩ, “Ông lúc nào cũng quan tâm đến Ma giới, hiện giờ là cơ hội tốt, sau này Ma giới có thể trở nên tốt hay không thì do ông đó! Tôi rất coi trọng ông, cố gắng lên!”

Trên mặt Mai Lợi Nhĩ thì khiêm tốn đồng ý, còn trong lòng thì chửi thầm (MMP!)

Cái kiểu bênh vực người bên mình đến mức này đừng tưởng là ông ta không biết nhé, chẳng phải đã ly hôn rồi sao? Làm gì mà dính đến nhão như thế chứ? Cứ sảng khoái mà đạp thẳng Ma Long này đi, lại lần nữa tìm một người nam ma không được sao.

Đương nhiên những lời này Mai Lợi Nhĩ không dám nói ra, nếu không Ma Long tuyệt đối dùng cái đuôi chộp tới.

Hẻm Thanh Xuyên càng ngày càng náo nhiệt, loại náo nhiệt cứ như ngăn cách với thế nhân vậy, lại cứ nh lặng lẽ xâm nhập sâu vào bên trong thế giới nhân loại.

Nhóm thiên sư tổ Dị văn tới mấy lần, Mễ lão thái gia cũng tới hẻm Thanh Xuyên ăn cơm chùa một bữa, hẻm Thanh Xuyên lại trở lại yên tĩnh, dùng một tư thế khách đứng lặng lẽ ở đế đô.

**

Nghỉ ở nhà chừng nửa tháng, rốt cuộc Du Lệ cũng bị An Như giục liên tục tới công ty. An Như đưa hành trình đã bố trí một năm tới đưa cho cô.

Sau khi Du Lệ xem xong, vẫn đặt trên mặt bàn, lười biếng nằm trên người Chử Hiệt, coi anh như chiếc đệm thịt sofa vậy, khiến An Như nhìn đến phát bực, cảm thấy không gặp một năm, sao nhìn Tiểu Lệ Chi thế nào cứ lười nhác vậy, không xốc lại được sự nhiệt tình, đâu còn bộ dáng nữ thần nữa chứ?

Tiểu Lệ Chi lười nhác bảo, “Dì An, cháu muốn ở ẩn ạ”

An Như chịu không nổi sự kích động lớn, “Gì hả? Cháu mới bao tuổi hả, con người ta mới làm ngôi sao đến bốn mươi tuổi còn chưa nghĩ ở ẩn, thế mà cháu mới có hai mưới mấy tuổi đầu đã muốn ở ẩn rồi, không phải nực cười à?”

Du Lệ cười đáp, “Lúc trước cháu vào giới giải trí là muốn kiếm tiền, kiếm đủ tiền rồi thì cháu về ở ẩn, sau này đi du lịch khắp nơi ạ”

“Cháu mới kiếm được bao tiền hả, như thế mà đã kêu là kiếm đủ?” An Như không quan tâm.

“Kiếm đủ rồi ạ” Du Lệ gật đầu, “Hiện giờ cháu có mấy phòng xép, còn có một hẻm Thanh Xuyên, ở Ma giới còn có một địa bàn rất là to, cháu là kiểm thành chủ và chủ nhân thành La Tắc A Tư nữa ạ…”

Du Lệ đếm trên đầu ngón tay tài sản trên danh nghĩa của mình, càng tính càng cảm thấy mình hiện giờ là một nhà giàu sụ.

Cô cảm thấy mỹ mãn, “Huống hồ cháu cũng già rồi ạ, nên về hưu để hưởng phúc thôi ạ”

An Như vỗ trán, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn thanh xuân thế kia, trong lòng gào thét, già ở chỗ nào hả? Nếu bộ dạng này của nó mà kêu già, vậy nhóm như bà đây chẳng phải là yêu quái già hay sao?

Đây là nghệ sỹ có tiền đồ tốt nhất của công ty bà, cũng khiến bà có cảm giác thành tựu nhất, tiền đồ tương lại không chỉ có ở trong nước mà thậm chí còn ra nước ngoài nữa, là nữ minh tinh Phương Đông rất hiếm có được ra nước ngoài.

Chắc nhìn bộ dáng đáng thương của An Như, Du Lệ cảm thấy vô cùng áy náy, “Hay là cháu rảnh thì đóng phim, nhưng không thể đi quanh năm suốt tháng thế được ạ, thành La Tắc A Tư bên đó cháu cần phải theo sát, không thả lỏng được đâu ạ”

An Như cao hứng bảo, “Không sao, ta sẽ sàng lọc cẩn thận cho cháu chọn”

Nói rồi, An Như lấy biểu hành trình ra, lựa lựa chọn chọn sửa chữa lịch trình.

Thấy bộ dáng nhanh nhẹn của bà, Du Lệ liền biết ngay là biểu hiện vừa rồi An Như làm quá lên để cô xem, đoán chắc đã biết chuyện cô ở Ma giới bên kia thông qua Giang đại tiểu thư từ lâu rồi, trong lòng cũng sớm có chuẩn bị, vì thế mới sảng khoái đồng ý với cô cho lười nhác.

Biến mất một năm, Du Lệ trở lại giới giải trí, vẫn là minh tinh có nhiều đề tài nhất, là nữ thần tỏa ánh sáng khắp mạng.

Nhưng so với trước, Du Lệ xuất hiện trên phim cũng ít hơn, tin tức trên mạng cũng ít đi, thậm chí có những lúc không ai biết cô đang ở đâu, làm gì. Có nhiều fan hâm mộ hơi hoảng loạn, cảm thấy nữ  thần hình như gặp phải chuyện gì hay là muốn rời khỏi giới giải trí rồi?

Trong lúc các fan hâm mộ sôi nổi suy đoán, Du Lệ đổi tài khoản Weibo, tung lên một ảnh cô cùng Chử tiên sinh ăn bữa sáng.

Tuy không nói gì cả, chỉ có một bức ảnh, thế mà khiến người ta cứ suy đoán triền miên.

So người đoán là bạn trai, có người đoán là chồng, cũng có người đoán là bạn bè hoặc người thân, nhưng không hề có ngoại lệ, đối với nhan sắc của hai người thì hét lên chói tai, cả màn hình đều đông nghịt.

Trên mạng đều thấy nói tới, “Trên thế giới này sao lại có thần tiên có sắc đẹp đến thế chứ, là một con cẩu, không thể hạnh phúc hơn được”

Du Lệ lướt trên mạng các loại bình luận, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chử tiên sinh, lộ ra nụ cười mỉm, “Có vui không?”

“Vui!” Chử tiên sinh ôm lấy eo cô, dụ cô, “Nếu anh được phục hôn anh càng vui hơn”

Du Lệ a một câu, lại thờ ơ lần nữa.

Lúc tối đi ngủ, trong mơ Du Lệ lại lần nữa bị Ma Long cuốn lấy, Ma Long thả cô xuống vùng bụng mềm mại của mình, trong miệng phát ra thanh âm xì xà xì xụp, quấn quít si mê cô.

Du Lệ vỗ vỗ cái đuôi kia, “Được, lần sau nói với bọn họ, anh là bạn trai vậy”

Ma Long hơi mất mất, vì sao không phải là chồng chứ.

“Vì chúng ta ly hôn rồi” Du Lệ vẫn rất kiên trì, an ủi, “Lần sau kết hôn, em sẽ nói thẳng với họ không giấu diếm”

Lúc này Ma Long lại mới vui lên, cân nhắc xem tới bao giờ mới được phục hôn.

**

Trong lúc Chử tiên sinh cân nhắc xem bao giờ mới được phục hôn, rốt cuộc Nhạc Chính Tước khai trương Lôi Nạp Đa Nhĩ.

Du Lệ là nhóm đầu tiên nhận được thư mời của Lôi Nạp Đa Nhĩ, mời họ tới Lôi Nạp Đa Nhĩ để thử nghiệm du lịch miễn phí.

Là một nơi đầu tiên trong ma giới mở ra đối với thế giới nhân loại, cũng là nơi kết nối đường truyền đầu tiên giữa thế giới con người với ma giới, đối tượng Lôi Nạp Đa Nhĩ mời đều là một số ít nhân sĩ thần quái và phi nhân loại.

Mỗi người thuê nhà ở hẻm Thanh Xuyên đều nhận được thiệp mời.

“Ôi, ta vậy già rồi cũng có thể đi được sao?” Bà cô cười ha hả vừa nói vừa chuẩn bị hành lý.

Du Lệ nhìn Bà cô, thấy bà lão nói một đằng làm một nẻo thì nhún vai bảo, “Các ông bà nếu muốn đi đều được ạ”

Bà lão vui vẻ hứ một câu, lập tức đi thông báo cho nhóm ông bà lão ở hẻm Thanh Xuyên, lại lần nữa tổ chức thành một nhóm ra ngoài, từ thế giới nhân loại vượt đến Ma giới.

Nhóm thiên sư tổ Dị Văn cũng nhận được giấy mời.

Đối với Ma giới, người ở thế giới nhân lại vô cùng hứng thú, đặc biệt là các tài nguyên Ma giới, nếu lợi dụng tốt có thể giải quyết được các vấn đề tài nguyên ở thế giới nhân loại đang bị khô kiệt.

Nhạc Chính Tước là người có tính toán mới nhóm thiên sư tổ Dị Văn hoa quốc tới đầu tiên.

Ma giới sớm hay muộn cũng muốn kết nối đường truyền với thế giới con người, các loại tài nguyên phong phú của Ma giới nếu được khai phá, với thế giới con người mà nói tuyệt đối là tin tốt. Mặt khác các quốc gia khác nhận được tin về Ma giới cũng động lòng, nhưng ai bảo Hoa quốc chỉ có một vị Nhạc Chính Tước là chủ lĩnh của Lôi Nạp Đa Nhĩ thôi, còn có Du Lệ một vị thủ hộ Ma Môn, giúp ổn định thông đạo đó.

Vào một ngày trời trong nắng ấm, nhóm thiên sư tổ Dị Văn dẫn theo một đám nhân viên đến thăm dò, bay đi Tây Bắc tiến vào Lôi Nạp Đa Nhĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN